Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nông trường bên cạnh so trồng rau

Phiên bản Dịch · 2575 chữ

Tốn thời gian hai ngày, nhổ xong một mảng dây dưa trong ruộng, trước khi trồng rau cũng xin tư vấn ý kiến của thương mại Đại Hoa, đối phương kêu Lý Thanh Vân trồng nhiều loại chút, khiến cho chủng loại phong phú hết khả năng, mới có thể tiện mượn sức khách hàng cao cấp.

Nhưng lời ngầm chưa nói ra, chiếu theo ý tứ của bọn họ, cho dù hắn trồng ra rau dưa gì, đều sẽ thu mua theo giá cao trên hợp đồng, trên cơ sở của giá vốn, hưởng thụ chia phần sau khi tăng giá của thương mại Đại Hoa.

Vì thế Lý Thanh Vân đặc biệt tìm đến một công ty hạt giống, mua rất nhiều giống, ngâm ở trong linh tuyền tiểu không gian hai ngày. Trong vòng hai ngày này, công nhân đã bắt đầu bón phân trong đất, dùng máy cày một lần, có thể gieo hạt bất cứ lúc nào.

Phần lớn rau xanh đều trực tiếp quảy hạt, do đó không cần ngâm nảy mầm. Nhưng có rau dưa lại cần ươm giống trước, chờ cây non lớn chút lại trồng từng gốc một.

Vài ngày này Lý Vân Thông không làm việc nghiêm chỉnh, định đi cua em họ của Hứa Tĩnh Thủ, đáng tiếc người ta vốn không thèm để ý đến hắn, việc nghiêm chỉnh không làm, nhưng chuyện hư hỏng thì hỏi thăm ra được cả đống. Nói vài ngày này Hứa Tĩnh Thủ thật sự thê thảm, mẹ của Tần Dao đến, suốt ngày kể lể hắn, kêu hắn nhanh chóng xây biệt thự, đừng để cho con gái ở đây chịu khổ, cũng đừng để cho hắn mất thể diện ở đây, kém hơn bạn trai cũ của Tần Dao.

Sau đó khi biệt thự khởi công còn phải trồng rau dưa đúng vụ lên trên mảnh đất hơi tốt chút mới vừa khai khẩn ra. Tạm thời không bàn tới chất lượng đất hoang mới vừa khai khẩn ra, chỉ riêng về diện tích thôi, cũng có chừng hai mươi mẫu, khi khai hoang đã bỏ sót vô số cỏ, nếu như trồng rau xanh đúng vụ, không biết sẽ có bao nhiêu cỏ, cướp đoạt chất dinh dưỡng của rau dưa.

Hứa Tĩnh Thủ không biết trồng rau, nhưng hắn không ngốc, cũng sẽ mời chuyên gia nông nghiệp. Vì thế mời một giáo viên của trường nông nghiệp thành phố đến, chỉ điểm cho hắn phương án gieo trồng một ít rau dưa có hiệu quả kinh tế và lợi ích khá cao. Hứa Tĩnh Thủ làm theo, kêu công nhân mua hạt giống, phân, bắt đầu vội vàng gieo trồng, giống như chạy đua với thời gian.

Lý Vân Thông cười nói với Lý Thanh Vân, nói là đang vội gieo trồng, kêu hóa hiệu quả và lợi ích lớn nhất, nhưng nhìn sao đều giống như phân cao thấp với ngươi. Không nói cái khác, ngươi trồng rau dưa gì, bọn họ trồng rau dưa đó, rau chân vịt, cải cúc, cúc đắng, rau cải thảo, rau xà lách, rau mùi, cải chíp…

“Muốn so với anh, anh ta chết đều không biết chết như thế nào, có bản lĩnh rau của anh ta cũng lấy giá 20 tệ, anh sẽ bội phục anh ta. Về phần phân chia với thương mại Đại Hoa, anh khỏi nói, miễn cho đả kích đến tính tích cực của anh ta.” Lý Thanh Vân cười nói.

“Rau dưa mùa đông, nếu như khí hậu không tốt, có vài loại rau cũng có thể bán được 20 tệ, đặc biệt là kỳ Tết ta… he he, anh đừng khoác lác quá.” Lý Vân Thông trêu ghẹo nói.

“Nếu như rau dưa bình thường bán được 20 tệ, rau của anh dám tăng lên 200 tệ.” Lý Thanh Vân tin tưởng gấp trăm lần nói.

Hai người ngồi ở cửa biệt thự, đang nói chuyện phiếm, lại thấy Lý Xuân Thu nghiêm mặt, mang theo một lão hòa thượng có vành tai rất lớn chậm rãi đi tới. Hai người nghiêng đầu, nhìn xem phong cảnh riêng mình, không ai để ý đến ai.

Lý Thanh Vân vừa nhìn thấy hòa thượng này lập tức sinh ra một cảm giác cổ quái, người này có cái đầu lớn, để chòm râu dài, râu trắng như tuyết, buông ở trước ngực. Làn da màu đồng cổ, trên mặt lại không có bao nhiêu nếp nhăn, cũng không nhìn ra được hắn bao nhiêu tuổi, chỉ cảm thấy hắn thật cao lớn khỏe mạnh.

Ánh mắt của hòa thượng không lớn, lại mang đến cho người ta cảm giác sáng như sao, giống như có thể nhìn thấu đáy lòng người, dưới con mắt bình tĩnh ẩn chứa sức mạnh vô tận, không giận tự uy.

“Vành tai lớn, ngươi đừng rề rà, xem xong rồi thì nhanh chóng rời đi cho ta, đừng chậm trễ cháu nội ta làm buôn bán. Những phiên tăng các ngươi, ở trong núi làm hỏng đầu, vừa ra ngoài là gây chuyện thị phi, nếu như không phải ta nể tình cũ, đã sớm mỗi chưởng một tên, quất chết bọn chúng ném vào trong sông nuôi rùa.” Giọng nói của Lý Thanh Vân thật lớn, có vẻ rất không kiên nhẫn, từ xa đã nghe thấy tiếng khiển trách của hắn.

Lão hòa thượng kia cũng không giận, dứt khoát thốt ra a di đà Phật, vẫn không nhanh không chậm xem xét mọi nơi, đi thẳng đến trước mặt Lý Thanh Vân, liếc nhìn đại từ điển Khang Hi ở trong tay hắn, đột nhiên nói: “Sở thích của tiểu thí chủ thật đặc thù, lại ôm một quyển từ điển to, xem đến say sưa, không biết sao?”

Lý Thanh Vân bĩu môi, cũng không đứng lên, rất phẫn nộ khiển trách: “Ngươi quản được sao? Cho dù ta ôm ‘Long hổ báo’, lấy một chồng ‘Hoa hoa công tử’, ngươi có thể làm được gì? Đi đi đi, đừng đến nông trường của ta, nhìn thấy các ngươi là phiền. Người xuất gia gì chứ, không có chút lòng từ bi nào, lần trước có hai hòa thượng trung niên, không phân phải trái đúng sai gì đã đánh bị thương con ngựa trắng của ta, còn bóp cổ ta uy hiếp ông nội. Hừ, đừng tưởng rằng ta không biết, hai tên khốn kia chính là đồ đệ của ngươi, ông nội ta đã nói.”

“Đúng rồi, ngươi chính là hòa thượng vành tai lớn gì đó đúng không, ta chữa cho con ngựa kia hết hơn mười ngàn tệ, ngươi tiện thể thanh toán giúp đồ đệ của ngươi đi.” Lý Thanh Vân nói xong đã chìa tay ra, đòi bồi thường.

“A di đà Phật, bần tăng pháp danh Ma Kha Hiệp Già, không phải hòa thượng vành tai lớn, do đó, thí chủ chắc chắn nhận nhầm người.” Giọng nói của lão hòa thượng có một nhịp điệu đặc thù, khi nói chuyện rất dễ nghe, nhưng ý tứ biểu đạt lại rất vô lại, không nhận nợ, một câu ngươi nhận nhầm là vòng qua tất cả vấn đề.

“Hừ hừ, một kẻ chân sắp bước vào quan tài rồi, da mặt vẫn dày như vậy. Nhưng da mặt dày thế, vì sao năm đó Linh Hư đạo trưởng chỉ giễu cợt ngươi vài câu, ngươi lại ngoan độc lên, diệt đạo thống của hắn chứ?” Lý Xuân Thu cười lạnh hỏi.

Ma Kha Hiệp Già a di đà Phật, vẻ mặt nghiêm túc nói: “A di đà Phật, hiểu lầm của các ngươi đối với bần tăng quá sâu, không nói cũng thế. Chỉ có điều vài đồ nhi của bần tăng chết không minh bạch, thật sự khiến cho người ta lo lắng, nếu như không tìm ra ác ma ẩn chốn nhân gian này, Lạn Đà tự bọn ta chắc chắn sẽ không an lòng. Ngày nào đó bần tăng tọa hóa, trong lòng cũng sẽ ghi nhớ, niết bàn không thành quả, sẽ hủy căn cơ tu hành muôn đời của ta.”

Lý Xuân Thu lại hừ lạnh, rất khinh thường pháp môn phật gia thần thần đạo đạo này của hắn.

Còn Lý Thanh Vân cũng ngây ngốc, giống như nghe không hiểu, mặc cho hòa thượng vành tai lớn nói xong, dạo vài vòng trong tiểu viện biệt thự của hắn. Giống như không nhìn ra cái gì, hòa thượng vành tai lớn lại đi một vòng dọc theo tường, cũng nhíu mày, không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

“Nông trường này không nhỏ, có cần lên trên núi đi dạo một vòng không?” Lý Xuân Thu không kiên nhẫn thúc giục.

“Không cần, ta nhìn thấy tiểu viện biệt thự này, trong lòng có cân nhắc. Đáng thương thay, mấy đồ nhi của ta đúng là đều chết ở đây. Người trẻ tuổi, ngươi thật ngoan độc!” Ma Kha Hiệp Già nói, một câu nói cuối cùng lại gầm ra nhịp điệu kỳ quái, trong không khí truyền đến tiếng chuông rung vù vù, đánh úp về phía Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân bị âm thanh này của hắn chấn đến đầu óc lờ mờ, một chút hoảng loạn lóe lên trong mắt, sợ đến ý thức hồi ức lại trải nghiệm khi giết chết vài phiên tăng. Nhưng mà, trong cơ thể đột nhiên có linh khí mơn trớn, nội tâm hoảng loạn lập tức bình tĩnh lại, đầu cũng đột nhiên tỉnh táo, nghĩ đến lỗ hổng trong lời nói của phiên tăng vành tai lớn.

Gì mà mấy người đồ đệ của hắn đều chết ở đây cả chứ, bậy bạ! Trừ bỏ mấy người ban đầu bị con trăn giết ở trong viện ra, hai hòa thượng sau này chết ở trong tiểu không gian. Cho dù lão hòa thượng này có năng lực người thường không thể lý giải, cũng không có khả năng điều tra ra hai tên đệ tử đã chết ở trong tiểu không gian.

Tổng hợp lại, chỉ có một vấn đề, chính là lão hòa thượng này đang dọa người, thậm chí dùng thủ đoạn khiếp người, muốn nhận ra một ít manh mối từ trong phản ứng của Lý Thanh Vân.

“Hòa thượng vành tai lớn, ngươi điên rồi hả? Ngươi nói bậy bạ gì vậy?” Lý Thanh Vân rất khiếp sợ, há hốc miệng, khiển trách một tiếng, sau đó lại nói với ông nội mình: “Ông nội, phiên tăng vành tai lớn này có ý gì vậy? Gì mà đồ đệ chết ở đây? Rốt cuộc chết ở đâu? Nói ra quá dọa người, nếu như có mạng người, cháu phải lập tức báo án, nhà cháu mới vừa xây xong, nếu như xảy ra án mạng, người còn ở làm sao được?”

Lý Xuân Thu chưa thay đổi vẻ mặt, lạnh lùng nói: “Cháu nói đúng, hắn vốn chính là kẻ điên! Đầu có vấn đề rất nhiều năm, lại không giết sạch toàn bộ người của Lạn Đà tự, thật sự là một kỳ tích. Vừa rồi đều dùng đến công phu sư tử hống, nếu như ông không ở đây, hắn dùng hình với cháu cũng không phải là chuyện gì khó hiểu.”

Lý Vân Thông trầm mặc hồi lâu, vẫn luôn quan sát tiến trình sự việc đột nhiên nhảy lên mắng: “Con bà nó chứ, đây là sư tử hống? Quá nát! Trên ti vi đều diễn thế nào chứ? Sư tử hống vừa ra, ít nhất cũng đánh ngã mấy trăm tường mà? Hòa thượng này là giả đúng không? Đoán mệnh không được, võ công cũng cẩu thả bình thường, thật sự không biết những năm qua hắn sống như thế nào. Ha, lại còn nói nơi đây có án mạng, chỉ lướt qua vài vòng như vậy, có thể xác định sao?”

“A di đà Phật, các ngươi đã không thừa nhận, vậy thì thôi.” Ma Kha Hiệp Già híp mắt, cẩn thận quan sát phản ứng trên mặt Lý Thanh Vân và Lý Vân Thông, lại không nhìn ra cái gì, vẻ mặt của Lý Thanh Vân là trong khiếp sợ mang theo một chút uất ức, giống như phản ứng quen dùng khi bị người oan uổng nên sinh ra. Còn vẻ mặt của Lý Vân Thông thì hèn mọn thêm chán ghét, giống như chỉ mong nhào lên đánh hắn vài bạt tai, bởi vì lời hắn nói có điềm xấu.

“Ta thừa nhận con mịa mày chứ, lũ hòa thượng dở hơi các ngươi cả ngày đến gây chuyện thì thôi, ấn loạn dấu tay ở chỗ ta, còn trộm một gốc nhân sâm trăm năm, còn đánh bị thương ngựa của ta… Ta đù má nhà mày, nếu như không nể tình ngươi là khách do ông nội mang đến, ta đã cầm băng ghế quật chết ngươi.” Lý Thanh Vân giống như người trẻ tuổi bị chọc tức, nhặt tảng đá trên đất, ném tới chân đại hòa thượng.

Ma Kha Hiệp Già không động, mí mắt đều không chớp. Chính là trong mắt có một chút hoang mang, cảm giác người như này không có khả năng giết chết mấy đệ tử của hắn trong lặng yên không tiếng động được. Hơn nữa, từ trong thuật lại của đại đồ đệ Côn Cách Tang của hắn, hình dung về Lý Thanh Vân giống như quan sát của hắn, giống một thanh niên bị người nhà chiều hư, cũng không học công phu chân chính, giống như luyện mấy chiêu Cầm Nã thuật thật bình thường, nhưng không dùng đến, vừa đánh là bị túm lấy, không thể so sánh được với người luyện công phu chân chính.

Lý Xuân Thu ở bên cạnh nói: “Phúc Oa, cháu đừng gấp gáp, chờ ông hết bận rộn sẽ đến Lạn Đà tự đi dạo, bọn họ trộm một cây nhân sâm trăm năm của cháu, ông sẽ trộm nửa tàng kinh các của bọn họ.”

Ma Kha Hiệp Già vừa nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên một chút khẩn trương, đây là khẩn trương thật, có lẽ hắn không quan tâm đến uy hiếp của người khác, nhưng lại luôn đối đãi nghiêm túc với uy hiếp của Lý Xuân Thu.

“A di đà phật, Lý thí chủ, chúng ta kiếm một chỗ nói chuyện, chuyện nhân sâm trăm năm kia đừng nhắc đến nữa, chỗ lão nạp có một ít tuyết liên và nghệ tây (Saffron) với đông trùng hạ thảo cấp cao, bọn ta người xuất gia tứ đại giai không, đặt ở đó sinh bọ cũng là lãng phí, không bằng tặng cho ngươi, tạo phúc cho các bệnh nhân nghèo khó khổ nạn, ngươi thấy thế nào?” Ma Kha Hiệp Già nói xong lại kéo Lý Xuân Thu đi, không có hứng thú liếc nhìn nhiều thêm về biệt thự và nông trường của Lý Thanh Vân.

Thấy bọn họ đi xa, Lý Thanh Vân mới thì thầm một câu trong lòng: “Ta đây đã dọn dẹp hiện trường giết người mười mấy lần, gần đây lại đổ hai trận mưa, như vậy ngươi quét mắt còn nhận ra được vấn đề gì, ta đây sẽ… xử lý luôn cả ngươi!”

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.