Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết quả xử lý

Phiên bản Dịch · 2053 chữ

Vừa rồi còn định bắt bọn họ vào đồn công an, hiện giờ sau một cú điện thoại, phó đồn trưởng Triệu giống như cháu trai vậy, tự mình ra vẻ hỏi bọn họ tình tiết vụ án. Còn nhóm người Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Điệp thì ngồi trên ghế của tiệm KFC, vừa ăn uống vừa trả lời vấn đề của ông ta.

Đương nhiên, người trả lời là Trương Hạo, còn Lý Thanh Vân chỉ cắm đầu ăn, lười mở miệng. Hơn nữa còn phải ăn nhanh, ăn chậm sẽ không kịp ăn.

“Anh rể, anh ăn từ từ thôi, không có ai cướp của anh cả. Nói là mời bọn em ăn cơm, gọi nhiều thứ vậy, một mình anh gần như ăn hết một nửa.” Dương Ngọc Điệp nói vậy, nhưng lại mở một hộp hamburger cho anh rể, cười tủm tỉm, trên khuôn mặt xinh đẹp toàn là vẻ đắc ý.

Trương Hạo không còn vênh váo nữa, ăn một miếng, trả lời vài câu hỏi của cảnh sát. Hắn cảm thấy mình rất oan uổng, nhưng vừa rồi được thấy sự lợi hại của tên lưu manh kia và cảnh sát, phát hiện mình chẳng là gì. Khi nãy còn khinh thường tiểu nông dân Lý Thanh Vân này, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện, vẫn là người ta hỗ trợ giải quyết.

Vài tên lưu manh đánh nhau đã bị cảnh sát vừa tới thẩm vấn, nói bọn họ có thể có tiền án, phải về điều tra cẩn thận. Cảnh sát xem camera giám sát đã trở lại, nhỏ giọng nói vài câu bên tai phó đồn trưởng Triệu, nghe vậy sắc mặt của phó đồn trưởng Triệu càng khó coi.

Nếu như là lỗi của đám người Lý Thanh Vân, ông ta còn có lý, cho dù Lý Thanh Vân nhờ quan hệ, cũng không thể không giảng đạo lý đúng không? Nhưng mà, sự thật là thật sự không liên quan gì đến bọn họ, kể cả động tác không cẩn thận chạm vào cô gái kia của Trương Hạo cũng không quay được, chỉ thấy tên lông vàng đánh lên mặt Trương Hạo, sau đó hai người mới đánh nhau.

“Chuyện này... này... ha ha, đúng là hiểu lầm. Cậu Lý đúng không? Ha ha, chờ lát nữa Cục trưởng Cố đến đây, mấy cô cậu có thể nói vài lời hay thay tôi không... Trước đó tôi không rõ chân tướng sự việc... Thêm bạn thêm đường, về sau các cô cậu có chuyện gì ở nhà ga, cứ bao trên người lão Triệu tôi.” Lúc này phó đồn trưởng Triệu đã cuống đến đổ mồ hôi, tự xưng lão Triệu, thái độ đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ.

“Đồn trưởng Triệu, chú quá coi trọng tôi, chỉ là bạn của tôi quen lãnh đạo của chú, tôi không biết người ta đâu, do đó cầu sai đối tượng rồi. Chờ bạn tôi tới, chú cầu người ta đi.” Lý Thanh Vân không có ấn tượng tốt với cảnh sát như vậy, làm mất mặt cảnh sát, rõ ràng là con sâu làm rầu đội ngũ.

“Là phó đồn trưởng, ha ha, không coi trọng, nhưng là hạ thấp. Chỉ cần cậu không nói thêm gì, tôi tin tưởng bạn của cậu cũng sẽ không nói lung tung.” Lúc này phó đồn trưởng Triệu rất hạ mình, mặt toàn mồ hôi, cảm giác say cũng tỉnh phân nửa.

Lý Thanh Vân đang không kiên nhẫn, chợt thấy đại Thư ký Chu vội vàng tới cửa, còn có cả một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát đi theo sau, hai người đều có vẻ quan chức, người đi ngang qua đều tránh xa.

“Chú em Thanh Vân, khiến cậu đợi lâu, chủ yếu là đường trơn, không dám chạy nhanh. Nào, để tôi giới thiệu cho cậu, người này là Cục trưởng Cố của khu thành Đông. Cục trưởng Cố là người nhiệt tình, nghe nói chỗ cậu xảy ra chuyện, cơm còn chưa ăn, đã vội tới cùng tôi.” Thư ký Chu rất khéo nói, khiến đôi bên nghe xong đều rất thoải mái.

Lý Thanh Vân vội vàng đứng lên bắt tay với Cục trưởng Cố, người ta đặc biệt đến đây giải quyết phiền toái cho ngươi, lễ nghi nên có vẫn phải có.

Còn phó đồn trưởng Triệu thì sợ đến run chân, ông ta vốn tưởng rằng Cục trưởng Cố chỉ phái người đến thôi, giúp đỡ giám sát vụ án. Ai nào ngờ Cục trưởng Cố chưa ăn cơm, đã chạy tới theo bạn của Lý Thanh Vân, bạn của Lý Thanh Vân có thể diện lớn cỡ nào mới có thể mời được Cục trưởng Cố?

Nghĩ đến đây, ông ta liếc nhìn Thư ký Chu, nhìn sao quen mắt, giống như đã gặp ở đâu. Đang nghĩ, chợt nghe Cục trưởng Cố nói: Cho dù sắp chết đói, nghe nói bạn của đại Thư ký Chu xảy ra chuyện, cũng phải chạy tới.

Đại Thư ký Chu? Thư ký Chu? Một tia sấm sét đánh qua đầu phó đồn trưởng Triệu, người được gọi là đại thư ký, bình thường đều là thư ký của bí thư địa phương, đương nhiên cũng có Chủ tịch thành phố cường thế, thư ký của hắn cũng được gọi là đại thư ký. Rất rõ ràng, Thị trưởng Hoàng hiện giờ rất cường thế, đại nhân vật sau lưng đang lúc đường làm quan rộng mở, tự nhiên Thư ký Chu cũng theo đó trở thành miếng mồi ngon trong mắt các quan viên.

Phó đồn trưởng Triệu hối hận muốn đâm đầu vào tường, nhân vật nhỏ ở cơ sở như mình, sao lại gặp phải người như vậy, vấn đề là, mình không thể bị điều tra...

Không cho ông ta nghĩ nhiều, Cục trưởng Cố trò chuyện với Lý Thanh Vân xong, quay đầu nhìn ông ta, nụ cười trên mặt hoàn toàn không thấy nữa, chỉ còn lạnh như băng, trừng mắt nhìn ông ta quát: “Phó đồn trưởng Triệu, cậu có thể nói cho tôi biết là có chuyện gì không? Kêu cậu hỗ trợ điều tra, là đi còng tay? Cho cậu quyền lực đó hả? Điều lệ chế độ đều học vào bụng chó hả? Nhanh mang nhân viên có liên quan về thẩm vấn, trước giờ vào làm sáng mai, tôi muốn nhìn thấy báo cáo của vụ này, đồng thời kèm một bản kiểm điểm do cậu viết, không dưới ba ngàn chữ, thiếu một chữ, tôi không để yên cho cậu.”

Cục trưởng Cố mắng hung dữ, nhưng không định truy cứu. Lý Thanh Vân hơi nhíu mày, ngẫm nghĩ, thôi bỏ đi, đừng bởi vì chuyện của mình nên khiến Thư ký Chu khó xử.

Sau khi phó đồn trưởng Triệu nghe vậy thì vui vẻ, biết mình tránh được một kiếp, chỉ cần xử lý tốt chuyện này, vẫn giữ được vị trí.

Còn Thư ký Chu lại nói một câu nhẹ hều: “Ha ha, vẫn là Cục trưởng Cố biết xử lý, hai câu nói là giải quyết xong vấn đề. Đúng rồi, khi vừa đến, Chủ tịch thành phố đã biết chuyện của cậu, nói tối khuya đi về quá nguy hiểm, kêu cậu dẫn bạn đến nhà ông ấy ở một đêm. Chờ khuya đến nhà, Chủ tịch thành phố muốn uống hai chén rượu lâu năm với cậu. Vì đổi tiểu ngũ lương thiêu của cậu, Chủ tịch thành phố đã không mở bao bì mấy thùng Mao Đài rồi đấy.”

Lời vừa nói ra, Cục trưởng Cố nhất thời sửng sốt, biểu cảm mặt cứng đờ lại. Đều là quan, sao lại không nghe ra bất mãn của Thư ký Chu chứ, lúc này ông ta mới biết, hóa ra người trẻ tuổi này không phải là bạn của Thư ký Chu, mà là khách quý của Thị trưởng Hoàng. Người trẻ tuổi như thế nào, có thể để chính Thị trưởng Hoàng uống rượu cùng? Còn dùng Mao Đài tích cóp lại để đổi tiểu ngũ lương thiêu gì đó của hắn? Chẳng lẽ, hậu trường của người trẻ tuổi này lớn kinh người? Kể cả Thị trưởng Hoàng đều phải nịnh bợ?

Cục trưởng Cố vừa nghĩ vậy, bị dọa sợ không nhẹ. Khi lại nhìn sang phó đồn trưởng Triệu, ánh mắt kia giống như dao nhỏ, còn phó đồn trưởng Triệu đã muốn chết, linh hồn vừa lên thiên đường, lại lập tức ngã vào địa ngục.

Lý Thanh Vân hiểu ý tứ của Thư ký Chu, là dựa thế xả giận cho mình, mình không thể không phối hợp, vì thế cười nói: “Lần này tới đón bạn về nhà, nên không tiện quấy rầy Thị trưởng Hoàng. Lại nói, tôi cũng không mang theo tiểu ngũ lương thiêu, chờ lần sau chuẩn bị đồ lại đến không muộn. Nhưng lần sau đến, anh cũng phải tới uống rượu cùng, bằng không lấy tửu lượng của Chủ tịch thành phố, tôi nhắm mắt cũng có thể uống để ông ấy nằm sấp xuống.”

Lời này nghe rõ huênh hoang, nhưng đúng là điều Thư ký Chu cần, có thể nói ra quan hệ giữa Lý Thanh Vân và Thị trưởng Hoàng không tầm thường. Hơn nữa Lý Thanh Vân và thị trưởng Hoàng uống rượu, thật sự có thể uống khiến ông ấy nằm sấp xuống,

Cục trưởng Cố đã lập tức nghĩ ra biện pháp cứu vãn, cầm điện thoại bấm một dãy số: “Lão Chu hả, là tôi. Triệu Trường An của đồn các ông có vấn đề, vừa rồi ông biết rồi chứ? Tôi biết ông đang ở trên đường, ừ ừ, tôi đang ở hiện trường, ông qua hỗ trợ điều tra liên quan. Ừ ừ, ông đừng kinh ngạc, làm theo trình tự bình thường là được, hy vọng Triệu Trường An có thể vượt qua xem xét và kiểm tra của tổ chức.”

Nghe ông ta nói xong, phó đồn trưởng Triệu bị dọa tê liệt, hiện giờ có mấy người có thể vượt qua xem xét và kiểm tra chứ...

Rất nhanh, đồn trưởng Chu của đồn công an nhà ga từ nhà đến, giải quyết mọi việc. Cảnh sát nhanh chóng đưa nhân viên có liên quan đi, nhóm người Lý Thanh Vân cũng đã ăn xong. Cục trưởng Cố dặn dò trọng điểm công việc cho đồn trưởng Chu, tranh thủ thời gian này, Lý Thanh Vân hàn huyên đôi câu với Thư ký Chu.

“Làm như vậy, có chuyện bé xé ra to không?” Lý Thanh Vân lo lắng thay cho Thư ký Chu.

Thư ký Chu cười nói: “Em yên tâm, chuyện này là ý của Thị trưởng Hoàng. Mượn tay Cục trưởng Cố, thu dọn một ít cỏ dại không nghe lời, cũng tiện cho Thị trưởng Hoàng truyền ra tiếng nói của bản thân trên hệ thống chính trị và pháp luật. Hơn nữa, đây là một cơ hội tốt để thử tâm ý của Cục trưởng Cố, chỉ cần Cục trưởng Cố xử lý tốt, Thị trưởng Hoàng sẽ không để ông ta bận rộn uổng công.”

Lý Thanh Vân cười thầm mình hồn nhiên, người ta chơi trò chính trị, chắc chắn chu toàn hơn mình lo lắng, mình đừng buồn lo vô cớ, Thư ký Chu xử lý thế nào, mình nhận thế ấy, nói thêm nữa, mình đều ngại.

Sau khi nói lời từ biệt Thư ký Chu, Cục trưởng Cố, Lý Thanh Vân mang theo nhóm người Dương Ngọc Điệp đi đến trước xe bán tải của mình. Mấy người trầm mặc hồi lâu ở trước mặt cảnh sát, nhìn thấy chiếc xe này mới một lần nữa khôi phục sức sống.

“Ôi, anh rể anh không nhầm chứ? Anh đã quen biết nhân vật lớn lợi hại vậy, sao còn chạy xe bán tải chứ? Em cho rằng ít nhất hiện giờ anh phải chạy Audi đấy. Kém hơn cũng phải chạy Passat chứ?” Dương Ngọc Điệp vừa thấy chiếc xe bán tải dính đầy bùn này, nhất thời khinh thường, cố tình chế nhạo anh rể.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.