Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (21)

Phiên bản Dịch · 2410 chữ

Chương 137: Thần y (21)

Lâm Đạm bị trói hai tay giải vào một tòa phủ đệ, lúc bị lôi vào cửa ngẩng đầu lên nhìn một cái, thấy bên trên có treo một tấm bảng khắc bốn chữ to "Phủ Tuyên Bình Hầu", trong lòng nhất thời rõ ràng. Trong trí nhớ nguyên chủ, vị Tuyên Bình Hầu này là đệ nhất cơm mềm (1) tại nước Tần, bằng vào gương mặt tuấn mỹ được trưởng Công chúa xem trọng gả cho, từ một tiểu quan chán nản vọt một cái nhảy lên thành Tuyên Bình Hầu, đúng là một bước lên mây. Nhưng ông ta thiên tính phong lưu phóng đãng, không quản được nửa thân dưới của mình, cho dù cưới Công chúa rồi vẫn không đổi được thói hoa tâm, trêu chọc hoa đào khắp nơi.

Mới đầu, trưởng Công chúa tới một người diệt một người, giải quyết hết những nữ nhân dây dưa với ông ta, khiến hai vợ chồng nội bộ lục đục, ân ái không còn. Ông ta biết điều được vài năm lại chứng nào tật nấy, song không dám lưu luyến nơi gió trăng nữa, quay đi tìm nữ tử đàng hoàng. Gương mặt đó của ông ta quả thực khá anh tuấn, lại thêm một thân ăn mặc xa hoa cùng khí chất tôn quý, ngón tay ngoắc một cái là có nữ tử tự nguyện lao vào, cơ hồ người trước vừa ngã người sau đã lập tức chờ sẵn nhảy vào lồng ngực ông ta.

Ông ta liên tiếp nuôi năm sáu vợ bé ở ngoài, sinh bảy tám người con riêng, tiền tài không đủ thì về phủ tìm trưởng Công chúa thỉnh cầu, hết lừa gạt đến dụ dỗ, luôn có thể nhận được vàng bạc châu báu từ chỗ trưởng Công chúa đi nuôi vợ bé. Trưởng Công chúa không phải ngu ngốc, rất nhanh liền phát hiện đầu mối, cuối cùng mất hết hi vọng với ông ta, đóng cửa tự nuôi dưỡng con thơ, không thèm để ý mấy chuyện phong lưu của ông ta nữa.

Tuyên Bình Hầu lại cho rằng Công chúa đã thỏa hiệp, mang từng vợ bé ở ngoài về hết, trắng trợn nuôi trong phủ. Trưởng Công chúa cũng không hai lời, chẳng qua cười lạnh đem phủ Tuyên Bình Hầu, cũng chính là phủ Công chúa của mình chia làm hai, mình chiếm phần lớn ở, chỉ lưu lại một cái tiểu viện cho Tuyên Bình Hầu và đám phụ nữ trẻ con của ông ta ở, ăn mặc chi tiêu gì đó mặc kệ, để Tuyên Bình Hầu tự đi mà cầm bổng lộc của mình nuôi.

Tuyên Bình Hầu một tháng chỉ có năm mươi lượng bổng lộc, mình dùng còn chẳng đủ, làm sao cung nổi nhiều người như thế, bấy giờ mới không ngừng kêu khổ, kêu khóc xin lỗi trưởng Công chúa, nói muốn cùng bà hòa hảo như lúc ban đầu. Nhưng trưởng Công chúa đã sớm không còn tình cảm gì với ông ta, nếu không phải vì con trai có thể thuận lợi thừa kế tước vị, đã sớm một cước đạp chết ông ta luôn cho rồi.

Vị thiếu niên dung mạo đẹp như hoa xuân trước mắt chắc hẳn là con trai duy nhất của trưởng Công chúa - Chu Nghệ Mân, cũng chính là tiểu thế tử phủ Tuyên Bình Hầu. Cậu thường xuyên ra vào cung, rất được Hoàng đế sủng ái, cũng rất ít ra bên ngoài, không thích giao thiệp, nên hiểu biết của nguyên chủ về cậu không nhiều.

Chẳng qua cậu ta tột cùng thuộc hạng người gì, đối với Lâm Đạm mà nói không quan trọng, cô chỉ cần biết cậu ta là một bệnh nhân cần chữa trị, thế là đủ rồi. Sau khi bị giam vào phòng chứa củi, cô tìm một đống rơm nằm xuống, tâm tình hết sức bình tĩnh.

Một đầu khác, tiểu thế tử đang che ngực, gương mặt phờ phạc chạy vào chính viện, trong miệng oa oa kêu to: "Mẹ, mẹ, không xong, mẹ mau cứu hài nhi với!" Cậu lúc này, nơi nào còn nửa điểm hình dáng khoe khoang ngang ngược và âm ngoan ác độc trước đó nữa, rõ ràng là một đứa trẻ nít bị dọa mất hết hồn vía.

Trưởng Công chúa đặt chén trà xuống, trách mắng: "Con chững chạc một chút cho mẹ, trời sập cũng có cột chống, con sợ cái gì? Mẹ không phải bảo con đừng tùy ý ra ngoài sao, sao con không nghe lời mẹ?"

"Con, con cho rằng mùa đông mặc quần áo dày, người bình thường hẳn nhìn không ra." Tiểu thế tử níu chặt cổ áo, hai mắt rưng rưng: "Con nào biết ngựa của con bị giật mình, chạy lung tung trên phố suýt nữa thì chết người, con cũng lập tức ngã xuống, may mà được một tiểu cô nương cứu. Tiểu cô nương kia sờ phải ngực của con, chắc là biết chút gì đó rồi. Mẹ, mẹ bảo con nên làm thế nào bây giờ? Nàng dẫu sao đã cứu con, con không thể vì giữ bí mật của mình mà giết nàng đúng không?"

Trưởng Công chúa xoa xoa mi tâm, biểu tình ủ dột. Chuyện bà lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra. Con trai vốn đang êm đẹp, nhưng chẳng biết tại sao, ngực ngày một đầy đặn hơn, hạ thân cũng rất đau, cơ hồ không có công dụng. Từ đó về sau, da cậu bóng loáng hẳn ra, râu không dài, dụng mạo càng ngày càng xinh đẹp, cứ như thay đổi hẳn giới tính. Mắt thấy ngực cậu càng ngày càng lớn, cuối cùng không giấu được nữa, trưởng Công chúa buồn thiếu chút nữa bạc trắng đầu.

Bệnh của con trai tuyệt đối không thể để người ngoài biết, nếu không chức vị thế tử của thằng bé không giữ được, còn có thể bị cho là yêu nghiệt mà đốt chết. Nghĩ tới kết cục như vậy, trưởng Công chúa không rét mà run, lại không dám mời thái y tới, e sợ tin tức tiết ra ngoài, chỉ để đại phu trong phủ chữa trị, nhưng thủy chung không thấy tốt hơn. Mấy ngày nay, bà đang suy nghĩ có phải nên sang nước khác tìm đại phu tới giúp không, lại không ngờ biến cố xảy ra nhanh tới vậy.

"Người đang ở đâu, bối cảnh thế nào?" Trưởng Công chúa đánh nhịp nói: "Không được, bổn cung phải tự mình đi gặp."

Kinh thành nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, tùy ý đi mấy vòng trên đường là có thể gặp một hai huân quý, cho nên làm việc càng phải cẩn thận hơn. Trưởng Công chúa không dám tùy ý xử trí người ta, e sợ chuyện bé xé ra to, chuyện to không giải quyết được. Bà vội vã đi tới phòng chứa củi, ngay cả ô cũng quên mang, trên mái tóc và làn da dính đầy bông tuyết, bộ dáng có chút chật vật. Hai đại cung nữ bà tín nhiệm nhất đang lấy khăn tay giúp bà lau chùi, thị vệ chung quanh đều bị điều đi, tránh cho nhiều người hỗn tạp, tiết lộ bí mật của tiểu thế tử.

Chu Nghê Mân núp sau lưng trưởng Công chúa dáo dác ngó Lâm Đạm, biểu tình có chút xấu hổ.

"Ngươi là nữ nhi nhà nào?" Trưởng Công chúa chậm rãi đi tới bên người Lâm Đạm, giương mắt nhìn cô.

"Ngươi không cần để ý ta là ai, ngươi chỉ cần biết, bệnh của nhi tử ngươi ta có thể trị." Lâm Đạm mở mắt ra, nhìn thấy trưởng Công chúa gò má ửng hồng, xinh đẹp không thể tả, không khỏi ngây ngẩn.

Trưởng Công chúa trong lòng nhảy lên một cái, vẫn cắn răng nói: "Con trai của bổn cung có bệnh, bổn cung sao lại không biết?" Tiểu nha đầu này mới mười bảy mười tám tuổi, há mồm liền nói mình có thể trị được chứng bệnh lạ bực này, hẳn là đang lừa gạt? Không tra rõ lai lịch của cô, trưởng Công chúa tuyệt đối không bỏ xuống phòng bị.

Lâm Đạm nhìn chằm chằm hai mắt trưởng Công chúa, chắc chắn nói: "Không những bệnh của nhi tử ngươi ta có thể trị, ngay cả bệnh của ngươi ta cũng có thể trị."

Chu Nghê Mân kinh ngạc nói: "Mẹ ta có bệnh, ta sao lại không biết?"

Lâm Đạm bỗng mỉm cười, cảm thấy hai mẹ con này thật thú vị, ngay cả nói cũng giống nhau như đúc.

Trưởng Công chúa sờ đầu con trai, giọng lạnh lùng: "Đúng vậy, bổn cung có bệnh, vì sao bổn cung không biết, ngươi lại biết?"

Lâm Đạm bò dậy từ đống rơm, chắp tay nói: "Công chúa điện hạ chớ có cậy mạnh. Ngài mặc dù sắc mặc đỏ hồng, tươi như hoa đào, nhìn qua dáng vẻ quý phái khỏe mạnh, thực ra ngài bị bệnh quấn thân đã nhiều năm. Nếu ta không nhìn lầm, từ khi tiểu thế tử ra đời tới giờ, ngài chỉ sợ chưa từng ngủ ngon phải không?"

Hai đại cung nữ ánh mắt lóe lên, hết sức nhịn xuống dục vọng liếc chủ tử.

Trưởng Công chúa bất vi sở động, cười lạnh nói: "À, ngươi ngược lại nói thử xem, bổn cung có bệnh ở chỗ nào?"

Chu Nghê Mân vội vàng nhảy ra, ầm ĩ nói: "Đúng vậy, mẹ ta có bệnh chỗ nào, ngươi lập tức nói rõ ràng, nếu ngươi không nói ra được, ta lập tức để người chém ngươi!"

Lâm Đạm cũng không thèm nhìn tới con chó con không răng mà thích sủa gắp nơi này, chỉ để ý nhìn chằm chằm trưởng Công chúa, từ từ nói: "Điện hạ sắc mặt đỏ gay, không phải do sương tuyết lạnh, mà do nóng trong gây ra. Mùa đông giá rét, ngài trên người mặc quần áo rất dày, nhưng chỉ đi đôi giày đan mỏng manh, mà không có dấu hiệu bàn chân bị đông lạnh, có thể thấy nội hỏa (ngọn lửa bên trong) trằn trọc tại chân, thận thiếu âm, dọc theo tỉnh huyệt, không chỗ nào ra, cố hướng tới phần mặt, quả thật tiêu dương quá suy, không thể quản lý thận âm, âm hỏa dồn nén sôi trào, lòng bàn chân tỏa nhiệt. Nếu ta đoán không sai, đến mỗi đêm khuya, lòng bàn chân ngài sẽ nóng như lửa, quấy nhiễu ngài không thể ngủ yên, chỉ cần hơi lạnh một chút, hai đầu gối sẽ giá như băng, lúc nghiêm trọng thậm chí không đứng nổi, cần phải nằm liệt trên giường cả ngày tu dưỡng. Ngài âm hỏa thịnh vượng, cho nên sắc mặt đỏ thắm, hai mắt trong suốt, tựa như hết sức khỏe mạnh, thực ra căn cốt và kinh mạch của ngài đã sắp cạn khô rồi, có phải thế không?"

Trưởng Công chúa rốt cuộc lộ ra thần sắc kinh ngạc, vẫn không dám tin tưởng tiểu cô nương trước mặt có thể nhìn thấu chứng bệnh của mình. Không sai, bà xác định đã bệnh mười mấy năm, buổi tối ngày nào cũng phải để chân lộ ra ngoài chăn, đặt lên hàn băng ngọc thạch mới có thể chìm vào giấc ngủ, nhưng ngủ không được mấy giờ sẽ bị nóng tỉnh, khẩu vị ngày một yếu đi, thân thể ngày một gầy gò, hơi bị lạnh một cái là đầu gối như bị bao một tầng băng, vừa đau vừa lạnh, hết lần này tới lần khác lại như dẫm trên lửa than, cứ muốn nhảy lên, tư vị thống khổ khó mà dùng lời diễn tả.

Người ngoài đều nói bà khí sắc tốt, nhưng nào có biết, bệnh của bà đã tới thời kỳ cuối! Bà mời vô số thái y, uống vô số thuốc thang, nhưng không thấy hiệu quả chút nào, dần dần đành tuyệt vọng.

Lâm Đạm ngửi mùi thuốc nồng nặc trên người bà, lắc đầu nói: "Bọn họ không phải không thể chữa, mà là căn bản dùng sai thuốc. Bệnh này của ngài, là do sự thay đổi âm dương thịnh suy gây ra. Ngài âm hỏa vượng, dương hỏa suy, thái y lại vì ngài kê đơn dưỡng âm bổ thận, tư âm hàng hỏa, cộng với thanh cốt chưng lao (?), như vậy càng làm tăng âm hỏa của ngài, há có thể thấy hiệu quả? Nếu ta không ngửi sai, ngài gần đây sửa lại phương thuốc, bắt đầu uống thuốc làm tăng dương hỏa, phải biết đạo âm dương, dương là gốc rễ của âm, dương sinh, âm mới có thể kéo dài. Thái y tăng dương hỏa cho ngài, gián tiếp dẫn tới âm hỏa của ngài vượng hơn, ngược lại tăng bệnh tình của ngài lên, như vậy, cho dù chữa thêm mấy chục năm nữa, điện hạ cũng đừng mong hết bệnh."

Trưởng Công chúa âm thầm suy nghĩ lời cô nói, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, biểu tình bán tín bán nghi dần dần bị kích động đè nén thay thế, lập tức mềm giọng điệu, dò hỏi: "Xin hỏi cao tính đại danh của cô nương?"

"Kẻ hèn họ Lâm, là một đại phu hương dã lần đầu rời nhà, không đáng nhắc đến." Lâm Đạm tuyệt không phải tự khiêm nhường, mà là thực sự thấy bản lĩnh của mình còn nông cạn lắm.

Trưởng Công chúa không dám khinh thị cô nữa, vội vàng cởi xuống áo khoác của mình, khoác lên đầu vai cô, rồi một mực cung kính mời cô tới chính viện, dâng lên trà nóng, lúc này mới bắt đầu hỏi phương pháp trị liệu. Bệnh mình đã kéo dài mười mấy năm, vị cô nương này có biện pháp chữa khỏi, vậy chứng bệnh kỳ lạ của con trai mình hẳn cũng có thể.

Tiểu thế tử chóng mặt theo chân mẹ vòng qua vòng lại một vòng lớn, nhưng cũng mơ hồ hiểu ra, mình hình như được cứu rồi!


(1) Ăn cơm mềm: cụm từ chỉ người đàn ông sống phụ thuộc vào phụ nữ.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 463

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.