Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc

Phiên bản Dịch · 2236 chữ

Nói đến Trương Kỳ Nhân sau khi nổi giận sẽ làm chuyện hình như còn vừa vặn chứng minh "câu lạc bộ non nớt mẫu ". . . Chính là mục tiêu non nớt so với người khác rõ ràng một chút. . .

Nhưng mà trên thực tế người ta có phải bồi rượu hay không đến nay cũng chỉ tồn tại trong suy đoán, cũng không tiện ở trên mặt này kéo nhiều, vạn nhất đoán sai chẳng phải là chết đột tử sao?

Hai người cũng không nói nhiều nữa, uống xong bình rượu, mỗi người trở về ngủ.

Đã nửa đêm rồi. . . Dù có nhiều tâm sự đến đâu cũng không thể đột tử a.

Lần này Sở Qua ngược lại ngủ rất sâu, vừa tỉnh lại đã là giữa trưa, lúc thức dậy rửa mặt phát hiện cửa phòng Trương Kỳ nhân mở rộng, người đã khẩn trương ngồi trước mặt máy tính không ngừng nhìn màn hình.

Sở Qua vừa nhìn thời gian, một giờ trưa, nhìn qua Trương Kỳ Nhân sách mới vừa vặn lên kệ một giờ. Hắn rửa mặt hai ba cái xong, đi vào tiến lại gần đầu nhìn: "Thế nào? Giờ đầu được bao nhiêu? -

Trương Kỳ Nhân trên mặt có chút hưng phấn ánh sáng: "Có hơn bốn trăm.”

Giờ đầu tiên đặt hàng hơn 400. . . Hai mươi bốn giờ rất có thể lên trên dưới hai ngàn, ngày sau xông lên tinh phẩm (ba ngàn đều đặt hàng) đã không còn rất khó.

Một tác phẩm chất lượng, từ mức độ "Hot" là xa, nhưng nuôi sống bản thân không có vấn đề.

Hiện giờ thành tích của Sở Qua cũng chỉ mới qua tinh phẩm nhiều hơn một chút.

Sở Qua cũng thay Trương Kỳ Nhân cao hứng, đồng thời cũng có chút ngạc nhiên. Bộ sưu tập trước kia của Trương Kỳ Nhân cũng không tính là cao, cho nên cảm thấy có chút lạnh, đương nhiên cũng không phải thấp đến mức vừa nhìn liền nhào tới trình độ, cho nên mới có chờ mong mới có thể khẩn trương nha.

Nhưng bộ sưu tập cũng không cao có thể có số lượng đặt hàng đầu tiên này, chứng tỏ tỷ lệ thu đặt hàng tương đối cao, điều này đối với văn học mạng lậu bay đầy trời mà nói rất không dễ dàng, chứng minh độc giả của Trương Kỳ Nhân rất dính.

Sở Qua lúc trước an ủi "Có người nhìn tiểu chúng ngược lại cứng rắn rất nhiều" hình như đang trở thành sự thật.

Nói thật đây thật sự là vượt qua kỳ vọng của Trương Kỳ Nhân, hắn hiển nhiên rất kích động, mặt đầy hồng quang kéo Sở Qua: "Đi, Sở ca, ta mời ngươi ăn cơm! "

“Không phải. . ." Sở Qua không nói gì nhìn ánh mắt của hắn: "Ánh mắt ngươi đỏ lên, là một đêm không ngủ, đến bây giờ?"

Trương Kỳ Nhân khí phách phất tay: "Lão tử tu tiên, mấy ngày không ngủ coi như cái gì?”

Sở Qua đang tính khuyên hắn nghỉ ngơi, QQ của Trương Kỳ Nhân vang lên.

Trương Kỳ Nhân nhìn avatar đang đập, thần sắc nghiêm trang đứng lên, vội vàng ngồi trở về mở ra: "Biên tập viên Đại Đại, có dặn dò gì không? -

Đối diện gửi một đoạn như sau: "Sách của ngươi bị tố cáo, nói là mượn cổ châm chọc hiện ác chính ẩn. "

"? ? ?" Trương Kỳ Nhân vội vàng nói: "Oan uổng a đại nhân, ta liền một huyền huyễn thăng cấp đánh phó bản, lấy đâu ra ác chính ẩn gì? "

“Vấn đề thiết kế phó bản đi, bị người ta gán ghép." Biên tập viên nói: "Chúng ta sẽ tiến hành che đậy, ngươi sửa đổi trong thời gian này, sửa chữa nó và sau đó phát hành." -

Trương Kỳ Nhân nóng nảy: "Ta vừa lên kệ đã che đậy, chờ ra còn có người nào nhìn chứ? "

“Không có cách nào." Biên tập viên bỏ lại bốn từ, không nói nữa

"Ta. . ." Ngón tay Trương Kỳ Nhân treo trên bàn phím, nửa ngày không gõ nữa.

Sở Qua trơ mắt nhìn hồng quang trên mặt hắn ảm đạm xuống, cảm giác khô héo một ngày một đêm không ngủ trong nháy mắt bò lên gò má, cả người nhìn qua đều già nua.

"Vì sao lại như vậy. . ." Trương Kỳ Nhân thì thào tự nói: "Biết rõ ta không có. . ."

Sở Qua mím môi, không dám nói thật.

Sự thật chính là thành tích của ngươi còn chưa tới trình độ có thể được bảo vệ, sửa lại bản thảo mà thôi, không đáng để tốn tâm tư kia gây phiền toái.

Nhưng mà đối với người khác chỉ là thứ "mà thôi", đối với Trương Kỳ Nhân lại là tất cả chờ mong đột nhiên dừng lại.

Sở Qua bỗng nhiên nhớ tới Thu Vô Tế, đối với mình chỉ là dệt nên chuyện xưa, đối với nàng lại là nhân sinh.

"Những người tố cáo kia lại muốn cái gì. . ." Trương Kỳ Nhân lẩm bẩm: "Ta đắc tội bọn họ đâu. . ."

"Xem đà của ngươi tốt. . . Không thể thấy người tốt hơn nhiều. "Sở Qua rốt cục thở dài: "Độc giả của ngươi có độ dính không tồi, tranh thủ thời gian sửa ra, hẳn là còn có kịch, đừng nản chí. . ."

Trương Kỳ Nhân ngồi ở chỗ đó nhìn màn hình, hai mắt vô thần ngẩn người.

Qua một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Đó là tự lừa mình dối người, Sở ca, đây chỉ là một quyển sách mới, cũng không có quán tính có thể khiến người ta nhớ mãi không quên một hai năm. Không cần mấy ngày, người liền tan không sai biệt lắm. . . Huống chi ta phải sửa bao lâu mới tính xong. . . Rồi nói thêm. . . Hơn nữa, ta không biết làm thế nào để thay đổi.

Sở Qua im lặng.

Chính hắn ngay cả quịt chương một ngày cũng sợ, huống chi loại cải tạo không biết sửa đến trình độ nào mới tính là qua cửa ải, thật không biết phải đoạn bao lâu, còn có thể giữ lại bao nhiêu nhân khí chỉ có thể là ảo tưởng mà thôi, ngay cả chính mình cũng không thuyết phục được chính mình.

"Ta thực sự thích viết sách . . . Vẫn cảm thấy đem thế giới trong lòng bày ra cho người ta xem là một chuyện tuyệt vời, vì thế cùng người nhà náo loạn lâu như vậy. . ." Trương Kỳ Nhân thấp giọng nói: "Trước kia ta nhào tới, ta biết đồ ăn của mình, cho nên liều mạng học tập, mỗi ngày ta đọc sách xem các loại video giảng dạy, ghi chép đều sắp thành một quyển sách. . ."

Hắn dừng một chút, rút mũi, lại nói: "Ta nhào tới hai quyển sách, đăng ký cũng chỉ có mấy chục, nhưng ta một ngày cũng không có đoạn qua, một bên giao đồ ăn vừa viết xong, vừa là luyện bút, cũng là tích góp nhân phẩm. Sau khi chuyển đến đây, mỗi ngày ta viết mười tiếng, mỗi ngày đều thức đến nửa đêm, tuổi còn trẻ cột sống thắt lưng tất cả đều là bệnh, thái độ của ta đủ tốt đủ cố gắng sao Sở ca?

Sở Qua thì thầm, "Ừm, ngươi cố gắng hơn ta."

"Chúng ta từ nhỏ đều nghe nói, cố gắng luôn có hồi báo, đúng không, Sở ca. . ." Trương Kỳ Nhân nghẹn ngào: "Huống chi phương hướng nỗ lực của ta cũng không sai, sự thật chứng minh đây vốn không tệ. . . Nhưng. . . Tại sao trông như thế này đây? "

Sở Qua chỉ có thể an ủi: "Đã bản này không tệ, có thể thấy rằng tìm thấy mật khẩu, nhấn mạnh một chút, cùng lắm thì mở một cuốn sách khác, cuối cùng sẽ thành công." -

Trương Kỳ Nhân khẽ lắc đầu: "Ta và trong nhà có ước định, vốn không được thì trở về, tùy hứng nhiều năm như vậy, cũng không sai biệt lắm, bọn họ cũng là vì tốt cho ta. Huống chi thành tích này nói tốt cũng không sao, có thành phần vận khí, nếu thật sự muốn mở thêm một quyển cũng không nhất định sẽ có kết quả, một quyển lại một quyển, khi nào là kết thúc?”

Hắn thở dài một hơi, đột nhiên lộ ra một khuôn mặt tươi cười rực rỡ: "Đã nhiều năm mơ mộng, nên tới lúc tỉnh a, đã đến lúc sống một cuộc sống bình thường."

Sở Qua biết hắn người anh em này là tâm khí bị triệt để đánh mất, cái này gọi là nản lòng thoái chí.

Hắn muốn nói lại thôi, chung quy cũng không nói gì nữa, trơ mắt nhìn Trương Kỳ Nhân mở hậu trường, thừa dịp sách còn chưa che đậy, trực tiếp gửi một chương: "Cắt rồi, xin lỗi mọi người ".

"Cắt sách là thái giám, thái giám là thế đi." Trương Kỳ Nhân bỗng nhiên tự mình cười phun ra: "Bút danh của ta ỷ thế hiếp người, đi thế, có phải chính là Trương Kỳ Nhân hay không?”

Sở Qua một chút cũng không cười nổi.

Trương Kỳ Nhân chiều hôm đó liền chuyển đi, ngay cả cơm cũng không ăn. Sở Qua ban đầu định hôm nay tu đại cương, cũng một chữ cũng không đi tu, hỗ trợ Trương Kỳ Nhân vội vàng xuống đất chuyển đồ đạc, giày vò cả buổi chiều, trời đã tối.

Trương Kỳ Nhân trước khi đi có chút than thở: "Mấy năm nay nghèo giày vò, cũng không phải không có thu hoạch, thu hoạch lớn nhất chính là kết ngươi Sở ca này, đủ nghĩa khí. Không nói, sau này có chỗ cần giúp đỡ cứ việc mở miệng.

Sở Qua vỗ vỗ bả vai hắn, cũng không nói nhiều. Tuy rằng mọi người chưa từng trao đổi qua trong nhà làm gì, nhưng Trương Kỳ Nhân trước kia giao đồ ăn, điều kiện xem ra không tốt lắm, Sở Qua cũng không cho rằng hắn có thể giúp mình cái gì, tóm lại kết giao bằng hữu cũng không phải cái này: "Đi làm tốt, rảnh rỗi uống rượu. Trong nhóm cũng nhạt nhẽo như nhau, còn ở cùng thành cũng không phải là chia tay sao? -

“Tốt, chúc Sở ca bản này đại hỏa!” Trương Kỳ Nhân do dự một chút, vẫn thấp giọng nói: "Đối diện cô nương kia, nếu có thể trao đổi thì khuyên hai câu đi, bồi rượu chung quy. . . Quên đi, ta có tư cách gì nói cái này. -

Dứt lời xách vali rời đi.

Có lẽ Trương Kỳ Nhân muốn chờ lửa tìm nàng kia tán gẫu, đáng tiếc hết thảy đều không có khai cuộc, cứ như vậy không có bệnh mà chết.

Một mình trở về nhà thuê, Sở Qua đứng bên cửa sổ thở dài.

Mấy năm nay nhìn thấy ảm đạm rời khỏi sân khấu có quá nhiều người viết, vốn tưởng rằng là chuyện thường thấy, nhưng khi chuyện này phát sinh ở bên cạnh ngươi bạn bè bên cạnh, vẫn hết sức khiến người ta đau lòng.

Nhất là nguyên nhân rời khỏi sân khấu không phải là vấn đề của Trương Kỳ Nhân, mà là ác ý của tiểu nhân khắp nơi trên thế giới này, điều này đặc biệt khó chịu.

Nói nghề này không việc làm, ít nhất một điểm không sai, quá không ổn định.

Người khác đơn giản một báo cáo, có thể hủy hoại nhiều năm nỗ lực và ước mơ của một người.

Cũng không biết người tiếp theo rời sân có phải là mình hay không. . . Thân là người viết văn hậu cung, ứng phó báo cáo cho tới bây giờ chưa từng ít hơn ai, đây là chân chính đồng cảm, thố tử hồ bi (*).

(*) *'Thỏ tử hồ bi (giống như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ)'*

Nhìn chung quanh, hai phòng một sảnh vốn ngại nhỏ bây giờ có vẻ trống trải vắng vẻ như thế. Lúc Trương Kỳ Nhân ở đây, cảm thấy mọi người cũng không có trao đổi gì, giống như có hắn không có hắn đều vậy, nhưng người vừa đi, lập tức liền cảm thấy cô độc vô biên vô hạn bắt đầu lan tràn.

Về sau thật sự ngay cả một người có thể nói chuyện cũng không có.

Không biết có phải muốn tìm một người thuê chung hay không. . . Nhưng thứ này nói duyên phận, không phải người thuê nhà nào cũng có thể hợp nhau như Trương Kỳ Nhân, vận khí không tốt ngược lại nháo tâm.

Đang nghĩ như vậy, cổ hơi lạnh, một thanh trường kiếm nằm ngang ở cổ, thanh âm Thu Vô Tế nhàn nhạt truyền đến: "Ngươi viết câu kia, là đang muốn chết?”

Sở Qua không quay đầu lại, im lặng đứng một lát, thở ra một hơi, bỗng nhiên nở nụ cười: "Cám ơn ngươi. . . Tới thật tốt. "

Thu Vô Tế: "?”

Tác P/S: Cảm ơn Úc Linh thưởng 2000, ngốc hơn mèo nhỏ và 500 phần thưởng của Thiên Thiên Tử La ~

Bạn đang đọc Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài Làm Sao Bây Giờ (Bản Dịch) của Lôi Xạ Bình

Truyện Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài Làm Sao Bây Giờ (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DanhEngel
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.