Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (35)

Phiên bản Dịch · 2309 chữ

Chương 185: Cổ nữ (35)

Ba năm sau, ba người Lâm Đạm, Cao Thư Khải và Vu Diệp Oanh cùng nhau thi đỗ Thanh Đại, thành tích Phương Di còn kém một tẹo, chọn một trường học cách Thanh Đại không xa.

"Lâm Đạm, mau tới đây nhìn cái này này!" Vu Diệp Oanh đứng trước bảng thông báo vẫy tay.

"Thứ gì?" Lâm Đạm không nhanh không chậm đi tới, Cao Thư Khải thì lăn lộn trong đống người giúp cô làm thủ tục nhập học.

"Nhìn, đây là hội trưởng hội học sinh khoa Kinh tế, dáng dấp thật giống cậu!" Vu Diệp Oanh chỉ một tấm hình trên thông báo nói.

Lâm Đạm nhìn kỹ lại, biểu tình có chút kinh ngạc. Phương Di mang một chai nước suối tới, cũng nhìn chằm chằm hình một hồi, vuốt cằm nói: "Đích xác rất giống, nhất là đôi mắt và lỗ mũi, nhưng Lâm Đạm nhà chúng ta xinh đẹp hơn, khí chất cũng tốt hơn người này."

"Tiểu học muội khẩu khí thật lớn," Một nữ sinh bên cạnh giễu cợt nói: "Đây là học tỷ Lưu Nhược Vân của khoa Kinh tế, được Thanh Đại đào tới, năm nào cũng nhận học bổng toàn phần, ba là Lưu Lương tiên sinh chủ một xí nghiệp danh tiếng, mẹ là nữ sĩ Trần Lỵ - nhà thiết kế thời trang nổi tiếng quốc tế, gia thể bối cảnh hết sức hiển hách. Lưu học tỷ năm thứ hai đại học đã tự mở công ty, lãi một năm đạt tới hơn triệu, năm thứ ba đại học chuyển tay bán cho một công ty đầu tư của Mỹ, kiếm một tỉ, có thể nói là sinh viên ưu tú nhất của khoa, các em lấy tự tin từ đâu mà so sánh với chị ấy?"

Nữ sinh vừa nói vừa dùng ánh mắt khinh miệt quét nhìn Lâm Đạm, lại bị gương mặt tinh xảo hoa lệ của cô trấn trụ.

Lâm Đạm không phản ứng với sự giễu cợt của nữ sinh nọ, mà không chớp mắt nhìn chằm chằm bức hình. Cô gái trong hình dáng dấp xinh đẹp vô cùng, lúc cười lộ ra cảm giác khoe khoang và tự tin, giữa hàng lông mày có ít nhất ba phần tương tự với cô, loại tương tự khó hiểu này khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.

Trực giác của vu cổ sư trước nay rất chính xác, sau này phải tránh vị học tỷ Lưu Nhược Vân này xa ra mới được. Nghĩ tới đây, cô nhận lấy túi nilon trong tay Phương Di, nhàn nhạt nói: "Đi thôi, làm thủ tục."

Vu Diệp Oanh trước khi đi nhìn nữ sinh kia cười lạnh nói: "Học tỷ Lưu Nhược Vân cái gì, ngay cả xách giày cho Lâm Đạm cũng không xứng."

"Mày đang ghen tị đấy à!" Nữ sinh tức giận tới đỏ má, nhưng không dám đuổi theo lý luận, chỉ vì tướng mạo của Lâm Đạm quá có tính công kích, đẹp đến có độc, đẹp đến mức giống một bông hoa phệ hồn, nhìn qua rất không dễ chọc.

"Khoa Nông nghiệp ở bên kia, tớ qua đó nhé." Lâm Đạm chỉ một tòa nhà nói.

"Cậu đi đi, một mình tớ có thể đi được." Vu Diệp Oanh biểu tình hơi cô đơn, lại không dám không thả Lâm Đạm. Ba năm trôi qua, cô đã sớm học được tự lập tự cường. Ngành cô chọn là tâm lý học, cách khoa của Lâm Đạm rất xa, bình thường mỗi người có một thời khóa biểu riêng, thời gian gặp mặt nhất định ít đi nhiều. Nhưng không sao, tấm lòng bảo vệ Lâm Đạm của cô vĩnh viễn không thay đổi.

Phương Di cũng phải tới trường báo cáo, đưa Lâm Đạm tới cửa khoa Nông nghiệp rồi đi. Cô chân trước vừa mới đi, Cao Thư Khải chân sau liền từ phòng làm việc đi ra, cười hì hì nói: "Đi thôi Đạm Đạm, thủ tục tớ làm xong giúp cậu rồi, hai ta học ngoại trú."

"Ngoại trú ở đâu?" Lâm Đạm lấy ra một cái khăn tay.

Cao Thư Khải tự nhiên cúi đầu xuống, làm nũng: "Đạm Đạm tớ mệt, cậu giúp tớ lau mồ hôi đi? Ngoại trú đương nhiên là ở nhà chúng ta rồi, ba mẹ tớ sớm đã mua một căn ở gần đây."

Lâm Đạm có chút không biết làm sao, khóe miệng lại vểnh lên, cẩn thận giúp cậu lau sạch mồ hôi trên trán. Đoạn đường ra bắc này, Cao Thư Khải là người đặt vé máy bay, sắp xếp hành lý, làm thủ tục, tất cả mọi người cậu đều làm cả, Lâm Đạm toàn bộ hành trình hết ngồi lại nằm, không cần phải lo cái gì hết.

Cao Thư Khải lấy được sự ôn nhu chăm sóc của Lâm Đạm, trong lòng sướng rơn, miệng cười toe lộ ra tám cái răng trắng như tuyết. Ba năm trôi qua, cậu giờ thân cao hơn mét chín, bởi hàng năm luyện tập không gián đoạn, bắp thịt trên người rất bền chắc, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ cương nghị, đi trong đám người cứ như viên ngọc tỏa sáng, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người. Nhưng trong mắt và trong lòng cậu, chỉ có một mình Lâm Đạm mà thôi.

Cậu nhận lấy túi của Lâm Đạm vác lên người, sau đó mở ô, che nắng cho cô, thái độ phục vụ tốt vô cùng.

"Đi thôi, tới ngành Quản trị kinh doanh của các cậu báo cáo." Lâm Đạm chủ động dắt tay cậu, cậu lập tức giống như đóa hoa loa kèn phấp phới theo gió, miệng cười toe toét.

Hai người dùng chung cái ô che nắng, dung dăng dung dẻ tới ngành Quản trị kinh doanh. Cao Thư Khải rất thích dùng bả vai đụng vào bả vai Lâm Đạm, hấp dẫn lực chú ý của cô, chờ tới lúc cô nhìn mình liền nhếch môi, cười như một thằng ngốc.

Hai người một xinh đẹp, một anh tuấn, đi trên đường giống như luồng gió mát, dụ người ta nhìn chăm chú. Nhưng, trong rất nhiều tầm mắt, Lâm Đạm cảm giác được một ánh mắt lạnh như băng, tràn đầy địch ý. Cô quay đầu nhìn, con ngươi không khỏi co lại, người nhìn cô rất trùng hợp, chính là học tỷ Lưu Nhược Vân kia.

Phát hiện đối phương nhìn lại, Lưu Nhược Vân lộ cũng không né tránh, mà cong môi, lộ ra nụ cười ôn hòa lễ độ.

"Các em cũng là sinh viên mới của ngành Quản trị kinh doanh sao? Thủ tục làm xong chưa, có cần chị hỗ trợ không?" Cô ta chủ động nghênh đón, ánh mắt dừng trên gương mặt tuấn mỹ vô song của Cao Thư Khải hai giây, lại giả như không có việc gì dời mắt.

"Cảm ơn học tỷ, tự em có thể làm được." Cao Thư Khải không nhìn cô ta lấy một cái, chẳng qua đưa tay ôm Lâm Đạm vào ngực, tránh cho quá nhiều người, đụng phải cô.

Lưu Nhược Vân ôn nhu nói: "Nhìn em có chút quen mắt, có phải chị từng gặp em ở chỗ nào rồi không?"

"Không, chúng ta khẳng định chưa từng gặp." Cao Thư Khải nhăn đôi mày rậm, biểu tình tỏ ra không kiên nhẫn. Sinh viên tới làm thủ tục quá nhiều, người va người, chân đạp chân, ngộ nhỡ làm Lâm Đạm bị thương thì phải làm sao? Chẳng qua, cậu rất nhanh phát hiện chỗ tốt của nhiều người, đó là Lâm Đạm không chỗ để đứng, chỉ có thể chui vào ngực cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn bất tri bất giác dính vào lồng ngực cậu, bộ dáng mơ màng mặc người kéo.

Cậu lập tức đưa tay ra, ôm chặt eo Lâm Đạm, tay khác gạt đám người, dán vào lỗ tai cô nói: "Đừng sợ, tớ bảo vệ cậu. Đi, chúng ta đi vào một chút." Cậu vốn muốn để Lâm Đạm đứng bên ngoài, lúc này bỗng đổi chủ ý, muốn dán cùng cô chen vào. Chỉ cần có thể quang minh chính đại ôm Lâm Đạm, dù chân cậu bị đám sinh viên này đạp sưng, thậm chí gãy xương, cậu cũng nguyện ý!

"Quá nhiều người." Lâm Đạm ở trong ngực cậu thổ khí như lan.

Cao Thư Khải cả người mềm nhũn, duy chỉ có tim đập càng lúc càng mạnh, "Đúng vậy, quá nhiều người," cậu ho khan một cái, thuận tiện điều chỉnh giọng nói hơi khàn khàn: "Lúc tớ làm thủ tục cho cậu còn nhiều người hơn cơ."

"Khổ cho cậu rồi." Lâm Đạm vỗ nhẹ vào ngực cậu.

Ôi chết mất thôi! Cao Thư Khải hít một hơi thật sâu, ôn nhu nói: "Không khổ, làm cho cậu nào gọi là cực khổ, đó là cam tâm tình nguyện."

Lâm Đạm ngẩng đầu liếc cậu, bờ môi ưu mỹ hơi cong cong, đôi mắt đen nhánh lóe sáng, khiến cậu muốn run lập cập.

Xong đời! Cao Thư Khải trong lòng một trận quỷ khóc sói tru, trên mặt lại không biểu hiện ra, bàn tay đặt sau ót Lâm Đạm, áp khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khiếp người của cô vào trong ngực, tiếp tục xông về phía trước. Lưu Nhược Vân một mực đi theo bên cạnh hai người, yên lặng nhìn họ hỗ động, bất ngờ không kịp đề phòng nói: "Chị nhớ ra rồi, em họ Cao đúng không?"

Cao Thư Khải căn bản không để ý tới cô ta, lấy một tờ đơn bắt đầu viết.

"Em còn nhớ chị không? Chị là Lưu Nhược Vân, ba chị và ba em rất thân. Ba chị từng mang chị tới Hải Thành chơi một lần, ở nhà em, em khi đó thích gọi chị là Vân Vân, cả ngày chạy theo sau lưng chị, ngày chị đi còn khóc bù lu bù loa, nói không muốn xa chị, muốn cùng chị về Bắc Kinh." Lưu Nhược Vân mím môi khẽ cười, tựa như đó là đoạn hồi ức rất đẹp.

Cao Thư Khải qua loa lấy lệ ừ một tiếng, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên. Lâm Đạm ngồi bên người cậu, hai tay chống má nhìn cậu viết chữ, không hề có ý phản ứng Lưu Nhược Vân.

Lưu Nhược Vân có chút giận không thể nén, nhưng thủy chung kiên trì không đi. Đến khi Cao Thư Khải điền tờ đơn xong, cô ta đưa tay, vượt qua Lâm Đạm cầm lấy, giống như quan tâm nói: "Trước hết để chị nhìn thử xem điền chuẩn chưa đã, ai nha, thật xin lỗi!" Lá đơn cô ta cầm chẳng biết tại sao mắc vào tóc Lâm Đạm, thật lâu không lấy được.

"Sao chị vô ý thế." Cao Thư Khải rất không cao hứng, liền vội vàng đứng lên giúp Lâm Đạm gỡ tóc. Hai người lóng ngóng một hồi, cuối cùng cũng gỡ ra được.

"Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi! Vị học muội này, không bằng chị mời em một bữa cơm bồi tội nhé?" Lưu Nhược Vân siết chặt đồng hồ đeo tay, mặt đầy vẻ áy náy.

Cao Thư Khải dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bời của Lâm Đạm, biểu tình hết sức đau lòng. Lâm Đạm dường như chẳng sao cả, khoát tay nói: "Không cần đâu, học tỷ cứ làm việc của mình trước đi." Cô ánh mắt hơi đổi, quét về lòng bàn tay của đối phương. Nếu như cô không nhìn lầm, tờ đơn kia còn quấn mất vài cọng tóc của cô, không biết vị học tỷ Lưu Nhược Vân này cố ý hay là vô tình.

Chẳng qua đối với vu cổ sư cường đại mà nói, vẻn vẹn chỉ lấy đi tóc của họ, cũng không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì, ngược lại không cần lo lắng.

Lưu Nhược Vân một mực đi theo cạnh hai người vào lúc này lộ ra thần sắc lo lắng, nói liên tục: "Vậy thì thật ngại quá. Chị còn có việc, đi trước đây." Cô ta nắm tờ đơn bỏ vào túi xách, bước chân vội vàng rời khỏi khu chào đón sinh viên mới.

Mấy tân sinh viên đi tới, cầm tờ đơn không ngừng hỏi cô ta mấy vấn đề, đều bị cô ta dùng vài ba lời đuổi đi. Còn có một thành viên hội học sinh đuổi theo sau lưng cô ta hô: "Nhược Vân, buồi chiều còn có hội họp, cậu đi đâu thế, bao giờ thì về? Chỗ bọn tớ sắp không kịp trở tay rồi, cậu có thể thông báo thêm vài người tới không?"

"Biết rồi, để tớ gọi điện cho Lý Tú, có vấn đề gì cậu ấy sẽ tới xử lý." Cô ta đi rất nhanh, không tới mấy phút liền biến mất ở khúc rẽ.

Lâm Đạm nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta, biểu tình có chút khó lường. Lực lượng của vu cổ sư tới từ huyết mạch, vì vậy, khi họ gặp được người có quan hệ huyết thống với mình, nhất là ba mẹ hoặc anh chị em, trong huyết mạch tất có cảm ứng. Khi chưa nhìn thấy người thật, cô cảm thấy Lưu Nhược Vân có dung mạo tương tự mình chỉ là trùng hợp mà thôi, sau khi gặp bản thân cô ta, cô bỗng nhiên biết, đó không phải trùng hợp, mà là di truyền.

Cô ta là chị em gái cùng ba khác mẹ với cô...

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 581

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.