Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị trà trong lẩu

Phiên bản Dịch · 2051 chữ

Lý Thanh Vân lập tức nói: “Tham quan tiểu nông trường của tôi đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng mà tôi còn phải tham gia hội nông sản, trong vòng ba ngày, nếu như ngài nhiệt tình muốn tham quan, chúng ta có thể hẹn vào ba ngày sau. Đến lúc đó ngài gọi số điện thoại ở trên danh thiếp của tôi, tôi sẽ ở nông trại, dùng rau dưa hương vị đặc sắc chân chính để chiêu đãi mọi người.”

“Cảm ơn, chúng ta cứ quyết định như vậy, ba ngày sau tôi gọi điện thoại.” Fred rất kích động, bắt tay với Lý Thanh Vân, sau đó nhét danh thiếp của hắn vào ví tiền trong túi áo mình.

Giờ cao điểm của dòng người buổi sáng đã yếu bớt theo vài người nước ngoài rời đi. Sau cơm trưa, Lý Thanh Vân đang trò chuyện với Dương Ngọc Nô, Vương Siêu dẫn vài người bạn đến, nói là đến ủng hộ giúp hắn. Lại nói nhóm người này vào vũ trường hộp đêm thì không tệ, ai nấy đều ăn diện cực kỳ ngầu, nhưng đến hội nông sản thì không hợp lắm.

Bọn họ cho rằng Lý Thanh Vân đến bán rau dưa, ai nấy thật sự thân thiết, ào ào tỏ vẻ có thể mua vài chục ký, cho người trong nhà ăn. Lý Thanh Vân bất đắc dĩ, đành phải chậm rãi giải thích, nói rau dưa không lo bán, tham gia hội nông sản lần này là vì mở rộng. Nếu như mấy người muốn ăn, có thể đến Lý gia trại, muốn ăn bao nhiêu hái bấy nhiêu, không cần giúp đỡ ở đây.

Vương Siêu xem như nghe rõ, mình dẫn bạn bè đến đây chẳng phải là ủng hộ gì, mà là đến thêm phiền. Vì thế rất nhanh rời đi, không định chậm trễ việc chính của Lý Thanh Vân, trước khi rời đi còn thần bí nói cho hắn biết, nói là ông ngoại biết chuyện đổ thạch của mình, còn biết rõ trong tay mình có một khối nguyên thạch phỉ thúy vĩ đại, định đặc biệt qua đây xem, bởi vì gần đây phỉ thúy trên thị trường xuất hiện khan hiếm khó hiểu, mấy cửa hàng bên Hương Cảng của bọn họ đều thiếu hàng, nếu như không có phỉ thúy thích hợp, sẽ bỏ giá cao mua từ người cùng ngành về.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Vương Siêu, giống như nhận được khen ngợi của ông cha, bằng không cũng sẽ không thể hưng phấn đến như thế. Còn nói, nếu như Lý Thanh Vân rảnh rỗi, hắn muốn mời Lý Thanh Vân cùng nhau chứng kiến quá trình cắt đá của khối nguyên thạch phỉ thúy lớn kia, bởi vì khối nguyên thạch đó là do Lý Thanh Vân trịnh trọng đề cử cho hắn.

Lý Thanh Vân mỉm cười, chỉ nói xem thời gian, nếu như rảnh rỗi thì không ngại đi xem. Để so sánh sai khác giữa dùng linh thể dò xét nguyên thạch phỉ thúy và chân thật mở ra.

Khi dòng người ít đi, Lý Thanh Vân tranh thủ gọi điện thoại cho công nhân trong nông trường, kêu bọn họ lại chuẩn bị một ít rau dưa, tìm một chiếc xe vận tải nhỏ, trong đêm đưa lên tỉnh, đừng chậm trễ hội nông sản ngày mai. Khách hàng bình thường quá nhiệt tình, hai mươi tệ một ký, không ai mặc cả. Xem ra, tất cả mọi người đều cho rằng rau dưa hương vị này giá trị hai mươi tệ một ký.

Hơn bốn giờ chiều, hội nông sản đều sắp dọn dẹp. Lý Thanh Vân đột nhiên nhìn thấy một lão giả mặc Đường trang đứng đằng trước gian hàng. Lão giả này xuất hiện như thế nào, Lý Thanh Vân không phát hiện ra, cẩn thận nhìn xem, phát hiện lão giả này khí cơ nội liễm, hóp ngực lưng phẳng, có một khí thế đặc biệt, ngoài miệng để chòm râu dài hoa râm, toàn thân thoạt nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt.

Có hai tùy tùng trẻ tuổi đi theo sau lưng lão giả, dáng người thon dài cao lớn, khí huyết tràn đầy, đặc thù của luyện tập công phu vô cùng rõ ràng.

Ánh mắt của Dương Ngọc Nô quét qua hai gã tùy tùng, cuối cùng rơi lên trên người lão giả, nàng cảm nhận được một ý cảnh của cường giả từ trên thân lão giả không bộc lộ rõ tài năng này, cũng cảm nhận được một chút uy hiếp. Như vậy nói lên trong vòng ba mét, lão giả này có thực lực tổn thương được nàng.

Ánh mắt của lão giả vốn chú ý đến nồi lẩu, nhưng đột nhiên cảm nhận được vẻ đề phòng của Dương Ngọc Nô, hơi ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ đến đây cũng gặp một luyện công phu cao minh, còn có thể nhìn thấu công phu trên người mình.

“Bé con, nồi lẩu này do cháu nấu sao? Ngửi rất thơm, có mùi quen thuộc, khi đi qua cửa, trong lơ đãng đã định vào nhìn xem.” Giọng điệu của lão giả mang theo vị Tứ Xuyên nồng đậm, cho dù ở đâu, giọng nói quê hương vẫn không thay đổi.

“Bạn trai cháu làm.” Dương Ngọc Nô chỉ Lý Thanh Vân ở đằng sau, thấy hắn đã đi tới, nên chủ động lùi ra đằng sau, đứng ở bên cạnh hắn, để hắn làm chủ.

Lý Thanh Vân cười nói: “Ông cụ là cao thủ đấy nhỉ, cách xa như vậy đã ngửi được mùi lẩu. Đây là lẩu làm từ sáng sớm, nước dùng đã đun hơn nửa ngày, tuy rằng dùng đũa dùng chung để gắp, cũng không tốt lắm. Nếu như ông cụ thích hương vị này, có thể lấy chút rau dưa về tự nấu, một đĩa thịt dê còn dư lại này cũng mang theo, tùy tiện thả chút gia vị cay, có thể làm ra vị này.”

Đối đãi với cao nhân có công phu như này, Lý Thanh Vân không định gây chuyện, có thể kết một thiện duyên là tốt nhất. Xét từ trên vũ lực, Lý Thanh Vân không e ngại bất cứ kẻ nào, nhưng hắn không định mang đến nguy hiểm tiềm tàng cho người nhà, bạn bè.

Ông cụ chắp tay cười nói: “Ha ha, cảm ơn chú em hào phóng. Tôi chỉ rất tò mò, sao hương vị lẩu của cậu lại khiến cho tôi nhớ đến một loại trà đã từng uống trước kia, hai thứ không liên quan gì với nhau này, hương vị lại tương tự thần kỳ. Tôi ra nước ngoài nhiều năm như vậy, không ngờ vừa về nước, lại ngửi được mùi hương ngày nhớ đêm mong, cho nên muốn hỏi cho ra nhẽ.”

Ngửi được mùi trà ở trong lẩu? Lý Thanh Vân nhất thời ngớ ra, so sánh này là sao, tài nghệ nấu nướng của mình lại kém đến vậy sao? Nhớ năm đó, mình còn từng học nấu ăn vào kỳ nghỉ hè nữa đấy, sao có thể phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy được chứ? Vừa rồi mình không bỏ trà vào lẩu mà.

“Trong mắt một ngàn người có một ngàn Hamlet, nếu như ông cụ có thể ngửi ra mùi trà từ trong lẩu, về sau khi định uống tà, ông uống nước lẩu đi.” Trong lòng Lý Thanh Vân tràn đầy không vui, lời nói khó chịu.

“Ha ha, chú em hiểu lầm rồi, có thể do tôi biểu đạt ý mình không rõ ràng. Ý của tôi là, tôi nhớ đến hương vị của một loại trà, hoặc là cảm giác từ trong hương vị của lẩu.” Nói xong, ông cụ gắp vài cọng rau dưa và thịt dê bỏ vào trong chén, lại dùng tăm ghim cho vào miệng.

Ăn xong, ánh mắt ông cụ sáng lên, tán thưởng: “Ha ha, quả nhiên có hương vị đặc thù kia, năm đó sư phụ tôi đã từng nói, đây là hương vị của linh khí. Có thể ăn hương vị của linh khí từ trong rau dưa, thật sự kỳ quái, tôi đây trên năm mươi, từng nếm vô số món ngon, vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện này.”

“Sư phụ ông? Linh khí?” Lý Thanh Vân ngạc nhiên, đây vẫn là lần đầu tiên nghe được chuyện rau dưa chứa đựng linh khí từ trong miệng người ngoài, hóa ra hương vị đặc thù này, người khác đã sớm nhất trí, gọi chung là linh khí.

“Lời bình của một người, chú em đừng nên coi là thật, coi như đùa giỡn đi. Không biết rau dưa này được trồng từ nông trường nào vậy, lại ở đâu? Nếu như tiện, lúc rời đi, tôi sẽ mua một ít về.” Lão giả cười nói.

“Lý gia trại ở trấn Thanh Long, đây là danh thiếp của cháu, nếu như ông muốn đến, có thể tìm kiếm theo địa chỉ ở trên đó, không tìm thấy có thể gọi điện thoại cho cháu.” Lý Thanh Vân không coi là quan trọng, cho dù thân phận của lão giả như thế nào, cũng chỉ là khách lẻ, không phải là đối tượng mượn sức chính của hắn, có thể bán ra một ít rau dưa cũng không có ý nghĩa gì cả, coi như kết mối thiện duyên.

“Lý gia trại ở trấn Thanh Long?” Lão giả kinh ngạc kêu lên: “Thật trùng hợp, nơi tôi muốn đi cũng là Lý gia trại, phen này rất có lộc ăn, không đề cập đến vấn đề khác, ăn, mặc ở, đi lại, luôn có dạng khiến tôi yên tâm.”

“Ông cũng đi đến Lý gia trại ở trấn Thanh Long? Ông…” Lý Thanh Vân đột nhiên nhớ ra một chuyện, lão giả này còn nói lá trà có vị linh khí, lại có sư phụ, lại định đến trấn Thanh Long, sẽ không phải là đệ tử của Ngộ Đạo quan đấy chứ.

“Hả? Vẻ mặt của chú em thật kỳ quái, có gì nghi ngờ sao?” Lão giả lại thản nhiên, cười hề hề hỏi.

“Không, không biết ông cụ họ gì?” Lý Thanh Vân nghĩ đến chỗ mấu chốt, hơi chột dạ, nếu như suy đoán là thật, lão giả này có thể là ông nội của Michelle. Trước kia khi ở trong hang động đá vôi dưới lòng đất, hai người thả lỏng thể xác và tinh thần, đã từng nói ra rất nhiều bí mật, trong đó Michelle đã nói, ông nội nàng là đệ tử của Ngộ Đạo quan, nhiều năm không về nước là vì sợ kẻ thù ám hại, càng không biết tung tích của sư huynh đệ đồng môn. Lý Thanh Vân nói cho nàng biết chuyện Huyền Ấn Tử còn đang truyền thừa đạo thống khó nhọc, cũng nói cho nàng biết bộ xương khô trong hang động đá vôi dưới lòng đất chính là Linh Hư đạo nhân, nếu như Michelle nói cho ông nội nàng biết, vậy lão giả kia cũng nên đến.

“Lão phu họ Dịch, gọi tôi một tiếng lão Dịch hoặc là ông già Dịch đều được.” Nói xong, lão giả lại gắp vài miếng rau dưa, ăn ngon lành.

Lão giả hiển nhiên cũng nhận ra chỗ không tầm thường của Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô, sợ nói sai bối phận, do đó chừa chỗ trống thật lớn.

Lý Thanh Vân hơi chần chừ, vẫn gọi: “Cái này… lão Dịch, tạm như vậy đi, nếu muốn ăn thì ông ăn nhiều chút. Lại nói, khả năng chúng ta còn có chút sâu xa, ông cũng đừng khách khí, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, không đủ ăn có thể lấy tạm về khách sạn ăn. Thời gian không còn sớm, tôi thu đồ trước.”

Trở lại khách sạn, Dương Ngọc Nô xấu hổ không dám đối mặt với Lý Thanh Vân, bởi vì đến phòng nàng mới biết, hóa ra đây là phòng đơn, nếu như ở đây, phải chung giường với anh họ.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.