Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện: Tình địch gặp nhau, nhổ cỏ tận gốc

Phiên bản Dịch · 2332 chữ

Gần đây, Tô Ngôn Phi nhạy cảm mà cảm thấy Mộc Tử Mạt đang trốn anh, mỗi lần đi họp, cô luôn là vội vã tới vội vàng đi, thậm chí có lúc còn xin nghỉ không đến, nhưng là, niềm kiêu ngạo của anh, không cho phép anh khiêm nhường tìm cô muốn có một lý do, hơn nữa, giữa bọn họ, cái gì cũng không phải.

Thật ra thì Mộc Tử Mạt gần đây thật sự là vội, giáo sư ngôn ngữ học đảm nhận một cái hạng mục nghiên cứu quan trọng cấp quốc gia, bởi vì cô biểu hiện xuất sắc, hơn nữa thiên phú ngôn ngữ cao, giáo sư liền đặc cách để cho cô tham gia hạng mục này, mỗi ngày cô đều vội vàng đến thư viện tìm đủ loại tài liệu địa phương, hơn nữa còn phải tới từng địa phương tiến hành điều tra thực địa, sau đó viết một phần báo cáo điều tra nghiên cứu.

Sau khi điều tra thực địa trở lại, Mộc Tử Mạt lại vội vàng sắp xếp tư liêu, tham gia thảo luận, viết báo cáo, mỗi lần Cố Tính gọi điện thoại, cô đều đang nói thì đã ngủ.

Đối với sự cực nhọc của cô, Cố Tính chỉ cảm thấy rất đau lòng, nếu như không có chuyện gì quan trọng, liền tận lực không đi quấy rầy cô.

Hạng mục tuyên bố hoàn thành bước đầu đã là chuyện của hơn một tháng sau.

Hai người cũng gần như nửa tháng không gặp mặt.

Lại một lần nữa lúc gặp mặt, Cố Tính đứng tại chỗ có phần hoảng hốt, cô gái áo trắng cách đó không xa, mặt mày cong cong, trong mắt ý cười nhẹ nhàng, đang chậm rãi đi về phía anh, hình như cô lại gầy một chút, ánh mắt trong suốt càng lộ vẻ linh khí bức người, nhiều ngày không thấy, cô hình như lại đẹp ra một chút. . . . . .

Đợi cô đến gần một chút, Cố Tính ho nhẹ một tiếng, cúi đầu rũ mắt, ánh mắt nóng rực chậm rãi dừng lại ở trên người cô.

Đưa tay dắt cô, đáy mắt Cố Tính một mảnh trong suốt, "Muốn đi nơi nào?"

"Tùy cậu, cậu làm chủ là tốt rồi." Lạnh nhạt với anh nhiều ngày như vậy, trong lòng Mộc Tử Mạt không phải là không áy náy, chính mình là một bạn gái thật sự rất không xứng chức.

Mộc Tử Mạt vô cùng thuận theo dáng vẻ lấy lòng người nào đó, anh hơi hơi nhíu lông mày, suy nghĩ một chút nói "Không bằng chúng ta đi dạo nội thành một chút, thuận tiện xem phim điện ảnh? Gần đây có một bộ phim hình như rất hot. . . . . ."

Anh không đề cập tới phim điện ảnh cũng được, nhắc tới Mộc Tử Mạt liền cảm thấy khuôn mặt nóng lợi hại, dường như, nụ hôn đầu đúng nghĩa của cô chính là tại cái trường hợp này bị người nào đó cướp đi!

Cố Tính cảm giác mình có chút hứng thú xấu xa, nhưng hình như là trêu chọc thành nghiện rồi, biết rõ bạn gái của mình da mặt mỏng, vẫn là không nhịn được, anh thật thích xem má đỏ hồng của cô, dáng vẻ con mắt chứa hờn dỗi.

Đi ngang qua một tiệm trà sữa, Mộc Tử Mạt chợt nhớ tới hình như thật lâu không uống trà sữa rồi, không nhịn được liếc mắt nhìn, Cố Tính lập tức hiểu ý, đẩy cửa đi vào giúp cô mua trà sữa.

Mộc Tử Mạt đứng tại chỗ chờ, có lẽ là người bên trong tiệm trà sữa quá nhiều, đợi một lúc lâu Cố Tính còn chưa có trở lại, cô đành phải nhàm chán cúi đầu nhìn quảng cáo in ở mặt đất.

Đang nhìn say mê, bỗng nhiên một giọng nói kinh hỉ từ cách không xa truyền đến, "Mộc Tử Mạt, tại sao em lại ở chỗ này?"

Mộc Tử Mạt ngẩng đầu nhìn lên, cười nhạt, "Tô sư huynh, thật là đúng dịp."

Cô đứng ở trước mặt mình, một bộ váy dài màu trắng, có chút gió nhẹ, sợi tóc đen của cô nhẹ nhàng vung lên, thuận theo mà dán vào gò má phấn hồng, bên môi mang theo ý cười nhợt nhạt, ấm áp ôn hòa, giống như ánh mặt trời nhẹ nhàng phất qua đáy lòng của anh —— một khắc kia, Tô Ngôn Phi thế nhưng cảm giác mình không thể hô hấp.

Anh không nói lời nào, Mộc Tử Mạt cũng không biết nên nói cái gì, chỉ đành phải lần nữa cúi đầu.

Tô Ngôn Phi thấy cô hình như lại muốn lui về, lại muốn từ chối mình ngoài ngàn dặm rồi, liền vội vàng tiến lên một bước dài.

Mộc Tử Mạt bị động tác bất thình lình của anh sợ hết hồn, ngẩng đầu lên, thấy ánh sáng nóng bỏng trong mắt của anh, nhất thời giống như là nghĩ tới điều gì, cảm thấy căng thẳng, muốn lui về phía sau, không ngờ anh lại trước một bước, cô rất rõ ràng tỉnh táo nghe thấy một nam sinh vô cùng xuất sắc mới vừa nói với cô một câu, "Anh thích em."

Trong nháy mắt, trong đầu Mộc Tử Mạt trống rỗng, trong lòng của cô không có chút nào vui mừng, chỉ có vô số hoang mang, luống cuống, cô, cô vừa mới bị thổ lộ sao?

Trước đây, Mộc Tử Mạt đã loáng thoáng đoán được tâm ý của anh, nhưng cô vẫn không muốn đối mặt, vốn tưởng rằng luôn kéo dài là có thể bình an vô sự, nhưng là, hiện tại. . . . . .

"Em. . . . . ." Hình như cảm thấy phải nói chút gì, Mộc Tử Mạt vừa mới mở miệng, nhưng không biết nên nói cái gì. Cô chưa từng có bị người khác thổ lộ thẳng thắn như thế, cô thật sự không biết ứng phó loại trường hợp này.

"Thật sao?" Giọng nói nhàn nhạt truyền đến, nghe không ra bất cứ cảm xúc gì, Mộc Tử Mạt cảm thấy tâm tư khẽ động, liền nhìn thấy Cố Tính chẳng biết lúc nào đã trở lại rồi, trong tay xách theo 1 ly sữa trà, cầm tay của cô thật chặt, thẳng tắp nhìn về phía Tô Ngôn Phi, ánh mắt mang theo nghiêm túc và kiên định trước nay chưa có, "Nhưng là, tôi đối với cô ấy, không chỉ là thích."

Lời của anh vừa rơi xuống, sắc mặt của Tô Ngôn Phi liền trở nên đặc biệt kỳ quái, Mộc Tử Mạt ngốc tại chỗ, trên mặt đã không nói được là cái biểu tình gì, cho tới bây giờ cô cũng không có thấy qua Cố Tính ở trước mặt người lạ như thế, anh mới vừa nói là, anh đối với cô, không chỉ là thích?

Trước một khắc tâm tư còn xao động lo lắng đột nhiên liền bình tĩnh lại, ngọt ngào không thể tưởng tượng nổi cứ như vậy từ trong đáy lòng tràn ra ngoài, Mộc Tử Mạt nắm thật chặt nắm tay của hai người, cười ngọt ngào với anh.

Cố Tính quay lại dịu dàng cười một tiếng, quay đầu lại nhìn Tô Ngôn Phi thì trên mặt lại khôi phục một mảnh lạnh nhạt.

Mộc Tử Mạt nhìn Tô Ngôn Phi không tiếng động rời đi, bóng lưng có vẻ có chút cô đơn, trong lòng vẫn là có chút không đành lòng, chuyện như vậy, bất luận như thế nào, cũng sẽ tạo thành tổn thương đối với anh, mà cô, cho tới bây giờ chưa vô ý tổn thương bất cứ người nào.

"Không bỏ được à?" Cố Tính quơ quơ tay của cô, hài hước hỏi, "Nếu không, tớ đi giúp cậu đoạt về?"

Mộc Tử Mạt nũng nịu trừng mắt nhìn anh một cái, lại dùng cùi chỏ đâm anh, hất tay của anh ra liền đi về phía trước.

Thấy bộ dáng như vậy của cô, Cố Tính buồn cười lắc đầu một cái, anh làm sao sẽ không hiểu cô, cô thiện lương như vậy, tình nguyện chính mình chịu uất ức cũng không nguyện tổn thương người khác, chỉ là, loại chuyện như vậy, vẫn là nhổ cỏ tận gốc thì tốt hơn.

Mộc Tử Mạt thả chậm bước chân, cô cảm thấy vẫn cần thiết giải thích một chút, "Cái đó, anh ấy chỉ là một đàn anh của tớ, anh ấy chẳng qua là . . . . ."

Cố Tính nhìn cô, gật đầu một cái, nghiêm túc nói, "Tớ biết."

Cố Tính khoan hồng độ lượng như thế, Mộc Tử Mạt thở phào nhẹ nhõm, lại nghe anh bồi thêm một câu, "Tớ đương nhiên biết bạn gái mình rất ưu tú, chuyện bị người ngoài đường phố thổ lộ như vậy nhất định là quen lắm rồi, tớ nghĩ tớ về sau đều phải quen…."

"Cố Tính!" Mộc Tử Mạt nhanh chóng cắt đứt lời của anh, "Tớ đây là lần đầu vi phạm có được hay không, nào giống như cậu, tiền án thật nhiều."

Cố Tính có chút bất đắc dĩ lau lau trán, âm thầm nghĩ thật là vạch áo cho người xem lưng, nhớ tới lúc trước bị cô bắt gặp lúc anh bị thổ lộ, lại cảm thấy mình lần này là gậy ông đập lưng ông, hơi chút suy nghĩ, hỏi ngược lại, "Nhưng là hiện trường mỗi lần gây án, cậu không phải đều ở đấy sao?"

Lần này đổi lại Mộc Tử Mạt hết ý kiến. Khen ngược giống như thật sự là như thế, thật ra thì còn không hết hai lần đó, hơn nữa hình như về sau rất nhiều lần cô đều có ở đó, đây cũng quá trùng hợp đi.

Không khỏi bĩu bĩu môi, "Ai kêu bọn họ mỗi lần thổ lộ cũng sẽ không tìm địa điểm!" Thời điểm trước kia, cô thường đi ra bên ngoài tìm phòng học yên tĩnh để học thuộc lòng, nhưng gần như mỗi lần đều sẽ gặp phải một chút chuyện lúng túng.

"Đi thôi." Cố Tính lại dắt tay của cô, "Không đi nữa thì không kịp xem phim."

Thật ra thì, anh không có nói cho cô biết, sở dĩ mỗi lần đều trùng hợp như vậy, thuần túy là anh giống như trong lúc vô tình an bài, thật ra thì không phải là cố ý, nếu quả thật phải có một lời giải thích, có lẽ chính là, chỉ cần có địa phương có cô, anh cũng có không nhịn được mà đến gần đi!

Từ lần đó sau, Mộc Tử Mạt cũng rất ít thấy bóng dáng Tô Ngôn Phi.

Mỗi lần tình cờ gặp phải, anh cũng bình tĩnh cùng cô chào hỏi, vẻ mặt tự nhiên, Mộc Tử Mạt thoải mái mà nghĩ, có lẽ, anh là buông xuống rồi.

Thật ra thì, có lẽ như vậy tốt hơn.

Mộc Tử Mạt không biết là, một đoạn thời gian trước, người nam sinh hăng hái đó, vì một đoạn yêu say đắm không có kết quả, vô số lần ở trong rượu cồn mê hoặc bản thân, sau đó ở trong thời gian hoa nở không tiếng động, cuối cùng hoàn toàn dứt mình khỏi hy vọng xa vời.

Một ngày kia, đối với Tô Ngôn Phi mà nói, là thời điểm thất bại nhất trong cả đời của anh—— từ nhỏ đến lớn, chưa từng có thứ anh muốn mà không chiếm được, cho dù không chừa thủ đoạn nào. Nhưng một ngày kia, khi anh thấy người nam sinh kia xuất hiện, anh liền biết rõ, lần này, giãy giụa đều không cần giãy giụa, bởi vì, anh biết mình nhất định thất bại.

Mọi người đều biết đại học A xuất hiện một học sinh thiên phú dị bẩm, anh ta trong vài tháng ngắn ngủn bên liền đổi mới kỷ lục cao nhất từ trong lịch sử đại học A tới nay, liên tiếp lấy được các giải thưởng lớn hạng quốc tế, thậm chí vô số đại học danh tiếng nước ngoài cũng ném ra cành ô liu tới anh ta. Trong truyền thuyết anh ta không chỉ có thành tích xuất sắc hơn người, hơn nữa tướng mạo rất xuất chúng. . . . . .

Người kia, chính là Cố Tính.

Vậy mà, những thứ này chỉ là mặt ngoài tin đồn, Tô Ngôn Phi càng rõ ràng, Cố Tính từ nhỏ đã tài hoa trác tuyệt, ngay cả ông nội mình luôn luôn mắt cao hơn đầu cũng đối với anh ta tán thưởng không thôi, hơn nữa càng không người biết chính là, bối cảnh của anh ta, hùng hậu xa xa so với trong tưởng tượng, mấy năm trước Tô Ngôn Phi liền nghe ông nội từ cao vị thượng lui xuống nói qua, bố của anh ta, ở trong tương lai không xa, sẽ khống chế cả mạch sống chính trị của thành phố B. . . . . .

Người như vậy, anh cùng anh ta tranh như thế nào?

Thật ra thì, Tô Ngôn Phi rõ ràng biết, mình cũng không phải thua ở những thứ phía trên này, anh thua, là thời gian, anh chẳng qua là, không có gặp cô sớm hơn so với anh ta.

Chỉ là, anh không biết, anh đã tại thời điểm thích hợp nhất, bỏ lỡ một cuộc hoa đào nở xinh đẹp.

Giữa nam nữ, cũng không chỉ có tình yêu đáng nói. Thích một người, nhưng cô không biết, bạn hạnh phúc, bởi vì bạn có thể bằng thân phận an toàn coi chừng cô, nhưng màng giấy kia một khi xuyên phá, tình bạn tinh khiết đến đâu cũng sẽ biến chất, hoa xinh đẹp đến đâu, mùa đông đến, cuối cùng sẽ tàn lụi.

Bạn đang đọc Nụ Hôn Ngoài Ý Muốn của Lâm Uyên Ngư Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.