Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

6.1

Phiên bản Dịch · 3382 chữ

“Anh xác định sân nơi mở tiệc là đây sao? Như thế nào không thấy nhiều xe?” Quay đầu nhìn bốn phía đỗ tam lượng xe hơi, mặc dù đều là hàng hiệu, hơn nữa là phiên bản phát hành có hạn, nhưng chỉ có vài chiếc thì tổ chức tiệc gì đây? Hắn sẽ không lừa cô đi? Trên thực tế căn bản là không có tiệc.

Doãn Thắng Nam hoài nghi liếc mắt nhìn Viên Khải cho xe vào bãi đậu. “Xe khách để ở khu khác.” Tắt động cơ, hắn quay đầu nói với cô. “Xe khách? Chúng ta không phải khách sao?” Cô quay đầu nhìn hắn.

Hắn bỗng nhiên hướng về phía cô cười. “Em chứ không phải anh, mà chiếc xe này cũng là thuộc về anh, đương nhiên không thuộc loại xe khách.” “Có ý tứ gì?” Cô nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mờ mịt. Cái gì mà cô phải chứ hắn không phải?

Tranh thủ cơ hội Viên Khải nhanh chóng vươn người hôn cô. “Uy, anh –” Cô làm bộ muốn đánh hắn, sao biết lại bị câu trả lời kế tiếp của hắn làm sợ tới mức ngây ra như phỗng. “Đây là nhà của cha anh, thân là con của hắn anh đương nhiên không phải khách.” Hắn xả môi mỉm cười, nhưng ý cười cũng không có trong mắt hắn .

Doãn Thắng Nam không chú ý nhiều như vậy, cô hiện tại cả đầu chỉ còn lại có một sự kiện. “Đây là nhà anh?” Cô sanh mắt to hỏi. “Nhà cha anh, từ lâu anh đã không ở đây.” Hắn sửa cho đúng. “Ý tứ còn không phải giống nhau!” Cô đột nhiên kêu to, “Tôi muốn về nhà!” “Vì sao?” Hắn mỉm cười, trong mắt hiện lên ý không vui. “Không vì sao, tôi muốn về nhà!” Bộ dáng hiện tại của cô thoạt nhìn chính là điêu ngoa, không phân phải trái.

Viên Khải trên mặt mỉm cười mở rộng, rốt cục cười ra tiếng. “Đừng mẫn cảm như vậy, anh hôm nay không phải muốn dẫn em đi gặp cha mẹ chồng, cho dù là thế, em không xấu thì khẩn trương cái gì?” Hắn cười nói.

Không để ý đến hắn chế nhạo, Doãn Thắng Nam hoài nghi theo dõi hắn. “Hôm nay buổi tối nơi này thực sự có tiệc?” Cô hỏi. “Anh thề.” Viên Khải giơ tay lên, giống đứa trẻ con nghiêm túc thề. “Anh căn bản là người không thể thay đổi!” Tuy là nói như vậy, Doãn Thắng Nam có thể cảm giác được chính mình thở dài nhẹ nhõm một hơi.“Hôm nay tiệc mục đích là gì?” “Vào xong em sẽ biết.” Hắn nói xong dẫn đầu xuống xe, sau đó đến bên cô vì cô mở cửa. “Sẽ không phải là cuộc tụ họp của gia đình đi?” Cô vẫn cảm thấy có chút bất an, cảm thấy cô không nên xuất hiện ở trong này. (Sabj:sao em cảm giác chị này chuẩn bị vào hang sói… hana: có thể….cười gian) “Không phải, nếu em phát hiện ra đúng như em nói, em cứ việc xoay người đi, anh sẽ không ngăn em.” Hắn thành khẩn cam đoan.

Khó được nhìn hắn lộ ra biểu tình thật sự mà thành khẩn như thế, Doãn Thắng Nam quyết định tin tưởng hắn một lần. Hắn đỡ cô xuống xe. Hắn tự nhiên mà đem tay cô bỏ vào khuỷu tay của mình, mà cô cũng không cảm thấy kỳ quái.

Hai người đạp ánh trăng, chậm rãi hướng đại sảnh bữa tiệc đi đến. …… “Viên Khải, sinh nhật vui vẻ.” “Viên đại ca, sinh nhật vui vẻ.” “Sinh nhật vui vẻ.” Một khắc sau khi bọn họ bước vào đại sảnh, bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ” này liền liên tiếp vang lên bên tai bọn họ, vì thế Doãn Thắng Nam rốt cục biết, bữa tiệc hôm nay là để tổ chức sinh nhật cho Viên Khải. “Hôm nay là sinh nhật của anh?” Thừa dịp thời điểm không có người bên cạnh, cô không hờn giận nhíu mày hỏi hắn. “Đúng. Em muốn đưa anh quà sinh nhật gì?” Hắn nghiêng đầu dừng ở cô, mỉm cười. “Anh trước đó chưa nói với tôi, huống hồ anh sinh nhật đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?” Doãn Thắng Nam lộ ra biểu tình không liên quan mình. “Vô tình như vậy, tốt xấu anh ngày thường đối đãi em không tệ, thủ trưởng sinh nhật, cấp dưới như em cũng phải tỏ vẻ một chút chứ.” (Sabj:chậc, chắc Viên ca không muốn quà vật chất mà là tinh thần) “Trước đó anh lại không nói cho tôi biết, tôi cũng chưa chuẩn bị cái gì, anh muốn tôi tỏ vẻ như thế nào?” Cô trừng mắt. “Quá đơn giản, cho anh một cái hôn là đủ rồi.” Nói xong, hắn lập tức đem mặt để sát vào cô. (Sabj:thở dàisói mãi là sói, ko thể tiến hóa lên cao) “Một khi đã như vậy, vừa rồi ở trên xe tôi đã đưa anh lễ vật.” Doãn Thắng Nam không chút khách khí một tay lấy mặt hắn đẩy ra. “Không tính toán gì hết, anh muốn một cái hôn nồng nhiệt, một cái ít nhất năm phút đồng hồ, muốn dùng đến đầu lưỡi hôn nồng nhiệt.” Doãn Thắng Nam hai má đột nhiên đỏ lên. “Anh nằm mơ!” Cô kêu lên. “Ai, đừng nhỏ mọn như vậy, anh chỉ muốn một cái hôn mà thôi, cùng lắm thì khi đến sinh nhật của em, anh tặng một cái hôn trả lại em, hơn nữa miễn phí dài gấp đôi thời gian nha.” Hắn dựa vào cô, cười đến một bộ dáng rất đáng đánh đòn. (Sabj:độ biến thái ko thể đỡ) “Anh –” “Viên Khải, con đến lúc nào, sao không nói với ta một tiếng?” Đột nhiên một thanh âm sáp nhập.

Doãn Thắng Nam không có quay đầu nhìn về phía người tới, bởi vì biểu tình trên mặt Viên Khải thay đổi nhanh chóng đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của cô. Cô chưa từng gặp qua vẻ mặt lạnh lùng như thế.

Hắn thẳng đứng dậy, sau đó xoay người. “Ba.” Hắn xưng hô làm cho cô nháy mắt quay đầu nhìn về phía người tới, người tới đúng là phụ thân! “Vị tiểu thư này là?” Hắn ánh mắt bỗng nhiên nhắm ngay cô. “Trợ lý đặc biệt của con.” Viên Khải trả lời.

Doãn Thắng Nam ngực chợt lạnh, cả người phảng phất như bị ai đó dùng nước đá từ đầu dội xuống thân.

Trợ lý đặc biệt?

Cũng đúng, cô đúng là, hắn nói cũng không sai, cô chính là trợ lý đặc biệt của hắn mà thôi, nhưng vì sao ngực của cô có loại cảm giác buộc chặt cơ hồ không thở nổi? Cảm giác ngực vừa chợt lạnh lạnh run kia lại từ đâu mà đến?

Không dám còn muốn, cô giật nhẹ môi, lộ ra một vẻ khách khí hơn nữa có vẻ có chút cứng ngắc mỉm cười, mở miệng. “Viên tổng, các ngươi tán gẫu, tôi đi đến bên kia một chút.” Cô xoay người đi, lại bị hắn ngăn cản. “Không cần, em đứng ở chỗ này là được rồi.” Viên Khải nói, “Anh không hy vọng còn phải tìm người.” Trợ lý vĩ đại sẽ không làm trái ý thủ trưởng. “Dạ.” Cô thuận theo trả lời, sau đó lui ra phía sau vài bước, im lặng đứng cách phụ tử bọn họ vài bước, đợi mệnh lệnh kế tiếp.

Nhìn nhất cử nhất động của cô, Viên Kính Hoán rốt cục xác định cô thật sự chỉ là một trợ lý nghe lệnh làm việc mà thôi. “Ở tiệc sinh nhật của mình còn muốn làm việc?” Hắn nhìn con hỏi. Nếu không mang trợ lý đến làm chi? “Lo trước khỏi hoạ, mà dự cảm của con quả nhiên đúng vậy, nơi này tụ tập một đống xí nghiệp đại lão ngày thường khó gặp, rất giống một buổi Hồng Môn Yến.” Viên Khải nói. {hana: hồng môn yến là kể về điển tích “Hán-Sở tranh hùng” giữa Lưu Bang và Hạng Vũ. Hai người này được Sở Hoài Vương giao cho nhiệm vụ đi đánh Hàm Dương, ai chiếm được thành trước sẽ được phong vương. Lưu Bang là người vào Hàm Dương trước nên Phạm Tăng (thuộc hạ của Hạng Vũ) đã bàn với chủ mời Bái Công (Lưu Bang) đến dự tiệc ở Hồng Môn để nhân đó tiêu diệt ông này, trừ hậu họa. Do đó, “Hồng Môn yến” chính là cuộc đấu trí mưu mẹo, căng thẳng giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, trong đó phần thắng không thuộc về Sở Vương} “Con nói những lời này là có ý gì?” Viên Kính Hoán giận dữ hỏi.

Viên Khải nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. “Ta vất vả tổ chức tiệc sinh nhật cho mày, mà mày cũng chỉ dùng loại phản ứng này báo lại ta?” “Thật có lỗi, cám ơn ngài thay tôi làm tiệc sinh nhật này.” Hắn lãnh đạm nói, tựa như đang đọc diễn văn, không hề có thành ý. “Mày……” Viên Kính Hoán tức giận suýt nữa nói không ra lời. “Mày nhất định phải dùng thái độ lãnh đạm này đối với ta sao? Ta là ba mày!” Hắn tức giận nói. “Tôi đương nhiên biết ngài là ba ba tôi, tựa như biết mấy năm nay ngài đối đãi với mẹ như thế nào, việc này thật là thay đổi không được, cho dù muốn quên cũng không quên được.” Viên Khải ánh mắt thâm trầm nhìn hắn, thong thả nói.

Viên Kính Hoán sắc mặt đột nhiên biến đổi. Đây là nguyên nhân duy nhất làm cho hắn không thể cùng con lớn tiếng nói chuyện, cũng là nguyên nhân làm cho cha con bọn họ giống như người lạ. Con vì mẹ nó mà hận hắn, mà hắn lại hoàn toàn vô lực thay đổi này hết thảy, đây là bi ai lớn nhất của người có con. “Mày đi nhìn mẹ mày đi, sau khi xem xong nhớ rõ xuống dưới cắt bánh ngọt, dù sao mọi người đều là vì mày mà đến.” Nói xong, hắn xoay người đi, quay lại trong lúc đó như là đột nhiên già đi mười tuổi. “Anh hận ông ấy, vì sao?” Nhìn Viên Kính Hoán rời đi, Doãn Thắng Nam lập tức nhịn không được thốt ra hỏi.

Vốn cô không muốn nghe bọn họ đối thoại, ai biết Viên Khải thanh âm lãnh đạm cùng phụ thân nổi trận lôi đình tiếng nói lại hoàn toàn không chịu khống chế chui vào trong tai cô, làm cho cô không muốn nghe không xong, sau đó kết quả thành như bây giờ. “Không có gì, chúng ta tiếp tục đề tài lễ vật lúc trước đi.” Viên Khải đi về phía cô, khôi phục ngữ điệu thoải mái, nhưng Doãn Thắng Nam lại có thể rõ ràng từ buồn bực trong ánh mắt của hắn nhìn ra hắn miễn cưỡng cùng khổ sở. “Anh xác định đây là quà sinh nhật anh muốn?” Cô trầm mặc trong chốc lát hỏi. “Đúng.” Hắn nhếch miệng nói, miễn cưỡng tươi cười chỉ có càng thêm vẻ mặt buồn bực trong mắt hắn.

Doãn Thắng Nam lại trầm mặc nhìn hắn trong chốc lát, rốt cục quyết định. “Tới gần chút nữa.” Cô thấp giọng nói. “Cái gì?” Không xác định là tai mình có vấn đề, hoặc là cô nói chuyện thật sự quá nhỏ, Viên Khải hơi cúi đầu tới gần cô hỏi.

Doãn Thắng Nam đột nhiên thân thủ vòng trụ cổ hắn, sau đó đưa lên cặp môi thơm của mình.

Viên Khải đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo bản năng nam tính lập tức ngẩng đầu bao trùm hết thảy, hắn gắt gao ủng tiến cô, há mồm hàm trụ của môi của cô, một trận nhiệt liệt liếm hôn sau, lưỡi của hắn khiêu khớp hàm của cô mở ra, tiến quân thần tốc tham tiến cô trong miệng, cùng cô lưỡi lửa nóng dây dưa.

Không biết chừng rất lâu không cùng người hôn môi, hay là hắn hôn quá nóng liệt, rất dễ dàng làm cho người ta mê say, Doãn Thắng Nam bị hôn toàn thân vô lực, có loại sắp cảm giác sắp ngất, tim đập gia tốc tựa như sắp thiếu không khí.

Không biết qua bao lâu, khi cô cảm thấy chính mình sắp thở không nổi mà ngất, hắn rốt cục buông cô ra và ngẩng đầu lên. “Quả nhiên ngọt giống như trong tưởng tượng của anh.” Trán của hắn áp sát trán của cô, khàn khàn ở bên môi cô nói nhỏ.

Doãn Thắng Nam nháy mắt mấy cái, trong khoảng thời gian ngắn đầu còn không kịp khôi phục bình thường.

Cái gì ngọt giống nhau?

Đột nhiên, nàng đổ rút một hơi, đồng thời sanh đại hai mắt, thân thủ dùng sức đưa hắn đẩy ra.

Ông trời! Cô vừa mới làm cái gì? “Cám ơn của quà sinh nhật của em, anh sẽ nhớ rõ ở sinh nhật em để rả lại cho em.” Hắn ý do chưa hết lấy ngón trỏ các đốt ngón tay khẽ vuốt môi dưới cánh hoa, dường như khiêu khích, ý cười dạt dào nhìn chằm chằm cô nói. Vẻ mắt của cô lại lần nữa trở lại trên mặt hắn, trong mắt hắn. “Cảm tạ, không cần.” Doãn Thắng Nam cố giữ vững trấn định sau, phiết môi nói. Một chút, cô nhịn không được cảnh cáo. “Còn có, vừa mới kia chính là đơn thuần một quà sinh nhật, anh tốt nhất đừng làm cho tôi miên man suy nghĩ.” “Miên man suy nghĩ như thế nào?” Viên Khải dù có hứng thú nhìn chằm chằm xem cô, ngữ khí chế nhạo.

Doãn Thắng Nam mặt đỏ lên, đột nhiên xoay người đi, quyết định không hề để ý đến hắn.

Viên Khải một tay kéo cô trở về. “Em đi nhầm hướng.” Hắn vô cùng thân thiết dán tại bên tai cô nhẹ giọng nói.

Doãn Thắng Nam cả người cứng đờ, lập tức đưa hắn bỏ ra. “Anh làm gì?” Cô trừng mắt hắn cả giận nói. “Chính là nhắc nhở em đi nhầm hướng mà thôi.” Viên Khải nhún vai, vẻ mặt lưu manh dạng mỉm cười. “Anh đâu biết tôi muốn đi nơi nào, dựa vào cái gì nói tôi đi nhầm hướng?” Mạc danh kỳ diệu! “Đương nhiên, em muốn cùng anh đi gặp mẹ anh, mà mẹ anh ở lầu hai, cầu thang ở bên kia.” Hắn thân thủ hướng bên phải chỉ chỉ. “Tôi khi nào thì nói qua muốn cùng anh gặp mẹ anh?” Trừng mắt hắn, Doãn Thắng Nam nghiến răng nghiến lợi hỏi. “Chẳng lẽ em không nghĩ nhìn xem người mẹ có thể sinh ra con vĩ đại như vậy là người như thế nào sao?” (Sabj:tự sướng kinh quá, Viên ca:Sabj nói ai tự sướng đấytrừng mắt, Sabj:cười giả lả haha e có nói j` đâuchạy ra núp đằng sau ss hana…. Hana: đạp sabj, cười với Viên ca Viên ca, thịt Sabj đi, iêm đang đói) “Không nghĩ!” “Cho dù không nghĩ, làm con dâu cũng phải đi trông thấy mẹ chồng chứ?” Hắn nhíu mày cười đến không có ý tốt.

Con dâu! Hắn thế nhưng còn dám vui đùa với cô? Doãn Thắng Nam nhất thời có loại cảm giác giận dữ. “Tôi nghĩ chỉ sợ Viên tổng tìm lầm người rồi? Tôi chỉ là một trợ lý đặc biệt bé nhỏ không đáng kể.” Cô châm chọc khiêu khích, môi dưới còn trề xuống chế giễu, xoay người định đi. “Uy, chờ một chút, em có ý gì?” Viên Khải sửng sốt, lập tức đuổi theo đem cô một phen giữ chặt. “Tránh ra, không cần chắn đường của tôi!” Cô dùng sức th lại cánh tay của mình, giận không thể át hướng hắn gọi nói. “Em tức giận cái gì?” Viên Khải mày nhanh túc, khó hiểu nhìn chằm chằm cô hỏi. Vừa mới không tốt sao? Như thế nào đột nhiên khởi xướng hỏa lớn ở đây?

Cô tức giận cái gì? Cô tức giận – Doãn Thắng Nam rồi đột nhiên cả người cứng đờ, sắc mặt ngay sau đó chậm rãi trở nên trắng lên. Cô tức giận cái gì? Cô tức giận…… Cô làm sao có thể tức hắn, khi hắn hướng phụ thân giới thiệu cô là trợ lí đặc biệt của hắnđâu? Cô vốn là trợ lí của hắn, hắn nói như vậy cũng không sai, nhưng là cô…… Ông trời! Không có khả năng, loại sự tình này tuyệt đối không có khả năng sẽ phát sinh, cô đối với hắn…… cô thế nhưng đối với hắn…… “Mặc kệ em hiện tại trong lòng suy nghĩ cái gì, em đều nhất định theo anh đi gặp mẹ anh.” Cô âm tình bất định biểu tùy làm cho hắn càng xem càng mê mang, hắn rốt cục quyết định buông tha cho, bá đạo nói, đồng thời cầm tay cô hướng cầu thang đi đến.

Doãn Thắng Nam bị động bị hắn lôi kéo đi, tầm mắt của cô theo bóng dáng hắn tràn ngập nam tính mị lực, chậm rãi nhìn đến hắn cùng với cô chặt chẽ nắm chặt tay. Tay của nam nhân, tay của nữ nhân, chặt chẽ giao nắm hai tay, hắn cùng của cô. “Anh……” Cô ngẩng đầu ra tiếng, lại do dự một chút, khi hắn nhíu mày quay đầu xem cô, mới thật cẩn thận hỏi ra miệng, “Anh vì sao cứng rắn muốn tôi đi theo anh gặp mẹ anh?” Không nghĩ tới cô lại đột nhiên hỏi như vậy, Viên Khải ngẩn ngơ, trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút không được tự nhiên ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đã bị trầm ổn, khiếp người, lại ẩn hàm thần sắc chế nhạo thay thế được. “Anh vừa mới không phải đã muốn nói qua, con dâu gặp mẹ chồng.” Hắn nhếch miệng cười đáp. “Anh thường mang các nữ nhân khác đi gặp mẹ anh, tôi hoài nghi chữ con dâu này đối với mẹ anh mà nói, có thể có nghĩa ý gì?” Cô theo dõi hắn nói. “Em sai lầm rồi, đây chính là lần đầu tiên anh mang nữ nhân đi gặp mẹ anh.” Hắn ngắm cô liếc mắt một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Tim đập nhất thời nhảy loạn, Doãn Thắng Nam nhanh chóng cúi đầu, sợ hãi cảm xúc của mình không khống chế được theo trên mặt hoặc trong mắt bộc lộ ra. Đây là lần đầu tiên hắn mang nữ nhân đi gặp mẫu thân hắn, những lời này đại biểu có ý tứ gì?

Cô vụng trộm giương mắt ngắm hắn. “Em ngượng, không thể nào?” Hắn hướng cô nhếch miệng mà cười, đôi mắt ngăm đen lại lóe ra một chút ôn nhu không thể sai biện. “Đi, ai ngượng, tôi vì sao phải ngượng?” Cô tức giận, dùng sức bỏ tay hắn ra, trừng mắt kêu lên. Không biết vẻ mặt của cô giờ phút này, lại toát ra một loại kiều mỵ chưa bao giờ xuất hiện ở trên người tiểu nữ nhân như cô, chọc người tâm động.

Viên Khải đột nhiên hít sâu một hơi, ổn định chính mình, để tránh chính mình ngăn chặn không được đem cô kéo vào một gian phòng gần nhất, làm hết thảy mọi chuyện với cô thì khả năng cả đời nàng cũng không tha thứ cho hắn. “Đi thôi.” Hắn lấy vi ách tiếng nói mở miệng, “Lên muộn chút nữa, anh lo mẹ anh đã muốn chuẩn bị đi ngủ.” Cô nhìn hắn.

Hắn thân thủ kéo tay cô, đi hướng cầu thang thông lầu hai.

Mà cô, cũng không có bỏ tay hắn ra.

Bạn đang đọc Nữ Nam Nhân – Doãn Thắng Nam của Kim Huyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.