Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (23)

Phiên bản Dịch · 2334 chữ

Chương 173: Cổ nữ (23)

Tự học buổi tối sắp kết thúc, nam sinh ngồi bàn trên Cao Thư khải quay đầu lại nhỏ giọng hỏi: "Anh Khải, người anh hẹn đến chưa?"

Cao Thư Khải khẩn trương nhìn Lâm Đạm một cái, "Không, đợi tí nữa tan học tôi đi hỏi lại một chút."

"Sao anh còn chưa hỏi? Anh trước kia ngang ngược thế cơ mà, bây giờ càng ngày càng đàn bà, không phải chỉ hỏi cậu ấy buổi tối có thể ra ngoài chơi không sao, có cái gì mà ngượng? Cậu ấy mồ coi, hẳn rất tự do, chơi đến mười hai giờ đêm cũng không thành vấn đề. Chúng ta là bạn học cùng lớp với cậu ấy, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chẳng lẽ còn sợ chúng ta hại sao? Anh đi hẹn đi, cậu ấy sẽ đồng ý thôi."

Cao Thư Khải nhịn không được khoát tay: "Biết rồi, cậu nói lắm thế."

"Anh Khải, anh cũng quá mê gái đi, mấy ngày trước còn thích Ngải Vũ, bây giờ di tình biệt luyến Lâm Đạm, anh không sợ Ngải Vũ người ta thương tâm à?" Nam sinh nháy mắt ra hiệu nói.

Cao Thư Khải lập tức nổi đóa, phản bác: "Ai bảo ông đây thích Ngải Vũ? Ông với cô ta chẳng có chút quan hệ nào hết!" Cậu thật nhanh nhìn Lâm Đạm, biểu tình còn khẩn trương hơn trước đó. Những lời này rốt cuộc do ai truyền đi? Lâm Đạm có nghe thấy không vậy? Mẹ, cái lũ rộng mồm này!

Nam sinh cười hớ hớ, một bộ biểu tình tôi đây hiểu hết.

Ngải Vũ ngẩng đầu lên từ bài kiểm tra, giọng hết sức không tốt: "Tiếng nói chuyện của các cậu có thể hạ thấp tí không? Tôi không phải người điếc, tôi nghe thấy đấy! Không thích thì không thích, ai hiếm lạ? Cao Thư Khải, nếu không phải nhìn tiền của ba mẹ cậu, cậu cho rằng tôi thích ở chung một chỗ với cậu à? Có bản lĩnh thì lúc nguy hiểm đừng cầu cứu tôi!"

Cao Thư Khải vốn có chút tâm cao khí ngạo, lúc này cũng giận, cười lạnh nói: "Cầm tiền nhà tôi thì bảo vệ tôi là công việc của cậu, không cần tôi cầu cậu làm gì. Có bản lĩnh cậu trả tiền lại cho nhà tôi đi."

"Rồi sẽ trả, tôi không thèm làm nữa!" Ngải Vũ đập sách lên bàn, khiến tất cả mọi người quay về phía cô ta.

Chu Nam quay đầu lại cẩn thận quan sát Ngải Vũ, ánh mắt có chút phức tạp. Khoảng thời gian gần đây cô gầy đi nhiều, thịt nơi gò má hõm xuống, đôi mắt phủ đầy tơ máu, tỏ ra hết sức tiều tụy. Bí mật của cô càng ngày càng nhiều, cũng không hề chia sẻ với mình nữa.

Nghĩ tới đây, Chu Nam lắc đầu một cái, biểu tình ảm đạm. Đúng vào lúc này, chuông tan học vang lên, các bạn học không kịp chờ đợi thu dọn sách vở bàn học.

"Lâm Đạm, cậu có muốn đi siêu thị mua đồ không?" Cao Thư Khải vội vàng gọi lại Lâm Đạm sắp bước ra khỏi lớp.

"Không muốn. Sao vậy, cậu có chuyện gì à?" Lâm Đạm quay đầu hỏi.

Cao Thư Khải giương mắt nhìn cô, biểu tình có chút mong mỏi, nhưng cố làm ra vẻ dễ dàng khoát tay: "Tớ không có việc gì. Tớ chỉ muốn nói, phòng cậu thuê quá cũ kỹ, chung quanh toàn là ngõ hẻm, hai nữ sinh các cậu đi đường đêm không an toàn, nếu như cậu muốn đi siêu thị, tớ thật ra có thể đưa cậu đi."

"Cảm ơn, không cần đâu, tôi an toàn hơn cậu." Lâm đạm hơi gật đầu liền mang Vu Diệp Oanh đi.

Cao Thư Khải đuổi theo hai bước, cuối cùng dừng tại chỗ, đôi mắt ướt nhẹp, giống như chú chó nhỏ bị vứt bỏ.

Lâm Đạm quay đầu nhìn cậu một cái, khóe miệng cong cong, cho cậu một nụ cười mỉm, đôi mắt ảm đạm của cậu lập tức sáng lên, giống như nháy mắt từ địa ngục bay tới thiên đường.

Phương Di đã sớm chờ trước cửa phòng học, nhìn thấy Lâm Đạm đi ra, vội vàng chạy bước nhỏ tới đón, nụ cười nhút nhát, lại hết sức sáng rỡ, "Lâm Đạm, cậu có muốn uống nước không?"

Lâm Đạm còn chưa kịp trả lời, Vu Diệp Oanh đã nhận lấy, cười híp mắt nói: "Vừa vặn tớ khát, cảm ơn cậu Tiểu Di!"

"Không cần cảm ơn." Phương Di xấu hổ lắc đầu, sau đó giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng Lâm Đạm. Vu Diệp Oanh thiếu chút nữa thì xách cổ cô ném đi, sắc mặt nhất thời trở nên rất khó coi. Hai người lùi lại phía sau mấy bước, đè thấp âm lượng nói chuyện:

"Cậu muốn cướp Lâm Đạm với tôi?"

"Phải thì thế nào? Đừng tưởng rằng tôi không biết, thật ra cậu trước kia toàn lợi dụng tôi, cậu không ngừng xúi giục tôi giết Mã Duệ, tôi không có bạn bè như cậu."

"Cậu cho rằng tôi muốn làm bạn với cậu? Bạn của tôi chỉ có Lâm Đạm thôi!"

"Tôi cũng vậy."

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nhường ai, phát hiện Lâm Đạm quay đầu lại nhìn, đồng loạt lộ ra nụ cười ngây thơ đáng yêu.

Ngũ giác Lâm Đạm vượt qua người thường quá nhiều, sao không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người cơ chứ? Hai người vẻ ngoài thuần khiết, nội tâm lại tối tăm. Nhưng thế thì sao? Mang một đứa bé là mang, mang hai đứa bé cũng là mang, cô không thể đuổi hai người đi được, sau đó trơ mắt nhìn hai người lần nữa phạm phải sai lầm. Cổ mình nuôi phải nắm chắc trong tay mình, không thể thả ra ngoài hại người.

Lâm Đạm yên lặng thở dài một cái, thúc giục: "Hai cậu đi nhanh một chút được không?"

"Ừ!" Vu Diệp Oanh và Phương Di cùng lên tiếng trả lời, sau đó lon ton chạy tới, một trái một phải kéo cánh tay cô.

Ba mẹ Phương Di đã sớm chờ ở ven đường đón con gái tan học. Từ sau khi sự việc kia xảy ra, bọn họ không dám để con gái về nhà một mình nữa, e sợ con bé lại gặp nguy hiểm gì. Nếu không phải đi học là con đường ra duy nhất của con gái, họ tuyệt không để con bé bước vào sân trường lần nữa. Nhìn thấy con gái và hai nữ sinh khác nắm tay, thân thiết đi ra, mang trên mặt nụ cười không buồn không lo, hai người chóp mũi chua xót, thiếu chút nữa rơi lệ.

"Tiểu Di, mẹ ở đây!" Mẹ Phương vẫy cánh tay hô, chờ ba người đến gần mới lấy từ trong xe một hộp giữ ấm, giao cho Lâm Đạm: "Đạm Đạm, đây là canh sâm dì làm, cháu và Diệp Oanh quá gầy, mang về bồi bổ một chút.

"Cảm ơn dì, hộp giữ ấm này mai cháu sẽ rửa sạch trả cho Tiểu Di." Lâm Đạm lễ phép cảm ơn, lại dặn dò: "Chú dì trên đường cẩn thận, lái xe chậm một chút. Tiểu Di, ngày mai gặp."

"Ừm ừm, ngày mai gặp!" Phương Di tràn đầy lưu luyến, bởi một câu của Lâm Đạm mà cao hứng hẳn. Cô thích trường học, bởi nơi này có Lâm Đạm.

Đưa mắt nhìn hai cô gái nhỏ hòa vào đám đông, biến mất trên đường phố, mẹ Phương thở dài nói: "Hai đứa bé này thật tốt, không dễ dàng gì."

"Lâm Đạm tốt nhất." Phương Di lập tức uốn nắn.

"Ừ ừ ừ, Lâm Đạm tốt nhất." Mẹ Phương vui tươi hớn hở nhét con gái ngồi vào ghế sau.

Ba Phương một bên lái xe một bên nói: "Thằng nhãi kia liệt rồi, đầu óc còn có chút không bình thường. Ba hôm nay tới viện nhìn cậu ta, ba mẹ cậu ta khóc rất thương tâm." Rõ ràng trong miệng miêu tả một chuyện cực kỳ bi thảm, nhưng chẳng biết tại sao, lại bật ra nụ cười vui thích.

Mẹ Phương cũng biết thằng nhãi kia là ai, khẩn trương nhìn con gái một cái, phát hiện cô đang cầm điện thoại di động gửi weixin cho Lâm Đạm, không để ý lời này chút nào, liền yên lòng.

"Hai cái chân đều bị gãy sao?" Bà không nhịn được hỏi.

"Hai chân đều gãy, hơn nữa hình như điên thật rồi, cả ngày kêu la có sâu. Lúc anh đi ba mẹ cậu ta đang ngồi khóc ngoài ICU, rất giống chúng ta khi đó." Ba Phương quay lại nhìn con gái một cái, thấy cô hoàn hảo không có việc gì ngồi trong xe, nghiêm túc táy máy điện thoại di động, hốt hoảng trong lòng mới dần dẹp yên. Con gái ông còn sống ra khỏi ICU, mặc dù mất đi một ít thứ, nhưng không để mất hi vọng và vui vẻ, cái này đủ rồi.

Mẹ Phương xoa xoa đầu con gái yêu, giọng thấp không nghe nổi nói: "Đây đều là báo ứng."

---

Cao Thư Khải vẫn không dám mở miệng hẹn Lâm Đạm ra ngoài chơi, vì vậy bị một đám nam sinh cười nhạo.

"Anh Khải, một câu thôi mà, anh sợ cái giề?"

"Các cậu im miệng!" Cao Thư Khải tức giận nói: "Ông chỉ nghĩ thôi, còn chưa hẹn Lâm Đạm. Nơi các cậu muốn đi là mộ địa, không phải công viên, nhỡ dọa cô ấy sợ thì làm sao?"

"Chính là vì muốn hù cậu ấy mà! Anh Khải anh quá cứng ngắc rồi, nữ sinh vào thời điểm kinh sợ sẽ không tự chủ tìm kiếm sự bảo vệ từ nam sinh, đến lúc đó anh liền nhân cơ hội kéo tay nhỏ bé, ôm ôm eo nhỏ. Chút công pháp này còn không biết, anh Khải, anh còn không biết xấu hổ tự xưng cao phú soái à?" Các nam sinh càng nói càng hăng say, bất đầu thao thao bất tuyệt thổi phồng kinh nghiệm cưa gái của mình.

Cao Thư Khải không nhịn được ngồi nghe họ huyên thuyên. Kéo tay nhỏ bé, ôm ôm eo nhỏ nghe đúng là mê người thật, nhưng xảy ra dưới tình huống nữ sinh chịu đủ kinh sợ, có khác gì ăn cướp? Cậu mới không để Lâm Đạm bị dọa sợ đâu! Cô là một cô gái nhỏ nũng nịu, phải được hẹn hò tại phòng ăn cao quý nhất, vườn hoa xinh đẹp nhất, mà không phải nơi quỷ quái như nghĩa địa.

Ba chiếc xe hơi chậm rãi lái vào một khu nghĩa địa, dừng lại ở ven đường. Thời điểm xuống xe, một nam sinh đột nhiên hỏi: "Anh Khải, hai bảo vệ của anh đâu, sao không tới?"

Cao Thư Khải không cho là đúng hừ hừ: "Bọn họ tới hay không kệ họ. Chẳng lẽ họ không tới, ông đây liền không ra khỏi cửa chắc? Nói vớ vẩn cái gì, không có hộ vệ các cậu không dám tiến vào hả?"

"Ai không dám? Đợi tí, tôi phải mở livestream mới được." Một đám nam nữ hưng phấn cầm thiết bị quay chụp.

Cao Thư Khải cũng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Đạm: "Bạn học Lâm, gần đây tiền sinh hoạt còn đủ dùng không? Sắp tới cuộc thi giữa kỳ, cô cố gắng lên."

Lâm Đạm thấy weixin của bản thân Cao Thư Khải thì một mực áp dụng thái độ lúc đáp lúc không, nhưng luôn luôn trả lời weixin của "người hảo tâm". Cô lễ phép gõ: "Cảm ơn ngài, tiền sinh hoạt của tôi hoàn toàn đủ dùng, ngài đừng lo lắng. Tôi sẽ cố gắng thi tốt, đến lúc đó tôi sẽ gửi bảng điểm cho ngài xem."

Cao Thư Khải nhếch mép cười toe toét, dặn dò: "Nếu như cô gặp phải vấn đề khó khăn gì trong cuộc sống, nhất định phải nói cho tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết giúp cô. Đúng rồi, cô sau này chuẩn bị học xã hội hay tự nhiên?" Lớp mười một phải phân khoa, vì để từ đầu đến cuối cùng lớp với Lâm Đạm, cậu không thể không thăm dò trước.

"Tôi chuẩn bị học tự nhiên."

"Khoa tự nhiên rất tốt, công việc nhiều." Những lời này chưa kịp gửi đi, Cao Thư Khải đã bị một đám thiếu nam thiếu nữ đẩy vào nghĩa địa. Sau khi vào thu, nhiệt độ ban đêm hạ xuống rất nhanh, gió thu xào xạc cuốn lá rụng thổi qua, khiến tất cả mọi người đồng loạt rùng mình một cái.

"Có chút đáng sợ nha! Hay là chúng ta trở về đi thôi?" Không biết ai trong lòng run sợ nói một câu.

"Trở về cái beep, tôi đang livestream rồi đây này! Đi, tiếp tục đi về phía trước!" Nam sinh dẫn đầu sải bước mà đi, mọi người vội vàng đuổi theo, bóng người chen chúc của họ rất nhanh biến mất trong bóng đêm đen như mực.

Hôm sau, không có một ai trở lại, các phụ huynh gấp gáp, lập tức đi báo án. Cảnh sát căn cứ livestream của nam sinh nọ tìm được nghĩa địa, nhưng chỉ phát hiện mấy ba lô và bình nước rơi toán loạn, trên đất lưu lại một chuỗi dấu chân ngổn ngang, người thì vô căn cứ biến mất, phảng phất như có lực lượng thần bí nào đó hoàn toàn lau sạch dấu vết tồn tại của họ vậy.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 575

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.