Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chơi vui trong tuyết

Phiên bản Dịch · 2074 chữ

Hồ Đại Hải điên khùng, chạy nhanh vài bước tới trước, lăn một vòng trên lớp tuyết thật dày, lớn tiếng hoan hô gì đó. Nhưng âm cuối chưa dứt đã phịch, lăn vào trong một con lạch nhỏ bị tuyết đọng bao trùm, mặc dù không có nước, chỉ sâu chừng một mét, nhưng lại dọa Hồ Đại Hải sợ tới mức kêu thảm lên, dọa bay một con gà rừng đang kiếm ăn trong bụi cỏ.

“Wow, có một con chim lớn ngốc chưa, Siêu Tử, nhanh thả hải đông thanh ra bắt nó.” Tần Minh Nguyệt không biết gà rừng, nhưng không ảnh hưởng đến việc nàng nhận thấy độ to mọng của con “Chim lớn” này.

Vương Siêu huýt sáo, cho phép tiểu hải đông thanh ở trên đầu vai cất cánh, con hải đông thanh này đã được hắn huấn luyện ra, rít lên, lướt đi giống như một vệt trắng, trong nháy mắt đuổi theo gà rừng.

Gà rừng sợ đến kêu ầm ĩ, vỗ cánh, giãy giụa ở giữa không trung. Nhưng tiểu hải đông thanh túm được cổ nó, nó giãy giụa, cuối cùng mất cân bằng, từ trên không trung rơi xuống đất tuyết.

Hai cánh chim khiến cho tuyết đọng rơi đầy đất, trên mặt đất tiến vào chiến đấu kịch liệt, gà rừng chỉ kiên trì được mười mấy giây, giống như dùng hết sức, bị hải đông thanh ấn chặt trong đống tuyết, chờ chủ nhân đến nhặt.

Vương Siêu cười to đắc ý, khoe khoang ở trước mặt Lý Thanh Vân: “Thế nào, hải đông thanh tôi huấn luyện ra được chứ?”

Lý Thanh Vân bĩu môi, cười nói: “Đó là bởi vì tôi không thả con trên tay tôi ra, nó vừa ra tay, chẳng đến lượt con tiểu hải đông thanh của anh đâu. Anh có đi nhặt không, nếu không để chó săn của tôi đi, nhặt con gà rừng này về.”

Đây là lần đầu tiên Vương Siêu khoe khoang kỹ năng đi săn của hải đông thanh ở trước mặt mọi người, đâu thể để cho người khác nhúng tay vào được, lập tức nói: “Tự tôi đi. Chị họ, nhớ chụp ảnh cho em, chụp dáng cũng được.”

Tưởng Cần Cần vừa lôi Hồ Đại Hải từ trong đống tuyết ra, chợt nghe thấy Dương Ngọc Nô chỉ vào một chấm đen nhỏ ở nơi xa nói: “Anh họ, mau thả Nhị Ngốc Tử ra, ở kia có một con thỏ hoang mới nhảy ra khỏi sau bụi cây.”

Hóa ra nàng thấy Vương Siêu khoe khoang, trong lòng không thoải mái, muốn để cho bạn trai hòa một ván. Bản thân nàng không quan tâm thắng thua, lại để ý thắng thua của bạn trai mình.

Nếu như người mình thích muốn nhìn thấy mình thắng, vậy có gì khó. Lý Thanh Vân huýt sáo, Nhị Ngốc Tử lập tức hiểu ý, rít lên, hóa thành một vệt sáng, nhắm vào một chấm đen nhỏ ngoài mấy trăm mét.

Vương Siêu đang định đi nhặt gà rừng ngạc nhiên xoay người, đã nhìn thấy Nhị Ngốc Tử từ trên cao lao xuống, nhanh như tia chớp xẹt qua thỏ hoang, con thỏ kia gần như không phản ứng kịp, không thể trốn, đã bị bắt.

Đôi cánh của Nhị Ngốc Tử lượn một vòng tao nhã ở trong không trung, lập tức quay lại, khi một vụn bông tuyết bắn ra, nó đã lần nữa trở lại bầu trời, chính là bên dưới móng vuốt còn thêm một con thỏ hoang to mọng.

Vương Siêu lập tức sửng sốt, con tiểu hải đông thanh này của mình tốn sức hồi lâu mới ấn được gà rừng vào trong đống tuyết, chờ mình đến nhặt. Còn con hải đông thanh của Lý Thanh Vân dễ dàng bắt được con mồi mang đến bên người chủ nhân. So sánh ra, con của mình kém hơn con của Lý Thanh Vân không chỉ một đẳng cấp.

“Đù má, Nhị Ngốc Tử của cậu cũng quá lợi hại! Đến khi nào Thiểm Điện của tôi mới có thể phát triển đến cấp bậc kia của nó đây.” Con hải đông thanh của Vương Siêu tên là Thiểm Điện, tên rất ngầu, thực lực cũng rất mạnh, nhưng không thể so sánh được với con biến thái Lý Thanh Vân nuôi.

Khi Nhị Ngốc Tử ném thỏ hoang xuống dưới chân Lý Thanh Vân, con thỏ kia còn có thể nhảy nhót tưng bừng, nhưng Dương Ngọc Nô vừa chộp lấy, dù nó chạy trốn như thế nào đều kot hể thoát khỏi phạm vi cánh tay của nàng, cho dù nó trốn tới phương nào, đều sẽ đụng vào tay của nàng.

“Con thỏ ngốc này thật đáng yêu, sợ đến mức run rẩy toàn thân, động tác cũng chậm như vậy, còn định trốn?” Dương Ngọc Nô cười nói.

Khóe miệng Lý Thanh Vân co giật, chỉ có ngươi cảm thấy động tác của thỏ hoang chậm thôi có được không hả? Phản ứng của người thường đâu thể so sánh được với thỏ?

Tần Minh Nguyệt đã sớm nhìn trợn mắt há hốc mồm, cầm máy ảnh, tách tách chụp liên tục, miệng tán thưởng mãi: “Wow, thật lợi hại, Ngọc Nô cô làm như thế nào vậy? Con thỏ ngốc này giống như cố ý đâm đầu vào trong lòng bàn tay của cô vậy.”

Hai vệ sĩ kiêm lái xe đứng đằng sau ông cụ Tần lại nhìn đến khóe mắt nhảy loạn, ghê chưa, cô bé xinh đẹp quyến rũ này lại là cao thủ, thật sự không ngờ đến. Cao thủ ở dân gian, lời này không sai, hai vệ sĩ liếc nhìn nhau, than thở mãi trong lòng.

Ông cụ Tần giống như đã rất nhiều năm không nhìn thấy thỏ hoang, nhận lấy từ trong tay Dương Ngọc Nô, xách lên trước mắt nhìn xem, cười nói: “Còn nhớ khi tôi còn trẻ, nhà nghèo, không ăn nổi cơm, nếu như nhà ai có thể bắt được thỏ hoang, vậy thật sự còn hạnh phúc hơn cả ăn Tết. Những năm này kiếm được không ít tiền, ăn càng chú trọng, nhưng cho dù làm như thế nào đều không thể tìm được cảm giác ngày trước. Lúc đó bọn tôi làm thỏ hoang, chỉ đơn giản đặt lên trên lửa nướng, rắc chút muối là được… Nhưng vài năm trước tôi từng nướng một lần ở nhà, hương vị kia thật sự không vào miệng nổi. Không biết do thỏ hoang thay đổi hay do người thay đổi.”

“Ông cụ thích ăn thỏ hoang nướng sao, dễ mà, bình thường khi cháu vào núi, nướng thỏ hoang cũng tuyệt nhất, chuyên gia nước ngoài đồng hành với cháu đều khen không dứt miệng.” Lý Thanh Vân đi qua nói.

“Ha ha, vậy hôm nay tôi có lộc ăn. Ngày hôm qua đã nghe Vương Siêu nói, trong nhà cậu còn có lợn rừng tươi mới?” Ông cụ Tần rất hào hứng hỏi.

“Đặc biệt để lại cho mọi người một cái chân sau. Nhưng người thường hiếm thấy nó, còn nhà giàu như các ông, muốn ăn chẳng phải dễ dàng sao, bình thường chẳng phải muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu à?” Mặc dù Lý Thanh Vân có khoản tiền lớn, nhưng trong xương vẫn là anh nông dân, không thể hiểu nổi cuộc sống của xã hội cấp cao.

Ông cụ Tần cười nói: “Ha ha, thứ kia muốn ăn cũng có thể mua được. Nhưng mà… hôm nay phải đi tới đây dự tiệc, ngày mai phải đi tới kia dự tiệc, tham gia xong một vòng xã giao, còn phải liên hoan… Dịp trang trọng như thế, rất thích hợp ăn những thứ hiếm lạ. Tôm hùm bào ngư có thể có, gan ngỗng nấm cục (Truffle) có thể có, trứng cá muối và rượu đỏ có thể có… Nhưng gà rừng lợn rừng các kiểu thì không thể dùng ăn ở trong những dịp trang trọng như vậy được, hơn nữa nhiều nhà hàng lớn bên kia chỗ bọn tôi không kinh doanh mấy thứ này.”

Lý Thanh Vân định nói, nhà hàng lớn bên bọn ta tuyệt đối không thiếu thứ này, nhưng sai khác giữa nền văn hóa ẩm thực hai vùng, mình không cần quá nghiêm túc.

Cuối cùng Hồ Đại Hải đã bò ra từ trong khe, cảm thấy trên thân đều là tuyết, vì thế không đứng dậy nữa, ngồi chồm hổm trên mặt đất nặn người tuyết. Tưởng Cần Cần cũng tính trẻ con, cảm thấy chơi vui, nên đắp người tuyết theo Hồ Đại Hải, hai người bận rộn cũng vui vẻ, hoàn toàn quên hết chuyện săn thú.

Lý Thanh Vân đi cùng với ông cụ Tần dạo một vòng ở chân núi, chỗ tuyết lớn bao trùm còn có không ít nơi thú vị. Ví dụ như, hai người tiến lên trước, Lý Thanh Vân đột nhiên đá một cước vào cây to ven đường, một đống tuyết đọng trên đó đổ ập xuống nện lên trên đầu Vương Siêu và Tần Minh Nguyệt.

Còn Lý Thanh Vân và ông cụ Tần đã rời xa khỏi phạm vi tuyết rơi. Vương Siêu thì không có vấn đề gì, tối đa chỉ nổi giận gầm lên, thề tìm cơ hội chơi lại. Còn Tần Minh Nguyệt thì giận đến nghiến răng, lại nhịn tức trong lòng, nàng cảm thấy nhất định là Lý Thanh Vân cố ý giày vò mình, đợi khi tìm được cơ hội, nhất định cho hắn biết tay.

Dương Ngọc Nô ở đằng xa chọc chó, nhìn thấy Lý Thanh Vân giở trò xấu, chỉ khe miệng cười khẽ, cũng không cảm thấy trêu cợt không ác ý này có gì không tốt.

Hai vệ sĩ đi tuốt đằng sau, cầm theo một xâu gà rừng, một xâu thỏ hoang, đều là thành quả bọn họ bắt được khi đi chơi trong tuyết.

Chờ bọn họ quay lại, Hồ Đại Hải và Tưởng Cần Cần đã đắp xong hai người tuyết lớn, một nam một nữ, cũng giống như đúc, đặc biệt là người tuyết nam, bụng bự phình lên, cực kỳ giống dáng của Hồ Đại Hải.

“Mệt chết tôi, vì hai người tuyết này, tôi phải ăn thêm vài chén cơm.” Hồ Đại Hải nằm trong đống tuyết, kêu Tưởng Cần Cần chụp ảnh cho hắn, nhìn thấy nhóm người Lý Thanh Vân quay về, lúc này mới la hét kêu khổ.

“Gọi cậu đến săn thú, cậu hay chưa, đi đắp người tuyết, còn có mặt mũi than khổ hả. Buổi trưa hôm nay, cậu lột da thỏ, không làm việc đừng mong ăn cơm.” Lý Thanh Vân cười mắng.

“Tôi là khách, khách có quyền không làm việc.” Hồ Đại Hải rất xấu, đây là chiêu hắn quen dùng.

Mấy người vừa nói giỡn vừa lên xe. Lúc đến phần lớn là đi bộ, khi về, bởi vì mệt mỏi, ngồi xe là lựa chọn đương nhiên. Hai chiếc xe chỉ vài người bọn họ mới có thể ngồi được. Chính là Kim Tệ và Đồng Tệ phải chạy theo, nhưng một điểm có thể làm cho hai con chó săn được an ủi là Nhị Ngốc Tử cũng bay trên bầu trời, bởi vì nó quá to, không tiện ở trong xe.

Ba mẹ Lý Thanh Vân biết hôm nay có khách, đã sớm rửa sạch rất nhiều rau dưa cho hắn. Hiện giờ bọn họ mặc kệ chuyện của con trai, bởi vì khách Lý Thanh Vân mời đến, ba giáo chín dòng, người nào đều có, bọn họ làm ruộng cả đời, không có quá nhiều đề tài với những người này, cứ ngồi một chỗ sẽ chỉ khiến cho tất cả mọi người khó chịu. Do đó về sau biết Lý Thanh Vân có khách, trừ bỏ hỗ trợ ra, về cơ bản cũng không lộ diện.

Người đến biệt thự, Lý Thanh Vân mời khách đến phòng khách ngồi trước, hắn vào bếp, nhìn thấy một đống nguyên liệu nấu ăn sống là lập tức choáng váng đầu. Toàn bộ do mình làm thì hơi cay, phải nghĩ cách bớt việc, bằng không hầu hạ những vị khách này, sẽ mệt chết.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.