Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới của người giang hồ

Phiên bản Dịch · 2110 chữ

Hình như Lý Xuân Thu đã thể lực hao hết, không nhúc nhích, bị ánh đao bổ trúng. Vành tai lớn thầm thấy vui vẻ, nhưng mà còn chưa kịp vui vẻ, đã cảm thấy không tốt, bởi vì một đao này không nặng nề như chém trúng vào thân thể, ngược lại nhẹ hều, giống như chém vào không khí.

Thứ mới vừa chém trúng lại là một huyễn ảnh, Lý Xuân Thu tiến vào cảnh giới thứ ba, tốc độ đã vượt qua tưởng tượng của ông ta. Người áo đen vành tai lớn không chút suy nghĩ, lập tức nhảy tới trước. Hai người áo đen đằng sau dùng giọng điệu cổ quái lớn tiếng nhắc nhở ông ta cẩn thận. Nhưng mà chờ khoảnh khắc ông ta nghe được tiếng nhắc nhở, trên lưng đã trúng một chưởng.

Bốp cực kỳ vang dội, giống như đánh lên trên kim loại. Người áo đen vành tai lớn giống như cây cọc gỗ, ngã ra xa hơn mười mét, nện lên trên một tảng đá lớn, tảng đá bị ông ta đập vào vỡ nát, còn ông ta giống như không có việc gì, phun ra một bãi máu tươi, nhiễm ướt cả miếng vải đen trước mặt.

Ông ta tức giận, kéo miếng vải đen xuống, quả nhiên là phiên tăng vành tai lớn Ma Kha Hiệp Già.

“Tiến vào hóa cảnh, năng lực quả nhiên không phải bình thường, tốc độ vượt qua tưởng tượng của ta. Nhưng mà, sức mạnh của ngươi giống như yếu bớt hơn nửa, bằng không, trúng một chưởng này, ta hồi lâu không dậy được.” Nhìn Lý Xuân Thu càng thêm suy yếu, phiên tăng vành tai lớn vô cùng hưng phấn, sát ý tàn nhẫn lóe lên trong mắt.

Trong lúc ông ta nói chuyện, hai người áo đen đằng sau cũng giơ đao bổ tới, động tác cũng nhanh như quỷ mị, chỉ có ánh đao lóe ra tia sáng tử vong ở trong ban đêm tối tăm.

“Tuy rằng hơi yếu ớt, nhưng giết các ngươi đã đủ.” Giọng nói của Lý Xuân Thu như có như không ở trong ánh đao, chỗ quyền cước va chạm, giống như mỗi một tiếng sấm, truyền đi rất xa.

Lý Thanh Vân leo đến giữa sườn núi, nghe thấy tiếng đánh nhau ở trên đỉnh núi, lập tức khẩn trương, chỉ mong biến thành một con diều hâu bay lên.

Khi Lý Thanh Vân đuổi tới đỉnh núi, cảnh tượng nhìn thấy giống như một chiến trường tàn phá sau chiến dịch quy mô nhỏ, ba đại hòa thượng với khuôn mặt kỳ quái quần áo tả tơi, tuy rằng toàn thân là vết thương, một người trong đó còn cánh tay đứt tận vai, ba thanh loan đao lại vỡ vụn từng mảnh, rơi ở dưới chân bọn họ, cho dù như thế, bọn họ vẫn vây chặt quanh Lý Xuân Thu, sát ý lạnh thấu xương.

Lý Xuân Thu ngồi xổm ở bên trong, trên thân có vài dấu chưởng đỏ bừng, khóe miệng và lỗ mũi đang tí tách nhỏ máu.

“Muốn cho ta chết, ba người các ngươi chôn cùng cũng không đủ, có lẽ cũng có thể giết sạch Lạn Đà tự các ngươi. Nghĩ thông suốt, thật sự định tiến hành tử chiến sau cùng sao? Ha ha, không biết Bạch Cốt quan các ngươi tu luyện có thể tiến hành công kích trên thần hồn của ta không, mới vừa bước vào cảnh giới thứ ba, rất muốn cảm thụ một chút thứ gì đó trong truyền thuyết.” Giọng Lý Xuân Thu trầm thấp, sát ý ngập trời, giống như một con mãnh hổ bị thương, có thể cắn người bất cứ lúc nào.

Chính vào thời điểm mấu chốt này, tiếng bước chân của Lý Thanh Vân đã làm rối loạn khí sơ sát ý của mấy người.

“Ai?” Mấy người không động, lại đồng thời đưa mắt liếc nhìn Lý Thanh Vân.

Lý Xuân Thu nhận ra Lý Thanh Vân đầu tiên, lập tức khẩn trương, quát lên: “Phúc Oa, sao cháu lại đến đây? Mau trở về! Đây là thế giới của người giang hồ, không liên quan đến cháu.”

Ông cụ định dùng danh dự của giang hồ để khóa chặt ba hòa thượng, không để cho bọn họ gây tổn hại đến cháu nội.

“Hừ hừ, đã đến đây, vậy đừng mong rời đi. Cho dù có phải là người giang hồ hay không, chuyện của bọn ta, dù sao không thể để cho bất cứ kẻ nào biết được. Nếu đã bắt gặp, chỉ trách số mệnh của hắn không tốt.” Hòa thượng bị chặt đứt một cánh tay kia cười lạnh, tiến lên trước một bước, miệng vết thương trên cánh tay không nhỏ máu, chính là động tác chồm hổm giống như sói bổ nhào khi săn, gầm lên.

Nhất thời, không trung dao động cổ quái, giống như có thứ gì đó nháy mắt đến trước mặt Lý Thanh Vân, nổi lên một trận gió lạ.

Lý Thanh Vân chỉ cảm thấy có thứ gì đó chui vào trong thân thể của mình, lông tơ trên da nháy mắt dựng lên, loáng thoáng, nhìn thấy ảo ảnh của một hòa thượng, giống như một ánh lửa, ở trước mặt mình, bao lấy mình, định theo các khe hở chui vào trong thân thể.

“Lý Xuân Thu, không phải ngươi muốn biết về huyền công trên thần hồn sao, vậy để cho cháu nội ngươi lĩnh giáo trước thay ngươi. Chờ hắn chết, ngươi lại nếm thử cũng không muộn.” Một phiên tăng khác dùng giọng điệu quái dị nói, chắn ở đằng trước tăng nhân cụt tay, cố ý kích thích Lý Xuân Thu.

“Cút ngay! Dám đụng đến cháu nội ta, ta nhất định tàn sát Lạn Đà tự ngươi.” Lý Xuân Thu đột nhiên nhảy lên, giống như tia chớp xuất hiện ở bên cạnh Lý Thanh Vân, ông cụ hét lớn, âm thanh như cuộn sóng, nện lên trên ánh lửa hư ảo. Ánh lửa kia vụt sáng vụt tắt, nháy mắt yếu bớt gấp trăm lần, cuối cùng phụt, biến mất khỏi trên thân Lý Thanh Vân.

Tăng nhân cụt tay há to mồm hộc máu, đặt mông ngồi dưới đất, ôm đầu, đau khổ rên rỉ lăn lộn: “Dùng âm thanh phá vỡ bồ đề nghiệp hỏa, không hổ là võ giả cảnh giới thứ ba… Nhưng mà, ta muốn giết một người bình thường, không ai ngăn cản được.”

Nói xong, đã thấy phiên tăng vành tai lớn Ma Kha Hiệp Già ngăn cản Lý Xuân Thu thay ông ta, một sư huynh khác vẫn hộ pháp cho ông ta, nhất thời nhịn cơn đau đầu, ngồi xếp bằng, hai tay bắt ấn, nhướng mày, lại cố tình thi triển huyền thuật, một ngọn lửa hư huyễn tuôn về phía Lý Thanh Vân.

Người thường không nhìn thấy ngọn lửa này, nhưng người tu luyện có thành tựu lại có thể nhìn thấy. Trình độ này còn kém xa linh thể xuất khiếu, chỉ xem như cảnh giới thứ hai của linh tu huyền giả, có thể sử dụng thuật pháp đánh bị thương người, nhưng không thể làm cho cả linh thể xuất khiếu. Nói cách khác, tu vi của hòa thượng này còn kém xa Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân mới chỉ vừa ngây người, không ngờ lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, ông nội vì giúp mình, bị phiên tăng vành tai lớn đánh lén, lại thêm một vết thương trên người. Hiện giờ thấy đại hòa thượng này lại dùng chiêu thuật giống vậy đối phó với mình, lập tức nổi giận, ngươi đã cố ý chui lên người ta, vậy để cho ngươi chui đủ.

Ngọn lửa màu đỏ hư ảo kia mới vừa đến trước mặt Lý Thanh Vân, hắn đã hừ lạnh, duỗi tay trái mở tiểu không gian ra. Lấy tốc độ mắt thường khó thấy thu ngọn lửa màu đỏ kia vào trong tiểu không gian.

Sau đó đóng cửa tiểu không gian. Dù sao tiểu không gian hoàn toàn khép kín, hắn vốn không quan tâm ngọn lửa kia tiến vào tiểu không gian sẽ ra sao, sau đó nhìn chằm chằm vào tăng nhân thi pháp đột nhiên thân thể cứng đờ kia nói: “Giết đã ghiền chưa? Người thường dễ giết không?”

Tăng nhân cụt tay kia chưa trả lời, giống như đang ngủ, trên mặt vẫn giữ trạng thái đau khổ và dữ tợn, nhưng ngực đã không còn hô hấp.

Phiên tăng hộ pháp cho tăng nhân cụt tay biến sắc mặt, nhất thời đặt tay lên trên động mạch sau tai ông ta, không có nhịp đập, cũng tương đương với không có mạch đập, không có mạch đập chính là thành người chết.

Lý Thanh Vân chỉ tùy tiện chỉ một tay, tăng nhân cụt tay đã chết.

Tình huống quỷ dị và khó tin như vậy dọa sợ phiên tăng này đến mức kêu to lên: “Sư huynh, người trẻ tuổi này có cổ quái, hắn tùy tiện chỉ một ngón tay, Arza đã tọa hóa thăng thiên rồi.”

Ma Kha Hiệp Già đang định tập trung sức lực một lần đánh gục Lý Xuân Thu đã bị thương nặng, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của sư đệ, hoàn toàn không tin nổi. Không dám phân thần, nhưn vẫn bị Lý Xuân Thu một chưởng đập bay, toàn bộ xương bả vai đều nát, cánh tay phải đã không nâng lên được.

“Không thể nào, nhất định là trùng hợp, có lẽ vừa khéo hắn đã bị Lý Xuân Thu gầm làm trọng thương, lại cố tình thi pháp nên mới tọa hóa quy thiên. Đừng chậm trễ thời gian, nhanh giết chết thằng nhãi đó, lại toàn lực đối phó với Lý Xuân Thu.” Ma Kha Hiệp Già nghi ngờ, ông ta đứng lên khỏi mặt đất, không lập tức ra tay, bởi vì Lý Xuân Thu đã lảo đảo khó đi, trọng thương chống đỡ hết nổi.

Tăng nhân kia vốn không dám khẳng định có chuyện gì, nghe thấy lời giải thích của Ma Kha Hiệp Già, cũng chỉ đành tin tưởng, vì thế hét lớn, vung quyền đánh về phía Lý Thanh Vân.

Thật ra Lý Thanh Vân không rảnh rỗi, không nghĩ tới dùng tiểu không gian thu ngọn lửa linh hồn của tăng nhân cụt tay, đối phương đã ngỏm. Sau khi ngọn lửa linh hồn kia tiến vào tiểu không gian đã lập tức bị tiểu không gian tan chảy phân giải, toàn bộ tiểu không gian giống như đổ một trận linh vũ, vạn vật ân trạch, sức sống dạt dào, nhận được ích lợi vô cùng, ngọn núi nhỏ kia cũng ầm ầm cao lên hơn mười trượng trong linh vũ, phạm vi mở rộng rất nhiều.

Hiệu quả như vậy còn mãnh liệt hơn cả cắn nuốt vài khối phỉ thúy phẩm chất thượng giai, điều này khiến cho Lý Thanh Vân vui mừng quá đỗi. Một phen thu lại này, ít nhất có giá trị vài trăm triệu, hóa ra phiên tăng tu luyện có thành quả này vẫn rất đáng tiền.

“Đến rất tốt! Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người khác thi triển thuật pháp linh tu. Nếu như các ngươi là sư huynh đệ, cũng hẳn hiểu chút nhỉ. Nắm tay con mẹ nó yếu đuối làm sao, ngươi dùng ngọn lửa gì kia công kích ta đi.” Lý Thanh Vân và tăng nhân kia đọ một quyền chân thật, Lý Thanh Vân lùi lại ba bước, phiên tăng kia cũng lùi lại ba bước.

Cánh tay của Lý Thanh Vân kêu lên rắc rắc, giống như vỡ vụn nhiều chỗ, hắn đau đến hơi nhíu mày, không biết lấy đâu ra một cái cốc, uống vào một ngụm chất lỏng màu xanh đậm. Sau đó vung vẩy tay, giống như chẳng có chuyện gì.

Còn phiên tăng kia thì đau đến đổ mồ hôi lạnh, cánh tay kia đã vặn vẹo biến hình, một đoạn xương cốt màu trắng mang theo màng máu lộ ra từ khuỷu tay, vết rách nhìn thấy ghê người.

“Ma quỷ, người trẻ tuổi này là ma quỷ…” Sau đó ông ta bô bô nói một trận lời Lý Thanh Vân nghe không hiểu, hình như là kinh văn, lại hình như là tiếng Phạn cổ đã sớm mất đi tính lưu thông.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.