Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tên nhóc nghèo 2

Phiên bản Dịch · 2130 chữ

Trần Tiểu Lợi rất sốt ruột, cô ta nhìn xung quanh, nhưng nhìn sao thì nơi này cũng giống như vùng núi xa xôi hẻo lánh ấy. Cô ta móc điện thoại ra nhìn, đến sóng điện thoại cũng không còn nữa!

“Chúng ta sắp đi vào trong núi hả?”

“Đúng rồi.”

Trần Tiểu Lợi vô cùng thắc mắc, sao có thể đi vào trong chỗ này được chứ? Đi đường còn sợ trơn trượt!

Không bao lâu thì Chú Tiền đã quay trở lại, còn tìm đến hai người sống trong núi đã đứng đây đợi sẵn, bọn họ mang theo một cái ghế nhỏ được đẽo gọt tinh tế, trên ghế có mái che, có thể che nắng tránh mưa.

“Cô cả lên ngồi đi ạ.”

Trần Tiểu Lợi trừng mắt nhìn Đại Ninh bước lên cái ghế đó, cô ta không nhịn được lên tiếng hỏi: “Vậy còn mình thì sao?”

Đại Ninh cười châm chọc, cô rất xinh đẹp, giọng nói cô cũng ngân vang như chuông vậy: “Cậu đi bộ đi.”

Chú Tiền nói: “Xin lỗi nha, bọn tôi chỉ chuẩn bị cho cô cả thôi, cô Trần cũng có thể lựa chọn quay về được mà.”

Nói thật thì trước giờ Chú Tiền cũng không ưa thích gì Trần Tiểu Lợi, cô gái này trông trẻ trung vậy nhưng lại tính toán nhiều thứ trong lòng, nhìn cô cả có vẻ ngang ngược, nhưng đã chịu không ít thiệt thòi trước mặt Trần Tiểu Lợi rồi.

Tiểu Trương tên là Trương Vĩnh Phong, là người thành thật đôn hậu, cơ thể đầy ắp cơ bắp.

Anh ta nhảy xuống xe, nhặt đôi giày dự phòng của cô cả lên, anh ta cũng cảm thấy việc để Trần Tiểu Lợi đi bộ cũng không có gì không đúng cả. Anh ta cũng phải đi bộ mà, còn nữa, chỉ có người xinh đẹp thướt tha như cô cả mới không được đi bộ mà thôi.

Trần Tiểu Lợi nghiến răng vô cùng uất ức đi theo sau lưng đám người bọn họ.

Sau khi đi được một tiếng đồng hồ hơn, váy áo của Trần Tiểu Lợi lấm tấm đốm bùn. Cô ta vô cùng hối hận, rất muốn quay về, nhưng thấy đường lúc đến đây toàn sườn núi vách đá, đường núi lại quanh co uốn lượn, cô ta thấy vô cùng tuyệt vọng, chỉ có thể nghiến răng đi tiếp mà thôi.

Ngược lại là Đại Ninh đang ngồi trên ghế nhỏ, miệng thì ăn vặt, Trương Vĩnh Phong còn không ngừng nói chuyện chọc cho cô vui nữa.

Lúc cô vui cô nhét vào trong miệng của Trương Vĩnh Phong một viên kẹo sữa, trong mắt Trần Tiểu Lợi, tình cảnh này cứ hệt như đang chọc chó vậy, nhưng Trương Vĩnh Phong thì lại không thấy thế, vành tai của anh ta ửng đỏ cả lên.

Trần Tiểu Lợi tuyệt vọng nhìn về con đường không bé Điềm dừng ở phía trước.

Đây mà là chốn bồng lai ngoài đời thực gì chứ, đây chính là nơi rừng sâu nước độc, thì ra nước mình còn có một nơi nghèo, một nơi đổ nát thế này hay sao?

~

Thôn Hạnh Hoa trong quyển sách này quả thật là một nơi đổ nát và lạc hậu, đổ nát đến mức độ nào cơ á? Ví dụ như đến việc cưới con dâu cũng không có tiền ấy.

Cũng chính vì như thế, trong thôn nhà ai có con gái đến tuổi thì sẽ được tác hợp với một nhà có con trai đến tuổi dựng vợ gả chồng, đây chính là con đường duy nhất để duy trì giống nòi.

Trước giờ người trong thôn theo nghề trồng trọt, nhưng vì địa hình khắc nghiệt, cuộc sống họ còn thua với cuộc sống nông thôn những năm sáu mươi nữa.

Là một cuốn nam tần văn, hoặc được viết ra để thỏa mãn cảm giác sung sướng, một nơi không có trợ cấp nhà nước, hầu như tách biệt thế giới bên ngoài này phải dựa vào nam chủ tương lai để vực dậy.

Mãi đến mấy hôm trước, có mấy người đàn ông mặc áo sơ mi đi vào trong thôn, quần áo của bọn họ trắng như thế, chỉnh tề như thế, lại mang theo mấy cái hộp được đóng nắp kĩ càng vào thôn để thương lượng gì với trưởng thôn ấy.

Người trong thôn vắt óc đoán mò là sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.

Bây giờ đang là mùa gieo trồng bận rộn, ai ngờ nhà trưởng thôn cũng không thèm thu hoạch lúa nước nữa, cả nhà chạy đi dọn dẹp căn nhà mái bằng mới xây, những cái hộp xinh đẹp đó đều được chuyển vào bên trong đó cả.

Đây là lần đầu tiên nhà trưởng thôn xây nhà mái bằng đó, mấy người khác đều đang ở trong nhà mái ngói, nhà trưởng thôn còn chưa kịp dọn vào nhà mái bằng ở thì bây giờ hình như lại phải dọn ra.

Người trong thôn vô cùng thắc mắc, đi hỏi chuyện Bé Hai nhà trưởng thôn.

“Bé Hai, bố cháu đang làm gì vậy? Nhà của nhà cháu đẹp như thế, ai sắp đi vào đó sống vậy?”

Bé Hai khịt mũi nói: “Bố tôi nói có một cô cả sắp vào đó ở, lát nữa anh với chị tôi sẽ đi dọn đồ của cô cả vào.”

Gò má Bé Hai rám nắng ửng đỏ, nó nói: “Bố tôi nói nhà cô cả rất có tiền, bọn tôi còn phải trải một tấm thảm trên sàn bê tông ấy, tôi nhìn thấy thảm của cô ấy rồi, sờ vào rất thoải mái.”

Thứ đồ tốt như vậy mà lại là đồ để cô cả giẫm lên.

Ngày hôm đó, mấy chục hộ dân trong thôn Hạnh Hoa đi mách lẻo truyền tai nhau. Rằng có một cô cả thân ngọc mình ngà từ trong thành phố muốn đến thôn của bọn họ! Nghe nói mỗi người giúp cô cả chuyển đồ, ít nhất có thể nhận được sáu trăm nghìn!

Sáu trăm nghìn hả!

Thôn Hạnh Hoa của bọn họ bán năm mươi cân gạo còn chưa được sáu trăm nghìn nữa, bất luận là thật hay gì, buổi chiều hôm đó, già trẻ gái trai tranh nhau giúp cô cả chuyển đồ.

Người dân đi đường, đi ngang nhà của bà góa Đỗ, tốt bụng lên tiếng gọi: “Con bé Điềm nhà bà cũng đi được đó, chuyển nhiều còn có thêm tiền nữa.”

Đỗ Nguyệt Hương lắc lắc đầu: “Cơ thể Điềm Điềm yếu ớt, thôi vậy.”

Kỷ Điềm đang ngồi trong phòng khâu quần áo liền cau mày. Cô ta xuyên vào trong quyển sách này ít nhiều gì cũng nửa tháng rồi, mà lại phải ở cái thôn trang nghèo đói lạc hậu này, nhưng có ai ngờ ở một nơi đổ nát như thế này, mấy năm sau lại xuất hiện một nhân vật lớn.

Triệu Dữ thời mười tám tuổi.

Ở phần sau của cuốn sách này, ai gặp Triệu Dữ cũng phải cung kính gọi một tiếng cậu Triệu.

Từ trước đến giờ Kỷ Điềm không phải người tự trách bản thân mình, cô ta thấy ý trời cho cô ta xuyên sách ở cạnh một nhân vật lớn sau này, nên cô ta có đầy ý chí để chiến đấu. Dựa vào thân thế của Triệu Dữ, còn lo gì sau này ngày tháng không trở nên tốt đẹp hơn?

Cô ta không hề hay biết thân phận bản thân chính là Kỷ Điềm, con gái rơi của nhà họ kỷ, dù sao bây giờ cô ta cũng theo họ mẹ, tên là Đỗ Điềm.

Đỗ Điềm bỏ quần áo trong tay ra, không nhịn được phải suy nghĩ, lúc Triệu Dữ còn trẻ, có một cô cả thân ngọc mình ngà đến đây hay sao? Người này có liên quan gì đến thành công của Triệu Dữ sau này hay không?

Suy cho cùng đây cũng là nam tần văn, cũng không kể rõ về thời trước khi thành công lắm, Đỗ Điềm im lặng một hồi, cô ta quyết định đi xem xem có chuyện gì xảy ra.

Cô ta cố tình thay bộ đồ đẹp nhất của cô ta, một cái váy liền thân màu tím đậm.

Từ sớm thì Đỗ Điềm đã phát hiện rằng cô ta và các cô gái trong thôn không giống nhau, cô ta xinh đẹp hoạt bát, mẹ cô ta cũng rất dịu dàng, chỉ có điều hai mẹ con đều thanh lịch thì cũng không dễ sống ở miền nông thôn này.

Cô ta đi ngang qua cánh đồng, thấy có một bóng người đang thu hoạch lúa nước dưới ruộng.

Ống quần của người trẻ tuổi được xắn lên cao, anh ta đi chân trần, trán toàn là mồ hôi. Vừa nãy trời vừa đổ mưa, mặt trời lúc này đang chiếu rọi.

Làn da thiếu niên bị nắng đốt cháy thành màu ngọn lúa mì, cơ bắp và bắp đùi lộ ra bên ngoài trông vô cùng săn chắc. Anh ta trẻ tuổi siêng năng, động tác cũng vô cùng gọn gàng, nơi mà anh ta đi qua, lúa nước đều được chất thành đống.

Tất cả mọi người đều đi giúp cô cả chuyển đồ, nhưng anh ta lại không đi.

Trong lòng Đỗ Điềm thở phào nhẹ nhõm, cô ta nhẹ nhàng cất tiếng gọi: “Anh Triệu Dữ.”

Người trẻ tuổi kia ngẩng đầu lên.

Lông mày của anh ta vô cùng sắc sảo, vầng trán bị lá lúa cắt ngang tạo thành một vết thương mới, trông anh ta rất kiệt sức. Người thiếu niên kia lau mồ hôi: “Bé Điềm hả, có chuyện gì không?”

Đỗ Điềm nói: “Gọi em là Đỗ Điềm được rồi.”

Thực ra cô ta nghe không quen cách gọi nhau quê mùa này của người trong thôn Hạnh Hoa, con trai thì gọi là thằng X, con gái thì kêu là bé X.

Đỗ Điềm thấy anh ta không hề có ý định đi chuyển đồ, nên đưa bình nước cho anh ta.

“Không có chuyện gì, cho anh chút nước nè, anh uống đi.”

“Cảm ơn.” Triệu Dữ cũng không từ chối, anh ta thật sự khát lắm rồi, ngọn núi này hệt như một cái ngục giam không phát ra tiếng động, nhốt anh ta vào bên trong, nhà anh ta có năm miệng ăn, bố anh ta bị liệt, mẹ anh ta làm việc quá sức nên sinh bệnh, em trai nhỏ năm nay mới mười hai tuổi, giờ đang học cấp hai ở trong thôn, lúc về còn phải chăm sóc cho bố mẹ và em gái nữa, còn em gái của anh ta, năm nay vừa tròn sáu tuổi.

Gánh nặng gia đình đè nặng lên vai một người trẻ, dù cho anh ta thông minh, có lý tưởng, nhưng gia đình anh ta yếu ớt vậy, anh ta vừa rời đi thì mấy người còn lại không biết có sống nổi thêm một tháng hay không.

Triệu Dữ đã thu hoạch lúa cả buổi sáng, nên uống rất nhiều nước.

Đỗ Điềm nhìn cái yết hầu đang chuyển động của anh ta, cô ta ngồi xuống bên ruộng lúa: “Để em nói chuyện với anh.”

Triệu Dữ khẽ nheo mắt lại, không hề nói gì. Anh ta tiếp tục bán mạng làm việc, dĩ nhiên anh ta cũng nghe có chuyện giúp cô cả chuyển đồ có thể nhận được tiền rồi, nhưng mà sáu trăm nghìn cũng không phải kế hoạch lâu dài, nhà người khác ngoài những người đi phụ chuyển đồ ra thì còn có những lao động cốt cán khác nữa, còn nhà anh ta chỉ có mỗi anh ta, chi bằng thu hoạch lúa nước cho xong, phơi khô hạt kê, đợi đến khi có lương thực trong nhà, anh ta ra ngoài tìm việc cũng có thể an tâm hơn chút.

Đỗ Điềm nói gì anh ta cũng không nghe lọt tai.

Đối với một người đói bụng mà nói, một cô gái đẹp cũng không bằng một cái bánh bao thơm phức. Trời vào chiều sẽ càng nóng hơn, bây giờ tranh thủ thời gian làm việc.

Triệu Dữ không nói chuyện, có tiếng ồn từ đằng xa truyền đến, những người đang gặt lúa nước bên cạnh từ từ ngẩng người lên ngước nhìn về phía đường lớn.

“Náo nhiệt quá ha, đó là cô gái trẻ đến từ thành phố lớn đó hả!”

Đỗ Điềm ngây người, Triệu Dữ cũng ngẩng đầu nhìn sang.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Muốn Mưu Sinh ( Dịch full ) của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Synaane
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.