Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 18

Phiên bản Dịch · 3264 chữ

CHƯƠNG 44:

CUỘC TRÒ CHUYỆN KỲ QUẶC

Mấy tiếng sau, bạn học từng đứa từng đứa rời khỏi với vẻ hài lòng. Nhìn thấy ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ tôi lúc ra về, trong lòng đúng là sung sướng làm sao. Ha ha! Muộn rồi, tôi cũng phải đi ngủ thôi!

Trước khi lên gác, tôi quay nhìn Thuần Hy ngồi trên Salon, mệt rũ rượi, anh ta đang tức giận nhìn tôi: "Này, này, cô cứ thế mà đi à?"

Giận cái gì chứ? Người tài là để phục vụ chúng sinh mà. Nhưng tôi vẫn phải làm ra vẻ vô cùng có lỗi. "A_A Xin lỗi mà, hôm nay làm phiền anh quá!"

"Cô biết đã làm phiền tôi thì phải bồi thường chứ”.

"Hừm-? Bồi thường... Bồi... bồi thường thế nào?

"Xoa bóp!"

"X.. .xoa bóp????" tôi có nghe nhầm không?

"Thế nào? Không biết?"

"Còn lâu! Tôi có gì mà không biết? Chuyện nhỏ như con thỏ!" Xì- thì bóp vài cái, xoa vài cái trên vai thôi mà! Muỗi-!

Tôi e dè đặt hai tay lên vai anh ta, cố gắng điều khiển cho hai tay mình nhẹ nhàng dịu dàng.

Lần đầu tiên chạm vào vai của con trai, quả nhiên khác xa con gái...

Thuần Hy mở một nút ở cổ áo, dựa người chếch vào ghế, nhắm mắt lại để tôi xoa bóp.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ lười nhác này bao giờ, nó khiến tôi nhớ đến chú mèo con mà hồi nhỏ đã từng nhận nuôi, và cũng là lần đâu tiên tôi dùng đến từ "rã rời" để chỉ anh ta.

"Tại sao phải giúp họ?" Anh ta không nhìn tôi mà đột ngột thốt ra một câu khiến tôi giật nảy mình. "Hử-? Tại... tại sao nhỉ? Đương nhiên vì họ đều là bạn của tôi rồi! he he!" Sao lại hỏi câu kỳ quặc thế!

"Nếu đã không thích học thì tại sao phải vất vả thế? Liều mạng mình để lên đại học? Tôi thật không hiểu?"

"Nói như vậy thì học đại học chỉ tồn tại vì những người vừa thích học lại học rất dễ dàng như anh thôi à?" Đồ tự yêu bản thân quá đáng, tôi lườm! Ị! =.=

"Tôi? Thật ra tôi không hề muốn học đại học!"

Gì chứ? Có nhầm không? Đây là lời thiên tài nói hay sao? Còn nói với vẻ thờ ơ và nặng nề nữa, như thể nhìn xuyên qua hồng trần vậy.

"Không muốn học đại học?"

"Tôi chán ghét cuộc sống của thiên tài!" Tuy câu này thật sự rất vô lý, nhưng giọng nói của anh ta quả thực có sự bất lực, không phải là giả vờ.

Thật không rõ tên này đang nghĩ gì, làm thiên tài phải rất hạnh phúc mới đúng chứ, bao nhiêu người mơ còn không được nữa!

"Vậy còn Tiễn Ni? Tại sao lại muốn học đại học như vậy?"A_O Woa, tôi có nghe nhầm không? Anh ta gọi tôi là "Tiễn Ni", lại còn với vẻ rất tự nhiên thoải mái nữa.

"^0^ Để sau này muốn làm chuyện gì cũng có tư cách mà, hehe, nói ra anh đừng cười tôi nhé. Sau này tôi muốn mở một nhà thú nhận mấy con chó lang thang... rất nhiều lúc mình cũng nghĩ, chuyện khó như vậy thôi thì bỏ đi, nhưng cứ nghĩ đến dáng vẻ đau buồn bất lực của chúng là không muốn bỏ cuộc. Nên những người lợi hại như anh, đầu óc giỏi như vậy không nên chỉ để riêng ình, nên giúp những người cần sự giúp đỡ. Dù sao vì tương lai của mình, bỏ thời gian ra để cố gắng cũng nên lắm, hehe (A_A)"

He he, đúng là kỳ quặc, cái ý tưởng mất mặt này bình thường không muốn thổ lộ với ai, hôm nay lại chia sẻ với Thuần Hy rất vui vẻ.

"Tại sao phải cố gắng như vậy? Biết rõ có cố gắng đi nữa cũng không thu hoạch được gì, tôi thật sự rất ngưỡng mộ, cũng muốn trải nghiệm cảm giác đó!"

"Hừ-?" Câu này có được xem là khen ngợi không? Hình như hơi không hiểu cho lắm...

"Bỏ đi, dù sao với kẻ ngốc muốn thi đỗ cũng phải cần người khác giúp đỡ như cô, không thể hiểu được tâm trạng của tôi đâu." Kim Thuần Hy bỗng như nghĩ ra điều gì đó, khẽ thở dài.

"Kim! Thuần! Hy! Cái đồ tự sướng, Quách Tiễn Ni tôi không thèm sự giúp đỡ của anh nhé! Tôi phải để anh thấy được thực lực của mình! —p(>oVừa nãy tôi còn nảy sinh chút tình cảm với anh ta, giờ đây biến mất sạch sẽ.

Cái tên kiêu ngạo tự cao tự đại! Anh tưởng tôi phải dựa vào anh à? Tôi tức giận đùng đùng trở về phòng.

Hồi tường lại lời nói ban nãy, cảm thấy Thuần Hy tối nay thật lạ lùng. Nội tâm luôn được che giấu dưới lớp vỏ lạnh lùng của anh ta... rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì? ?_?

Kỳ thi giữa kỳ hung hăng đến rồi gào thét bỏ đi, xem như đã xong rồi, tôi nhẹ nhõm rời khỏi phòng thi.

"Quách Tiễn Ni, cảm ơn cậu lắm lắm, đề thì lần này đều nằm ở trọng điểm những bài Kim Thuần Hy phụ đạo."

"Phải, đúng là giỏi quá, đây là lần đầu tớ thi thoải mái như vậy!"

"Tiễn Ni, sao cậu có vẻ ngủ không ngon?"

Trong tiến xì xào bàn tán hồ hởi của đám bạn sau kỳ thi, tôi mang theo cặp mắt gấu trúc vì thức đêm học bài, lờ đờ "bay" qua.

Hừ-, tôi không tin nếu mình không có sự phụ đạo của Thuần Hy thì Quách Tiễn Ni tôi với trí tuệ tuyệt đỉnh lại không qua nổi kỳ thi nhỏ này.

Rất nhanh, thời khắc vĩ đại công bố thành tích đã đến, thầy hói đứng trên bục giảng thần thánh, mang theo những giọt nước mắt cảm động không kiểm chế nổi.

"Kỳ thi này tốt vượt quá mức mong đợi, thầy chưa bao giờ nghĩ lớp chúng ta lại có một ngày huy hoàng đến thế - ngoại trừ học sinh cá biệt ra, mọi người đều qua ải thuận lợi."

Nghe thầy đứng trên bục giảng nụ cười tươi rói công bố tin này, cả lớp nước mắt chan hòa vì sung sướng.

"Nhờ phúc của bạn Tiễn Ni! A_A" Cả lóp đồng thanh phóng những tia mắt cảm kích về phía tôi.

Woa~, đó là ánh mắt đủ khiến người ta bay lên tận cung trăng. - Anh hùng, sự quan tâm và ái mộ dành cho anh hùng chắc cũng đến thế mà thôi. Ha ha ha ha! ~^0^~ Cũng không uổng công tôi thời gian này chết đi sống lại.

"Bạn Quách Tiễn Ni, tan học xong đến văn phòng một lát, thầy rất đau buồn là kì thi này em không qua được."

Không thể nào! A_A Chỉ có mình tôi không qua được? Chẳng lẽ tôi chính là danh từ thay thế "học sinh cá biệt"?

Chẳng lẽ rời xa Kim Thuần Hy, Quách Tiễn Ni tôi thật sự không ổn sao? Ông trời ơi, ông tàn nhẫn quá... hu hu hu hu.... hu hu hu hu

Chương 45:

CHUYỆN CHIẾC ÁO LEN

Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt đã gần đến giáng sinh rồi!

“A-A, Tiễn Ni, vui quá, cậu chủ động đến tìm tớ, lâu lắm rồi cậu không mời tớ ra ngoài rồi nhỉ?" Tú Triết hoa chân múa tay hứng chí như một đứa trẻ.

Tôi lại than ngắn thở dài, tối qua thật không nên nhất thời đòi làm anh hùng, nhận lời bác gái tặng Thuần Hy một chiếc áo len tự tay đan vào dịp Giáng Sinh. Bây giờ thì hay rồi, đúng là tự bê tảng đá đập vào chân mình. Bảo tôi múa đao bắn súng còn dễ hơn cầm que đan nữa.

Hôm nay bác gái đã hẹn đưa tôi đi chọn len, rồi cuối cùng cho tôi leo cây, hại tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi phải hẹn Tú Triết ra đi cùng.

“Tiễn Ni, cậu là nam hay là nữ" Tú Triết đang nhảy nhót bỗng hỏi với vẻ nghiêm túc.

“Nữ" tôi nghĩ thế giới này chả còn câu hỏi nào ngốc nghếch hơn câu hỏi này.

"Nữ" tôi nghe Tú Triết trả lời gần như cùng lúc với tôi, sau đó cậu ta lập tức đặt tay lên ngực với vẻ chân thành.

"Cậu làm trò quái quỉ gì thế?"

"he he, Tiễn Ni, chắc cậu không biết nhỉ? Tớ mới nghe nói rằng chỉ cần hai người không hẹn nhau trước mà cùng lúc nói ra những lời giống nhau, sau đó ước nguyện ngay thì sẽ thành hiện thực. Tốt quá, cuối cùng tớ cũng đã thực hiện được ước nguyện rồi!" Tú Triết tươi cười rạng rỡ như một cậu nhóc lấy được kẹo ngọt!

"Xùy, trẻ con!" Tôi lườm cậu ta một cái, có điều vẫn hỏi với vẻ tò mò,

"Cậu đã ước gì vậy!”

"Muốn cậu sẽ........ " Tú Triết đang hào hứng trả lời, bỗng nghĩ ra gì đó, ánh mắt nhìn sang một bên.

Tôi nhìn theo ánh mắt cậu ta, thấy một người phụ nữ có thai đi trên đường.

"Lý Tú Triết, cậu chết đi!" Chân tôi đạp một phát không thương tiếc lên mông cậu ta.

"A, tha cho tớ, tớ đố cậu vài câu nhé" Tú triết lập tức lên tiếng vẻ nịnh nọt.

"Tớ mới nghe đến đó, người khác tớ không đố đâu."

“Chuyện mà chỉ có thể một người làm là gì?"

“Đi vệ sinh" tôi nghĩ ngợi một lát rồi đáp.

“sai, là nằm mơ"

“Đàn chim tại sao bay về phía nam?"

“Vì chúng nó lạnh"

'Sai, vì chúng nghĩ đi bộ thì nó chậm"

“Gia có gia quy, trường có quốc huy, sở thú có cái gì?"

“Hừm, chắc là có rất nhiều quy tắc, vì có rất nhiều người quản lý."

"Ngốc quá, là rùa (quy = rùa)”

"Lý Tú Triết, cậu chơi tớ à?"

“He he, sao lại là chơi cậu? Tại cậu ngốc mà, he he!"

"Lý Tú Triết, cậu dám bảo tớ ngốc, muốn chết hả?...." Tôi chồm đến đuổi theo Tú Triết đang chạy biến thật xa, chúng tôi đã ầm ĩ suốt cả một ngày như vậy.

Hôm sau đi học, không ngờ mụ phù thủy lại chạy đến lớp tôi.

"Gà cuộn, nghe nói lần thi này chỉ có cậu không qua được, tôi đến để an ủi cậu đây" Mụ phù thủy này đáng ghét thật, rảnh rang đến gây sự với tôi.

"Làm gì thế, mụ phù thủy, nếp nhăn của chị không nhiều nên muốn tôi khắc thêm vài đường nữa hả? Không sao, chị có mang dao theo không?" Muốn chọc tức tôi? Không nghĩ rằng tôi là nhân vật đã kinh qua bao nhiêu sóng gió rồi à, sợ gì mấy chiêu lặt vặt này chứ? Không biết tự lượng sức mình!

"Hừ, hôm qua tôi nhìn cô và Lý Tú Triết chọn áo len trên phố, hãy nói xem có phải định động tay động chân gì với Thuần Hy nhà tôi không?"

"Ai thèm, mà tôi muốn làm gì thì làm, làm gì phải bảo cho chị biết?"

"Hừ, tôi thấy cô theo đuổi Thuần Hy tám phần là không được, nên cùng đường, lại nghĩ ra chuyện quê mùa là đan áo len."

"Ai thèm, đó là do bác gái yêu cầu tôi phải tặng áo len tự đan cho anh ta, chứ tự tôi sao nghĩ ra cái chuyện vớ vẩn này." Tiêu rồi, tôi cứ cuống lên là chuyện gì cũng phun ra tất tát.

"he he, chuyện hay như vậy sao thiếu tôi được, tôi cũng phải tham gia." Mụ phù thủy đột nhiên cười rất gian xảo, "chúng ta đấu với nhau bao lâu rồi vẫn chưa phân thắng bại, thế thì đánh cuộc vào chuyện này đi? Tôi cược là cô sẽ không đan xong trước Giáng Sinh."

"hừ, chẳng có chuyện gì mà Quách Tiễn Ni này không làm được! Tôi cược, ^0^" Thảm rồi, tôi phát hiện ra mình lại tự bán đứng mình rồi.

Chương 46:

KỲ THI QUAN TRỌNG

Chủ nhật này là ngày rất quan trọng với nhà họ Kim, vì hôm nay Kim Thuần Hy phải tham dự một kì thi rất quan trọng. Nghe bác gái bảo nếu qua được kì thi này, thì Thuần Hy muốn vào trường đại học danh tiếng nào cũng không thành vấn đề nữa.

Tôi đứng trong phòng khách ngáp ngắn ngáp dài, hôm này chẳng có chút tinh thần nào cả.

Chắc là do hôm qua tôi đã đan áo len theo sách bác gái đưa cho quá khuya mới chợp mắt, sáng sớm nay lại bị bác gái hứng chí kéo dậy để cùng làm bữa sáng.

Thực ra bác gái cũng muốn giúp tôi đan áo, nhưng tôi không chịu. Đùa à, đây là trận chiến sống còn giữa tôi và mụ phù thủy, sao có thể mượn tay người khác được.

Có điều buồn một nỗi là cho dù tôi làm đến khuya nhưng tiến độ vẫn vô cùng chậm T_T haizzz, chắc do tôi quá ngốc, cứ đan rồi tự gỡ ra, đan rồi lại gỡ ra, tôi không muốn thua mụ phù thủy kia. Thật không biết đến bao giờ mới xong, xin đừng để qua giáng sinh nhé!

Thuần Hy phải đến nơi thi rồi, bác gái hình như cũng rất hồi hộp, tuy bác cứ nói với tôi đứa con trai thiên tài không cần bác lo lắng.

"Thuần Hy có quên gì không? Giấy báo thi?"

"Có"

"Thuần Hy, hộp bút?"

"có"

"Thuần Hy bảng viết?"

"Con có rồi" Thuần Hy rõ ràng đã nóng nảy.

"Còn nữa, ăn bữa sáng Tiễn Ni làm chưa?" Bác gái lại nhắc đến với Thuần Hy, đó là nỗi đau sâu sắc của tôi, chắc đối với Thuần Hy cũng thế.

"Mẹ mong con thi không đậu à?" Thuần Hy cười với bác gái vẻ nham hiểm.

"Gì thế? Sao mẹ không hiểu?" Bác gái tò ra hoang mang, tôi biết, chỉ có tôi hiểu thôi.

"Con có chắc chắn sẽ tìm ra nơi thi không?" Bác trai căng thẳng nhìn Thuần Hy.

"Con có phải trẻ con đâu? " Thuần Hy vừa nói vừa chuẩn bị đi

"Em thấy hay cứ để Tiễn Ni đưa Thuần Hy đến trường thi là được, cho đến khi nó vào trong thì thôi! Như vậy cũng yên tâm hơn."

Bác gái đề xuất ý kiến với bác trai, lập tức nhận được sự đồng thuận. Nhìn thấy hai ngón tay chữ V bác gái lén ra hiệu, tôi hiểu ra kì thực bác gái chẳng lo Thuần Hy lạc đường như bác trai, mà chủ yếu muốn tạo cơ hội cho chúng tôi.

Hehe, bác gái thật tốt! tôi hiểu ý chớp chớp mắt với bác, cùng Thuần Hy ra cửa.

"chắc anh căng thẳng lắm?" Trên đường đi tôi bỗng mở miệng hỏi.

Tôi biết câu hỏi này là thừa, ai cũng biết Thuần Hy chẳng xem trọng kì thi nào cả. nhưng cũng đâu cần tỏ ra nặng nề như thế, phải tìm ra chuyện gì để nói chứ, đoạn đường không phải gần, tôi lo anh ta sẽ buồn, mà thực ra là lo tôi buồn thì đúng hơn =^-^= hehe

"không!" Thuần Hy trả lời dứt khoát

"Anh lợi hại thật! Lúc tôi thi lên cấp ba, không biết đã đi vệ sinh mấy lần...." Đúng là vớ vẩn

quá.

Tên ấy sao cứ sầm mặt xuống thế nhỉ? Chẳng lẽ anh ta không một chút căng thẳng? Cứ nghĩ đến kì thi quan trọng như vậy đôi chân tôi cũng mềm nhũn cả ra.

"Thuần Hy, đố anh vài câu nhé! Có một con heo đang chạy rất nhanh....Bỗng trước mặt có một bức tường, rõ ràng nó nhìn thấy, nhưng vẫn chạy đến đâm sầm vào rồi chết. Anh bảo đó là vì sao?" Để thay đổi không khí, tôi lại chọn đề tài khác.

Anh ta lườm tôi một cái, không nói gì.

"không nghĩ ra chứ gì? Nếu không thì tôi gợi ý...." Tôi đắc ý nhìn anh ta. Xem ra anh ta cũng không phải lúc nào cũng thông minh.

"Vì cô không biết suy nghĩ!" Anh ta bỗng nói.

"Sai, Vì con heo không biết suy nghĩ, nó ngốc lắm! he he" Tôi tuyên bố trịnh trọng "Ngốc!” Oa oa sao lại mắng tôi ngốc nữa.

Khoan đã, hình như hơi là lạ! "Vì cô không biết suy nghĩ”, "Vì con heo không biết suy nghĩ" Thế quá là tôi bằng con heo à? Dám mắng tôi là heo??? Hừ, trên thế gian này có con heo nào vừa thông minh mà ra xinh đẹp như tôi không?

Kim Thuần Hy, nể tình bác gái cưng chiều tôi, nể tình kì thi anh phải tham gia rất quan trọng, tiểu thư đây không thèm chấp, không so đo với anh!

"hừ, tôi nghe nói ăn đậu đỏ sẽ khiến người ta thi đậu, Thuần Hy, tôi mời anh ăn chè đậu đỏ nhé!" Lúc đi trên đường tôi chợt dừng bước.

"Chỉ hiệu nghiệm với kẻ ngốc thôi!" Hai tay anh ta đút vào túi quần, vẫn đi không thèm ngoái lại.

"này!” tôi đứng tại chỗ, huơ huơ nắm tay sao lưng anh ta, anh chẳng xúc động trước tình cảm của người ta gì hết

Tên đó càng đi càng xa, dáng vẻ lạnh lùng. Tức chết đi thôi! Tôi là nghĩ cho anh ta mà, tại sao anh ta đối xử với tôi như vậy? Không được, tôi phải đuổi theo lý luận với anh ta mới được!

"Oạch..." chết tiệt, cái gì mà trơn thế? Suýt nữa tôi vồ ếch! Cũng may tôi phản ứng nhanh, kịp thời sử dụng "Ni thức bát trảo thần công", vật vã ôm lấy thân cây to bên đường.

Thuần Hy cuối cùng cũng quay lại, nhìn tôi bằng ánh mắt sát thủ lạnh lùng như "kim loại", quăng ột câu: "thật không hiểu lúc nhỏ cô đi đứng thế nào!"

Đáng ghét, rõ ràng là rất quan tâm đến tôi, tại sao cứ làm ra vẻ mặt cá ươn đó chứ?! Đúng là cái đồ đáng ghét mà.

"Woa...đẹp trai chết mất thôi!" khó khăn lắm mới đứng vững, tôi bỗng nhìn thấy một cô bé mê trai đứng bên đường đang đắm đuổi nhìn Thuần Hy và chảy nước rãi.

Thuần Hy nhà chúng tôi đương nhiên là đẹp trai rồi, có điều, tôi có phê chuẩn cho cô ta nhìn không chứ?

Thấy dáng vẻ xấu xí với ánh mắt phát quang của cô bé, tôi dám cá, chỉ trong năm bước chân cô ta sẽ gặp chuyện xui xẻo, ha ha!

"5-4-3-2.."Tôi nhìn cười, thầm đếm ngược,

"Í!"

Binh. Cô bé xui xẻo kia cuối cùng đã như tôi đoán, đâm sầm vào cột điện trước mặt một cách chuẩn xác! Tôi nói rồi mà, đi đường không nên chỉ nhìn trai đẹp, cột điện cũng có lực sát thương cực mạnh đó. He he!

Bạn đang đọc Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử của Tiểu Ni Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.