Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần hai - Chương 36 - 37 - 38

Phiên bản Dịch · 3606 chữ

Phần hai: Trốn tìm

Chương 36

Phóng viên tờ Los Angeles Times, Beth Lieberman, hai chín tuổi, nhìn chằm chằm vào những ký tự xanh mờ nhỏ xíu trên thiết bị cuối máy tính. Cô lờ đờ nhìn bởi một trong những câu chuyện lớn nhất của Times trong nhiều năm vẫn chưa hé mở. Chắc chắn câu chuyện này có tầm quan trọng nhất trong sự nghiệp của cô, nhưng cô gần như không còn quan tâm đến nó nữa.

“Điều này thật là… điên rồ và bệnh hoạn… bàn chân. Chúa ơi,” Beth Lieberman khẽ rên rỉ. “Bàn chân.”

Đây là cuốn “nhật ký” thứ sáu do Vị Khách Lịch Thiệp gửi đến căn hộ của cô ở phía Tây Los Angeles vào sáng sớm hôm đó. Giống như các vụ khác trong nhật ký trước đây, kẻ giết người cung cấp chính xác nơi vứt thi thể người phụ nữ bị sát hại trước khi gửi lời nhắn đầy ám ảnh và điên loạn này cho cô.

Ngay lập tức, Beth Lieberman gọi FBI từ căn hộ của mình, sau đó nhanh chóng lái xe đến tòa soạn Times ở phố South Spring. Khi cô đến nơi, Cục Liên bang đã xác minh vụ giết người mới nhất.

Kẻ Lịch Thiệp đã để lại chữ ký của mình: hoa tươi.

Thi thể một cô gái Nhật Bản mười bốn tuổi được tìm thấy ở Pasadena. Giống như trường hợp của năm người phụ nữ khác, Sunny Ozawa đã biến mất không một dấu vết hai đêm trước. Cứ như thể cô bé đã tan biến vào màn sương ẩm ướt, mù mịt.

Đến nay, Sunny Ozawa là nạn nhân trẻ tuổi nhất được phát hiện của Kẻ Lịch Thiệp. Gã đặt những bông hoa mẫu đơn hồng và trắng ở phần thân dưới của cô gái. Tất nhiên là hoa khiến tôi liên tưởng đến môi âm hộ của người phụ nữ, gã đã viết như vậy trong nhật ký. Trông rõ giống phải không?

Sáu giờ bốn lăm sáng, tòa soạn vẫn vắng vẻ, rờn rợn. Sớm thế này thì làm gì có ai dậy ngoài những kẻ thác loạn vẫn còn chưa lên giường đi ngủ, Lieberman nghĩ. Tiếng điều hòa kêu rì rì hòa lẫn tiếng xe cộ ì ầm bên ngoài vọng vào khiến cô khó chịu.

“Tại sao lại là bàn chân?” nữ phóng viên lẩm bẩm.

Ngồi trước máy tính với bộ dạng có phần phờ phạc, cô ước gì mình chưa bao giờ viết bài báo về phương thức khiêu dâm qua thư đặt hàng tại California. Theo như Kẻ Lịch Thiệp thì đó là lý do gã “phát hiện” ra cô; cách gã chọn cô để “liên lạc với các công dân khác của Thành phố của Những thiên thần”. Hắn cho rằng họ có cùng “bước sóng”.

Sau một chuỗi những cuộc họp hành chính ở cấp cao nhất, tòa báo Los Angeles Times đã quyết định công bố nhật ký của kẻ giết người. Không còn nghi ngờ gì nữa, những trang nhật ký đó do chính tay Kẻ Lịch Thiệp viết ra.

Gã biết thi thể nạn nhân ở đâu trước cảnh sát. Gã cũng đe dọa sẽ thưởng thêm “món hoa hồng đặc biệt là “mạng người” nếu nhật ký của gã không được công bố cho người dân Los Angeles đọc trong bữa sáng. Kẻ Lịch Thiệp đã viết trong nhật ký: “Ta là vô địch, và ta vĩ đại nhất nhất nhất.” Ai có thể tranh luận điều đó? Beth tự hỏi. Richard Ramirez? Caryl Chessman? Charles Manson?

Nhiệm vụ hiện tại của Beth Lieberman là giữ liên lạc với gã. Cô cũng là người đầu tiên chỉnh sửa từ ngữ của Kẻ Lịch Thiệp. Không đời nào các bài nhật ký kích động, đầy hình ảnh của gã được giữ lại nguyên vẹn. Toàn là nội dung khiêu dâm tục tĩu cùng những mô tả bạo lực tàn ác nhất về các vụ giết người mà gã gây ra.

Lieberman gần như có thể nghe thấy giọng gã tâm thần ấy khi cô đánh máy bài viết mới nhất của gã trên máy chữ. Kẻ Lịch Thiệp lại đang nói chuyện với cô một lần nữa, hoặc thông qua cô:

Để tôi kể với cô về Sunny, tất cả những gì tôi biết về Sunny. Hãy lắng nghe, bạn đọc yêu quý. Ở đó cùng tôi. Cô ấy có đôi bàn chân nhỏ nhắn, mềm mại, khéo léo. Đó là những gì tôi nhớ nhất; đó là những gì tôi sẽ luôn nhớ về cái đêm bên Sunny xinh đẹp của tôi.

Beth Lieberman nhắm chặt mắt. Cô không muốn nghe thứ cứt đái ấy. Một điều chắc chắn: Vị Khách Lịch Thiệp rõ ràng đã mang lại cho Beth Lieberman cơ hội đầu tiên tại Times. Tên tuổi của cô luôn xuất hiện trên mỗi chuyên mục trang nhất được quan tâm rộng rãi. Kẻ giết người cũng đã biến cô trở thành ngôi sao.

Hãy lắng nghe tôi. Ở lại cùng tôi.

Hãy suy nghĩ về bái vật giáo, và tất cả những khả năng tuyệt vời của nó để giải phóng linh hồn. Đừng tỏ ra ta đây hiểu biết. Hãy mở rộng tâm trí. Mở rộng tâm trí ngay bây giờ! Bái vật giáo chứa đựng vô số những khoái cảm khác nhau đầy mê đắm mà bạn có thể đang bỏ lỡ.

Đừng quá mủi lòng về Sunny “non nớt”. Sunny Ozawa là một phần của cuộc chơi đêm nay. Cô ấy nói với tôi điều đó, tất nhiên là kín đáo. Tôi đã chọn cô ấy ở Monkey Bar. Chúng tôi đến nơi ở cũng là chốn ẩn náu của tôi, nơi chúng tôi bắt đầu thử nghiệm, xua tan đêm tối.

Cô ấy hỏi tôi đã làm chuyện này với phụ nữ Nhật nào trước đây chưa. Tôi đáp chưa từng nhưng luôn luôn khao khát. Sunny bảo tôi “đúng là người lịch thiệp”. Tôi cảm thấy thật vinh dự.

Đêm đó, tôi thấy dường như không gì gợi dục bằng việc tập trung vào bàn chân người phụ nữ, vuốt ve chúng khi làm tình với Sunny. Tôi đang nói về đôi bàn chân rám nắng xỏ tất nylon sang trọng cùng đôi giày cao gót đắt tiền hiệu Saks. Tôi đang nói về bàn chân nhỏ bé, khéo léo. Những công cụ truyền tải thông điệp hết sức tinh tế.

Nghe này. Để thực sự thưởng lãm bàn chân chuyển động gợi tình của người phụ nữ xinh đẹp, phụ nữ nên nằm ngửa trong khi đàn ông đứng. Đó là cách Sunny và tôi làm đầu buổi tối nay.

Tôi nâng đôi chân mảnh mai của cô ấy lên mà nhìn sát vào chỗ hai chân chạm nhau sao cho âm hộ hình thành những nếp nhăn từ mông. Tôi hôn đầu tất của cô ấy nhiều lần. Tôi đắm đuối nhìn mắt cá chân hoàn hảo, những đường nét tuyệt vời dẫn đến chiếc giày đen bóng.

Tôi tập trung toàn bộ sự chú ý vào đôi giày gợi tình khi màn mây mưa nóng bỏng của chúng tôi làm chân cô ngó ngoáy lẹ làng. Lúc này đôi bàn chân nhỏ bé của cô ấy đang nói chuyện với tôi. Cảm giác hưng phấn tuyệt vời dâng lên trong lồng ngực tôi, như thể tiếng chim hót râm ran, lảnh lót bên trong.

Beth Lieberman ngừng đánh máy và nhắm mắt lại một lần nữa. Nhắm nghiền! Cô cần phải chấm dứt những hình ảnh lóa lên trước mắt. Gã kể về cô gái trẻ bị mình sát hại mà cứ thản nhiên như không.

Chẳng mấy chốc FBI và cảnh sát Los Angeles sẽ ào đến tòa soạn Times tương đối yên tĩnh này. Họ sẽ đưa ra hàng loạt câu hỏi quen thuộc. Bản thân họ cũng chưa tìm ra câu trả lời. Không có hướng đi quan trọng nào cho tới thời điểm này. Họ nói Kẻ Lịch Thiệp đã gây ra “tội ác hoàn hảo”.

Các đặc vụ FBI sẽ lại muốn nói chuyện hàng giờ về những chi tiết khủng khiếp tại hiện trường án mạng. Bàn chân! Kẻ Lịch Thiệp đã cắt bỏ chân của Sunny Ozawa bằng một loại dao rất bén. Hiện trường vụ án ở Pasadena cho thấy cô gái bị mất cả đôi bàn chân.

Sự tàn bạo là biểu trưng của gã, nhưng cho đến nay đó chỉ là một mô hình mang tính phù hợp. Trong quá khứ, gã đã từng cắt bộ phận sinh dục. Gã từng giao phối qua đường hậu môn với nạn nhân, sau đó đốt chết người đó. Gã đã cắt ngực một nhân viên ngân hàng và móc tim nạn nhân. Gã đang thử nghiệm sao? Gã không có vẻ gì là lịch thiệp một khi lựa chọn nạn nhân của mình. Gã đúng là Jekyll và Hyde[1] những năm chín mươi.

[1] Nhân vật mắc chứng đa nhân cách trong tiểu thuyết kinh dị “Strange Case of Dr. Jekyll and Mr. Hyde” của nhà văn Scotland, Robert Louis Stevenson.

Khi Beth Lieberman mở mắt ra, cô thấy một người đàn ông cao gầy đứng sát cô trong phòng tin tức. Cô thở dài đánh sượt và cau mày lại.

Đó là Kyle Craig, thanh tra đặc nhiệm của FBI.

Kyle Craig biết điều gì đó mà cô rất muốn biết, nhưng anh ta sẽ không nói gì với cô. Anh ta biết tại sao tuần trước phó giám đốc của FBI cất công bay tới Los Angeles. Anh ta biết bí mật mà cô cần phải biết.

“Xin chào, cô Lieberman. Cô có tin gì cho tôi không?” anh ta hỏi.

Chương 37

Tích tắc, tịch tặc.

Đây là cách hắn săn tìm phụ nữ. Đây là cách mọi việc xảy ra trên thực tế, hết lần này đến lần khác. Bản thân hắn chưa bao giờ gặp bất kỳ nguy hiểm gì. Hắn thích hợp với mọi nơi hắn chọn săn tìm. Hắn cố hết sức tránh bất kỳ rắc rối hoặc sai lầm nào. Hắn luôn mong muốn mọi thứ phải đúng vào khuôn khổ, và trên hết là sự hoàn hảo.

Buổi chiều hôm đó, hắn kiên nhẫn chờ đợi tại hành lang mái vòm đông đúc của một trung tâm mua sắm thời trang ở Raleigh, Bắc Carolina. Hắn theo dõi những phụ nữ hấp dẫn ra vào cửa hàng Victoria’s Secret địa phương qua một con đường tắt dài lát đá hoa. Hầu hết những người phụ nữ này đều ăn mặc sang trọng. Bên cạnh hắn trên băng ghế đá cẩm thạch là tờ tạp chí Time và USA Today gấp gọn. Tin nhất tờ báo là: Kẻ Lịch Thiệp ra tay lần thứ sáu tại L.A.

Hắn nghĩ bụng, “Kẻ Lịch Thiệp” đang tung hoành ở miền Nam California. Gã sưu tập những kỉ vật khủng khiếp, đôi khi giết hại hai phụ nữ một tuần, chơi trò tâm lý ngu ngốc vớiLos Angeles Times, cảnh sát L.A., và FBI. Hắn sẽ sớm bị bắt thôi.

Đôi mắt xanh của Casanova lại hướng trở lại trung tâm mua sắm đông đúc. Hắn là một người đàn ông đẹp trai, giống Casanova nguyên bản. Nhà thám hiểm thế kỉ mười tám có vẻ đẹp, tính ham nhục dục trời phú, và cả sự đam mê phụ nữ - và do đó, hắn cũng vậy.

Bây giờ Anna đáng yêu đang ở đâu? Chắc chắn là cô đã đi vào cửa hàng Victoria’s Secret để mua món đồ màu mè cho bạn trai. Anna Miller và Chris Chapin học chung trường luật tại bang Bắc Carolina. Giờ Chris Chapin cộng tác với một công ty luật. Họ thích mặc quần áo của nhau. Mặc quần áo của nhau để tạo hưng phấn. Hắn biết tất cả về họ.

Hắn đã theo dõi Anna bất cứ khi nào có thể suốt hai tuần nay. Cô gái hai mươi ba tuổi có vẻ đẹp tuyệt trần với mái tóc đen, có thể không phải là một bác sĩ Kate McTiernan khác, nhưng có nhiều điểm tương đồng.

Hắn nhìn Anna cuối cùng cũng ra khỏi Victoria’s Secret và gần như đi thẳng về phía hắn. Tiếng lách cách của đôi giày cao gót khiến cô đầy vẻ kiêu ngạo. Cô thừa biết mình là một kiều nữ nổi bật. Đó là điều tuyệt vời nhất của cô. Sự tự tin tuyệt đối của cô gần giống với hắn.

Trông cô đầy vẻ kiêu kỳ dễ thương với những sải chân dài. Những đường nét thanh mảnh mỹ miều nhịp nhàng lên xuống trên cơ thể cô. Trong vai trò người hỗ trợ pháp lý bán thời gian ở Raleigh, cô đi tất da chân tối màu và giày cao gót. Bộ ngực đẹp như tạc khiến hắn khao khát được vuốt ve. Hắn còn nhìn thấy được những đường viền tinh tế của chiếc quần lót sau lớp váy bó màu nâu. Tại sao cô lại khiêu khích đến vậy? Bởi vì cô có thể.

Cô cũng có vẻ thông minh. Nhiều khả năng là vậy. Cô vừa cúp tiết Rà soát Luật. Anna ấm áp, ngọt ngào, ở bên cô lúc nào cũng vui vẻ. Một người chăm nom. Người yêu gọi cô là “Anna Chuối”. Hắn yêu sự thân mật ngọt ngào, ngốc nghếch trong cái biệt danh này.

Tất cả những gì hắn phải làm là giành lấy cô. Cũng dễ thôi.

Một người phụ nữ cũng rất hấp dẫn khác bất ngờ làm sao lãng ánh nhìn của hắn. Cô mỉm cười với hắn, và hắn mỉm cười lại. Hắn đứng dậy vươn vai, sau đó đi về phía cô. Trên hai tay cô là những gói đồ và túi cao ngất ngưởng.

“Xin chào, người đẹp,” hắn nói khi tiến lại gần. “Anh cầm đỡ ột ít nhé? Giảm tải sức nặng trên đôi tay em yêu nhé?”

“Anh đúng là cái thứ đẹp trai, ngọt ngào,” người phụ nữ nói với hắn. “Nhưng lúc nào anh chả vậy. Luôn luôn lãng mạn nữa.”

Casanova hôn lên má vợ mình và giúp cô xách đồ. Người phụ nữ toát lên vẻ thanh lịch, tự tin. Cô mặc quần jean, áo công sở rộng thùng thình, áo khoác vải tuýt màu nâu. Cô ăn mặc đẹp. Cô gây ấn tượng sâu sắc với hắn ở nhiều phương diện. Hắn đã lựa chọn vô cùng kĩ lưỡng.

Khi hắn xách đỡ mấy cái túi thì những suy nghĩ tốt đẹp nhất, ấm áp nhất chợt hiện ra: Một nghìn năm nữa họ cũng không bắt được tôi. Họ còn chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Họ không thể nhìn thấu lớp vỏ ngụy trang hoàn hảo, hoàn hảo này, bộ mặt hết sức chuẩn mực này. Tôi không thể bị nghi ngờ.

“Em thấy anh ngắm con ranh kia rồi. Cặp giò đẹp đấy,” vợ hắn vừa cười cười ra vẻ hiểu biết vừa đảo mắt. “Miễn sao anh chỉ nhìn thôi là được.”

“Em bắt quả tang anh rồi,” Casanova nói với vợ mình. “Nhưng chân cô ta không đẹp bằng chân em.”

Hắn nở một nụ cười thoải mái và quyến rũ. Ngay cả khi cười, một cái tên vẫn lóe lên trong đầu hắn. Anna Miller. Hắn phải có cô.

Chương 38

Vụ này khó như lên trời.

Trở về nhà tại Washington, tôi nở một nụ cười vui vẻ gượng gạo khi bước qua cửa trước. Tôi cần nghỉ ngơi một ngày giữa cuộc truy lùng tội phạm. Quan trọng hơn, tôi đã hứa với gia đình là sẽ gặp và thông báo tình hình của Naomi. Tôi cũng nhớ các con và Nana. Tôi cảm thấy mình như anh lính được về phép giữa cuộc chiến.

Tôi không hề muốn Nana và lũ trẻ biết tôi lo lắng cho Scootchie ra sao.

“Chưa có may mắn gì cả bà ạ,” tôi nói khi cúi xuống hôn lên má Nana. “Dù vậy mọi chuyện cũng có chút tiến triển.” Tôi rời khỏi bà trước khi bà gặng hỏi tôi.

Đứng giữa phòng khách, tôi múa may một tiết mục hay nhất của người cha công sở. Tôi hát bài “Daddy’s Home, Daddy’s Home” nhưng không phải phiên bản của ban nhạc Shep & the Limelites mà theo giai điệu độc đáo của riêng tôi. Tôi nhấc bổng Jannie và Damon trong vòng tay.

“Damon, con lớn hơn, khỏe hơn này và đẹp trai như hoàng tử Marốc vậy!” tôi nói với cậu con trai. “Jannie, con cũng lớn hơn, khỏe hơn và xinh đẹp như một nàng công chúa rồi này!” Tôi nói với cô con gái.

“Bố cũng vậy!” Lũ trẻ đáp lại tôi bằng những tiếng kêu ré vô nghĩa dễ thương.

Tôi vờ như định nhấc bổng bà lên, nhưng Nana Mama đã làm dấu hình chữ thập nghiêm trang để xua tôi ra. Dấu hiệu riêng của gia đình chúng tôi. “Đừng có lại gần bà, Alex,” bà nói. Bà cười, và nhìn tôi vẻ lo ngại. Bà có thể làm điều đó. Bà thích nói, “Bao nhiêu thập kỉ thực hành đấy”. Tôi luôn đáp lại bà: “Thế kỉ chứ ạ”.

Tôi thơm Nana một cái thật ấm áp nữa. Sau đó, lũ trẻ gần như “nằm gọn trong lòng bàn tay tôi”. Tôi ôm chúng như cách mà những người đàn ông to lớn ôm quả bóng rổ, như thể chỉ cần duỗi tay ra là được.

“Đây có phải là hai nhóc quỷ ngoan ngoãn không nhỉ?” Tôi bắt đầu sử dụng kĩ năng thẩm vấn đối với hai kẻ vi phạm kinh niên của riêng tôi. “Lau dọn phòng, làm việc nhà, ăn cải bruxen của các con chưa nhỉ?”

“Rồi bố ạ!” Chúng hét lên cùng một lúc. “Bọn con ngoan như cừu ý,” Jannie nói thêm để tăng tính thuyết phục.

“Có tin được không đó? Cải bruxen? Bông cải xanh nữa? Con không nói dối trắng trợn với bố đấy chứ? Mười rưỡi đêm hôm trước bố gọi về nhà, cả hai đứa vẫn còn chưa đi ngủ. Vậy mà dám nói với bố rằng chúng con rất ngoan. Ngoan như cừu!”

“Nana cho chúng con xem bóng rổ nhà nghề!” Damon ríu rít cười với niềm vui sướng không giấu giếm. Thằng nhóc láu lỉnh luôn biết cách thoát tội, đôi khi cũng khiến tôi lo lắng. Nó là một đứa bé có tài bắt chước bẩm sinh, nhưng cũng khéo léo sáng tạo ra những trò của chính mình. Vào lúc này, khả năng hài hước của thằng bé đã gần ngang với chương trình truyền hình In Living Color nổi tiếng.

Cuối cùng, tôi với cái túi du lịch để phát quà cho chúng. “Được rồi, trong trường hợp đấy, bố mang về cho chúng mi quà từ chuyến đi miền Nam. Bố nói chúng mi. Bố học từ đó ở Bắc Carolina đấy.”

“Chúng mi,” Jannie nhại tôi. Con bé cười ngặt nghẽo và làm động tác xoay vòng ngẫu hứng trong khiêu vũ. Con bé giống như cún con dễ thương nhất chờ bạn ở nhà vào buổi chiều. Rồi khi bạn trở về, con bé vây quanh bạn giống như keo dính ruồi. Cũng như Naomi hồi nhỏ.

Tôi lấy mấy chiếc áo phông vô địch giải bóng rổ NCAA của trường đại học Duke ra cho Jannie và Damon. Đối với hai đứa nhóc này là phải dùng mẹo mua đồ giống nhau. Cùng một kiểu thiết kế. Cùng màu. Chuyện này cũng sẽ chỉ kéo dài vài năm nữa, đến khi đó chẳng đứa nào chịu mặc bất kỳ thứ đồ nào hao hao giống nhau.

“Cảm ơn bố ạ,” từng đứa nói một. Tôi cảm nhận được tình yêu chúng dành cho tôi - thật vui khi trở về nhà. Nghỉ phép, hay gọi là gì cũng được. Được yên bình và thảnh thơi trong vài giờ ít ỏi.

Tôi quay sang Nana nói, “Chắc bà nghĩ cháu quên bà rồi phải không?”

“Cháu quên bà thế nào được, Alex.” Nana Mama nheo nheo đôi mắt nâu nhìn tôi chăm chú.

“Đúng rồi, bà yêu quý.” Tôi cười tươi.

“Tất nhiên là phải đúng chứ.” Bà phải là người nói câu cuối cùng.

Tôi lấy ra một gói quà được bọc hết sức đẹp mắt từ chiếc túi vải của những điều kỳ diệu và bất ngờ. Nana mở gói quà ra, và trước mắt bà là chiếc áo len đan tay đẹp nhất mà tôi từng thấy. Chiếc áo là tác phẩm của những người phụ nữ nghèo khổ, khoảng tám, chín mươi tuổi vẫn phải nai lưng kiếm sống ở Hillsborough, Bắc Carolina.

Lần này, Nana Mama không biết phải nói gì. Không một phản ứng nhanh trí nào. Tôi giúp bà khoác chiếc áo đan tay, và bà mặc suốt cả ngày hôm đó. Bà trông có vẻ tự hào, hạnh phúc, thật đẹp, tôi rất thích nhìn bà như vậy.

“Đây là món quà tuyệt đẹp nhất,” cuối cùng bà run run nói, “ngoài việc cháu ở nhà, Alex ạ. Bà biết cháu là một đứa cứng rắn, nhưng bà vẫn lo lắng cho cháu khi xuống Bắc Carolina.”

Nana Mama đủ biết không nên hỏi tôi quá nhiều về Scootchie. Bà cũng biết chính xác sự im lặng của tôi nghĩa là gì.

Bạn đang đọc Nụ hôn của Casanova của James Patterson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.