Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Song sắt bị dỡ

Phiên bản Dịch · 1882 chữ

Chuyện đầu tiên Lý Thanh Vân làm khi về Xuyên Thục là muốn về nhà, nhưng Vương Siêu lại không cho hắn về, nhất định phải mời hắn làm một chuyến sống phóng túng, cuối cùng dưới khuyên bảo của những người bạn như Điền Mục, bất đắc dĩ ở lại một đêm, không biết chơi cái gì, sáng sớm ngày hôm sau mới thoát thân, trở về trấn Thanh Long.

Cuộc sống của đám khốn này quá sa đọa, trong ấn tượng mơ hồ trước đó, hình như có một đám người đẹp quanh quẩn bên mình, bày ra đủ tư thế kiều diễm, cuối cùng đều không thể bằng nổi 1% em họ Dương Ngọc Nô, bị hắn lần lượt từ chối, sau cuối hình như lẻ loi vượt qua một đêm.

Khi trở lại trấn Thanh Long, Lý Thanh Vân còn thấy may mắn, may mà không bị đám khốn này ăn mòn, bằng không chẳng biết ăn nói sao với em họ.

Chính là khi trở lại biệt thự, cảm thấy có gì không đúng, con mẹ nó, hàng rào song sắt to lại bị dỡ bỏ, biệt thự của mình cứ thế lộ ra trong tầm mắt của mọi người, không có gì cản trở.

Còn song sắt ban đầu thì bị ai đó nện đến lộn xộn, ném khắp đầy đất, gà nuôi ở trên đỉnh núi cũng chạy loạn khắp nơi, không có phạm vi cố định, lại chạy lên quốc lộ.

“Con mẹ nó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lý Thanh Vân giận dữ, nhìn lưới song sắt bị người cắt ra, lửa giận thiêu đốt trong lòng, mắng to, muốn nhận được một lời giải thích.

Lý Thiết Trụ tập tễnh xuất hiện, nhìn thấy Lý Thanh Vân, người đàn ông to con hơn bốn mươi tuổi này lập tức hai mắt rưng rưng, chỉ vào vết thương trên mặt, kêu gào nói: “Phúc Oa à, cháu phải làm chủ cho các chú, một tên chủ nhiệm chó má nào đó từ trong huyện đến, nói kiến trúc nông trường của chúng ta vi phạm luậ lệ, phải phá dỡ. Ba mẹ cháu đương nhiên không đồng ý, lý luận với bọn họ, cũng bị đội trật tự đô thị do bọn họ dẫn theo đánh bị thương, hiện giờ còn đang ở bệnh viện công an huyện. Bọn chú là công nhân đương nhiên bất mãn, tranh cãi vài câu với bọn họ, cũng bị mắt đi mấy người, bây giờ còn chưa được thả ra.”

Lý Thiết Trụ đi lại thật khó khăn, đi từ trong nông trường ra, giống như hôm nay không có ai đi làm, chỉ có bản thân ông kiểm tra theo lệ thường, tình huống cực kỳ bi thảm.

“Chủ nhiệm đểu giả gì? Trật tự đô thị gì, sao lại có liên quan đến nông trường chúng ta? Trưởng thôn đâu? Trưởng trấn đâu? Không có ai đứng ra chủ trì công đạo sao?” Tâm tình tốt của Lý Thanh Vân lập tức bị chuyện này tách ra, sắc mặt xanh mét, hầm hầm hỏi.

“Chú cũng không rõ, dù sao là quan to trong thành phố, đập phá nông trường của chúng ta. Ba mẹ cháu ngăn cản, bị bọn họ đánh, trưởng thôn cũng trúng vài cú, đến trong thị trấn tố cáo, trưởng trấn cũng rất căm tức, mới đi vào thành phố tố cáo, hiện giờ còn chưa trở lại.” Lý Thiết Trụ cũng là người thành thật, chỉ có thể thuật lại sự thật, nhưng có nhiều chuyện ông cũng không rõ ràng là sao, nói hơi ấp a ấp úng, nhưng khiến Lý Thanh Vân cuống lên.

“Chuyện xảy ra khi nào?” Lý Thanh Vân cố nén xúc động muốn giết người, lạnh lùng hỏi.

“Chính là xế chiều hôm qua. Vừa ăn cơm trưa xong, trong thành phố có hai xe người đến, người trong thôn còn chưa phản ứng kịp, đã bị đập phá. Về sau người của chúng ta bị thương, gọi điện thoại báo cảnh sát cũng không có ai để ý đến, cuối cùng là người trong thôn chúng ta đưa người bị thương đến bệnh viện công an, chờ xử lý.” Lý Thiết Trụ nói.

“Được rồi, cháu đã biết, cháu đi gọi điện thoại.” Lý Thanh Vân nói xong, lấy điện thoại ra gọi cho trưởng trấn Ngô Tiêu Vũ.

Điện thoại vừa gọi đã nhận, giọng Ngô Tiêu Vũ hơi mệt mỏi: “Ai vậy, có chuyện gì?" Giống như vừa tỉnh ngủ, trong giọng nói có vài phần mỏi mệt.

“Tôi là Lý Thanh Vân, trong thôn bọn tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng của Lý Thanh Vân hơi lạnh nhạt, trong lạnh nhạt là phẫn nộ đang đè nén, cho dù kẻ nào đều có thể nghe ra.

Ngô Tiêu Vũ vụt lên, giống như ngồi dậy từ trên giường, lo lắng nói: “Lý Thanh Vân hả, là như này, cậu tạm đừng gấp, nghe tôi giải thích. Hình như là người trong thành phố đến, dẫn theo hai xe của trật tự đô thị, đột nhiên đập phá nông trường của cậu, hiện giờ tôi vẫn đang ở trong thành phố khiếu nại, trước mắt còn chưa có lời giải thích thống nhất. Tôi đang nghĩ cách, cậu nhất định đừng kích động đấy, trước khi ba mẹ cậu nằm viện đã lần nữa dặn dò tôi không gọi điện thoại cho cậu, sợ ảnh hưởng đến chuyện bên ngoài của cậu.”

Lý Thanh Vân biết đây là thói quen xử lý của ba mẹ, có chuyện lớn bằng trời, đều không định kinh động đến mình. Nhưng mà, xảy ra chuyện như vậy, sao mình có thể chịu được, cho dù dính dáng đến ai, nhất định sẽ phải khiến cho kẻ đó trả giá gấp ngàn vạn lần.

“Lấy năng lượng của các chị, còn chưa điều tra ra là ai làm sao?” Giọng của Lý Thanh Vân lạnh như băng, nghe khiến cho người ta không rét mà run.

“Là, là… hình như có liên quan đến Hứa Tĩnh Thủ, nhưng trước mắt không có chứng cứ trực tiếp, hành động lần này là do cục trưởng của Cục Quản lý Đô thị dẫn đội.” Ngô Tiêu Vũ cẩn thận đáp lại.

“Hừ, trong thị trấn không làm chủ cho dân chúng bình thường bọn tôi, thật sự lãng phí tiền thuế nộp lên hàng năm.” Lý Thanh Vân không chút khách khí cúp điện thoại, chỉ mong lập tức xử lý toàn bộ người gây chuyện.

“Này này… Lý Thanh Vân, cậu đừng kích động chứ, tôi sẽ lấy lại công đạo giúp cậu…”

Lý Thanh Vân không nghe giải thích trong điện thoại đã cúp máy, ba lô đều không để vào trong nhà, lên thẳng xe bán tải, nói với Lý Thiết Trụ: “Chú, hôm nay chú tiếp tục trông nông trường giúp cháu, cháu đi vào thành phố thăm ba mẹ cháu trước.”

“Ừm ừm, chú hiểu, cháu cũng phải cẩn thận đấy, đừng gây xung đột với đám súc sinh trong thành phố kia, miễn cho bị thiệt.” Lý Thiết Trụ gọi với theo đằng sau, cũng không biết Lý Thanh Vân có nghe thấy không.

Lý Thanh Vân một hơi, lấy tốc độ cao vọt tới bệnh viện công an huyện, đi thẳng đến quầy phục vụ, kiểm tra tên họ bệnh nhân, đến chuyên khoa chấn thương chỉnh hình tầng ba, gặp được ba mẹ.

Em họ Dương Ngọc Nô vẫn luôn ở bên cạnh canh chừng, chính là hành động của nàng không lưu loát lắm, hỏi tình huống của nàng, nàng cũng không nói. Nhìn thấy Lý Thanh Vân chỉ cười ngây ngô, nói mình không có việc gì, chính là dượng và cô chịu tội, trên thân bị thương vài chỗ, bây giờ còn không thể xuống giường đi lại.

Lý Thanh Vân nhìn thấy ba mẹ vốn khỏe mạnh, hiện giờ cả hai đều nằm ở trên giường không dậy nổi, trên người trên mặt đều là vết bầm tím, lập tức giận không chịu nổi. Hắn thấp giọng hỏi vài câu, không hỏi ra được gì từ chỗ ba mẹ, ngược lại ba mẹ an ủi hắn, kêu hắn đừng kích động, nói không thể phát sinh xung đột với người của cơ quan nhà nước, bằng không người chịu thiệt luôn là mình.

“Ba mẹ, hai người yên tâm, con không có chuyện gì. Hai người bị thương có thể hiểu được, nhưng mà lấy thân thủ của Ngọc Nô, cũng sẽ bị thương sao?” Gân xanh trên trán Lý Thanh Vân nhảy dựng, muốn biết được chân tướng sự việc.

“Là một vị sư huynh do Doãn Tuyết Diễm mang đến, nói là cao đồ của Bát Quái môn, tên là Phương Chiếu Minh gì đó, cứ muốn tỷ thí với em, lúc đó em đã nhận được điện thoại, nói là trong thôn xảy ra chuyện, muốn trở về nhìn xem tình hình, rơi vào đường cùng mới tỷ thí với người đàn ông chặn đường này, không ngờ võ công của đối phương thật sự cao, em bị thiệt thòi, sau lưng trúng một chưởng, hơi khụ, do đó động tác không quá lưu loát.” Dương Ngọc Nô có tính tình tốt, ăn thiệt thòi lớn như vậy cũng không thấy nàng tức giận.

Nhưng lại chọc giận Lý Thanh Vân vô cùng, sát ý tăng nhiều.

Đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người đá văng ra, hai nam hai nữ đi vào, người dẫn đầu đúng là Phương Chiếu Minh, Hứa Tĩnh Thủ và Tần Dao lại cũng đi cùng.

“Dương Ngọc Nô, lần trước tỷ thí với cô còn chưa đã, nghe nói cô ở đây, nên đặc biệt chạy tới quyết định phân cao thấp với cô. Chuyện này có liên quan đến danh dự của Thái Cực và Bát Quái môn, cô đừng có sợ hãi tránh né, giống như lần trước, mới trúng một chưởng đã bỏ chạy, đây không phải là chuyện nữ giang hồ nên làm.” Người dẫn đầu đúng là Phương Chiếu Minh, nói ra lời chậm rãi đĩnh đạc, ngay thẳng vô cùng.

Nhưng mà hắn vừa mới nói xong, chỉ thấy một bóng dáng giống như một con báo đốm phẫn nộ, nháy mắt vọt tới trước mặt hắn, giơ tay tát, tốc độ quá nhanh, hắn lại không kịp né tránh, chợt nghe thấy bốp, nháy mắt té xa ba bốn mét, nện mạnh lên trên bậc cửa, hộc từng ngụm máu.

“Không phải mấy người thích tỷ thí sao? Được, bắt đầu từ hôm nay, ông đây nhìn thấy bất cứ kẻ nào tự xưng là Bát Quái môn sẽ đánh cho kẻ đó răng rơi đầy đất!” Lý Thanh Vân không dừng tay, xông lên trước, một trận quyền đấm cước đá về phía Phương Chiếu Minh đã ngã trên đất hộc máu, rõ ràng là quyền cước bình thường, nhưng Phương Chiếu Minh ở trên đất lại không thể tránh né, lúc này, trừ bỏ kêu la thảm thiết ra, chính là âm thanh quyền cước nặng nề.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.