Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 112

Phiên bản Dịch · 1368 chữ

"Nắp nồi, chị nói xem em có chết không..." tôi đã lấy khăn bịt chặt vết thương của Thuần Hiến, máu hình như vẫn tiếp tục chảy.

"Thuần Hiến, ngoan nào, kiên cường lên, xe cấp cứu đến ngay đây, chị sẽ đưa em đi bệnh viện. Anh của em sắp về rồi, đừng sợ nhé..."

Tôi cuống đến độ phát khóc, nhưng tôi không thể khóc, vì Thuần Hiến nhìn thấy tôi khóc sẽ càng sợ hơn. Thuần Hiến ơi, chị em chúng ta cùng kiên cường nhé!

Thuần Hiến được đưa vào bệnh viện, và được đấy vào phòng cấp cứu.

A_T Tại sao tôi lại ngu ngốc thế cơ chứ, đến việc chăm sóc Thuần Hiến mà cũng không làm được.

Trong khoảnh khắc Thuần Hiến được đấy vào phòng cấp cứu, tim tôi cũng không hiểu vì sao mà thót lên như chim ưng cắp lấy gà con vậy, cứ lơ lửng, giữa khoảng không, không còn chút sức lực nào để rơi xuống trở lại...

Lo quá, tôi thật sự rất lo... có phải chính tôi chính là sao chổi không, sao cứ hại họ vàobệnh viện mãi vậy.

ông trời ơi, Thượng đê ơi, Thân linh ơi, mẹ đang ở thiên đường ơi, câu xin mọi người, cầu xin mọi người bảo vệ Thuần Hiến bé bỏng...

Tôi cuống quýt ngồi ngoài đợi, lấy điện thoại ra gọi lại cho Thuần Hy, Thuần Hy, làm ơn, xin anh nghe máy đi... A! Được rồi được rồi...

"Thuần Hy, là do lỗi của em, anh đến bệnh viện đi, đến nhanh đi-"

"Chuyện gì thế?"

"Do em, em không chăm sóc Thuần Hiến tốt, nó bất cấn ngã rách cả đầu, máu chảy rất nhiêu, hu hu...em xin lôi anh, xin lôi bác trai, bác gái... xin lỗi Kim gia..."

"Được rồi. Bệnh viện nào?"

"Bệnh viện Ái Nhân, anh đến đi... Hu hu hu hu... Ra rồi, em phải đến xem sao..." Tôi cúp máy, trở lại với Thuần Hiến vừa được đấy ra khỏi phòng cấp cứu, nắm bàn tay bé nhỏ của nó.

"Thuần Hiến, đừng sợ... đừng sợ... anh của em sắp đến rồi...'

Nhìn gương mặt nhỏ tái nhợt méo xệch vì đau của cậu nhóc, tôi cảm thấy mình thật vô dụng, tôi cứ nói đi nói lại:

"Đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ..."

">0"Không sao, vết thương đã được khâu bốn mũi, máu đã cầm rồi, đừng lo, nghỉ ngơi một hai tuần rồi cắt chỉ, sẽ chóng khỏi thôi."

Trời ơi, Thượng đế ơi, Thần linh ơi, và cả mẹ đang ở thiên đường, chắc mọi người thấy con khóc quá lâu, nên mới tìm ra lý do để ngăn cản nước mắt của con, cảm ơn mọi người, cảm ơn!

Ngồi bên giường bệnh của Thuần Hiến, ngắm gương mặt bé nhỏ chưa bao giờ yên tĩnh và tái nhợt đến thế, trong lòng tôi, một nỗi đau kỳ lạ cứ lan ra mãi. Cậu nhóc thật đáng thương...

"A~! Thuần Hy?" Cửa phòng bệnh mở ra, bóng dáng đẹp đẽ của Thuần Hy bay vào.

"Nó sao rồi?"

"Phải khâu bốn mũi, máu đã cầm rồi, bác sỹ bảo phải nghỉ ngơi một hai tuần là có thể ra viện. Huhu, Thuần Hy, đều tại em, tại em không chăm sóc Thuần Hiến cho tốt..."

"Em đã làm rất tốt."

Thật không? Thuần Hy đang khen tôi ư? Hình như đây là lần đầu tôi được anh khắng định như thế. Huhu, tại sao tôi lại muốn khóc đến thế? Quách Tiễn Ni, mi đúng là đồ vô dụng, bây giờ phải vui mới đúng chứ? A_A

"Cám ơn em, Tiễn Ni".

Thuần Hy đột ngột ôm lấy đầu tôi, tựa chiếc cằm trơn nhẵn vào mái tóc sau tai tôi.

" Thuần Hy..." Tôi sực phản ứng, ôm chặt lấy anh.

"Em sợ quá! Sợ chết đi được!"

"Không sao đâu".

Giọng nói dịu dàng của anh thoáng bên tai tôi, kỳ diệu như không có thật, đôi tay anh dần dần nhích lên ôm lấy tôi thật chặt, vô cùng ấm áp và mạnh mẽ, tất cả những lo lắng đau khổ, bất an, cam chịu và đau thương đã được hóa giải hoàn toàn trong giờ phút này.

Chương 112: Sự xuất hiện của cải bắp Hà Na

Tôi quyết định hàng ngày đều đến bệnh viện thăm Thuần Hiến bé bỏng.

Hôm nay vừa tan học, tôi và Thuần Hy lại cùng nhau đến bệnh viện, bác gái đang gọt táo cho Thuần Hiến bèn tươi cười rạng rỡ như ánh nắng với tôi. Nụ cười của bác ấm áp làm sao?

"Anh ơi....... " Thuần Hiến hí hửng gọi anh trai một tiếng rồi bĩu môi nói với bác gái

"Mẹ, anh con cũng đến mà ~, sao mẹ chỉ gọi chị ta? Mẹ thiên vị."

"Con nói gì vậy? chị ta là ai chứ? - 0 - " Bác gái tỏ ra không hài lòng khi Thuần Hiến không gọi tôi là "chị" thân mật.

“chị ta chính là Quách Cái"

"cái gì? Con nói lại xem?"

"Quách Cải!"

"Ôi trời~! Con đúng là thăng bé hư hỏng! Dám mắng chị dâu tương lai thê à! Tiễn Ni mà là nắp nồi thì con là nắp toa - lét."

"Hu hu-! Mẹ xấu xa, sao mẹ lại mắng con trai ruột của mình!"

"Thằng bé hư hỏng này thật đáng ghét...." Bác gái chuẩn bị đưa tay ra véo Thuần Hiến.

"Bác gái, đừng." Tôi vội vã ngăn lại, nói thật nhanh, "Thuần Hiến đang ốm mà, vả lại nó cũng chỉ là một đứa trẻ, -^OA^ trẻ con nói năng không khiêng kị, không sao đâu ạ ~!"

"con có biết chị Tiễn Ni tốt với con không!" Bác gái trừng mắt nhìn

“Xì-!”

Chú bé này, đúng là........ !! Dù sao, tôi cũng đã quen với tình trạng này rồi, he he!

"Thuần Hiến, sau này không được gọi bạn gái của anh thế nữa, nghe rõ chưa?" Thuần Hy nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.

"Tại saooooo? Anh ơi tại sao anh lại thích cái nắp nồi vừa ngốc nghếch vừa gây họa khắp nơi chứ? Em không muốn loại ngốc nghếch đó làm chị dâu của em!"

Oái oái ~!! Đau lòng quá, Quách Tiễn Ni này dù sao cũng là giai nhân cơ mà!

"Im ngay" Thuần Hy tức giận cắt ngang lời Thuần Hiến, quay đầu đi phớt lờ cậu nhóc.

Đủ rồi, chỉ cần Thuần Hy đối xử tốt với tôi là đủ rồi, tôi rất dễ thỏa mãn mà, he he.

"Đừng mà, anh ơi đừng bỏ mặc em, em không gọi chị ta là Quách Cải nữa là được chứ

gi?"

"Được rồi, con nói ọi người biết một tin tốt, lúc nãy con đi mua bánh kem, -vừa hay gặp bác sĩ điều trị cho Thuần Hiến, bác sĩ nói Thuần Hiến hai, ba hôm nữa là ra viện được rồi!" Tôi vội vàng chuyển sang vấn đề khác vui vẻ hơn.

"Thật không? Ngắn hơn thời gian dự định à ~! Tốt quá!" Bác gái hí ha hí hửng như một đứa trẻ.

"Tất cả là do công lao của Tiễn Ni đó!" Bác gái lại nói tiếp.

"He he, đâu có, đâu có ạ ~! He he" tôi muốn bay, tôi muốn bay......................

"Thuần Hiến yêu quí, em có muốn ăn bánh kem không?”

“Chị làm à?"

"Không, chị mua ở ngoài kia!"

"Vậy thì tôi ăn”

“Hừ, đáng ghét, ý gì thế hả?

"Mọi người cùng ăn chứ?" Thuần Hiến gào lên với ba tiểu quỷ khác trong phòng.

"Ăn, ăn, ăn tuyệt quá!" Mọi người đồng thanh hét lên hoan hô, đúng là một bày quỷ đói đáng yêu!!!

Thế là, tôi bắt đầu phát bánh kem cho các bạn nhỏ như các cô giáo ở nhà trẻ vậy. "Chào mọi người!" Bỗng vang lên một giọng nữ trong trẻo.

Tiếp đó, một đoa hoa tươi rực rỡ xuất hiện, và đằng sau hiện ra một gương mặt còn rạng rỡ hơn cả hoa. Một gương mặt thật xinh đẹp ~!

"Hà Na?"

Bạn đang đọc Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử của Tiểu Ni Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.