Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (33)

Phiên bản Dịch · 2608 chữ

Chương 183: Cổ nữ (33)

Sau trận đại chiến này, núi Thanh Nguyên đã là nơi tan hoang, còn có rất hiều hành thi xông vào thôn xóm gần đó đang được người trong huyền môn và quân đội hợp lực diệt trừ. Chỗ dũng huyệt vẫn còn đang cháy, Lâm Đạm đặt con thi cổ vương vào trong, để nó tiếp nhận rèn luyện từ âm hỏa, quỷ hỏa và độc hỏa.

Hấp thu nhiều âm khí, sát khí, quỷ khí và độc khí như vậy, còn nuốt hết toàn bộ hành thi trong núi Thanh Nguyên, con cổ vương này rốt cuộc có thực lực gì, mọi người tại đây không cần nghĩ cũng biết. Dù tụ tập tất cả cao thủ huyền môn trong Hải Thành vào cùng một chỗ, sợ rằng còn chưa đủ cho nó nhét kẽ răng. Người có thể tùy ý điều khiển nó, Lâm Đạm, tự nhiên cũng trở thành nhân vật có ảnh hưởng lớn nhất (1) giới huyền môn Hải Thành.

Cô lẳng lặng đứng trên mộ bia, chờ cổ vương của mình, người khác cũng ngồi cách đó không xa chờ cô. Mấy tiểu bối cầm hộp thuốc vội vã chạy lên núi, giúp mấy vị thái đấu trừ bỏ thi độc.

"Đây là thương tích do phi cương gây ra, trị không hết đâu, bỏ đi." Mắt thấy vết thương dùng gạo nếp xoa lên mà không có tác dụng nào, ngược lại tỏa ra làn khói trắng, sau đó đều bị nhuộm đen, một ông lão không khỏi khoát khoát tay, biểu tình thản nhiên. Thời điểm lên núi ông cũng biết mình phải chết không thể nghi ngờ, ngược lại không có gì để tiếc nuối.

"Không được, cháu dùng hỏa quán thử lần nữa!" Tiểu bối kia khóc lên, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng.

"Vô dụng, đến nay ông chưa từng nghe nói có người trúng thi độc của Hạn Bạt mà còn sống sót được." Ông lão trêu ghẹo nói: "Có thể chết trong tay Hạn Bạt, ông không tính là mất mặt."

"Ông nội người nói nhăng nói cuội gì đó! Huyền môn lớn như vậy, sẽ có biện pháp giải quyết thôi!" Tiểu bối cầm điện thoại ra chuẩn bị thông báo mấy vị sư thúc, lại thấy Lâm Đạm nhẹ nhàng nhảy xuống mộ bia, đi về phía này, tiếng chuông bạc thanh thúy theo nhịp bước chân của cô vang vọng trong nghĩa địa, leng keng leng keng... tựa như hát vang lên bài ca tuyệt vời.

Tín hiệu đã kết nối, đầu bên kia điện thoại alo liên tục, tiểu bối lại ngơ ngác nhìn Lâm Đạm, tựa như hồn vía bay mất tiêu.

"Để cháu tới nhìn một chút." Lâm Đạm ngồi xổm người xuống kiểm tra vết thương cho ông lão.

"Hả? A! Cảm, cảm ơn ngài!" Tiểu bối lúc này mới phục hồi tinh thần, lảo đảo lui về sau mấy bước, cả khuôn mặt nóng bừng.

Bạch Thắng đang rút độc cho Bạch Hiền, nhưng cũng không có hiệu quả gì, thấy Lâm Đạm chủ động mở miệng hỗ trợ, không khỏi mừng rỡ khôn xiết, "Lâm Đạm, Bạch Hiền sư thúc bị thương nặng nhất, mới vừa rồi đã ói máu đen mấy lần, em giúp thúc xem trước đi?"

Bạch Hiền trẻ tuổi cường tráng nhất trong số chín người, tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ người khác. Nếu không phải Bạch Thắng đang đỡ y, y vào lúc này chỉ sợ đã sớm nằm xuống.

Lâm Đạm lập tức cầm cổ tay y dò mạch, sau đó lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng y, lại dùng bàn tay súc tích vu lực chậm rãi xoa bụng của y, giúp viên thuốc hòa tan. Ba phút sau, Bạch Hiền bỗng nhiên giùng giằng bò dậy, chạy tới một bụi cỏ rậm rạp bắt đầu nôn mửa, sau khi nôn ra một bãi máu đen tanh hôi sền sệt, y cảm giác thần thanh khí sảng, hết sức thoải mái.

"Lâm Đạm, y thuật của cháu rất tốt." Gò má tái nhợt của y đã hiện lên một tia đỏ ửng, rốt cuộc đã khỏe lại.

(*) Chỗ này mình để xưng hô chú - cháu bởi Lâm Đạm cùng bối phận với Bạch Thắng, nhưng Bạch Hiền mới 27, theo lý mà nói nên gọi anh —— nói chung là loạn quá, các bạn góp ý cho mình cách xưng hô với.

Lâm Đạm từ từ nói: "Vu, y vốn là một nhà, cổ thuật và độc thuật không tách biệt, cháu tự nhiên rất giỏi hút độc. Mấy vị trưởng bối chớ vội, cháu sẽ chữa trị cho mọi người." Cô một câu nói nhảm cũng không, chỉ tùy ý liếc mắt một cái là biết ai thương thế nặng hơn, sau đó tới chữa trị. Gạo nếp trong tay người khác không có chỗ dùng, sau khi được cô tăng vào thêm vài loại thảo dược liền biến thành phương thuốc hay cứu mạng, xoa vào vết thương không bao lâu là có thể trừ bỏ toàn bộ thi độc.

Mấy tiểu bối nói cảm ơn liên tục, cảm kích rơi nước mắt, mà cô từ đầu đến cuối biểu tình lạnh nhạt, không hề lộ ra thần sắc đắc ý. Mấy thái đấu càng nhìn càng thích, đang chuẩn bị trò chuyện với cô, một đám thiên sư áp giải Ngải Vũ chật vật không chịu nổi đi lên núi, phía sau là thị trưởng Hải Thành và mấy vị sĩ quan.

"Bạch Hiền, theo lý mà nói chuyện trong huyền môn các cậu chúng tôi không quản được, nhưng cậu nhìn xem, hiện tại Hải Thành bị người trong huyền môn các cậu gieo họa thành cái dạng gì rồi? Hôm nay tôi nhất định phải vì hơn mười triệu bách tính Hải Thành, hướng các cậu đòi một câu trả lời hợp lý. Các cậu định xử lý người gây họa như thế nào?" Thị trưởng truy hỏi: "Thiên sư các cậu năng lực lớn, trách nhiệm cũng lớn, nếu làm việc không chịu trách nhiệm, tai họa gây ra tự nhiên cũng lớn. Lại thêm mấy người như Ngải Vũ nữa, ai tới thu dọn tàn cuộc cho các cậu? Xảy ra chuyện các cậu còn có biện pháp qua loa, qua loa không được còn có thể chạy trốn, nhưng dân chúng bình thường của Hải Thành thì không chạy được, bọn họ vô tội nhất."

Bạch Hiền nghiêm mặt nói: "Thị trưởng Hứa ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm trị người gây họa."

Ngải Vũ nghe lời này không nhịn được rụt bả vai, thật nhanh ngẩng đầu liếc Lâm Đạm một cái, trong mắt tràn đầy không cam lòng.

"Các cậu định xử lý thế nào?" Thị trưởng Hứa không thả lỏng chút nào, bắt buộc phải đòi một kết quả ngay tại đây.

"Dùng cô ta điền huyệt!" Hùng Hạt Tử âm u mở miệng. Ông sở dĩ bị người ta gọi là Hùng Hạt Tử, một là vì mắt hắn mù, hai là vì tính khí hắn hung ác. Phàm là có chuyện phản đồ làm nguy hại huyền môn, nguy hại dân chúng bình thường, ông sẽ không làm giá mà tự mình đi xử lý, hoặc trực tiếp làm thịt, hoặc bắt hồn phách luyện thành quỷ phiên (phiên: cờ), thủ đoạn hết sức tàn nhẫn. Hiện tại ông già rồi, tính khí ôn hòa hơn rất nhiều, chẳng qua chỉ bắt người điền huyệt, mà không phải lột da rọc xương, đã coi như hết sức nhân từ.

Chu Nam thì không nghĩ vậy, lập tức đứng ra giải bày cho Ngải Vũ: "Hùng lão, Ngải Vũ không biết đó song thi trấn huyệt cực ác chi địa, ngài bỏ qua cho cô ấy một lần đi!"

"Thả cô ta, ai tới giao phó cho trăm họ chết oan?" Thị trưởng Hứa đau lòng nói: "Các người biết dưới núi chết bao nhiêu người không? Tôi vừa nhận được số liệu do quân đội gửi tới, ba thôn bị tàn sát, trên đường cao tốc liên tục phát hiện hai mươi sáu chiếc xe trống không, còn tạo ra ba tai nạn xe cộ đặc biệt lớn, số người chết cộng lại nhiều hơn sáu trăm, người bị thương đếm không hết. Tối nay hệ thống giao thông toàn thành phố vận hành tốc độ cao, rút lui mấy triệu dân số, tạo thành tổn thất tài sản mấy tỉ, còn kinh động trung ương. Hậu quả nghiêm trọng như vậy, ai tới gánh vác? Một câu không biết, là có thể rũ sạch trách nhiệm sao?"

Chu Nam không nghĩ tới dưới núi lại chết nhiều người như vậy, gò má không khỏi đỏ lên, nhưng vẫn khàn giọng nói: "Nhưng Ngải Vũ còn chưa trưởng thành, coi như dùng pháp luật thế tục tới giải quyết thì cũng không đáng tội chết. Cô ấy cũng chỉ vô tâm mà thôi."

"Vô tâm? Cô ta chẳng lẽ không phải vì mười triệu kia sao?" Bạch Thắng giễu cợt nói.

Lâm Đạm một mực trông nom cổ vương bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Ngải Vũ.

Thị trưởng Hứa nhận ra ánh mắt cô đầu tiên, giọng không tự chủ nhu hòa xuống: "Vị đại sư này có gì chỉ giáo sao?"

"Không có." Lâm Đạm mím mím môi, bình tĩnh nói: "Tôi chẳng qua không nghĩ tới thiên sư mấy người kiếm tiền dễ dàng như vậy. Làm một chuyện thu lệ phí mười triệu, tôi chỉ có hai trăm tệ tiền hỗ trợ học sinh nghèo mỗi tháng." Đều là người, sao lại chênh lệch lớn vậy chứ? Cô nhăn mày, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

Mỗi tháng hai trăm tệ tiền hỗ trợ học sinh nghèo? Thị trưởng Hứa thiếu chút nữa cho rằng mình bị lãng tai. Người có bản lĩnh như vậy, kiếm được nhiều tiền là chuyện rất dễ dàng, sao lại nghèo tới mức này?

Đám người Bạch Hiền đỏ mặt, không khỏi ngượng muốn chết.

Người phụ trách liên lạc sớm tra được tài liệu của Lâm Đạm, vội vàng ghé vào tai thị trưởng nói: "Thị trưởng, Lâm đại sư từ trong Miêu trại tại Tứ Xuyên tới, mồ côi không ba không mẹ, từ nhỏ dựa vào tiền trợ giúp của chính phủ mà lớn lên, làm người rất chất phác. Sau khi tới Hải Thành vẫn học tập trong trường học, rất ít tiếp xúc với người trong huyền môn, không hiểu những thứ quanh co ngoằn ngoèo này."

Thì ra là vậy! Thị trưởng Hứa rất nhanh bừng tỉnh gật đầu, vốn đã có hảo cảm với Lâm Đạm, nay hảo cảm ấy lập tức đạt max. Lâm Đạm tách rời với huyền môn, thực lực cao siêu xuất chúng, nếu chính phủ có thể lung lạc cô, sau này có chuyện không cần tới huyền môn ăn nói khép nép cầu người nữa.

Nghĩ tới đây, thị trưởng Hứa lập tức cam kết: "Lâm đại sư, hôm nay ngài cứu được trăm họ toàn Hải Thành, vì cảm ơn ngài dám làm việc nghĩa (2), chính phủ Hải Thành chúng tôi quyết định khen thưởng ngài hai chục triệu tiền mặt cùng với một khu bất dộng sản, khu vực tùy ngài chọn, ngài thấy thế nào?"

Chỉ với thời gian một câu nói đã được một khoản tiền lớn và một căn nhà miễn phí, Lâm Đạm có trầm ổn nữa cũng không khỏi liếm liếm môi.

"Vậy tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh." Cô cũng không từ chối, thuận miệng nhận luôn.

Thị trưởng Hứa thấy cô vừa không nói mấy lời khách khí ba phải hư não, vừa không trả giá thêm gì, ấn tượng đối với cô không khỏi tốt hơn. Mặc dù thời gian tiếp xúc rất ngăn, nhưng ông duyệt người vô số, tùy tiện nhìn là biết cách làm người của Lâm Đạm. Cô trầm mặc ít nói, chững chạc lão luyện, mưu kế thành thục, dù mạnh mẽ hơn nữa, cũng là người có thể dựa vào. Giao hảo với người như vậy, không thể nghi ngờ là rất an tâm.

"Vậy tôi sẽ cho người mang tiền thưởng và giấy tờ bất động sản tới sau." Trong dũng huyệt âm khí vẫn đang cháy, cổ vương của Lâm Đạm đang nằm trong ngọn lửa, hưởng thụ rèn luyện từ lửa u minh, trong chốc lát khẳng định không thể rời đi. Có cô thủ ở chỗ này, thị trưởng Hứa rất yên tâm.

Lâm Đạm gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa.

Thị trưởng Hứa nhìn về đám người Bạch Hiền, lạnh nhạt nói: "Hơn sáu trăm mạng người, sát nghiệt này có bao lớn? Huyền môn các người không phải chú trọng công đức nhất sao, sao lúc này còn lấy luật pháp thế tục ra mà nói chuyện?"

Bạch Hiền chưa mở miệng, Chu Hưng Hòa đã từ từ nói: "Vậy thì phế bỏ đạo thuật của Ngải Vũ, rút hết đạo cốt, nhốt cô ta vào ngục tối trăm ngày, xử lý như vậy có được không?"

Con ngươi trắng toát của Hùng Hạt Tử liếc Chu Hưng Hòa một cái, không có dị nghị gì. Bạch Hiền trầm ngâm trong chốc lát, vuốt cằm nói: "Có thể."

Người phụ trách liên lạc ghé vào tai thị trưởng nói: "Rút hết đạo cốt, người này coi như xong, cả đời phải tê liệt trên giường. Ngục tối là phòng giam có pháp trận giam cầm đặc thù, có thể diệt sạch pháp lực, ngăn cách ánh sáng, chiếm đoạt âm thanh. Vào ngục tối giống như vào hư vô, không nhìn thấy chút ánh sáng nào, không nghe thấy chút âm thanh nào, tạo thành tổn thương không thể chữa khỏi đối với thần kinh. Người bình thường tiến vào nơi như vậy, không tới một phút sẽ nổi điên, thiên sư có thể chống đỡ một trăm ngày đã ít lại càng ít, một hình phạt vô cùng tàn nhẫn."

Thị trưởng Hứa liếc nhìn Ngải Vũ một cái, gật đầu nói: "Tôi đồng ý với ý kiến này. Nhưng chuyện ngày hôm qua, các người phải viết một bản báo cáo điều tra cặn kẽ, tôi cần báo cáo với trung ương."

"Được." Bạch Hiền gật đầu đồng ý.

Ngải Vũ bị hai thiên sư bắt giãy giụa kịch liệt, không ngừng hướng về phía Lâm Đạm kêu gào: "Tổ sư gia cứu con! Con không thể bị rút đạo cốt, con không muốn làm một phế nhân!" Cô ta vừa khóc vừa kêu, giống như điên rồi vậy.

Ai cũng không nhìn thấy, có một người đàn ông tuấn mỹ dị thường đang đứng bên người Lâm Đạm, cười khanh khách nói gì, còn Ngải Vũ kêu gì đó, đối với hắn mà nói chẳng qua tiếng ruồi kêu vo ve thôi, có gì đâu mà phải phản ứng.

Tất cả mọi người cho rằng Ngải Vũ phát điên, dán một tấm định thần phù lên, cô ta liền an tĩnh.


(1) Có ảnh hưởng: nguyên văn "cử túc khinh trọng" (举足轻重), thành ngữ, nghĩa là hết sức quan trọng, từng cử động hành vi đều có sức ảnh hưởng lớn.

(2) Dám làm việc nghĩa: nguyên văn "kiến nghĩa dũng vi" (见义勇为), thành ngữ, có ý thấy việc nghĩa là hăng hái làm.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 580

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.