Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô em vợ nổi giận

Phiên bản Dịch · 2027 chữ

"Trương Hạo, anh nói gì? Anh rể tôi lại không đắc tội anh, anh bóng gió ai vậy? Ăn muộn chút, anh đói chết chắc?" Dương Ngọc Điệp lại không nể tình người khác, một là một, hai là hai, không nhịn tức trong lòng. Chỉ bản thân nàng có thể cười nhạo và chế nhạo anh rể, người khác không có tư cách này.

"Hừ, anh chỉ không thích nhìn vẻ mặt đắc ý của ai đó. Được rồi, anh không cãi nhau với em, anh tự đi gọi cơm." Trương Hạo nói xong, lập tức rời khỏi chỗ, đến quầy thu ngân xếp hàng gọi cơm.

Đình Đình ở bên cạnh xin lỗi giải thích: "Trương Hạo xem như là hàng xóm của em, tính tình vẫn bình thường, nhưng không ngờ hôm nay tính tình kém vậy, để sau em nói chuyện với anh ấy. Anh rể, anh đừng để tâm."

Nghe bạn học của cô em vợ cứ gọi "Anh rể", cho dù Lý Thanh Vân có tức, cũng sớm tiêu tan. Giận dỗi với mấy người trẻ tuổi không hiểu chuyện này làm gì, đón cô em vợ về nhà trước mới là quan trọng.

"Không sao, anh không để tâm, các em ngồi đây, anh đi gọi cơm." Lý Thanh Vân nói xong, đi đến quầy cơm, xếp hàng ở đội ngũ khác.

Nhà ga vĩnh viễn không thiếu người, chỗ ăn cơm càng chật ních. Việc làm ăn của KFC vô cùng tốt, Lý Thanh Vân đợi sáu bảy phút mới đến lượt.

Gọi một đống đồ, chỉ hơn hai trăm tệ, hiện giờ có tiền, chút tiền cơm ấy rất rẻ, trước kia khi đi tới tiệm đồ ăn nhanh tương tự vậy, sao lại cảm thấy đắt thế?

Trong lúc miên man suy nghĩ, người phục vụ đã chuẩn bị xong đồ, đặt trên hai khay lớn, kêu Lý Thanh Vân cẩn thận, một lần bưng không được thì bưng hai chuyến.

Lý Thanh Vân nói lời cảm ơn, lại vững vàng nâng hai khay lớn trong tay, xoay người rời đi mới phát hiện Trương Hạo còn đang xếp hàng. Gã xui xẻo, người gọi cơm đằng trước tương đối lề mề, lẩm bẩm hồi lâu vẫn chưa gọi xong.

Chắc Trương Hạo đã đói bụng, bụng kêu ục ục, oán hận mắng gì đó, cánh tay không biết sao lại đánh trúng ngực của cô bé thời trang đứng sau. Cô bé hét lên, chảy nước mắt kêu đau, bạn trai cô bé khó chịu, vung quyền đấm lên mặt Trương Hạo.

Chờ khi Lý Thanh Vân đặt hai cái khay lớn lên trên bàn, Trương Hạo với nam thanh niên nhuộm tóc vàng kia đã đánh nhau, ngã lăn lộn trên mặt đất, ngươi trên ta dưới, ngươi sau ta trước, ngươi vung quyền ta nhấc chân, tức khắc khiến hiện trường rối loạn.

"Ôi, sao Trương Hạo lại đánh nhau với người ta vậy, chúng ta mau qua đó khuyên can." Đình Đình vô cùng thân thiết, đứng lên chạy tới chỗ đánh nhau.

"Trương Đình Đình, cậu chậm thôi, dáng người nhỏ xinh của cậu đừng xông tới đó, cẩn thận người ta thở mạnh là thổi bay được cậu." Dương Ngọc Điệp sợ nàng bị thương, vội đuổi theo.

Lý Thanh Vân thầm than, thằng nhóc ngu ngốc kia đúng là có thể gây chuyện, ăn một bữa cơm đều không yên. Hành lý của các nàng còn ở đây, không ai trông cũng không được, nhưng con gái đều đi qua, mình là đàn ông của nhóm này, không thể rúc đằng sau coi như không thấy được.

Khi Lý Thanh Vân chạy tới, Trương Hạo và nam thanh niên tóc vàng đã tách ra, trên mặt hai người đều bị thương.

Hình như nam thanh niên tóc vàng là tên lưu manh, trên cổ và cổ tay lộ ra mảng lớn hình xăm, gã tàn nhẫn mắng: "Mày đồ khốn này ghê đấy, dám đùa giỡn bạn gái tao, tao đã sớm chú ý đến mày, tay kia không hề an phận. Hôm nay chẳng những bố mày đánh mày, còn muốn đưa mày vào đồn công an. Mày chờ đấy, chỉ một cú điện thoại của bố mày thôi là có thể gọi vài người bạn tới, hôm nay không đánh mày, bố mày cùng họ với mày."

Nam thanh niên tóc vàng thẹn quá thành giận, lấy điện thoại ra bấm số gọi người. Bạn gái của gã chẳng những không khuyên, còn ở bên cạnh lau nước mắt, thêm mắm thêm muối, nói ngực mình đau, bị người đánh, chắc đã xanh tím v.v.

"Tôi không phải cố ý, ai biết người đằng sau xếp hàng sát vậy, chỉ vừa giơ khuỷu tay, không biết sao lại đụng phải cô ta..." Đầu tiên Trương Hạo đỏ bừng mặt giải thích một câu, sau đó mới không chịu thua trả lời: "Tôi chỉ không cẩn thận, anh lại vừa xông lên là đánh tôi, thật sự khinh người quá đáng. Gọi người thì sao, tôi không tin cảnh sát không quản anh, cùng lắm thì kiểm tra camera giám sát, xem chân tướng."

Nói xong, Trương Hạo mang theo bực tức và lửa giận khó hiểu, cũng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại. Nhưng gã gọi điện thoại để báo cảnh sát, muốn cảnh sát đến bảo vệ mình. Ở thành phố Vân Hoang lạ nước lạ cái này, gã thật sự sợ tên lưu manh này đánh mình một trận.

Trương Đình Đình và Dương Ngọc Điệp đứng ở bên cạnh, tỏ vẻ không biết làm sao. Hai nàng đã biết chân tướng, cũng tin tưởng là hiểu nhầm, nhưng chuyện đã xảy ra, đôi bên đều không nhường nhịn, hai nàng cũng không biết nên xử lý như thế nào.

Dương Ngọc Điệp hơi lo lắng nói: "Nếu đối phương thật sự có mười mấy người đến đây, một mình em không đánh lại đâu. Anh rể, chúng ta nên làm sao? Nếu không chúng ta mang theo đồ ăn, nhanh lên xe về huyện? Đồ ăn trên đường cũng được."

Tính Đình Đình hơi nhu nhược, cuống đến khóc, khuyên Trương Hạo rời đi, nhưng gã không nghe. Định xin lỗi nam thanh niên tóc vàng, người ta lại không để ý.

Lý Thanh Vân nhíu mày: "Trời rất lạnh, những đồ ăn nhanh này vốn không có dinh dưỡng, để một lúc là lạnh, còn ăn thế nào? Yên tâm đi, trước mắt điều kiện trong thành phố còn tạm ổn, không có phần tử hung hăng dám xằng bậy. Chờ lát nữa cảnh sát đến, anh xem bọn họ nói sao, còn không được, anh sẽ tìm bạn xử lý việc này."

"Trước kia anh chỉ là tri thức nhỏ ở công ty, một năm gần đây lại về quê trồng rau, có thể biết bao nhiêu người? Anh rể, anh có được không vậy, không được chúng ta bỏ chạy trước." Dương Ngọc Điệp không yên tâm hỏi.

Lý Thanh Vân giả bộ khẽ vỗ lên đầu nàng, dạy dỗ: "Sao lại hỏi anh rể được không? Thời điểm như vậy, đàn ông không được cũng phải được."

"Anh rể chán ghét, miệng đầy khoác lác, còn đánh đầu em, khi về em phải mách chị, nói anh bắt nạt em." Dương Ngọc Điệp bất mãn dẩu môi hồng nhỏ nhắn lên, lo lắng trong lòng lại biến mất hơn phân nửa.

"..." Lý Thanh Vân không nói được lời nào nữa, mình chỉ biểu đạt một chút tin tưởng, nói khi gặp chuyện không may, là đàn ông nên chống đỡ, bảo vệ kẻ yếu, bởi vì tôn nghiêm và tinh thần trách nhiệm của đàn ông, không được cũng phải được, khoác lác ở đâu?

Tốc độ gọi người của thanh niên tóc vàng cực nhanh, giống như những người này vốn ở gần nhà ga, đột nhiên có hơn mười người trẻ tuổi dáng vẻ lưu manh xông từ cửa vào, ai nấy cao lớn, mang theo khí thế dũng mãnh.

"Con mẹ nó, thằng khốn nào dám bắt nạt anh em tao? Đứng ra đây, nhìn xem tao có quất chết mày không."

"Ở đâu, lông vàng, là ai đánh mày? Có phải thằng khốn cầm điện thoại này không?"

"Đánh trước, sau khi đánh xong giao cho lão Triệu đồn công an, dám gây chuyện ở đây, không xử được mày chắc! Con nhỏ đeo kính này đi cùng nó đúng không, cùng xử hết."

Nhóm người này nói đủ kiểu, đảo mắt đã vây quanh Trương Hạo. Trương Đình Đình không trốn kịp, cũng bị nhóm người này vây lấy, có người định duỗi tay bắt nàng, dưới kinh hãi, kêu to: "Ngọc Điệp, anh rể, mau đến cứu em ra ngoài."

Vì tiếng anh rể này, Lý Thanh Vân cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được, nhưng hắn còn chưa hành động, Dương Ngọc Điệp đã nóng nảy lên, mới vừa rồi còn nói sợ hãi, lo lắng, hiện giờ chẳng có lời gì. Bốp một cước, đá bay một tên lưu manh chặn đường, nhân cơ hội đó, đụng một tên lưu manh ra xa hai ba mét, nháy mắt đã mở ra một khoảng trống.

"Lũ khốn mắt mù bọn mày, chị em tao cũng dám chạm vào, bà đây đánh chết chúng mày!" Dương Ngọc Điệp nổi giận, khí thế cực kỳ lớn mạnh, chẳng những khiến lũ lưu manh ngẩn ra, kể cả Lý Thanh Vân đều hoảng hốt với khí thế của nàng. Con nhóc điên này, quả nhiên bản tính khó dời, vừa kích động, nhất định phải làm to chuyện.

Thiên phú tập võ của cô em vợ Dương Ngọc Điệp này vốn cao hơn vợ chưa cưới Dương Ngọc Nô, nàng cũng rất thích đánh nhau, thường xuyên đánh nhau, do đó kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú. Có lẽ võ công của Dương Ngọc Nô cao hơn nàng, nhưng bàn về kinh nghiệm đánh lộn trên đường, cô em vợ Dương Ngọc Điệp tuyệt đối là cao thủ.

Dương Ngọc Điệp dễ dàng lao vào vòng vây, kéo Trương Đình Đình đi, mấy tên lưu manh định ngăn cũng bị nàng tiện tay đánh ngã. Nhưng lưu manh nhiều người, cánh tay của Trương Đình Đình đột nhiên bị người túm lấy, nàng thét lên chói tai, bị dọa đỏ bừng mặt.

Lý Thanh Vân đương nhiên không thể để cho hai cô gái mạo hiểm, mỗi tay đánh một tên, đánh ngã toàn bộ mấy tên lưu manh định kéo Trương Đình Đình. Còn bên chỗ cô em vợ, chỉ cần đánh tan đám người đang túm tụm lại cho nàng, nàng có thể đối phó dễ dàng.

Lưu lượng khách ở đây vô cùng lớn, người vây xem cũng đặc biệt nhiều, có khách hàng biết chuyện, lập tức vỗ tay nhiệt liệt và lên tiếng trầm trồ khen ngợi.

"Người đẹp, đánh hay lắm, vừa thấy lũ lưu manh này không phải người tốt, mấy người dạy dỗ bọn chúng một trận. Người lần trước trộm ví tiền của vợ tôi, hình như là tên bị đánh kia."

"Em gái, hay lắm, một người đánh một đám, thật sự phụ nữ không thua gì mày râu, chị đây ủng hộ em... Ôi má ơi, sao đánh thấy máu..."

Thấy máu là chảy máu, cũng không hạ nặng tay, chỉ khi bạt tai lên mặt, mũi và miệng sẽ chảy máu.

Nơi đây là KFC, có camera theo dõi, Lý Thanh Vân cảm thấy trong chuyện này chẳng bên nào được lợi. Tuy rằng bên mình chiếm một lý do phòng vệ chính đáng, nhưng đánh người là đánh người, đánh bị thương vẫn phải bồi thường tiền thuốc men, đây là pháp luật.

Khả năng sự việc ầm ĩ hơi lớn, đồn công an nhà ga mất tầm nửa tiếng để điều động cảnh sát, cuối cùng mười phút sau, xuất hiện ở hiện trường đánh người chỗ KFC.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.