Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chọn mua nhẫn kim cương

Phiên bản Dịch · 2086 chữ

Trong quá trình điều tra này, Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô cũng đã ăn xong bữa tối nhiệt tình này. Đến cùng cảnh sát không thể thiên vị người nước ngoài, chỉ để cho Victor đến bệnh viện điều trị trước, chờ điều tra ra kết quả, lại triệu tập người liên quan, chỉ cần có chứng cứ, nên xử lý thế nào thì làm thế đó, nhưng nếu như không có chứng cứ, nói gì đều vô dụng.

Fred xem như nhìn thấu cương quyết của Lý Thanh Vân, điều này khác với người Hoa Hạ bình thường, điều này khiến cho ông ta hơi ngạc nhiên. Về phần chuyện Victor bị thương, không hề ảnh hưởng đến tâm tình của Fred, bởi vì nói thật lòng, ông ta đã sớm muốn chỉnh Victor, chính là không tìm được cơ hội thích hợp. Hiện giờ Lý Thanh Vân dạy cho Victor một bài thay ông ta, ông ta vui vẻ trong lòng.

Đôi bên rời đi, ông chủ nhà hàng cũng thở phào.

Chờ đi đến chỗ không có người, Dương Ngọc Nô cười nói: “Đều biết là anh làm, lại không có chứng cứ. Nếu như chuyện này rơi lên trên người mình, đoán chừng sẽ tức chết. Hai cảnh sát điều tra hôm nay cũng công bằng chính trực, không dám xằng bậy, không kém cỏi giống như đồn đại ở trên mạng.”

Lý Thanh Vân cười nói: “Dưới tình huống đôi bên đều không sử dụng đặc quyền, công bằng vẫn tồn tại. Nếu như Victor nhận được sự giúp đỡ của bạn bè, vận dụng quan hệ ngoại giao, mình sẽ rất phiền toái, ít nhất phải vào Cục Cảnh sát uống chén trà. Đương nhiên, nếu như anh vận dụng quan hệ, cho dù Victor bị thương, cũng sẽ bị giam ngắn vài ngày. Đây là sự thật, không liên quan gì đến công bằng chính trực cả.”

“Cho dù nói như thế nào, dù sao hôm nay em thật vui vẻ.” Dương Ngọc Nô giống như tinh linh, vui vẻ nhảy nhót, xoay tròn ở trên đường phố, anh họ đánh nhau vì nàng, nghĩ sao đều thấy hưng phấn. Khi trước nàng chưa bao giờ nghĩ đến anh họ sẽ làm những chuyện này vì mình.

Lý Thanh Vân cũng kệ nàng, đi dạo trên đường một phen, mua rất nhiều quần áo. Có của Dương Ngọc No, cũng có của Lý Thanh Vân, mua vài bộ cho ông bà ba mẹ trong nhà, đồng thời cũng không quên một nhà chị gái Lý Thanh Vân.

Khi đi ngang qua một cửa hàng tên là châu báu Tần thị, Lý Thanh Vân đòi vào xem như ma xui quỷ khiến, nói muốn chọn một nhẫn kim cương kết hôn cho Dương Ngọc Nô. Về phần vòng tay, mẹ của Lý Thanh Vân đã tặng một bộ vòng tay gia truyền cho nàng, không cần mua mới.

Trước kia nông thôn thịnh hành “Tam kim”, chỉ dây chuyền vàng, vòng tay vàng, nhẫn vàng, kim ở đây là chỉ vàng. Về sau theo người trong thành phố thịnh hành bạch kim, người trong núi ra ngoài làm thuê cũng bắt đầu học theo, nhẫn kim cương bạch kim đã thành một trong những lễ vật thiết yếu khi kết hôn.

Bởi vì Lý Thanh Vân không rõ cỡ ngón tay áp út của em họ, không thể cho nàng một niềm vui bất ngờ giống như câu chuyện tình yêu lãng mạn trong phim. Xã hội hiện thực chân thật, gặp phải chuyện mua nhẫn kim cương này, bình thường phải dẫn phụ nữ đi chọn mua, chờ phụ nữ hài lòng, lại mua về.

Nếu như giống tình yêu trong phim, làm bất ngờ, nếu như nhẫn không thích hợp, bị ném nhẫn lên mặt đều có.

Thứ khác có thể không cần, nhưng nhắc đến nhẫn kim cương, Dương Ngọc Nô lại chờ mong. Hơi do dự, đã kéo tay Lý Thanh Vân đi vào cửa hàng châu báu Tần thị.

Cửa hàng châu báu Tần thị có rất nhiều chi nhánh ở Hongkong, ở trên thị trường trong nước, chỉ mở chi nhánh ở các thành phố hạng nhất, danh dự không tệ, lượng tiêu thụ còn mạnh hơn châu báu Chu thị, chi nhánh ở tỉnh Xuyên Thục này mới khai trương không lâu, Lý Thanh Vân vẫn là lần đầu tiên tiến vào.

Thử vài nhẫn kim cương với Dương Ngọc Nô, đều không hài lòng lắm, bởi vì giá chọn đều hơn mười ngàn, nhân viên bán hàng cũng cảm thấy người trẻ tuổi này là khách hàng cao cấp, nên nhẫn nhịn giới thiệu hàng tốt cho bọn họ.

Đúng lúc này, thình lình nghe thấy trong văn phòng sau quầy truyền ra tiếng cười nói của mấy người. Tần Minh Nguyệt và một lão giả tóc bạc đi đến sảnh chính cửa hàng cùng với trưởng chi nhánh và trợ lý.

Lúc này đã hơn tám giờ tối, thuộc về giai đoạn náo nhiệt nhất vào buổi tối, khách hàng trong cửa hàng cũng không ít. Bọn họ nói giỡn, không thu hút sự chú ý của khách hàng bình thường, nhưng lại thu hút ánh mắt của Lý Thanh Vân nhìn sang.

Ấn tượng do con mụ độc miệng Tần Minh Nguyệt này mang đến cho Lý Thanh Vân rất sâu, vừa nghĩ tới nhà nàng cũng mở cửa hàng châu báu, cũng từ Hongkong sang, Lý Thanh Vân đoán, có lẽ cửa hàng này chính là trong nhà nàng mở.

Lý Thanh Vân liếc nhìn Tần Minh Nguyệt, cho dù nàng có nhìn thấy không, đều không muốn gặp người phụ nữ này. Còn Tần Minh Nguyệt là phụ nữ, cũng cực kỳ nhạy cảm, cảm nhận được ánh mắt đâm người, cũng theo đó phát hiện ra Lý Thanh Vân.

Tần Minh Nguyệt hơi kinh ngạc, không ngờ lại gặp được Lý Thanh Vân ở đây, nàng hiểu rõ nguyên nhân Lý Thanh Vân ác cảm với mình, nhưng mình lại không thể coi nhẹ cao thủ đổ thạch này. Cửa hàng châu báu trong nhà đang cần nguyên thạch phỉ thúy, nếu như lần trước tạo dựng mối quan hệ tốt với Lý Thanh Vân, cũng sẽ không xảy ra tình huống như bây giờ. Em họ Vương Siêu vốn là người thường trong ngành phỉ thúy, nhờ vào chỉ điểm của Lý Thanh Vân, mới mua được nguyên thạch to lớn chứa đựng rất nhiều phỉ thúy kia, ông nội nhà mình đến Xuyên Thục, có một nửa nguyên nhân là vì khối nguyên thạch phỉ thúy này, một nửa nguyên nhân khác chính là muốn gặp nhân vật đổ thạch mới giống như truyền kỳ này.

Ông cụ cảm nhận được khác thường của cháu gái Tần Minh Nguyệt, theo ánh mắt của nàng, cũng nhìn thấy Lý Thanh Vân.

“Minh Nguyệt, sao thế? Cháu biết người trẻ tuổi kia à?” Ông cụ Tần ôn hòa hỏi.

“Coi như biết, anh ta chính là Lý Thanh Vân, cao thủ đổ thạch giúp em họ mua được khối nguyên thạch phỉ thúy to lớn kia. Mới đầu cháu hiểu lầm anh ta, khi nói chuyện hơi đắc tội.” Tần Minh Nguyệt hoạt bát khi ở trước mặt ông nội, nói rõ nguyên nhân kết quả.

Ông cụ Tần cười nói: “Ha ha, đều là người trẻ tuổi, tức giận lớn nữa, chỉ cần giải thích là được, cũng không có gì ghê gớm. Nào, chúng ta ra đó chào hỏi cậu ta, lần này đến Xuyên Thục, có một nửa nguyên nhân chính là muốn gặp cậu ta. Nếu như có thể mời cậu ta giúp đỡ châu báu Tần thị ta vài lần, chúng ta lo gì không có phỉ thúy bán ra.”

“Không dễ dàng vậy. Anh ta có tiền cũng có năng lực, nếu như đổ thạch, vì sao không đổ cho mình? Dựa vào đâu giúp đỡ chúng ta?” Tần Minh Nguyệt không rõ ý tưởng của ông nội.

“Vậy cháu nói xem, vì sao cậu ta lại giúp đỡ Vương Siêu?” Ông cụ Tần vừa đi vừa nói chuyện.

“Nghe em họ nói, hình như Lý Thanh Vân thiếu nợ chút nhân tình của em họ.” Tần Minh Nguyệt hơi chần chừ, nói.

“Như vậy chẳng phải xong rồi sao, luôn có nhược điểm, cũng có thứ cậu ta để ý. Lấy lòng, nhất định có thu hoạch. Cho dù chưa có hồi báo, cũng kết bạn, nhiều thêm một người bạn, luôn mạnh hơn nhiều thêm một kẻ địch chứ?” Ông cụ Tần lại nghĩ rộng rãi, chậm rãi nói, có lẽ đến độ tuổi của ông, chuyện gì đều nghĩ thoáng.

Lý Thanh Vân đã sớm nghe được nội dung trò chuyện của bọn họ, thấy ông cụ Tần có tính tình như thế, hắn có thiện cảm với ông cụ. Nhưng Dương Ngọc Nô thử hơn mười chiếc nhẫn, vẫn không tìm được chiếc mình thích, như vậy đã khiến nữ bán hàng cực kỳ căm tức.

“Nhìn cho kỹ rồi thử, thử một cái hai cái thì thôi, cô thử một lần thử hơn mười cái, cô không chê phiền, tôi còn ngại phiền đấy. Cô rốt cuộc có muốn mua không? Có mua nổi không? Không mua nổi thì đi đến khu giá rẻ, nơi này là khu cao cấp, không thích hợp với các cô.” Có lẽ bởi vì sắp tan việc, nữ bán hàng thấy không thành công vụ mua bán này, nên mất đi tính nhẫn nại, hơn nữa nàng đã chú ý đến một chi tiết nhỏ, đó là đôi tình nhân này mặc đồ rẻ tiền, không có một món hàng hiệu. Nàng cảm thấy mình nhìn nhầm, không nên lãng phí võ mồm, lãng phí thời gian trên thân bọn họ.

“Nhìn thì đẹp, nhưng đeo lên tay thì không hợp, tôi cũng không muốn thử tới thử lui đâu.” Dương Ngọc Nô hơi bất đắc dĩ, thấy nữ bán hàng tức giận, đành phải nhẹ giọng giải thích.

Lý Thanh Vân cảm thấy tính khí của em họ rất tốt, gặp phải nữ bán hàng tính khí xấu vậy, cứ gọi thẳng cửa hàng trưởng hoặc giám đốc đến, trực tiếp trách cứ, không hai lời. Chúng ta đến để tiêu tiền, chứ không phải đến để bị khinh bỉ.

Nhưng Lý Thanh Vân còn chưa kịp gọi cửa hàng trưởng, chợt nghe thấy một nữ trung niên đi theo bên cạnh ông cụ Tần chạy tới, giận dữ mắng mỏ nữ bán hàng. Cho dù ai đúng ai sai, ở trong cửa hàng dạy dỗ khách hàng, chính là vô cùng không đúng.

Nữ bán hàng kia còn không phục, chỉ vào Dương Ngọc Nô nói: “Cửa hàng trưởng, cô ta vốn không muốn mua, thử hơn mười cái, nào chụp ảnh, nào soi gương, cuối cùng vẫn không vừa lòng. Quầy cao cấp của chúng ta, sản phẩm nào không phải cao cấp chứ? Cô ta chê đeo lên khó coi, sao không nói tay mình xấu xí?”

“Cô câm miệng cho tôi! Cô có tư cách gì chỉ trích khách hàng không đúng? Còn không mau xin lỗi khách hàng?” Cửa hàng trưởng vừa răn dạy nữ bán hàng vừa nháy mắt ra hiệu cho cô ta, nói: “Hôm nay chủ tịch hội đồng quản trị bên Hongkong đến thị sát cửa hàng, cô làm ra chuyện như vậy, cô kêu tôi nói tốt cho cô thế nào đây?”

“Hả? Sao em không biết? Chị không nói cho em biết mà…” Nữ bán hàng kia nhìn thấy cửa hàng trưởng sắp lồi tròng mắt ra, cuối cùng đã rõ có chuyện gì, ai nào ngờ chủ tịch hội đồng quản trị Hongkong sẽ đến vi hành trong cửa hàng vào buổi tối chứ. Trước đó, vốn không có ai lộ ra chút tin tức gì.

“Đủ!” Tân Minh Nguyệt giận đến mặt đỏ bừng, cảm thấy lại một lần nữa bị mất thể diện ở trước mặt Lý Thanh Vân, tố chất công nhân công ty gia tộc mình tuyển dụng không tốt, cũng nói lên quản lý của Tần thị bọn họ không được: “Cô bị đuổi việc, ngày mai làm thủ tục bàn giao, nên làm thế nào thì xử lý thế đó, sẽ không trừ một xu tiền lương của cô.”

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.