Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kịch bản nam tần văn 2

Phiên bản Dịch · 1626 chữ

Ngồi cạnh Đại Ninh không ai khác mà chính là Triệu An An sáu tuổi.

Mà trùng hợp là đối diện họ lại là mẹ con Đỗ Điềm.

“Này, Triệu Dữ, Đỗ Điềm đang nhìn anh kìa.”

Triệu Dữ cau mày nói: “Đừng có nói xàm.”

Đại Ninh nói: “Giả thần kinh, anh cứ xem đi, lát nữa cô ta sẽ nghĩ cách để bắt chuyện với anh, anh có bản lĩnh thì đừng có trả lời.”

Vừa nói xong, Đỗ Điềm liền dịu dàng lên tiếng: “Anh Triệu Dữ, cuốn sách lần trước anh cho em mượn em đã đọc xong rồi, ngày mai em sẽ trả lại cho anh nhé?”

Đại Ninh khinh thường nhìn sang Triệu Dữ.

Triệu Dữ: “...”

Cánh tay anh ta nổi cả gân xanh, anh ta trả lời Đỗ Điềm: “Không cần đâu, em cứ cầm đi, mấy cuốn sách đó anh cũng không cần dùng nữa.”

Đỗ Điềm cười dịu dàng: “Có thể để lại cho Triệu Bình với An An đọc mà.”

Triệu Dữ đồng ý.

Nếu như cuộc trò chuyện này diễn ra trước lời dự đoán của Đại Ninh thì anh ta sẽ không cảm thấy gì cả, nhưng mà lúc này, trong lòng anh ta lại khó tránh khỏi thấy việc kì lạ.

Triệu Dữ hiểu, mà cũng có vài phần không hiểu.

Rõ ràng bé Điềm trong kí ức của anh ta có tính tình hướng nội, bình thường khi gặp anh ta còn không nói được mấy câu, nhưng cũng chính vào khoảng thời gian này mới tiếp cận anh ta nhiều hơn.

Bé Điềm ngày trước có hơi kiêu ngạo, từ trước đến giờ Triệu Dữ chưa từng cảm thấy Đỗ Điềm thích mình, cũng vì như thế giờ nhìn lại cô gái mỉm cười ngồi đối diện, anh ta lại có suy nghĩ.

Đột nhiên con người lại thay đổi như thế chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Đỗ Điềm thấy trên người anh ta có thứ để lợi dụng.

Nhưng anh ta là một đứa nghèo khổ ăn bữa nay lo bữa mai, có gì để lợi dụng đâu chứ?

Đại Ninh chắc chắn không thể ngờ, cô thuận miệng nói ra một câu lại khiến Triệu Dữ suy nghĩ nhiều như thế, vả lại còn đoán đúng tám chín phần.

Nam chủ trong nam tần văn được “thiết kế” không phải là kẻ si tình, tuy rằng ngoài mặt Triệu Dữ không thấy được gì, nhưng trong lòng anh ta bắt đầu cảnh giác Đỗ Điềm.

Đại Ninh chỉ thuận miệng nói một câu, cô không quan tâm Triệu Dữ nghĩ gì, chỉ chống cằm nhìn người ta lên món.

Cho dù đây là tiệc nhưng cũng ăn không ngon bằng cơm cô ăn thường ngày.

Triệu An An với Triệu Bình ngồi bên cạnh lại ăn một cách rất vui vẻ.

Triệu Dữ thấy Đại Ninh căn bản không hề động đũa, anh ta thấp giọng dỗ dành: “Đợi ăn xong, tôi dẫn cô đi tới chỗ chú Tiền, để cô lấp đầy bụng.”

Đại Ninh rất vui, đôi mắt to của cô khẽ chuyển động: “Ừm ừm.”

Cô gái trẻ thỏ thẻ bên tai anh ta: “Anh đúng là hiểu đạo lí lắm.”

Triệu Dữ không biết nên khóc hay cười.

Hành động của hai người bọn họ đã lọt vào mắt của Đỗ Điềm, trong lòng Đỗ Điềm có chút bất an, nhưng cô ta thân là người từ thế giới bên ngoài đến, không có gì hết, hay nhất cũng chỉ là nắm giữ kịch bản trong tay.

Tròng lòng cô ta bình tĩnh lại, cô ta an ủi mình đừng sốt ruột, với lại không nói đến việc Đại Ninh khiến người ta chán ghét đến mức nào, Triệu Dữ cũng chỉ là một trong các nam vương, nếu như công lược anh ta thất bại thì cô ta đi tìm hai nam chính khác vẫn còn kịp.

Thân phận giờ của cô ta mới có mười bảy tuổi, chứ đâu phải hai mươi bảy, thời gian vẫn còn dài lắm.

Triệu Dữ nói lời giữ lấy lời, sau khi tiệc tan thì anh ta dẫn Đại Ninh đi đến nhà trưởng thôn, anh ta ngồi đợi đầu bếp làm lại món ăn cho Đại Ninh.

Sau khi Đại Ninh dọn ra ngoài, đây là lần đầu tiên cô quay lại nhà trưởng thôn.

Trương Vĩnh Phong gãi đầu báo cáo: “Cô cả à, tôi không để cho Trần Tiểu Lợi động đến đồ của cô, cô có muốn đi kiểm tra hay không.”

Đại Ninh bật cười, cô sờ sờ đầu Trương Vĩnh Phong nói: “Anh làm tốt lắm.”

Mặt Trương Vĩnh Phong đỏ bừng lên.

Triệu Dữ thấy vậy thì lạnh lùng di chuyển ánh nhìn.

Ánh nhìn của anh ta đổ dồn về một cái cây bào đồng đang đứng cô độc bên ngoài cửa sổ, anh ta không nhìn xem cuối cùng Đại Ninh muốn làm gì, cô làm gì, nói chuyện với ai, dùng cách gì để hành xử cũng đều không liên quan tới anh ta.

Trần Tiểu Lợi tiều tụy đột nhiên chạy đến.

“Kỷ Đại Ninh!”, cô ta nghiến răng: “Mình muốn đi về!”

Đối với Trần Tiểu Lợi mà nói, con người không thể sống nổi những ngày tháng thế này được, không thể lên mạng thì thôi đi, cuộc sống của cô ta ngoài chuyện ăn cơm ra thì đều giống với nhà trưởng thôn cả.

Ví dụ như ngủ trên cái giường gỗ kia, ngủ đến mức xương cốt cô ta muốn rụng rời mất.

Cái tên cứng đầu Trương Vĩnh Phong này chỉ nghe theo lời Đại Ninh, đống đồ tốt trên hai chiếc xe tải của Đại Ninh, cô ta cũng không được sờ vào. Trần Tiểu Lợi cũng không nhịn được nữa, cô ta muốn quay về.

Đại Ninh uống một ngụm súp ngọt, rồi mỉa mai nói: “Mình đâu có bảo cậu đi theo đâu.”

Trần Tiểu Lợi nói: “Vậy thì cậu cho người đưa mình về thành phố B đi, mình không chịu nổi chỗ rách nát này nữa!”

Đâu đâu cũng toàn là mùi phân gà.

Triệu Dữ vốn đang ngồi ngoài thềm cửa, nghe thấy nói chuyện thì liền nhìn qua. Anh ta biết Trần Tiểu Lợi là bạn của cô cả, nhưng rất rõ ràng, loại con gái ăn bám như này thì gia thế còn lâu mới so nổi với cô cả.

Trần Tiểu Lợi không chịu nổi hoàn cảnh như này, vậy thì… Đại Ninh cũng nên rời đi chứ nhỉ?

Đại Ninh nói: “Da mặt cậu dày thật đấy, người của mình sao lại phải đưa cậu rời khỏi đây chứ, tự cậu đi theo đến đây, nếu cậu muốn về thì tự mình có thể về bất cứ lúc nào.”

Trần Tiểu Lợi làm gì dám tự mình về cơ chứ, ở chỗ nghèo đói này là nơi rừng sâu nước độc, vách đá hiểm trở.

Cuối cùng cô ta cũng không dám làm căng với cô cả nữa, Trần Tiểu Lợi đã chịu khổ nhiều ngày như vậy rồi, cũng biết khôn rồi, cô ta cắn môi: “Khi nào thì cậu đi đây?”

Đại Ninh giật mình, cô quay người lại, không ngờ lại vừa hay bắt trúng ánh nhìn của Triệu Dữ.

Ánh mắt bình tĩnh của Triệu Dữ, đang tự nhìn vào những đốt ngón tay của anh ta.

Đại Ninh nói: “Mình tạm thời sẽ không đi, ở đây rất vui mà.”

Nam chính thảm, mà sau này lực chiến đấu của Đỗ Điềm lại hệt như tiểu bạch liên hoa vậy, nhưng mấy năm nay vẫn còn khá yếu. Nên nhân lúc này có thể cố gắng trấn áp Đỗ Điềm, nên cô không nỡ rời đi.

Xem ra Đỗ Điềm cũng là một tuyển thủ trưởng thành theo trường phái diễn xuất.

Đại Ninh bắt đầu suy nghĩ, trong lòng cô hỏi Thanh Đoàn: “Tôi có thể kêu người đánh Đỗ Điềm một trận được không?”

Thanh Đoàn: “... Không được.”

“Nếu như tôi cứ muốn thế thì sao?”

“Cô sẽ không thành công, vẫn sẽ bị người ta lật tẩy.”

Được rồi, cô hiểu rồi, đây có thể được gọi là hào quang vai chính chứ gì. Nếu như Đỗ Điềm gọi người đến đánh cô thì có lẽ cô sẽ bỏ mạng trong phút chốc mất.

Cô không có năng lực đối phó trực tiếp với nữ chính, trong thế giới này, người có thể đối phó với nữ chính là những người may mắn.

Đại Ninh đứng dậy, cô dùng ngón chân khẽ đá Triệu Dữ đang ngồi ở thềm cửa.

“Đi về thôi.”

Triệu Dữ đứng dậy, cùng cô đi về nhà anh Xuyên.

Hai bên đường hoa đua sắc nở rộ, đột nhiên Triệu Dữ lại hỏi cô: “Sao cô lại đến thôn của chúng tôi?”

Đại Ninh nói: “Bố mẹ tôi mất rồi, đến đây cho khuây khỏa tâm trạng.”

Triệu Dữ đã suy nghĩ đến rất nhiều đáp án, nhưng anh ta lại không hề nghĩ đến đáp án này, trong lòng anh ta như bị kim đâm một cái, anh ta thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Đại Ninh cười hi hi, nhìn không ra thực chất cô có buồn hay không.

Triệu Dữ thấy dáng vẻ vô lo vô nghĩ của cô, trong lòng anh ta nghĩ, nếu như có thể, trong khoảng thời gian cô còn ở lại trong thôn này, đối xử với cô tốt một chút.

Mà cái suy nghĩ này còn chưa kiên trì được một ngày, thì vào lúc náo động phòng đêm đó đã bị phá vỡ rồi.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Muốn Mưu Sinh ( Dịch full ) của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Synaane
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.