Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Săn thú núi Nam

Phiên bản Dịch · 2083 chữ

Hai nồi to đều được dọn đi, dấu vết và vụn xương cũ đều có người thu dọn, Lý Thanh Vân cũng vui vẻ được thanh tĩnh. Lý Thất Thốn tranh thủ nói với Lý Thanh Vân về tiến triển của xưởng thuốc rắn, nói mình chẳng hiểu gì, con trai Đại Đầu cũng là đồ ăn hại, suốt ngày chạy theo đoàn phim, không phải người làm việc đứng đắn, hy vọng Lý Thanh Vân để ý chút, đừng bị bên thi công lừa gạt.

Địa chỉ xưởng thuốc đã chọn xong, ngay chỗ ba bốn dặm ở trên chợ đi về hướng Nam, hơi xa sông Tiên Đới, nhưng đằng sau nhà máy có vài hồ nước nhỏ, có thể đặt điểm xử lý ô nhiễm nước. Sau khi xử lý ô nhiễm nước, nước này có thể tưới, sẽ không tạo thành nguy hại cho người lẫn vật, hoàn cảnh, dù sao nước ô nhiễm ở đây chỉ là một ít nước thuốc bốc hơi hoặc là nước rửa dược liệu, độ ô nhiễm cực thấp.

“Chú cứ yên tâm đi, dù sao nhà máy này có một nửa của cháu, cháu sẽ canh chừng.” Lý Thanh Vân cười hề hề bảo đảm.

“Gì mà một nửa, có sáu phần của cháu.” Lý Thất Thốn sửa lại: “Chú trượng nghĩa với chú, chú không thể có lỗi với cháu. Vốn kêu cháu đầu tư hơn một triệu, cháu đột nhiên đầu tư chục triệu, như vậy đúng là đưa tiền cho chú. Nếu không phải chú thật sự định mở rộng thuốc rắn, cũng không đến mức chiếm lời lớn của cháu như vậy.”

“Ha ha, vậy… cháu nghe chú.” Hợp đồng cổ phần đều đã ký, Lý Thanh Vân không kiên trì nữa, dù sao sự nghiệp chính của hắn không phải ở đây, coi như đầu tư mạo hiểm, lời lỗ đều không quan trọng.

Sáng sớm hôm sau, Lý Thanh Vân dậy quét tuyết, dọn dẹp một lần tuyết đọng trong sân biệt thự, chợt nghe thấy tiếng còi hơi bên ngoài. Ra ngoài nhìn, lại là Hồ Đại Hải, mang theo Tưởng Cần Cần, hai người tay cầm tay ngọt như mật, đi đến trước mặt Lý Thanh Vân.

“Người anh em, cậu cố lên, có lẽ bọn tôi đi trước cậu và Dương Ngọc Nô một bước. He he, coi như hai người kết hôn trước, nhưng con trai của cậu chắc chắn gọi con trai tôi là anh.” Hồ Đại Hải nháy mắt khoe khoang.

“Ái chà, nhanh như vậy đã cấy vào?” Lý Thanh Vân khoa trương nhìn chằm chằm bụng Tưởng Cần Cần.

Tưởng Cần Cần quýnh lên, nhéo Hồ Đại Hải vài cái, lúc này mới trừng mắt nhìn Lý Thanh Vân, quát: “Không được nhìn lung tung, đâu nhanh mang thai vậy, luôn tránh thai mà.”

“Luôn? Hai người đã làm cùng nhau bao lâu rồi vậy?” Lý Thanh Vân cười quái dị hỏi.

“Gì mà làm với không làm, nói khó nghe quá, bọn tôi tự do yêu đương tình cảm mãnh liệt bắn ra tia lửa tình yêu bốn phía, cuối cùng biến thành lửa lớn hừng hực, lửa mạnh vừa gặp củi khô, được gọi là… ối…” Hồ Đại Hải quá tập trung, bị Tưởng Cần Cần nhéo lỗ tai, lúc này mới biết đau.

Lý Thanh Vân mời hai người vào phòng khách, rót nước, hỏi: “Sao hai người lại rảnh rỗi đến đây? Mới sáng tinh mơ, ăn cơm chưa?”

“Sáng sớm đến đây là vì ăn ké nhiều thêm một bữa cơm đấy. Ngày hôm qua nghe nói các cậu săn được một con lợn rừng, còn tranh cãi với người của Trung tâm Bảo vệ Động thực vật, chỉ tiếc tôi làm việc trong thành phố, không vội về được. Hôm nay đến một là vì muốn ăn chút đồ dân dã, hai là muốn xem náo nhiệt, các cậu lại công nhiên chống luật, người ta không tìm cấp trên xử lý các cậu sao?” Hồ Đại Hải cười nói không có ý tốt.

“Lại không phải lợn rừng tôi giết, bọn họ dựa vào đâu bắt tôi? Nếu như không phải biết không tố cáo thắng quan, tôi đã tố cáo bọn họ. Thôi bỏ đi, không đề cập đến chuyện này nữa, tôi đi nấu cơm cho hai người, miễn cho hai người nói tôi chiêu đãi không chu toàn. Cần Cần à, em gọi điện thoại cho Ngọc Nô đi, gọi cô ấy cũng tới dùng cơm, nếu buổi trưa công ty không có việc gì, vậy đừng đi, giữa trưa có khách đến, mọi người trò chuyện tiếp khách.” Lý Thanh Vân nói xong, đeo tạp dề vào.

“Kể từ khi tuyết rơi, công ty luôn rất thanh nhàn, em gọi điện thoại cho Ngọc Nô.” Tưởng Cần Cần cũng không khách khí, ngay mặt bấm số điện thoại của Dương Ngọc Nô, gọi cô ấy tới dùng cơm.

Sáng sớm nấu cháo loãng, xào thêm rau, thêm củ cải muối và kim chi, bốn người ăn ngon lành, tuy rằng căng đến bụng phình lên, vẫn ăn hết sạch, không thừa chút nào.

Sau khi ăn xong Dương Ngọc Nô mới nói: “Em cũng đã học muối củ cải, sao lại không ăn được chứ? Anh họ, có phải bà nội giấu nghề không?”

Lý Thanh Vân cọ mũi cô, cười nói: “Em không phải không biết bà nội, cả đời không có tâm cơ gì, lại nói, bà nội giấu ai cũng sẽ không giấu cháu dâu. Em ấy, mình ngốc cứ kiếm cớ.”

“Em mới không ngốc…” Dương Ngọc Nô lắc cánh tay hắn làm nũng, hồi lâu mới hỏi: “Giữa trưa người nhà ông cụ Tần thật sự đến làm khách sao? Bọn họ là người có tiền như thế, sao cảm giác… cảm giác giống như cố ý nịnh bợ chúng ta vậy, lấy lòng chúng ta khắp nơi. Những dân quê như chúng ta có gì đáng để bọn họ nịnh bợ chứ? Thật sự cho rằng kỹ thuật đổ thạch của anh họ rất mạnh sao?”

“Ha ha, chỗ lợi hại của anh họ em còn nhiều, về sau em sẽ biết.” Lý Thanh Vân cười nói thần bí.

“…” Dương Ngọc Nô bĩu môi, trong lòng lại tán thành, anh họ mà, đương nhiên lợi hại, bằng không vì sao mình lại thích hắn nhiều năm như thế.

Lý Thanh Vân thích nấu cơm, nhưng không thích thu dọn bát đũa, những việc này đều giao cho Dương Ngọc Nô làm. Hai đồ lười Hồ Đại Hải và Tưởng Cần Cần này, sau khi ăn xong, nói đi thưởng tuyết, thật ra là trốn việc.

Chờ Dương Ngọc Nô rửa bát xong, bọn họ mới lạnh lẽo chảy nước mũi trở về, nói bên ngoài gió lớn, định lên núi nhìn xem, lại ngã hai lần.

Lý Thanh Vân mắng bọn họ xứng đáng, đó là kết cục bi ai của trốn tránh lao động. Hồ Đại Hải nhếch miệng cười vui, nói mình là khách, không phải động tay.

Lý Thanh Vân lười để ý đến Hồ Đại Hải da mặt dày, gọi hai con chó săn, chuẩn bị mang theo mấy người đến gần sông Tiên Đới đi dạo. Trời tuyết không có gì chơi, trừ bỏ ngắm tuyết chính là mang chó đuổi thỏ hoang. Khi này nếu như thỏ hoang không có đồ ăn cũng sẽ chạy ra, lông màu xám cực kỳ dễ thấy trong tuyết, thường trở thành mục tiêu săn giết của chó săn.

Đi ra cửa, Hồ Đại Hải mới khó hiểu hỏi: “Không phải cậu có hải đông thanh à, còn từng có video lên top một tìm kiếm, lấy ra cho bọn tôi mở rộng tầm mắt. Trời tuyết vậy, không phải là cơ hội tốt để cho nó thi thố tài năng sao?”

Lý Thanh Vân vừa nghĩ thấy đúng, chờ lát nữa Vương Siêu đến, cũng phải nhìn thấy hải đông thanh, không bằng bây giờ gọi chúng nó ra, đỡ phải đến lúc đó phiền toái. Vì thế chạy lên lầu, giả bộ như huýt sáo, dáng vẻ gọi hải đông thanh về.

Vừa vặn thả Nhị Ngốc Tử trong tiểu không gian ra, bởi vì trong tiểu không gian bốn mùa như mùa xuân, Nhị Ngốc Tử vừa ra nhìn thấy trời băng đất tuyết còn không quen lắm, đập mạnh cánh, làm rơi lả tả tuyết đọng trên mái nhà, lúc này mới thích ứng, giống như là động tác nóng người của nó.

Lý Thanh Vân buộc một mảnh da lên cánh tay, kêu Nhị Ngốc Tử đứng lên đó, nhưng hình thể của Nhị Ngốc Tử hơi lớn, nếu người sức yếu, giơ nó cả ngày cũng sẽ mệt chết.

Trong khoảng thời gian này bạn tình của Nhị Ngốc Tử cũng lớn hơn không ít, nhưng vào tiểu không gian muộn, ăn đồ ăn có linh khí cũng muộn, do đó kích thước vẫn nhỏ hơn Nhị Ngốc Tử một vòng, nhưng đã là cách biệt một trời với khi vừa mới đến.

Mấy người chuẩn bị đi về phía Nam, đi theo sông Tiên Đới, có thể đến núi nhỏ phía Nam, cũng có thể đến cửa núi phía Tây, nơi đó thỏ hoang tương đối nhiều.

Nhưng đi về phía Nam không bao lâu, còn chưa vòng đến bên cạnh bờ sông Tiên Đới, đã nhìn thấy hai chiếc xe việt dã tăng thêm chống trượt chậm rì rì chạy về phía Lý gia trại. Một chiếc trong đó là của Vương Siêu, Lý Thanh Vân nhận ra, không ngờ bọn họ tới sớm thế, từ trên tỉnh chạy đến đây, đoán chừng trời chưa sáng đã lên đường.

Lý Thanh Vân vẫy tay ra hiệu cho xe, Vương Siêu dừng xe, hạ kính, thò đầu ra từ vị trí lái, cười nói: “Khéo vậy, mọi người làm gì thế, có phải chuẩn bị nghênh đón bọn tôi không?”

“Thôi đi, suýt nữa quên mất mọi người, đang chuẩn bị đến núi nhỏ phía Nam bắt thỏ hoang.” Lý Thanh Vân đùa giỡn với hắn.

“Bắt thỏ hoang? Ha ha, tôi đang nghĩ đến chuyện này, cậu xem, tôi mang cả hải đông thanh của tôi đến.” Nói xong, hắn khoe với Lý Thanh Vân cái lồng lớn đặt ở trên ghế phụ, bên trong có một con hải đông thanh trắng như tuyết, to khỏe hơn hải đông thanh bình thường một vòng.

Nhị Ngốc Tử nhìn thấy con chim non này, nghi ngờ kêu lên, nhưng không phẫn nộ gì, chủ yếu là lên tiếng thăm hỏi. Con hải đông thanh nhỏ kia hơi kích động, rít rít lên, giống như hơi nhớ cuộc sống bên cạnh mẹ.

Ông cụ Tần thấy xe dừng, nên xuống khỏi xe đằng sau, dưới nâng đỡ của người hầu, tương đối cẩn thận bước đi vài bước trên tuyết.

“Bạn nhỏ Thanh Vân, lão già tôi đến quấy rầy, không ảnh hưởng đến công việc của cậu chứ?” Ông cụ Tần khách khí hỏi.

Lý Thanh Vân vội nói: “Ông Tần khách khí, cháu và Vương Siêu kết giao ngang hàng, ông gọi cháu Tiểu Lý Tiểu Vân đều được, bằng không kỳ quái lắm. Hôm nay vốn không có việc gì, đang định cùng bạn đến phía trước săn thú, không mệt, có thể lái xe đến dưới chân núi, chúng ta ở dưới chân núi, nhìn chó săn bắt mồi, cháu cũng mang theo hải đông thanh, đúng là thời tiết tốt để nó thể hiện bản lĩnh.”

Tần Minh Nguyệt ngồi ở hàng ghế sau, chỉ hạ cửa sổ xe chứ không xuống nói chuyện. Nàng chủ yếu đi theo bên ông nội, bằng không mới lười đến nhà Lý Thanh Vân làm khách, nhà một nông dân trồng rau, có gì đẹp mắt chứ.

Nếu như tất cả mọi người đều rảnh rỗi, chủ yếu là ngắm tuyết giải sầu, nên cùng nhau đến triền núi nhỏ phía Nam thị trấn săn thú. Nơi đó không phải lối vào dãy núi chính thức, nhưng có triền núi nhỏ chiều cao tương đối, nửa đất nửa đá, không trồng được hoa màu, nhưng lại có thể trồng hoa quả và tiêu, năm gần đây không hoang vu lắm, nhưng thỏ hoang, gà rừng vẫn nhiều hơn nơi khác.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.