Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi về rồi đây

Phiên bản Dịch · 1429 chữ

Đại Ninh vừa về một giây cũng không nhịn nổi, lập tức muốn đi tắm.

Đám vệ sĩ nhanh chóng chuyển bồn tắm cho cô, chuyện gì cũng chu toàn cả rồi, trừ việc nước nóng giờ đang đun thôi. Bình thường mỗi ngày nhà trưởng thôn đều đun rất nhiều nước, vệ sĩ sẽ rinh qua đây, nhưng hôm nay rõ ràng cô cả không muốn đợi lâu đến thế.

Một người vệ sĩ muốn sử dụng nhà bếp trong thôn, anh ta hỏi Triệu Dữ: “Chúng tôi có thể mượn bếp nhà anh dùng chút được không, tôi đun ít nước nóng cho cô cả.”

Triệu Dữ nói: “Để tôi làm cho.”

Vệ sĩ cảm kích nói: “Phiền anh rồi người anh em.”

Triệu Dữ gật đầu, anh ta đổ nước từ thùng vào đầy nồi, bật lửa đun nước.

Ánh lửa bập bùng ánh lên mặt Triệu Dữ, đến anh ta cũng không phân biệt được, lúc này đang dày vò cô cả hay là đang dày vò bản thân anh ta nữa.

Động tác của anh ta rất nhanh nhẹn, sau khi nấu nước xong thì vệ sĩ liền khiêng đi.

Triệu Dữ đi đến bên miệng giếng, anh ta định xối vài thùng vào người để tắm. Hôm nay ôm cô cả về, mà lại là đêm mùa hạ, tuy rằng không mệt nhưng cả người đổ đầy mồ hôi.

Mới vừa múc nước lên, anh ta liền nghe thấy một tiếng trách móc: “Khốn nạn, nước nóng như vậy, các người muốn tôi nóng chết hả?”

Triệu Dữ cầm cái thùng bên tay lên, đi đến bên ngoài phòng của Đại Ninh, quả nhiên một đám con trai lực lưỡng khỏe mạnh đang lúng ta lúng túng, bị mắng đến nỗi không dám lên tiếng.

Triệu Dữ gõ cửa: “Mở cửa, cho cô nước lạnh này.”

Cửa mở ra, khí lạnh của đá xông thẳng vào mặt, Triệu Dữ không nói nhiều lời, anh ta đổ nước giếng trong thùng vào trong bồn tắm của cô.

Chất liệu bên ngoài bồn tắm của Đại Ninh là gỗ đàn hương, toát lên mùi thơm nhè nhẹ. Đường kính của bồn tắm là một mét năm, nhưng nếu nó to thêm chút nữa thì không thể nhét vào phòng được.

Đại Ninh đứng một bên bĩu môi nói: “Anh cẩn thận chút nhé, đừng có đổ quá nhiều, nước lạnh quá cũng không thoải mái.”

Triệu Dữ đã quá quen rồi, một khi cô thoát khỏi nguy hiểm thì sẽ tiếp tục gây sự.

“Cô dùng tay cảm nhận thử xem, khi nào được rồi thì bảo tôi dừng.”

Đại Ninh đặt tay vào bồn tắm như lời anh ta nói, cánh tay đó của cô trắng như ngọc vậy, cô vẫy vẫy nước: “Đổ thêm một chút nữa, chút nữa… được rồi.”

“Anh đi ra ngoài đi, tôi phải đi tắm rồi.”

Lúc này Triệu Dữ đã đúc kết ra được, lúc Đại Ninh cần anh ta thì miệng cô ngọt như mật ong vậy, cứ luôn miệng Triệu Dữ à anh tốt quá, lúc không cần anh ta thì không để tâm đến anh ta, chỗ nào mát thì cô đi chỗ đấy ngồi.

Triệu Dữ cầm thùng nước lên, không có tâm trạng kì kèo với cô.

Triệu Bình và Triệu An An đã tự đi về từ sớm, sau khi Triệu Dữ tắm xong thì nói chuyện với tụi nó một lúc rồi lại đi đút cơm cho bố mẹ.

Anh Xuyên là người đôn hậu, cơm chừa lại cho bố mẹ anh ta cũng ngon lắm, Triệu Dữ hâm lại, rồi bưng vào trong phòng bố mẹ.

Mẹ Triệu ăn cơm được mang về từ tiệc rượu, lại không kiềm được phải nhìn sang con trai trưởng.

Người phụ nữ già nua thấp giọng hỏi: “Con trai à, con không thích bé Điềm, không lẽ con thích…”

Triệu Dữ ngước mặt lên.

Mẹ Triệu hít một hơi sâu, nhìn sang Triệu Dữ: “Không lẽ con thích vị khách quý đang ở nhà chúng ta chứ?”

Tay Triệu Dữ hơi dừng lại, vẻ mặt anh ta không thay đổi, anh ta tiếp tục đút cơm cho mẹ mình: “Không có chuyện đó đâu.”

Thấy anh ta không hoảng hốt lúng túng, không ngại ngùng, cũng không căng thẳng, mẹ Triệu đoán chắc là mình đoán sai mất rồi. Từ nhỏ con trai lớn đã có chủ kiến, anh ta hiểu chuyện rất sớm, nếu anh ta che giấu tâm sự thì không ai có thể nhìn ra được.

Mẹ Triệu nói: “Từ trước đến nay, mẹ chưa từng gặp cô Kỷ, nhưng mẹ biết thân phận cô ấy cao quý, Dữ à, mẹ đang suy nghĩ, cô ấy là con gái nhà giàu, theo lý mà nói thì không thể ở nhà chúng ta được, cô ấy ở lại lâu như thế, mẹ thấy con đối với cô ấy cũng tốt lắm, có khi nào cô ấy có ý với con hay không?”

Trên thực tế, khi nói ra lời này mẹ Triệu đã ôm ấp hy vọng rất lớn. Dù bản thân bà ta cũng thấy chuyện này không thực tế, nhưng nếu như cô cả nhà họ Kỷ thật sự nhìn trúng anh Dữ nhà bà ta, cho dù có bắt Triệu Dữ ở rể, nhưng Dữ nhà bà ta có thể đi khỏi núi nghèo này, cả nửa đời sau không cần lo cái ăn cái mặc, không cần phải khổ cực thế này nữa rồi.

Triệu Dữ dập tắt sự hoang tưởng của mẹ Triệu: “Cô ấy không thích con đâu, mẹ đừng nghĩ chuyện này nữa.”

“Dữ à…”

Triệu Dữ nói: “Mẹ à, mẹ tin con đi, qua mấy năm nữa, con sẽ dẫn mẹ và bố, em trai em gái đi ra khỏi thôn Hạnh Hoa này, cũng có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ. Cô cả không thể nào nhìn trúng con được hết, hôm nay con đi nhà trưởng thôn, bạn cô ấy nói là muốn rời đi, không bao lâu nữa, Kỷ Đại Ninh rồi cũng trở về thành phố. Sau này mẹ đừng nói mấy chuyện như vậy nữa, để cô ấy nghe được, nhà mình thấy khó xử là một chuyện, cô ấy sẽ lại tức giận đó.”

Mẹ Triệu ngượng ngùng gật đầu.

Triệu Dữ bình tĩnh nói: “Con đi rửa bát.”

Anh ta thu dọn chén bát, trở về nhà bếp. Triệu Dữ không đun nước nữa, trong thùng cũng không còn nhiều nước lạnh, nên anh ta dùng nó để rửa sạch chén bát.

Trời đã rất khuya, ánh trăng cũng trốn đi đâu mất.

Những tâm sự phức tạp của anh ta cũng được che giấu vào sâu bên trong.

Triệu Dữ thấy vấn đề không có gì nghiêm trọng cả, Đại Ninh sẽ nhanh chóng rời đi, cuộc sống của anh ta sẽ có thể trở lại bình thường.

Trong thôn có một tập tục, ngày thứ hai sau khi kết hôn mới xé phong bì thôn dân tặng.

Anh Xuyên và vợ mới cưới Yến đang ngồi trong nhà để kiểm tra quà cáp người dân trong thôn tặng.

“Nhà Bác Lưu tặng một con gà, một cái pháo nổ, một bình rượu.”

“Nhà chú Tống tặng gạo, mì, còn cho thêm sáu mươi nghìn.”

Điều kiện trong thôn chỉ có thế, tất cả đồ mà mọi người tặng đều là do họ cố gắng hết sức làm ra rồi.

Cho đến khi Yến cầm lấy một cái nút thắt đồng tâm lớn: “Ầy, đây là cái gì vậy?”

Anh Xuyên gãi đầu: “Không biết nữa.”

Anh ta lên tiếng hét ra phía ngoài: “Mẹ à, cái thiệp màu đỏ này là ai tặng vậy mẹ?”

Mẹ anh ta đang ở ngoài vá đồ: “Cô Kỷ mang đến đó.”

Tiểu Yến nói: “Hình như rất nặng.”

“Bên trên có cái nút thắt đó, con mở ra xem xem.”

Tiểu Yến nghe lời mở ra, mắt chữ A mồm chữ O.

Anh Xuyên đi đến gần, anh ta cũng vô cùng ngạc nhiên: “Nhiều, nhiều tiền quá.”

Anh ta lớn như vậy rồi trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều giấy đỏ như vậy, cả một chồng dày, nhét đầy cái nút đồng tâm.

Lúc này cả nhà anh ta mới vây quanh lại, không ai bình tĩnh nổi nữa. Miệng của Yến run run đếm thử.

Bố của anh Xuyên cầm tàn thuốc hỏi: “Bao nhiêu?”

“Ba, ba mươi sáu triệu.”

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Muốn Mưu Sinh ( Dịch full ) của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Synaane
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.