Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói với ai bây giờ

Phiên bản Dịch · 2451 chữ

Triệu Dữ biết, e rằng xương cốt bà ta cũng bị thương mất rồi. Anh ta quay người lại nhìn Đại Ninh: “Cô cả à, có thể nào…”

“Không được không được, chú Tiền nhà tôi không biết chỉnh xương đâu.” Bộ dạng Đại Ninh trông rất hẹp hòi: “Không phải Đỗ Điềm nói mình biết chút y thuật hả? Để cô ta trị chân cho mẹ mình đi.”

Đỗ Điềm nghe Đại Ninh nói vậy thì khóe mắt đỏ cả lên, một phần vì sốt ruột, một phần vì tức giận.

Triệu Dữ nói với Đại Ninh: “Cô đừng quậy nữa.”

Đại Ninh rất không vui: “Tôi nói chú Tiền không biết là không biết mà.”

Triệu Dữ hết cách với Đại Ninh, anh ta chỉ đành nói với Đỗ Điềm: “Vấn đề có liên quan đến xương cốt thì phải đi các bệnh viện lớn khám xem.”

Đỗ Điềm cũng biết chuyện này, khóe mắt đỏ của cô ta ngấn lệ, cô ta đáng thương cầu xin nói: “Anh Triệu Dữ, nhà em không có người thân trong thôn này, sức khỏe em lại không tốt, không thể nào đưa mẹ đi ra khỏi ngọn núi to này, anh có thể nào giúp em được không? Sau này em nhất định sẽ báo đáp cho anh.”

Triệu Dữ nói: “Đều là người cùng thôn, không cần phải nói mấy lời này, em đợi một chút, anh đi dặn Triệu Bình chút chuyện, rồi đi lấy xe đẩy, lập tức đưa dì Đỗ đi bệnh viện.”

Anh ta quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt nhỏ phồng lên như cái bánh bao.

Đại Ninh đá anh ta một cái rồi tức giận rời đi.

Cuối cùng cô cả cũng hiểu ra, chuyện Đỗ Nguyệt Hương xảy ra chuyện là âm thầm tạo cơ hội cho nam chính nữ chính mà. Hôm nay nhà anh bệnh, ngày mai nhà cô ta bệnh, giúp tới giúp lui, không hề ngừng lại!

Tính luôn cả Triệu Bình và Triệu An An vào, thì nhà Triệu Dữ còn có thể bệnh thêm hai lần nữa đó!

Không canh nữa không canh nữa! Ai muốn giám sát bọn họ thì cứ giám sát.

Cô đi gọi Trương Vĩnh Phong và Trần Tiểu Lợi đi chơi.

Triệu Dữ về nhà nhấc xe đẩy lên, thấy cô cả đi ra khỏi nhà anh ta không thèm quay đầu lại.

Triệu Dữ cau mày: “Kỷ Đại Ninh.”

Cô cả cũng không thèm nhìn anh ta, những con bướm trắng trong thôn bay theo sau lưng cô, trời sắp vào thu rồi, cô mặc thêm một chiếc áo khoác ngọc trai bên ngoài để che nắng, từ từ biến mất về phía đường lớn.

Triệu Dữ thu hồi ánh nhìn, anh ta nhắm mắt lại, đôi tay nổi đầy gân đẩy xe đi rước Đỗ Nguyệt Hương.

Anh ta và Đỗ Điềm đi lên đường núi, hai người họ không nói gì cả.

Đỗ Điềm trong họa có phúc, suy nghĩ của cô ta lại rộng mở, bây giờ bên cạnh không còn có Kỷ Đại Ninh đáng ghét nữa, cuối cùng cô ta cũng có thể ở cạnh Triệu Dữ một cách bình yên rồi.

Cô ta nhỏ tiếng nói: “Anh Triệu Dữ, lần này cực cho anh quá rồi, nếu như không có anh, em và mẹ cũng không biết phải làm sao nữa.”

Triệu Dữ đẩy Đỗ Nguyệt Hương rồi bình tĩnh nói: “Không có đâu, cho dù không phải anh, thì các thôn dân khác cũng vui vẻ giúp đỡ cho em.”

“Sao lại có thể giống nhau được chứ.” Đỗ Điềm dịu dàng nói: “Trong lòng em, anh cũng như người nhà em vậy.”

Triệu Dữ ngắm nhìn thăm dò cô ta: “Trong lòng anh, em cũng là em gái, nên em không cần phải khách sáo với anh.”

Đỗ Điềm cũng không ngờ anh ta sẽ nói mấy lời như vậy, cô ta chỉ có thể gượng cười nói: “Em cũng xem anh như là anh trai.”

Cô ta không phải là người có tầm nhìn hạn hẹp, hai người họ có quan hệ với nhau còn hơn là người lạ.

Cuộc nói chuyện lại rơi vào im lặng lần nữa, chỉ có tiếng mấy con chim trong núi đang hót.

Đỗ Điềm giả bộ vô ý hỏi: “Cô chủ Kỷ ở nhà anh lâu như vậy rồi, cô ấy được sống trong nhung lụa quen rồi, nhất định anh rất cực khổ đúng không.”

Nhớ lại cái bóng lưng tức giận đóm Triệu Dữ thấp giọng nói: “Cũng tốt lắm.”

Trên mặt Đỗ Điềm có chút ấm ức nói: “Em cứ luôn cảm thấy, bởi vì anh giúp đỡ nhà em nên cô Kỷ đã tức giận.”

Nếu mà người khác suy nghĩ ấy, thì câu nói này đã nói lên được lòng dạ hẹp hòi của Kỷ Đại Ninh.

Triệu Dữ lại không cảm thấy thế, anh ta cong môi nói: “Không sao đâu, cô ấy rất dễ dỗ dành.”

Đỗ Điềm ngây người, cô ta khó lòng tin được bản thân mình đã nghe thấy cái gì! Rất, rất dễ dỗ dành?

Đỗ Điềm hít một hơi thật sâu, trái tim cô ta cứ chùng xuống, cô ta là người thông minh, nên trong tích tắc không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.

Đỗ Nguyệt Hương phải nằm viện, Đỗ Điềm phải ở lại bệnh viện chăm sóc cho mẹ.

Triệu Dữ vẫn còn nhớ chuyện trong nhà, ngỏ ý muốn quay về.

Đỗ Điềm không có lý do bảo người ta ở lại bệnh viện với cô ta, chỉ đành dịu dàng nói: “Cảm ơn anh Triệu Dữ nha, anh đợi tí rồi hẵng về, em thấy bên ngoài người ta có bán lựu, trông cũng ngon lắm, em mua mấy trái đưa anh mang về cho An An với Triệu Bình ăn.”

Dĩ nhiên Triệu Dữ không muốn nhận đồ của cô ta: “Không cần đâu, em chăm sóc tốt cho dì Đỗ, có cần gì thì cứ mở lời, anh sẽ cố gắng hết sức.”

Nói xong thì cậu trai trẻ cất bước rời đi.

Đỗ Điềm mím môi, cô ta phát hiện, sau khi bản thân cô ta đã đánh mất nhiều cơ hội như thế thì khi ở cạnh Triệu Dữ, cô ta không thể thể hiện được gì cả.

Trong lòng cô ta dâng lên cảm giác nguy hiểm nồng nặc, nếu như không dùng cách gì thì cô ta chỉ có thể mất đi Triệu Dữ, người nam chính này thôi.

Triệu Dữ ra khỏi bệnh viện, vốn dĩ anh ta muốn về thẳng nhà, nhưng lại nhớ đến Đỗ Điềm có nhắc đến lựu, anh ta liền dừng bước, đi qua chọn ba trái vừa to vừa đỏ.

Gia đình Triệu Dữ rất khó khăn về tiền tài, nên có thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm, trước giờ không mua đồ ăn vặt ngoài núi.

Triệu Dữ bước đi rất nhanh, lúc anh ta cầm ba trái lựu quay về thôn thì mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi nữa.

Triệu An An và Triệu Bình đang ngồi ngoài thềm cửa cho gà ăn.

Triệu An An thấy lựu trong tay anh mình, mắt nó sáng cả lên.

Triệu Dữ mỉm cười xoa đầu của cô bé: “Một trái cho em với anh hai, một trái cho bố mẹ.”

Còn một trái…

Triệu An An với Triệu Bình thích thú vô cùng, cũng không hỏi, Triệu Dữ cũng không nói.

Đại Ninh không có nhà, bình thường giờ này cô đã ở nhà đợi chú Tiền mang cơm tới cho ăn rồi.

Triệu An An mút tay nói: “Hình như cô cả đi đến bên bờ suối ăn thịt nướng rồi.”

Cô gái bé bỏng như nó không hiểu thịt nướng là gì, nhưng thứ Đại Ninh ăn, thứ Đại Ninh chơi, trong mắt nó đều là thứ ngon và vui cả.

Triệu Dữ gật đầu, anh ta ăn xong cơm vẫn không thấy Đại Ninh quay lại.

Triệu Dữ quyết định đi xem thử, sức phá hoại của cô cả rất lớn, đừng có phá nhà ai nữa.

Anh ta đi dọc theo bờ suối, lúc đi đã gặp được rất nhiều nông dân đang thu dọn ra về.

Mãi cho đến khi đi đến vùng trung du của con suối, anh ta nhìn thấy bọn họ.

Ý cười trong mắt Triệu Dữ nhạt dần, lại trở nên có chút lạnh nhạt.

Đại Ninh thấy bản thân mình rất xui xẻo.

Buổi trưa đột nhiên cô lại có suy nghĩ độc đáo, định đi ăn đồ nướng, thế là cô đi gọi Trần Tiểu Lợi và Trương Vĩnh Phong cùng nhau đi đến bờ sông chơi.

Tuy rằng trong lòng Trần Tiểu Lợi ngày nào cũng mắng nhiếc Đại Ninh, nhưng khi Đại Ninh hỏi: “Cậu có đi hay không?”

Trần Tiểu Lợi lập tức nói: “Đi!”

Ở trong cái thôn nghèo khổ này, cô ta sắp biến thành người nguyên thủy rồi, sắp phát bệnh rồi.

Nếu như có thể cho cô ta quay về, có đánh chết cô ta cũng sẽ không đi theo Đại Ninh.

Quan tâm đến việc cô cả sợ sâu, nên Trương Vĩnh Phong đã cố ý chọn một mảnh đất trống.

Trên đất trống không có cỏ, dĩ nhiên cũng không có sâu.

Sớm đã có đầu bếp chuẩn bị đồ ăn, Trương Vĩnh Phong bật lửa đốt than, bắt đầu chuẩn bị nướng thịt.

Mặt của Trần Tiểu Lợi cả buổi cứ tối sầm, cuối cùng cô ta cũng hiểu ra tại sao Đại Ninh lại dẫn cô ta theo, là để cô ta làm nữ hầu nướng thịt cho Đại Ninh ăn mà.

Trong lòng cô ta rất không vui, cố ý làm cho dầu bắn ra,

Đại Ninh phản ứng rất nhanh, nhanh chóng lùi về sau, nhưng dầu cũng lại bắn lên giày cô.

Đại Ninh khép hờ mắt lại nhìn sang Trần Tiểu Lợi.

Trần Tiểu Lợi hoảng hốt, bên trong lòng cô ta còn có chút cảm giác vui vẻ khi trút được cơn giận: “ y da Đại Ninh à, mình không cố ý đâu, cậu không sao chứ? Cậu đừng trách mình nhé.”

Đại Ninh nghiêng đầu nói: “Cậu cũng đã nói là cậu không cố ý rồi, dầu cũng không nóng, sao mình lại trách cậu được chứ.”

Trong phút chốc, trong lòng cô nghĩ ra mười mấy cách để xử lý Trần Tiểu Lợi.

Trương Vĩnh Phong đứng một bên thấy vậy thì nhanh chóng chạy đến thay giày cho Đại Ninh.

Dầu đã thấm vào bên trong giày rồ, Đại Ninh thấy không thoải mái, cô vẫy vẫy tay: “Tôi đi rửa chân chút.”

Nước suối trong thôn rất trong và mát, bình thường người dân sẽ mang quần áo đến đây giặt.

Không ngờ Đại Ninh vừa rửa chân liền xảy ra chuyện…

Dân trong thôn quanh năm suốt tháng giặt đồ dưới suối cũng chả có gì, nhưng Đại Ninh vừa đặt chân vào đã bị một con cua kẹp dính.

Trương Vĩnh Phong giật mình: “....”

Đến Trần Tiểu Lợi cũng ngơ ngác.

Thanh Đoàn cuối cùng cũng hiểu ra, thế nào gọi là mệnh E rồi. Đây chính là vận khí, có phải được tạo ra khi nhân phẩm người ta không tốt hay không?

*Mệnh E nghĩ là người có số mệnh vô cùng xui xẻo.

Trương Vĩnh Phong phản ứng lại kịp, anh ta nhanh chóng bắt con cua ra, dỗ dành cô cả mắt ngấn lệ.

Cái chân trắng nõn nà đó, vết thương đã chảy ra chút máu, Trương Vĩnh Phong thấy vậy thì hoảng loạn vô cùng. Anh ta thật thà vụng về, lúc này thật sự không biết nên làm thế nào.

Lúc này không hay rồi, cô cả đau, lại bắt đầu ghi thù tất cả mọi người.

Trần Tiểu Lợi đáng chết, không có cô ta thì cũng không có chuyện rửa chân này.

Chú Tiền cũng không đúng, hôm nay ông ta đi ra ngoài núi gọi điện thoại cho ông chủ báo bình an, bây giờ vẫn chưa trở về, nếu không thì sẽ không để cho cô cả và hai người trẻ đi ra ngoài quậy phá, với lại bây giờ cũng không thể thăm khám vết thương cho Đại Ninh.

Trương Vĩnh Phong ôm Đại Ninh lên: “Tôi đưa cô cả đi tìm bác sĩ, rất nhanh nữa sẽ không đau nữa rồi.”

Đại Ninh véo tai anh ta, mắng nói: “Anh đúng là đồ ngốc ngếch.” Cái tên bác sĩ dở hơi trong thôn này, khám cho lợn lợn còn chê.

“Đúng rồi, tôi ngốc nghếch, cô cả có còn đau hay không? “Anh ta vừa chạy vừa dỗ dành, hy vọng tâm trạng cô cả có thể tốt lên, có thể bớt giận.

Từ hạ du chạy đến trung du thì nhìn thấy Triệu Dữ chạy đến tìm người.

Lúc này Đại Ninh lại càng không vui.

Cuối cùng thì lý do ngày hôm nay cô chạy ra ngoài chơi đều do Triệu Dữ đi giúp đỡ Đỗ Điềm.

Nếu như Triệu Dữ không khiến cô không vui, thì cô cũng không đột nhiên muốn đi ăn thịt nướng.

Đại Ninh ôm lấy cổ của Trương Vĩnh Phong, vùi mặt vào trong vòng tay anh ta, không thèm nhìn Triệu Dữ. Tai của Trương Vĩnh Phong ửng đỏ, tuy rằng cô cả dữ dằn lại ngang ngược, nhưng cục mềm này nằm trong lòng con trai, đều khiến người ta có chút rung động.

Trương Vĩnh Phong ngại ngùng giải thích với Triệu Dữ: “Chân cô cả bị thương rồi, tôi dẫn cô đi khám bệnh chút.”

Triệu Dữ nhìn xuống, quả nhiên, có một vết thương trên cái chân trắng nõn của Đại Ninh, vết máu còn chưa khô nữa.

Đại Ninh thúc giục Trương Vĩnh Phong: “Anh giải thích với anh ta làm gì, chúng ta mau quay về thôi, tôi đau chết mất.”

“Dạ dạ.”

Trương Vĩnh Phong ôm cô cả lên, chuẩn bị đi qua Triệu Dữ.

Triệu Dữ trầm ngâm một chút, rồi nắm cánh tay Trương Vĩnh Phong lại: “Đưa cô cả đây cho tôi, nhà tôi có thuốc có thể trị khỏi cho cô cả.”

Tác giả có điều muốn nói: “Triệu Bình (ngại ngùng): Cảm ơn cô cả đã cứu bố của em.

Triệu An An (vui vẻ): Cảm ơn cô cả đã cứu bố của em.

Triệu Dữ: Cảm ơn.

Đại Ninh: Haizz

Nói lý với ai bây giờ?

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Muốn Mưu Sinh ( Dịch full ) của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Synaane
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.