Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (5)

Phiên bản Dịch · 2427 chữ

Chương 199: Tận thế (5)

Tiêu Tuấn Lâm nhìn gò má hơi hồng nhuận của Lâm Đạm, hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Lâm Đạm thanh thản nói: "Cảm giác tốt hơn nhiều, tinh hạch sơ cấp có thể bổ sung tinh thần lực phải không?"

Tiêu Tuấn Lâm mắt không tiêu cự nhìn bầu trời đen nhánh, từ từ nói: "Không sai, trên thế giới này, thứ càng bình thường thì càng dễ bị người ta coi thường. Nhưng ai nào biết, thường thường chính những vật nhỏ không đáng kể ấy, lại có thể sáng tạo ra kỳ tích." Anh quay đầu lại, nhìn Lâm Đạm một cái thật sâu, trong con ngươi lóe lên ánh sáng khác thường.

Lâm Đạm cảm giác mình chính là "vật nhỏ" trong miệng anh, trong bụng có chút không thoải mái, trên mặt lại không biểu hiện ra. Tiến sĩ Tiêu nguyện ý nói cho cô bí mật này, khẳng định không phải vì tốt bụng, mà là vì ham muốn tìm tòi nghiên cứu với những thứ mới lạ của nhà khoa học. Anh tựa hồ coi cô thành con chuột bạch mà quan sát, nhưng dù vậy, cô chỉ yên lặng chịu đựng được thôi, ai bảo cô bây giờ không có thực lực, chỉ có thể sinh tồn dựa vào kẻ mạnh chứ? Trong tiểu đội Niết Bàn, người duy nhất không có địch ý với cô, chính là vị tiến sĩ Tiêu này đây.

Tiêu Tuấn Luân tựa như mở ra máy hát, tiếp tục nói: "Dị năng bao hàm hai bộ phận, một là nguyên tố lực, hai là tinh thần lực, giữa hai thứ vốn nên có quan hệ tỉ lệ thuận, nhưng cũng có vài người là ngoại lệ, chẳng hạn như cô. Nguyên tố lực biểu hiện ở lực công kích mạnh hay yếu của dị năng, tinh thần lực biểu hiện ở tính chính xác trong quá trình điều khiển. Cô nói xem giữa hai thứ này, thứ nào quan trọng hơn?"

Lâm Đạm thành thực lắc đầu: "Tôi không biết, bởi tôi chưa từng thực hành qua."

Tiêu Tuấn Lâm cong cong môi, thấp giọng nói: "Vậy tôi mong cô tìm ra được câu trả lời."

Lâm Đạm bị anh kéo vào dòng suy nghĩ miên man, đến lúc lấy lại tinh thần, mì cũng sắp thành cháo. Cô vội vàng cầm đũa lên ăn, trên mặt đều là biểu tình thỏa mãn. Đối với cô mà nói, có thể yên lặng ăn một bữa cơm no, tựa hồ đã là cấp bậc hưởng thụ vô thượng, nếu như người có luân hồi, đời trước cô nhất định là đói quá mà chết.

Tiêu Tuấn Lâm từ đầu đến cuối đứng trong sân, nhìn ngôi sao sáng trên trời, không biết suy nghĩ gì. Chờ Lâm Đạm ăn xong rồi, anh chỉ đũa ngà voi của mình nói: "Rửa sạch bát đũa cho tôi, đôi găng tay cũng dùng nước sôi rửa một lần."

Thì ra ngài đang đợi nhân viên vệ sinh miễn phí là tôi hả? Lâm Đạm khóe miệng giật giật, nhưng vẫn ngoan ngoãn mang hộp cơm, đũa, găng tay của tiến sĩ đi rửa sạch, đun sôi nước khử trùng. Làm xong hết thảy, tinh thần lực của cô lại khô kiệt lần nữa, trong đầu cứ như bị nhét mấy trăm cái đinh, khẽ động liền đau đến phát hoảng.

"Thù lao của cô." Tiêu Tuấn Lâm móc từ trong túi ra một viên tinh hạch trong suốt.

Lâm Đạm cũng không khách khí, lập tức nhận lấy hấp thu sạch sẽ. Mấy phút sau, đầu cô không đau nữa, ngược lại có cảm giác phá lệ ung dung, tựa như linh hồn đều được lọc sạch, ước chừng là biểu hiện tinh thần lực tăng lên, tình huống cụ thể cô không biết, sau này phải từ từ lục lọi.

"Tinh lực không phục chưa?" Tiêu Tuấn Lâm đúng lúc mở miệng.

"Khôi phục rồi."

"Khôi phục rồi thì rút sạch nước trên bát đĩa với găng tay đi, tôi không thích đồ ướt nhẹp."

Tiến sĩ đúng là lợi dụng tối đa (1) ha. Lâm Đạm vừa than thầm vừa loại nước khỏi bát đũa và găng tay, đổ vào chai nhựa. Tiêu Tuấn Lâm nhíu mày một cái, tựa hồ có chút chê hành động tiết kiệm nước của cô, song cũng không nói gì, bởi anh biết, nước trong tự nhiên thật ra đều trải qua quá trình như vậy, tuần hoàn lặp đi lặp lại, chỉ có thế mới có thể lấy dùng hoài không hết.

"Được rồi, đã khô." Lâm Đạm cầm đôi găng tay trắng tinh nói: "Tiến sĩ, có muốn tôi giúp anh đeo lên không?"

"Ừ, đeo lên đi." Tiêu Tuấn Lâm đưa ra hai bàn tay thon dài, từng cử động rất tự nhiên, lộ ra ưu nhã và ngạo mạn.

Lâm Đạm nhìn anh một cái, thầm nghĩ trong bụng: Người này khẳng định từ nhỏ đến lớn là con cưng của trời, được người ta nâng đến cao cao tại thương, cho tới giờ chưa từng thất bại, mới dưỡng thành tính tình này. Tận thế tới, anh ta vẫn như vậy, cuộc sống sau này phải thế nào đây? Nhưng chuyện này hiển nhiên không phải thứ cô nên quan tâm, cô chỉ cần chăm sóc tốt tiến sĩ, dưới sự che chở của anh thuận lợi tới căn cứ người sống sót là được.

Hai người đối lập nhau mà đứng, bóng hình dung nhập vào bóng đêm, đều cúi thấp đầu, bộ dáng tỏ ra rất thân mật. Liễu Diệp đi tới bên cửa sổ nhìn một hồi, khóe miệng phủ một tia cười lạnh. Có vài người đúng là chó không đổi được thói ăn phân, mình không sống được liền hướng lên trên bám víu, tóm lại vẫn chỉ là phế vật mà thôi. Cô đã thích, vậy cứ mặc kệ cô đi.

Nghĩ như vậy, cô ta hô ra ngoài sân: "Tiến sĩ Tiêu, sắc trời không còn sớm nên nghỉ ngơi, chúng tôi giúp anh quét dọn một phòng rồi, anh đi vào nhìn một cái đi."

Cùng lúc đó, Lâm Đạm đã giúp tiến sĩ đeo găng tay xong, đang chuẩn bị mang hai bộ bát đĩa vào thùng mang về phòng. Phát hiện tiến sĩ Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm đủ thứ đồ linh tinh trong thùng, cô kéo miệng giải thích: "Ngài yên tâm ngày mai trước lúc ăn cơm tôi nhất định sẽ khử trùng! Dùng nước sôi đun 15 phút đủ không?"

"Nếu như tinh thần lực đủ dùng, hay là đun nửa tiếng đi." Tiêu Tuấn Lâm đương nhiên phân phó một câu, sau đó ưu nhã bước vào nhà. Lâm Đạm nhìn chằm chằm bóng lưng anh, hơi có chút dở khóc dở cười. Vị tiến sĩ Tiêu này thật sự chẳng biết hai chữ "khách khí" viết như thế nào, anh coi lời mình là thánh chỉ đúng không?

Nhưng rất hiển nhiên, trong tai Niếp Đình, lời của tiến sĩ Tiêu đích xác chẳng khác gì thánh chỉ, bởi giá trị của anh bằng mười tấn lương thực cộng một lãnh địa riêng có tính vĩnh cửu, đủ để Niếp Đình coi anh như tổ tông mà phục vụ.

"Ngài không hài lòng? Vậy được, tôi cho người tới quét dọn lại một lần." Niếp Đình hơi khoát tay, liền có hai cô gái không có dị năng đi vào phòng ngủ, cầm trong tay chổi, cây lau nhà và một thùng nước. Căn phòng này hai người đã quét dọn ba lần, đây là lần thứ tư.

"Họ làm không sạch sẽ, để Lâm Đạm tới làm." Tiêu Tuấn Lâm giọng nhàn nhạt phân phó.

Liễu Diệp cười nhạo một tiếng, ngay sau đó hô: "Lâm Đạm, cô ở chỗ nào, tới chỗ tôi một chuyến."

Lâm Đạm cùng mấy người bình thường không có dị năng ngủ trong cùng một phòng, không có nệm, không có chăn, trải một cái chiếu trúc trên đất, co ro tay chân miễn cưỡng có thể qua một đêm. Cô có dị năng hệ thủy, bị người sống sót phổ thông coi như dị loại, song thực lực lại yếu, không được dị năng giả yêu thích, có thể nói là sinh tồn giữa kẽ hở. Hai loại người đều không nguyện phản ứng cô, cô chỉ có thể độc lai độc vãng.

Nghe tiếng gọi của Liễu Diệp, cô không thể không bò dậy, ra bên ngoài kiểm tra tình huống.

"Cô tới, giúp tiến sĩ quét dọn phòng sạch sẽ, quét đến khi anh ta hài lòng mới thôi." Từ trong miệng đám người Mã Trạch biết tiến sĩ Tiêu khó phục vụ biết bao nhiêu, giọng nói của Liễu Diệp không khỏi mang theo ý cười trên sự đau khổ của người khác. Ôm bắp đùi cũng có nguy hiểm, vô tình ôm phải bắp đùi người điên, thì tự đi mà chịu.

Lâm Đạm gật đầu một cái không lên tiếng, cầm dụng cụ dọn dẹp vào phòng bắt đầu làm việc. Những người còn lại một ngày mệt nhọc, vào lúc này đã sớm sắp không mở mắt nổi, không tới ba giây liền giải tán. Còn Lâm Đạm tối hôm nay phải làm đến mấy giờ, có thể cả đêm không được ngủ, ai quan tâm?

Lâm Đạm đóng cửa phòng liền ném chổi và cây lau nhà sang một bên, đổ nước trong thùng ra đất, dùng tinh thần lực ép chúng thành màng nước mỏng, di chuyển khắp nơi trong phòng. Màng nước không ngừng chấn động với tần số cao, mang đi bụi bặm vết bẩn ở khắp xó xỉnh trong phòng, so với đoàn đội quét dọn chuyên nghiệp còn hiệu quả cao hơn.

Màng nước kia đi tới chỗ nào, sàn nhà chỗ đó liền trở nên phá lệ sáng bóng ngời ngời, giống như vừa được lát xong vậy. Đến cuối cùng, ngay cả bụi bặm, mạng nhện trên trần nhà và đèn cũng bị màng nước cuốn đi, căn phòng vốn cũ kỹ không chịu nổi, nửa giờ sau đã sạch sạch sẽ sẽ.

"Tiến sĩ, ga trải giường và chăn gối có cần giặt một lần, khử trùng không?" Lâm Đạm chỉ bộ chăn ga gối còn chưa xé mác đặt trên nóc tủ. Đây là Liễu Diệp cung cấp, cũng không biết cô ta lấy từ đâu ra số đồ này, đúng là muốn cái gì có cái đó.

"Giặt sạch, khử trùng." Tiêu Tuấn Lâm hết sức hài lòng với hiệu suất làm việc của Lâm Đạm, tay chân cứng ngắc đã hoàn toàn thả lỏng, vào lúc này đang ngồi trên chiếc ghế Lâm Đạm đã dùng màng nước làm sạch qua, nhắm mắt ngủ ngắn.

"Vậy tôi cần hai thùng nước lớn với một ít tinh hạch sơ cấp nữa." Lâm Đạm xoa xoa huyệt thái dương đau nhức.

Tiêu Tuấn Lâm thấp không nghe nổi "ừ" một tiếng, lại không có động tác gì. Thế mà nửa phút sau, Tiểu Khâu lại gõ gõ cửa phòng, cười híp mắt hỏi: "Tiến sĩ, xin hỏi ngài còn gì dặn dò?" Cô ta đầu tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề, hiển nhiên đã ngủ, lại từ trong chăn bò ra ngoài. Nhưng kỳ quái chính là, Tiêu Tuấn Lâm căn bản không mở miệng gọi cô ta, cô ta đã tự mình tìm tới cửa, cứ như trên đầu gắn ăng-ten ấy.

Lâm Đạm nhìn chằm chằm Tiểu Khâu không nói lời nào.

Tiêu Tuấn Lâm có chút mệt nhọc, giọng hơi có vẻ khàn khàn: "Cần gì nói với cô ta, để cô ta giúp cô làm."

Lâm Đạm lúc này mới nói lên yêu cầu. Tiểu Khâu đồng ý hết, đầu tiên mang tới hai thùng nước lớn, sau đó đi gõ cửa từng phòng một, hỏi mọi người có tinh hạch sơ cấp trong tay không. Bởi cô ta tướng mạo xinh đẹp, tính cách thẳng thắn, trong đội ngũ rất được hoan nghênh, ngược lại không có ai nổi giận với cô ta. Nhưng mọi người đã sớm tăng cấp lên cấp hai, cấp ba, nào còn giữ tinh hạch sơ cấp làm gì, hỏi một lần tất cả mọi người mới tìm được mấy chục viên.

Quá trình quấn quýt trên giường của Liễu Diệp và Niếp Đình bị Tiểu Khâu cắt đứt, sắc mặt muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.

"Hơn nửa đêm, em tìm tinh hạch sơ cấp làm gì?" Liễu Diệp nhịn tính tình hỏi.

"Em tìm giúp Lâm Đạm." Tiểu Khâu mặt đầy ủy khuất.

"Cô ta muốn tinh hạch em liền cho? Tại sao cô ta không tự đi giết zombie đi?" Vừa nghe thấy tên Lâm Đạm, tính khí Liễu Diệp trong nháy mắt bộc phát.

"Nhưng mà tiến sĩ bảo em tìm giúp. Chị Liễu Diệp, chị đi hỏi tiến sĩ đi, em chỉ phụ trách thỏa mãn yêu cầu của anh ấy thôi." Tiểu Khâu chỉ chỉ phòng Tiêu Tuấn Lâm.

Liễu Diệp thiếu chút nữa bóp vỡ nắm đấm cửa, lại không thể không kiềm chế lại. Hiện tại Tiêu Tuấn Lâm vẫn còn rất uy vọng, đối nghịch cùng anh không có chỗ tốt nào. Cô ta cắn răng mở túi đeo lưng, cuối cùng từ trong ngăn lớn lấy ra mấy viên tinh hạch sơ cấp, đuổi Tiểu Khâu đi.

Lâm Đạm có được vật mình muốn, khóe miệng không nhịn được cong cong. Mặc dù Tiêu Tuấn Lâm lắm chỗ dở hơi, nhưng đối với cô mà nói hoàn toàn chưa đạt tới trình độ khó mà chịu được. Cô hình như rất quen với việc chăm sóc người khác, cho dù Tiêu Tuấn Lâm gãy chân, cái gì cũng không làm được, cô cũng có lòng tin chăm sóc anh tỉ mỉ chu đáo. Cùng lúc đó, cô vừa có anh che chở, vừa nhận được thù lao, cớ gì không làm? Trong mắt cô, Tiêu Tuấn Lâm còn dễ sống chung hơn các thành viên khác của tiểu đội Niết Bàn nhiều lắm.


(1) Lợi dụng tối đa: nguyên văn "vật tẫn kỳ dụng" (物尽其用), thành ngữ, ý là đồ vật phàm là có chỗ dùng, phải tận lực lợi dụng => sử dụng tốt tài nguyên, một chút cũng không lãng phí.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 481

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.