Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị đi đổ thạch

Phiên bản Dịch · 2638 chữ

Lý Thanh Vân học xong muối củ cải khô từ chỗ bà nội, trở lại nhà mình bắt đầu luyện tập, củ cải hắn dùng vốn đến từ tiểu không gian, chất liệu tuyệt đỉnh, nếu như dùng nguyên liệu như vậy đều không làm ra củ cải khô ngon, vậy chính là vấn đề tay nghề.

Cắt một giỏ to củ cải, định đặt ở trong sân phơi, nhưng nhìn trái nhìn phải, ánh mặt trời bị cây cối và trúc che khuất phần lớn, hết cách, đành phải trèo lêu lầu. Đằng trước lầu có một khoảng không, có thể phơi đồ, bình thường cũng có thể uống rượu tán gẫu phơi nắng.

Còn chưa bày biện xong đã nhìn thấy một chiếc xe sang trọng chạy trên đường lớn đến, nhìn hơi quen, thấy chiếc xe này chạy thẳng đến cổng sắt mới biết là tìm mình.

Gần đây công nhân ra vào thật thường xuyên, cánh cửa sắt hơi vướng víu, dù sao nông trường này chỉ có một lối ra, nên mở cửa ra cũng sẽ không có vấn đề gì. Gà lông đen trứng xanh nuôi thả ở trên đỉnh núi đã sớm thành thói quen tìm sâu ở trong ruộng rau, sẽ không chạy loạn.

Chiếc xe việt dã có tiếng này quả nhiên dừng lại ở bãi đỗ xe bên kia biệt thự, Vương Siêu ra khỏi xe, mở cốp, xách ra một đống lễ vật từ trong đó. Hôm nay con nhà giàu này lại không hề mang theo bất cứ một ai, một mình tới cửa.

“Hi, anh bạn kia, sao không mang cô em nào xinh đẹp tới vậy?” Lý Thanh Vân đứng cạnh lan can trên lầu chào hỏi, cười tủm tỉm, không vì gì khác, anh nhà giàu này xách theo mấy rương rượu ngon thuốc xịn, giá trị xa xỉ, nhà giàu như vậy đến đây kiếm cơm mỗi ngày cũng được người hoan nghênh.

Lúc này Vương Siêu mới nhìn thấy Lý Thanh Vân, ngẩng đầu lên cười nói: “Cậu còn nói sao, cô em lần trước tôi mang theo cứ khóc kêu đòi phương thức liên lạc của cậu, tôi vừa tức giận đã đá cô nàng rồi. Vì đề phòng cái mũ trên đầu đổi màu, sau này đến nhà cậu, tuyệt đối không mang theo cô nào nữa.”

Hai người đùa giỡn, Lý Thanh Vân cũng đã bày xong củ cải trong tay, mang theo giỏ chạy xuống. Đón Vương Siêu vào trong nhà, rót nước mời thuốc, sau đó ngồi trên ghế sofa tán gẫu.

Hai người nói bậy một phen, Vương Siêu mới nói ra ý đến: “Người anh em, cậu đã xem video trên mạng rồi đúng không? He he, chính là về hải đông thanh hái hồng đó. Lúc trước tôi ở hiện trường còn không quá rung động, nhưng trở về vừa xem video lại càng nghĩ càng ngạc nhiên, do đó quyết định, con của hải đông thanh kia, tôi chắc chắn mua một con, giá cậu ra.”

Lý Thanh Vân vừa nghe vậy, lập tức vui vẻ nói: “Anh cuống gì chứ, mới vừa ấp nở không lâu, huấn luyện đại bàng huấn luyện chim ưng ít nhất phải lớn chừng ba bốn tháng mới có thể có hiệu quả, quá sớm quá trễ đều không được. Khi nào đến thời gian, tôi nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh.”

“Tôi có thể không vội sao, chính là hai con chim non, tôi chắc chắn sẵn lòng bỏ tiền mua một con, Điền Mục thằng cha kia cũng sẽ không thể khách khí, đừng thấy anh ta ngoài mặt không nói gì, nếu như thừa dịp tôi đi Myanmar tham gia chợ chào bán công khai phỉ thúy, một hơi mua cả hai con chim non này, tôi khóc đều không kịp. Phương pháp kiếm tiền của anh ta quá rộng, mặc dù tôi có tiền, nhưng phải để ý đến thời gian hoàn vốn và khoảng cách đầu tư. Gần đây tôi có rút ra vài trăm tiệu chuẩn bị tham gia vào chợ chào bán công khai phỉ thúy, do đó trích hai mươi triệu từ trong đó, gửi tạm ở chỗ cậu, xem như là tiền đặt cọc, nhiều thì trả lại thiếu thì gửi bù, cậu bán cho người khác giá bao nhiêu thì để tôi giá bấy nhiêu là được, cộng thêm coi như người bạn này nợ cậu một nhân tình.”

Xem ra Vương Siêu thật sự thích hải đông thanh kiểu như này, một hơi nói nhiều như vậy. Sau đó hắn móc một tờ chi phiếu từ trong ví ra, mệnh giá hai mươi triệu, đặt lên trên bàn trước mặt Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân cầm chi phiếu lên nhìn, thở dài: “Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy chi phiếu mệnh giá lớn đến vậy, nhà giàu chân chính. Không nói gì nữa, hải đông thanh anh muốn cứ bao ở trên người tôi, chất lượng tuyệt đối cao nhất, không đề cập đến chuyện khác, hình thể lớn hơn hải đông thanh bình thường hai ba lần.”

“Ha ha, đã, tôi thích bạn bè tính cách hào sảng rõ ràng như vậy. Cậu thu tiền này, tôi cũng có thể yên tâm đi Myanmar.” Vương Siêu yên tâm, bưng trà trên bàn lên, ừng ực uống cạn.

Lý Thanh Vân nghe hắn nhắc đến chuyện chợ chào bán công khai phỉ thúy vài lần, nên nói: “Chợ chào bán công khai phỉ thúy ở Myanmar? Tôi tra được tư liệu ở trên mạng, không phải được tổ chức vào tháng sáu tháng bảy dương lịch hàng năm à? Sao năm nay lại tổ chức vào thời gian này vậy? Khoảng thời gian trước, tôi có từng gặp Ngô Trung Hưng ông chủ của Ngoan Thạch Trai ở trên tỉnh, ông ấy hẹn tôi tham gia chợ chào bán công khai phỉ thúy năm nay, tôi cảm giác như là kẻ lừa đảo, nên không để ý đến ông ta. Anh lắm liền, mặc dù anh có tiền, cũng phải cẩn thận kẻ lừa đảo đấy.”

“Đệt, khéo vậy, hóa ra cậu cũng quen biết ông chủ của Ngoan Thạch Trai hả. Tôi và lão Ngô là bạn bè, ông ấy lừa ai cũng không dám lừa tôi, trước khi ông ấy phát tài đã từng làm thuê trong cửa hàng đá quý của nhà ông ngoại tôi, tôi quen biết ông ấy vào thời điểm đó. Cậu biết đấy, gần đây nghề bất động sản sa sút, tài chính tôi nắm giữ nhiều lắm nhưng lại không có chỗ để đầu tư, tôi định trữ hàng đá thô phỉ thúy, ngọc thạch linh tinh.”

“Cái này có thể coi như chơi cổ phiếu, cũng không định kinh động đến người trong nhà, càng không muốn kinh động đến người bên chỗ ông ngoại với cậu tôi. Lần trước đến trong cửa hàng của Ngô Trung Hưng mua món đồ chuẩn bị làm quà sinh nhật tặng cho người ta, ông ta vừa khéo nhắc đến chuyện này, nói chờ chào bán công khai phỉ thúy mùa đông năm nay còn thiếu vài chục triệu, hỏi tôi có hứng thú tham gia không. Tôi không hề nghĩ ngợi, đồng ý.”

“Chợ chào bán công khai mùa đông và chợ chào bán công khai cử hành vào tháng sáu không giống nhau lắm, đều là một ít đá thô bị người sàng lọc, người sở hữu những đá thô này cũng vội ra tay, đổi thành tiền mặt, do đó giá rẻ, tính cá cược lớn hơn, chủ yếu nhằm vào các thương nhân châu báu ngọc thạch trong nước chúng ta. Chợ chào bán công khai chính thức sử dung đồng Euro, còn chợ chào bán công khai theo mùa thì sử dụng nhân dân tệ. Hơn nữa có quy định đặc thù, người tham gia, ngưỡng vào bàn là một trăm triệu nhân dân tệ, sau khi vào bàn ít nhất phải mua trăm triệu nhân dân tệ đá thô, càng nhiều càng tốt. Nói cách khác, làm xong thủ tục vào bàn, tiền thế chấp một trăm triệu này sẽ không trả lại.”

Lý Thanh Vân nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, nói: “Như này không giống với tư liệu tôi tra được, còn có chuyện như vậy sao?”

“He he, có gì khó hiểu chứ? Di động còn phân hàng nội địa và hàng xách tay, công ty phân chia nhà nước và tư nhân, chợ chào bán công khai phỉ thúy cũng có khác nhau, như vậy chẳng phải bình thường sao? Tuy rằng chợ chào bán công khai kiểu như vậy sẽ không quá công khai, nhưng tuyệt đối có tất cả thủ tục hợp pháp. Cậu không biết đâu, ở ngoài chợ chào bán công khai có vô số tập đoàn buôn lậu quy mô nhỏ, việc bọn họ làm mới là chuyện nguy hiểm mất đầu, sau khi bị quân đội chính phủ Myanmar bắt được, không nộp tiền chuộc số lượng lớn sẽ bị bắn chết, không khác gì buôn lậu thuốc phiện cả.”

Lý Thanh Vân bị lời hắn nói dọa sợ tim đập thình thịch, đột nhiên nói: “Khi nào mọi người đi vậy, dẫn tôi đi cùng được không, tôi cũng đi mở mang tầm mắt. Nếu như gặp được đồ thích hợp, tôi cũng định làm chút đá thô, tự mình cắt chơi. Tôi không tin được Ngô Trung Hưng, nhưng tin được anh.”

Một câu nói cuối cùng làm Vương Siêu vui vẻ, vỗ vai hắn nói: “Được, không đề cập đến chuyện khác, chỉ bằng câu này, anh đây cũng phải dẫn cậu đi. Nhưng cậu có hộ chiếu không? Không có hộ chiếu thì hơi phiền toái, còn phải nhờ người làm gấp.”

“Có hộ chiếu, bạn gái cũ học ngoại ngữ, thường xuyên ra nước ngoài du lịch, tôi cũng đi theo hai lần, sau này thật sự không chi trả nổi, hộ chiếu vẫn luôn nằm dưới đáy va li.” Lý Thanh Vân đáp.

“Vậy được, cậu đưa hộ chiếu và các giấy chứng nhận liên quan cho tôi, tôi làm thủ tục xuất ngoại cho cậu, tối ngày mai cậu lên tỉnh liên hệ tôi, chúng ta gặp ở tỉnh, ngày kia đúng giờ xuất phát, đi máy bay qua.” Vương Siêu lập tức đồng ý, hiệu suất làm việc siêu cao.

Xế chiều hôm đó tiễn Vương Siêu đi, Lý Thanh Vân đi ngân hàng, đổi chi phiếu thành tiền mặt, sau đó thúc giục Thương mại Đại Hoa thanh toán một khoản tiền hàng, lại kêu ba nhà hàng lớn đến vận chuyển một lần hàng, tổng cộng vào sổ hai mươi lăm triệu. Hắn chuẩn bị đi theo Vương Siêu thử thời vận, mua một ít đá thô phỉ thúy hoặc ngọc thạch, dự trữ tài nguyên linh khí cho tiểu không gian.

Sắp xếp chuyện trong nhà xong, buổi trưa ngày hôm sau, Lý Thanh Vân lái xe lên tỉnh. Buổi chiều gặp mặt Vương Siêu ở khách sạn hắn nói, Lý Thanh Vân chỉ đeo một túi nam công sở gọn nhẹ, vào phòng chỉ định.

Mới vào cửa, Ngô Trung Hưng vừa nhìn đã nhận ra Lý Thanh Vân, vẻ mặt rất phức tạp, lại rất nhanh đã cười đi đến bắt tay: “Ông chủ Lý, cậu giấu thật sâu, hoa ra cậu là người bạn thần bí tổng giám đốc Vương đây thường nói.”

Lý Thanh Vân cười đáp lại: “Ông chủ Ngô khách khí rồi, khoảng thời gian trước trong tay hơi kẹt, vẫn luôn không dám tham gia vào ngành nghề này. Hôm qua mới kiếm được một khoản nhỏ, lại nghe Vương Siêu nhắc đến chuyện đi tới chợ chào bán công khai Myanmar, nên nóng đầu muốn đi theo mở mang tầm mắt. Đến Myanmar, kính xin ông chủ Ngô chỉ điểm nhiều hơn, cũng cho tôi thơm lây.”

Vương Siêu đang thấp giọng trao đổi với một lão giả hơn năm mươi tuổi, nhìn thấy Lý Thanh Vân đi vào, hắn cũng vô cùng khách khí, đứng lên giới thiệu: “Người anh em, cậu đến đây. Nào, để tôi giới thiệu một chút, ông chủ Ngô không cần phải nói, hai người vốn có quen biết. Người ngồi ở trước mặt tôi đây là chuyên gia giám định đá quý, lần này chúng ta đi đến chợ chào bán công khai Yangon tìm vận may, hoàn toàn dựa vào Hồ lão tiên sinh chỉ điểm.”

Lão giả kia đeo kính, có mùi sách, nói chuyện vô cùng khách khí, cười nói: “Chuyên gia cái gì chứ, hiện giờ chuyên gia đều dùng để mắng chửi người. Tôi tên Hồ Hoài Nghĩa, gọi tôi lão Hồ cũng được, lần này đi theo đến Myanmar là có tư tâm, ha ha.”

Mãi cho đến khi ăn cơm chiều, Lý Thanh Vân mới biết tư tâm Hồ Hoài Nghĩa nói là gì.

Khi ăn cơm, con trai hắn mới vội vàng tới, chào hỏi mọi người rồi vùi đầu ăn cơm, cũng không phải kiêu ngạo, chính là không muốn để ý đến người khác, trên mặt tức tối, giống như vừa cãi nhau với người ta.

Hồ Hoài Nghĩa nhìn thấy con trai đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi rồi nhưng vẫn còn không lễ phép như vậy, trên mặt hơi xấu hổ, lập tức khiển trách: “Hồ Nhuệ, con không chỉ tới trễ, sau khi vào còn mặt thúi ra đó, là ai nợ gì con sao? Thế nào, có phải trong cửa hàng xảy ra chuyện gì không?”

Răn dạy là giả, giải thích thay con trai, dùng nó để nói xin lỗi mới là thật. Dù sao con trai không có tư cách xụ mặt ở trước mặt hai chủ thuê.

“Thôi, ba đừng nói nữa, vì kiếm tiền, cả căn tiểu biệt thự ở trung tâm thành phố kia đều cầm cố. Đám hút máu kia còn định mua ngọc thạch tranh chữ cổ trong cửa hàng với giá thấp nữa chứ, rất quá đáng, thiệt thòi cho con bình thường coi bọn họ như bạn bè.” Hồ Nhuệ tức giận bất bình mắng.

Nhắc đến đề tài tiền, bầu không khí càng xấu hổ. Căn cứ vào tình huống, hai chủ thuê này sẽ trả cho Hồ Hoài Nghĩa một khoản phí tư vấn chuyên nghiệp lớn, nhưng mà chủ thuê không có khả năng tạm ứng tiền kinh doanh giúp con trai ngươi. Ngươi không nói thì thôi, nếu như nhắc đến ở trên bàn rượu, bầu không khí lập tức lạnh lẽo, người ta tiếp lời không được, không tiếp lời cũng không xong.

Lý Thanh Vân xem như là nửa người ngoài cuộc, cười lạnh tiếp nhận đề tài: “Người bạn này cũng định đến chợ chào bán công khai phỉ thúy để đánh cược một lần sao, chúng ta xem như cùng một loại người. Nhưng mà tôi không dám cầm nhà, chơi không lớn, có bao nhiêu tiền nhàn rỗi thì chơi bấy nhiêu.”

Hồ Nhuệ lại khinh thường hừ lạnh: “Hừ, cậu định khuyên tôi lượng sức mà làm sao? Ha ha, tôi và cậu không cùng một loại người. có cơ hội bay lên trời, tại sao tôi không nắm chắc lấy chứ? Giao dịch đen mùa đông có thể có cơ hội hơn cả chợ chào bán công khai chân chính, chỉ cần nắm được tí xíu, tôi cũng sẽ phát tài. Cơ hội như vậy không cần, cứ cả ngày rúc ở trong cửa hàng nhỏ vậy chẳng phải tốn thời gian sao.”

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.