Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (4)

Phiên bản Dịch · 2402 chữ

Chương 120: Thần y (4)

Từ sau khi chân đại công tử bị thương, phòng bếp lúc nào cũng chuẩn bị sẵn thức ăn nóng, để phòng người ở Khiếu Phong Các tới lấy. Hai nha hoàn rất nhanh liền xách hộp đựng thức ăn trở lại, muốn đưa vào phòng đại công tử, nhưng bị Lâm Đạm chặn ngoài cửa, "Các ngươi ở chỗ này chờ, đừng có làm phiền ta." Cô từ từ đi vào, trở tay đóng chặt cửa phòng.

Biểu tình không vui không giận bây giờ của cô còn khiếp người hơn bộ dáng ngang ngược trong quá khứ, hai nha hoàn trong lòng cho dù không muốn, cũng không dám không vâng lời.

Trong phòng mờ tối, cửa sổ bốn bề đóng chặt, không khí hết sức không thoải mái, còn lộ ra mùi thuốc nồng nặc. Lâm Đạm đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, mở cửa sổ ra, mượn ánh nắng chiều, cuối cùng thấy rõ hình dáng của Tiết Bá Dung. Hắn thân cao tám thước, thể trạng lại gầy yếu, hai tay lộ ra ngoài gầy đét như que củi, tựa như nhẹ nhàng bẻ một cái là gãy lìa. Gương mặt vốn tuấn mỹ vô song của hắn trở nên đường cong rõ ràng, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt ưng tối om, không có tiêu cự, mang cho người ta cảm giác phá lệ hung ác.

Nghe tiếng có người vào cửa, hắn cả đầu cũng không thèm quay lại, chỉ đối mặt với vách tường ngồi yên lặng, không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Đạm đi tới phía đối diện hắn, gọi một tiếng đại ca.

Đầu sỏ ngay bên cạnh hắn, mà hắn ngay cả con ngươi cũng không động, chứ đừng nói đến nhìn Lâm Đạm một cái. Người bên ngoài phơi sách nguyên một ngày, nhốn nháo hò hét ầm ĩ, hắn nghe thấy cũng không hỏi, giống như xác chết biết đi.

Lâm Đạm cẩn thận quan sát gương mặt lãnh ngạnh như điêu khắc của hắn, chân thành nói: "Đại ca, muội sai rồi, muội tới để xin lỗi huynh. Nếu không phải do muội lỗ mãng lại tùy hứng, huynh sẽ không biến thành như bây giờ. Cảm ơn huynh đã cứu mạng muội."

Cô cân nhắc chốc lát, lại nói: "Từ lúc còn rất nhỏ, huynh đã không giống các huynh đệ khác. Lúc mọi người đều tụ tập chơi đùa, huynh đang bận tập võ, mọi người còn đang u mê, huynh đã bước chân tới chiến trường. Huynh cả ngày luyện võ dưới ánh nắng gay gắt, da cũng cháy cả một tầng. Thời điểm phu nhân bôi thuốc cho huynh vô tình làm rớt cả một khối da của huynh, huynh không hừ lấy một tiếng, bà thì khóc lóc không biết làm sao. Bọn muội đứng một bên vây xem bị dọa sợ mấy ngày ăn không ngon, huynh vẫn không có việc gì, ngày thứ hai lại tiếp tục luyện võ, ai tới khuyên cũng không nghe. Chưa tới mười lăm tuổi, huynh theo tướng quân đi biên ải, lần đầu ra trận giết địch đã lập được công lớn, lúc trở về doanh trại trên lưng cắm hai mũi tên, máu tươi thấm ướt áo quần, mà huynh hoàn toàn không biết. Huynh không sợ hãi, dũng mãnh quả cảm, là người mạnh mẽ nhất muội từng thấy. Bây giờ, huynh sở dĩ sa sút như vậy, không phải bởi tuyệt vọng, mà là bởi không cam lòng. Hoài bão lớn lao của huynh cần phải thực hiện, nhưng bây giờ, kế hoạch cả đời người của huynh bị đôi chân không thể nhúc nhích làm hỏng. Huynh nhất thời không cách nào tiếp nhận, cho nên mới khép kín mình, huynh tuyệt không giống những gì Tiết tướng quân mắng huynh, là một tên hèn nhát."

Lâm Đạm quỳ một chân trên đất, nhìn thẳng vào hắn: "Ngược lại, huynh kiên cường không sợ hãi hơn bất kỳ người nào, sớm muộn gì cũng có một ngày huynh vượt qua được khúc mắc này. Muội không phải tới khuyên huynh phấn chấn lên, vì điều đó hoàn toàn không cần thiết, muội tới để chuộc tội, cũng là tới nghĩ biện pháp cùng huynh. Muội muốn trị khỏi chân cho huynh, mặc dù muội không giỏi y, nhưng muội cả đời không buông bỏ, huynh cũng đừng buông tay, có được không?"

Nói tới chỗ này, Lâm Đạm cầm thật chặt bàn tay lạnh như băng của Tiết Bá Dung, mắt lộ khao khát.

Tiết Bá Dung vẫn mắt không tiêu cự đối mặt với vách tường, bất vi sở động.

Lâm Đạm không cảm thấy thất vọng chút nào, đứng lên đi bưng thức ăn.

Sau khi cô rời đi, đôi mắt không vui không giận của Tiết Bá Dung mới vạch ra một vệt sáng nhẹ, thoáng cái đã biến mất không thấy.

Lâm Đạm rất nhanh trở lại, trong tay bưng một bát thức ăn thơm phức.

"Đại ca, ăn cơm." Cô dùng thìa múc một ít thức ăn, đưa tới bên mép Tiết Bá Dung, thấy hắn không ăn thì trực tiếp đẩy miệng hắn ra, mạnh mẽ nhét vào. Tiết Bá Dung rốt cuộc quay đầu, tử khí âm trầm nhìn cô, nhưng một câu cũng không nói.

Lâm Đạm mỉm cười nói: "Đại ca, muội nhớ khi còn bé, huynh là đứa trẻ có tiền đồ nhất trong nhà, huynh đứng bất động giữa diễn võ trường, bảo mười mấy huynh đệ cùng lên vây công, huynh chỉ dựa vào một đôi tay là có thể khiến tất cả mọi người phải nằm xuống. Có thể thấy dù huynh không có đôi chân, có thể không đi lại được, nhưng không hề thẹn với hai chữ cường giả, tất cả huynh đệ tụ lại một chỗ cũng không phải đối thủ của huynh. Nhưng mà huynh thử nhìn mình bây giờ xem, một cô nương yếu đuối như muội cũng có thể dễ dàng bắt nạt huynh, huống chi người ngoài? Muội muốn huynh phải ăn cơm, huynh không thể phun ra, muội muốn ôm huynh lên giường, huynh ngay cả sức phản kháng cũng không có."

Cô chưa từng ý thức được lời nói của mình dễ gây hiểu lầm tới mức nào, ôm lấy Tiết Bá Dung gầy yếu, nhẹ nhàng đặt trên tháp mềm, lót mấy cái gối sau lưng hắn, để hắn dựa vào thoải mái hơn, lúc này mới dùng cái thìa cạy ra kẽ hở trên hàm răng của hắn, một thìa tiếp một thìa đút cơm, hoàn toàn không có hắn cơ hội nhổ ra.

Miệng nhét quá nhiều, Tiết Bá Dung theo bản năng nuốt một chút, tránh cho bị nghẹn chết.

Lâm Đạm khẽ cười một tiếng, lại nói: "Huynh nhìn đi, huynh bây giờ chính là vô lực vậy đấy, người khác muốn huynh còn sống, huynh phải còn sống, muốn chết cũng không được; người khác muốn cho huynh chết, chỉ cần buông tay là huynh bỏ mạng, căn bản không có đường phản kháng. Huynh muốn cuộc sống như thế sao? Huynh muốn trở thành một cái xác biết đi, bị người ta tùy ý định đoạt sao?"

Tiết Bá Dung ngẩng đầu lên, mắt lộ ra ánh sáng lạnh.

Lâm Đạm không né không tránh nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Đại ca, huynh có phải rất tức giận hay không? Có phải muốn đuổi muội đi không? Vậy huynh ăn nhiều cơm chút nhé. Ăn cơm no rồi, huynh mới có khí lực phản kháng muội. Muội nói cho huynh biết, khí lực của muội rất lớn đấy."

Tựa như để chứng minh lời nói của mình, cô dùng sức đẩy miệng Tiết Bá Dung ra, nhét cho hắn một miếng đậu hủ kho, lại nhấc cằm hắn lên, cưỡng bách hắn nhai nuốt. Tiết Bá Dung rất lâu rồi không ăn không uống, toàn dựa vào canh sâm trăm năm và vài thang thuốc bổ giữ mạng, có sức lực đâu mà phản kháng?

Hắn xưa nay là tấm gương của chúng huynh đệ, là tân quý của triều đình, là chiến thần trên sa trường, đã từng bị khuất nhục thế này bao giờ? Đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn rốt cuộc chiếu ra bóng người Lâm Đạm, hơn nữa mơ hồ có gợn sóng nổi lên.

Khi Lâm Đạm đưa cái thìa tới lần nữa, hắn khó khăn nâng tay lên, ngăn lại môi mình.

Lâm Đạm làm bộ không hiểu dụng ý của hắn, trực tiếp tách tay hắn ra, tiếp tục mạnh mẽ nhét vào. Hắn che miệng lần nữa, lại bị tách ra, sau nhiều lần lặp đi lặp lại, hắn rốt cuộc nhận thua, dùng giọng nói khàn khàn cực điểm nói: "Tự ta ăn."

Ba tháng, đây là câu đầu tiên hắn nói, có chút buồn cười, lại khiến Lâm Đạm chóp mũi chua xót, tâm sinh xúc động. Nam nhân mạnh mẽ nhường này, không nên luân lạc tới tình cảnh như vậy.

"Đại ca, muội thật xin lỗi huynh. Muội biết huynh không phải kẻ nhát gan hèn yếu, huynh chẳng qua không muốn sống cuộc sống vô dụng. Nếu như có thể, huynh nguyện da ngựa bọc thây, chôn thây biên ải, chứ không muốn nằm trên giường bệnh, hưởng thụ sự chăm sóc từng li từng tí của người khác. Huynh ngay cả chết cũng không sợ, chẳng lẽ còn sợ bệnh tật? Muội nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho huynh, huynh không nên buông tay."

Tiết Bá Dung ánh mắt sâu xa, mặt không biểu cảm, tựa như bất vi sở động, đầu ngón tay lại run rẩy nhỏ không thể thấy.

Lâm Đạm cảm giác quai hàm mình mỏi nhừ, ước chừng là do nói quá nhiều. Tính cách của cô và nguyên chủ hoàn toàn khác biệt, thích một mình lẳng lặng hơn, có thể không gây chuyện tuyệt đối không gây chuyện. Nhưng mà, vì Tiết Bá Dung có thể khỏe sớm hơn, có mấy lời cô không thể không nói. Cô đúng là trầm mặc ít nói, không giỏi giao tiếp, nhưng việc này không có nghĩa rằng cô là người không có tư tưởng, không có tình cảm.

Cô cầm tay đối phương, chuẩn bị nói tiếp vài lời, Tiết Bá Dung đã khạc ra hai chữ: "Ăn cơm."

"Được, ăn cơm." Lâm Đạm lập tức nuốt lời nói đầy bụng trở về, lộ vẻ mặt như trút được gánh nặng.

Tiết Bá Dung chủ động cầm thìa lên, run lẩy bẩy múc cơm, nhưng thử mấy lần đều không thành công. Lâm Đạm muốn giúp hắn, bị hắn trừng mắt cảnh cáo một cái.

"Được rồi, đại ca huynh tự ăn đi, muội không nhiều chuyện nữa. Cơm có rơi vãi cũng không sao, muội tới dọn." Lâm Đạm giơ hai tay tỏ thái độ thỏa hiệp.

Tiết Bá Dung không nhìn cô nữa, mà cúi đầu, chuyên tâm nhìn chằm chằm bát cơm, mặc dù động tác rất khó khăn, tốc độ rất chậm chạp, vẫn một thìa tiếp một thìa, kiên nhẫn không bỏ ăn.

"Lâm Đạm đồ tiện nha đầu ngươi, ngươi dọn tới Khiếu Phong Các rồi trốn vào phòng tiêu dao tự tại, căn bản không thèm quản Bá Dung, ta trúng tà rồi mới tin ngươi lần nữa..." Tiết phu nhân rầm một tiếng đẩy cửa phòng ra, thấy rõ tình hình bên trong, biểu tình tức giận bị kinh ngạc thay thế.

Bà nháy mắt một cái, một bộ dáng không dám tin.

"Bá Dung, con đồng ý ăn cơm rồi?" Bà từ từ đi tới, thoáng cái lại tức giận mắng: "Lâm Đạm, sao ngươi dám để Bá Dung tự mình ăn cơm? Hắn là bệnh nhân, cần phải chăm sóc, ngươi không thể đút hắn ăn sao?"

"Vâng phu nhân." Lâm Đạm cũng không tranh cãi, lập tức vươn tay đoạt lại cái thìa.

Tiết Bá Dung nghiêng người né tránh, yếu ớt nói: "Mẹ, tự con ăn, không muốn người khác đút."

Một tiếng "mẹ" này, Tiết phu nhân đã lâu không còn nghe thấy nữa. Nhìn thấy tử khí trong mắt con trai được một tia sáng thay thế, bà thiếu chút nữa bật khóc tại chỗ. Quả nhiên để Lâm Đạm tới phục vụ nó là đúng, vì không để Lâm Đạm đến gần, nó tình nguyện ăn cơm, cũng rốt cuộc chịu mở miệng biểu đạt yêu cầu của mình! Nhưng thế còn chưa đủ, thằng bé gầy đến da bọc xương, há phải một hai ngày có thể nuôi về như cũ?

Tiết phu nhân đổi giận thành vui, lập tức bỏ đi ý niệm đuổi Lâm Đạm, ngược lại nghiêm túc dặn dò: "Ngày sau ngươi nhớ ngày ngày tới trông Bá Dung ăn cơm, không được lười biếng."

Lâm Đạm gật đầu đồng ý, lại nói: "Phu nhân, có thể để người xây một phòng bếp nhỏ tại Khiếu Phong Các hay không, như vậy sẽ dễ dàng hơn. Đại ca muốn ăn cái gì lập tức có thể dặn dò xuống, mà không cần mỗi ngày tới phòng bếp chào hỏi. Nếu đi chậm, phòng bếp không kịp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đại ca sợ là không chịu ăn cơm."

Tiết Bá Dung liếc Lâm Đạm một cái, cuối cùng không lên tiếng.

"Được, đại ca ngươi chỗ này thiếu cái gì, ngươi cứ phân phó, để bọn họ đi chuẩn bị." Chỉ cần con trai có thể phấn khởi, Tiết phu nhân cái gì cũng đồng ý.

"Tạ phu nhân, lúc ăn cơm đại ca không thích người ngoài vây xem, chúng ta tạm thời rời đi chứ?" Lâm Đạm lại nói.

Tiết phu nhân không phản đối, theo lời rời đi, đợi non nửa giờ sau quay lại, Tiết Bá Dung quả nhiên đã ăn xong bữa cơm hôm nay, mặc dù vì cổ tay vô lực mà rơi vãi nhiều ra ngoài, nhưng cũng coi như tiến bộ cực lớn. Từ đó, bà cho dù không tình nguyện nữa cũng không thể không thừa nhận: Đưa Lâm Đạm tới Khiếu Phong Các, có lẽ không phải một chuyện xấu.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 464

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.