Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (39)

Phiên bản Dịch · 2308 chữ

Chương 189: Cổ nữ (39)

Sau khi đè chết hai con kiến ba khoang, Lâm Đạm cũng trở về nhà. Vu Diệp Oanh một mực đi theo sau cô, không ngừng xin cô cho mình con bọ rùa con lại.

"Cậu muốn nó làm gì?" Lâm Đạm cầm cái hộp trong suốt trong tay, nhưng chậm chạp không đưa tới.

"Tớ chỉ muốn chơi một chút." Vu Diệp Oanh nghiêng đầu, hướng Lâm Đạm nở nụ cười đơn thuần đáng yêu. Bởi vài năm trước chịu rất nhiều khổ, chiều cao của cô như ngừng lại năm mười ba ấy, không lớn thêm được nữa. Dù đã thi lên đại học, lúc đứng cùng bạn bè cùng trang lứa, cô nhìn qua vẫn giống một đứa trẻ mãi không lớn.

Điều này khiến cô vô cùng được hoan nghênh.

Nhưng rất rõ ràng, Lâm Đạm không trúng chiêu này của cô, "Cậu muốn thông qua việc hành hạ con bọ này, gián tiếp hành hạ Lưu Nhược Vân có phải không?" Lâm Đạm trực tiếp vạch trần ý tưởng của cô.

Vu Diệp Oanh lè lưỡi, không khỏi thừa nhận: "Đúng vậy, ả thiếu chút nữa hại chết cậu, tớ hành hạ ả thì có vấn đề gì? Lấy được con bọ kia rồi, tớ phải dùng kim đâm nó, dùng lửa đốt nó, dùng nước làm ngập nó, thời điểm nó hấp hối thì lại cứu sống nó, tiến hành đợt hành hạ tiếp theo. Tớ muốn ả sống không bằng chết, cả đời vùi lấp trong thống khổ và tuyệt vọng!"

Lúc nói lời này, vẻ mặt đáng yêu của Vu Diệp Oanh đã biến thành oán độc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như giấy, nhìn qua cứ như quỷ vậy. Tâm tính cô xác thật xảy ra vấn đề lớn, dù những năm này một mực đè nén, nhưng thủy chung không thể nào điều chỉnh được.

Lâm Đạm thở ra một hơi dài, mở chiếc hộp trong suốt ra, lấy con bọ kia, trước ánh mắt mong chờ của Vu Diệp Oanh bóp chết nó.

"Cậu, cậu sao đã bóp chết nó rồi? Lâm Đạm, cậu làm gì thế hả! Quá tiện nghi cho con ả Lưu Nhược Vân kia rồi! Chẳng lẽ cậu không muốn hành hạ nó để báo thù cho mình sao?" Vu Diệp Oanh thiếu chút nữa nhảy dựng lên ghế salon, biểu tình đau đớn.

Lâm Đạm từ từ nói: "Diệp Oanh, cậu cho rằng mình đang hành hạ Lưu Nhược Vân, nhưng trong mắt tớ, hay trong mắt bất kỳ người nào khác, thứ cậu chân chính hành hạ, từ đầu đến cuối chẳng qua là một con bọ mà thôi. Hành hạ một con bọ có giúp ích gì cho đời không? Không. Không những thế mà còn khiến cậu trở nên thật nực cười. Tớ cho cậu một đề nghị, nếu muốn mình sống tốt, không cần lãng phí thời gian trên chuyện hoặc người không đáng giá, bản thân cậu mới là thứ quý báu nhất."

Cô đưa tay, xoa xoa đầu Vu Diệp Oanh, sau đó đặt con bọ cứng ngắc kia vào lòng bàn tay cô, nói: "Cậu xem, đây chỉ là một con bọ thôi, đừng lấy tớ, hoặc là bản thân cậu, đi so sánh với một con bọ, được không?"

Vu Diệp Oanh nhìn chằm chằm con bọ trong tay, ánh mắt không ngừng biến đổi. Đúng vậy, thật sự chỉ là con bọ mà thôi, mà Lưu Nhược Vân ở trong lòng Lâm Đạm, sợ rằng ngay cả con bọ cũng không bằng, cô phải hao phí nhiều thời gian sức lực lên người nó thế để làm gì? Lâm Đạm luôn là vậy, cái gì quan trọng cái gì không quan trọng, luôn có một cái cân để cân nhắc. Đối với người quan trọng, cô ấy sẽ cố gắng yêu thương trân trọng, đối với người không liên quan, cô ấy ngay cả liếc mắt nhìn cũng không.

Cũng vì vậy, cô ấy mới có thể mạnh mẽ lý tính đến vậy, cũng ấm áp đến thế.

Vu Diệp Oanh hi vọng mình một ngày nào đó trong tương lai có thể trở thành người giống như Lâm Đạm, vậy sao không bắt đầu ngay từ bây giờ? Một con bọ mà thôi, không quá quan trọng. Nghĩ như vậy, cô từ từ thở dài một hơi, vuốt cằm nói: "Lâm Đạm, tớ biết rồi, tớ sẽ cố gắng sống tốt mỗi ngày, tuyệt không đi đường rẽ đâu."

Lâm Đạm giờ mới nhẹ nhàng vỗ bả vai Diệp Oanh, lộ nụ cười nhẹ đầy hài lòng. Đúng vào lúc này, điện thoại di động của cô reo lên, một dãy số xa lạ xuất hiện trên màn hình. Cô nhìn một hồi, thấy đối phương gọi liên tục, liền nhận: "Xin chào, cho hỏi ai đấy ạ?"

"Lâm Đạm, là ta." Một giọng nói vô cùng từ tính từ trong loa truyền tới.

"Chu Hiên?" Lâm Đạm ngẩn người.

"Ừ, ta tìm được Ngải Vũ rồi." Chu Hiên không nhanh không chậm mở miệng.

"Mấy năm nay cô ta khỏe không?" Lâm Đạm không nhịn được hỏi một câu. Cô và Ngải Vũ không có giao tình gì, tự nhiên không quan tâm tới sự sống chết của đối phương, nhưng cô thật tò mò người đổi đạo cốt sẽ tiếp tục cuộc sống như thế nào, ngày sau còn có thể tiếp tục tu luyện hay không.

Chu Hiên trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ mở miệng cười: "Lâm Đạm, em có phải căn bản không điều tra xem người hạ hàng đầu thuật xuống người em là ai đúng không?"

Lâm Đạm đương nhiên nói: "Lấy được máu của họ rồi dùng phương pháp giống vậy trả về là được, chẳng lẽ còn phải ngồi xuống gặp mặt chào hỏi sao?"

"Ha ha ha..." Tiếng cười trầm thấp của Chu Hiên không ngừng từ trong loa truyền tới, tựa như nghe được chuyện gì hài hước lắm.

Lâm Đạm vốn định cúp điện thoại, hắn phảng phất như có cảm ứng, lập tức ngừng cười, ôn nhu nói: "Lâm Đạm, em còn đáng yêu hơn trước đây nữa. Lần này trở về, ta sẽ không đi nữa, sau này em sẽ thường xuyên thấy ta đó, mong đợi không?"

Đáp lại hắn là tiếng "tút tút" dồn dập, nhưng hắn không cho rằng đấy là ngang ngược, mà bật tiếng cười vui thích.

Lâm Đạm vừa mới cúp điện thoại của Chu Hiên, lại có một số xa lạ gọi tới, cô như có cảm giác, rất nhanh bắt máy.

"Lâm Đạm, ta là ba con." Một giọng nói khàn khàn dẫn đầu đánh vỡ sự yên lặng.

Lâm Đạm bình tĩnh nói: "Tôi không có ba."

"Ba đúng là chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của con, nhưng con không thể chối cãi, rằng ba là người cho con một nửa huyết mạch." Rất hiển nhiên, Lưu Lương có hiểu biết nhất định với vu cổ sư, bằng không trong lời nói sẽ không nhắc tới hai chữ "huyết mạch".

Lâm Đạm yên lặng hai giây rồi hỏi: "Ông muốn làm gì?"

"Ba muốn xin con bỏ qua cho Nhược Vân, nó dù sao cũng là chị con."

"Không thể nào." Lâm Đạm tùy ý vứt con bọ đã chết lên bàn, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì. Cô sẽ không mềm lòng với bất kỳ ai có ý đồ tổn thương tới mình.

Lưu Lương nghẹn lại, chán chường nói: "Chúng ta có thể bàn trực tiếp không? Hai ba con ta rất lâu rồi chưa gặp mặt."

"Không thể." Lâm Đạm từ đầu đến cuối thờ ơ.

Lưu Lương nghe giọng điệu không hề gợn sóng của cô, trong lòng nóng nảy, nhưng vẫn nhịn cơn tức lại nói: "Chỗ ba có vài đồ mẹ con để lại cho con, con chẳng lẽ không muốn biết chuyện năm đó giữa ba và mẹ con sao? Ba không phải cố ý vứt bỏ hai người đâu."

Nghĩ tới mẹ nguyên chủ, Lâm Đạm trầm mặc, qua thật lâu nói ra địa chỉ. Lưu Lương lập tức ghi chép lại, sau đó thu dọn đồ đạc, trong ánh mắt tha thiết của vợ và con gái rời nhà. Trần Cầu và Trần Sở đã đi tìm người nghĩ biện pháp, bây giờ mấu chốt nhất là ổn định Lâm Đạm, không để cô ra tay nữa. Nhưng mà ông ta cũng không biết, Lưu Nhược Vân sở dĩ chưa chết ngay lập tức, không phải bởi Lâm Đạm chưa ra tay, mà là mệnh của cô ta vốn là vậy. Cô ta sẽ phải chịu đựng đau đớn bệnh tật hành hạ mấy tháng trời, sau đó chết đi trong vô tận thống khổ. Chỉ cần Trần Cầu không tìm được huyền thuật sư nào mạnh hơn Lâm Đạm gỡ cục, cô ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Hai người gặp mặt tại một quán cà phê, khi Lưu Lương đến nơi, Lâm Đạm đã ngồi trong căn phòng trang nhã, một thiếu niên tướng mạo tuấn mỹ đang pha trà giúp cô, thỉnh thoảng ghé vào tai cô thì thầm gì đó, thái độ vô cùng dịu dàng.

"Con là Lâm Đạm?" Lưu Lương từ từ đi vào, không dám tin nhìn thiếu nữ ngồi dựa vào cửa sổ. Cô dáng dấp hết sức xinh đẹp, cho dù là ánh nắng chói chang sau lưng cũng không thể cướp đi từ cô dù một tia phong thái. Mái tóc mềm mại xõa tung hơi cuộn lại, theo động tác gật đầu của cô đung đưa bên bả vai, tỏ ra đáng yêu mười phần. Thiếu niên ngồi cạnh cô bị lọn tóc này hút đi ánh mắt, không nhịn được dùng ngón tay út quấn lấy, không ngừng cuộn cuộn nghịch nghịch.

Cô giống như đóa hoa được người ta yêu thương săn sóc trong nhà kính, thừa nhận ánh mặt trời và mưa phùn lớn lên yêu kiều, mà không phải một đứa trẻ mồ côi chịu nhiều khổ sở. Cô lớn lên còn tốt hơn gấp ngàn lần so với tưởng tượng của ông ta.

Tất cả những lời lừa tình Lưu Lương châm chước thật lâu đều bị thiếu nữ rạng rỡ ngăn ở cổ họng, không thể nào nói ra miệng. Đối phương tựa hồ cũng không cần tình thương người ba từ ông ta.

"Ngồi đi." Lâm Đạm bình tĩnh mở miệng.

Cao Thư Khải nhìn về phía Lưu Lương, biểu tình lạnh lẽo âm trầm.

Lưu Lương toàn óc đều là an nguy của con gái, không chú ý tới khuôn mặt quá quen thuộc của Cao Thư Khải. Ông ta lấy lại bình tĩnh, nói: "Lâm Đạm, những năm này ba thật sự xin lỗi con..."

Lâm Đạm trực tiếp cắt đứt ông ta: "Những lời nhảm nhí này không cần nói, di vật của mẹ tôi ông mang tới chưa?"

Nhìn ánh mắt phá lệ nhạt nhẽo của cô, Lưu Lương ý thức được, dùng tình ba con để trấn an thậm chí lừa dối cô nhất định không thể thực hiện. Trong mắt cô chỉ có lạnh lùng, không hướng tới tình thân nửa phần. Ông ta vốn muốn nói mang tới rồi, sau đó tùy tiện mang mấy thứ đồ trang sức không đáng tiền mình vừa mua lấy ra, há miệng lại phun lời nói thật: "Mẹ cô căn bản không lưu lại đồ gì cả, tôi chỉ tìm một cái cớ hẹn cô ra ngoài mà thôi."

Vừa dứt lời, biểu tình của ông ta biến thành kinh hãi, sau đó dùng tay che miệng mình, trợn mắt nhìn Lâm Đạm, "Cô hạ cổ tôi!"

"Là ai cho ông can đảm một mình ước hẹn với vu cổ sư thế?" Lâm Đạm không phải người ngu, tự nhiên biết Lưu Lương dám tới, trong tay nhất định con bài chưa lật. Huống chi, cô còn muốn biết rõ, bọn họ rốt cuộc ra tay với cô như thế nào.

Quả nhiên, Lưu Lương lập tức trả lời: "Cô không thể động vào tôi, ba vợ tôi đã lấy máu thai, nhau thai và cuống rốn của cô đi, một khi tôi xảy ra chuyện, ba nhất định sẽ tìm người đối phó cô! Cô thức thời bỏ qua Vân Vân đi, bằng không chúng tôi sẽ khiến cô hồn phi phách tán!"

Đối với vu cổ sư mà nói, máu thai, nhau thai và cuống rốn giống như một thân thể khác của họ vậy, nếu bị kẻ khác lấy đi, cho dù huyền thuật sư pháp thuật yếu kém đến đâu, cũng có biện pháp khiến họ hôi phi yên diệt. Cho nên lúc sinh con, trưởng bối vu cổ sư sẽ lập tức xử lý ba thứ đồ này, để ngừa người mang ý xấu cầm đi.

Lâm Đạm không hề lộ ra thần sắc sợ hãi, ngược lại mở túi xách, lấy ra mười mấy chai nhỏ trong suốt, không nhanh không chậm mở miệng: "Ông biết chữ không? Biết nhãn trên chai ghi gì không?" Cô chuyển nhãn chai về phía Lưu Lương.

Lưu Lương nhìn chằm chằm những chữ này, lòng không ngừng chìm xuống. Trong mỗi cái chai chứa một giọt máu, bên người dán từng cái tên quen thuộc, có ông ta, vợ con ông ta, bố vợ, thậm chí ngay cả đầy tớ và mấy con chó trong nhà cũng không ngoại lệ.

Lâm Đạm là vu cổ sư, cô có thể dùng số máu tươi này làm gì? Lưu Lương nghĩ tới Ngải Vũ và đại sư chết thảm, sống lưng phát rét.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 548

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.