Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào núi săn thú

Phiên bản Dịch · 2446 chữ

Những người này đều là bạn của Điền Mục, nhìn xe sang bọn họ chạy đã biết tiêu tiền đáng sợ. Hiện giờ Lý Thanh Vân cũng không thiếu ít tiền này, đã là bạn của Điền Mục, nên nể mặt chút.

“Ha ha, anh bạn đây nói đùa, nếu là bạn do anh Điền mang đến, tôi nào dám thu tiền của anh. Nếu anh thích, cứ cầm là được.” Lý Thanh Vân rộng rãi nói.

Hắn vừa nói thế, quả nhiên thấy Điền Mục cười đến xán lạn lạ thường, cảm thấy rất có mặt mũi.

Nhưng vài người đàn ông chừng ba mươi tuổi ở bên cạnh lại ghen tỵ nói: “Đù má, thằng nhãi cậu may mắn, gặp được người hào phóng như ông chủ Lý, nếu như gặp phải bọn tôi, kiểu gì cũng phải làm thịt cậu trăm ngàn tám chục. Con rắn này cho dù ngâm rượu hay là nấu canh đều tuyệt, dài như vậy, không biết sống bao nhiêu năm mới lớn đến thế.”

Vài cô gái trang điểm lòe loẹt, có người nhát gan, nhìn thấy thi thể rắn hổ mang chúa thì quay đầu thét chói tai, có người gan lớn lại đi qua đó xách đuôi nó lên, kéo lại.

“Đừng lộn xộn!” Người có kinh nghiệm phong phú nhắc nhở: “Rắn bình thường không chết hoàn toàn, em nhìn xem trên người nó còn đang chảy máu, nói lên mới vừa chết không lâu, nếu làm bậy, có lẽ nó còn có sức há miệng cắn em đấy. Một phát trước khi chết sẽ rót vào lượng lớn nọc độc, bình thường bị cắn trúng, tỷ lệ tử vong cực cao.”

Người nói chuyện tên là Vương Siêu, cũng chính là người đàn ông chừng ba mươi tuổi định mua rắn, trên thân có một luồng khí chất của đàn ông thành công, dáng người khôi ngô, bạn gái bên cạnh cũng rất xinh xắn. Trên bờ vai hắn còn có một con chim ưng đang đậu, xám trắng lẫn lộn, kích thước không lớn, phẩm chất kém xa con hải đông thanh của Lý Thanh Vân.

Hắn vừa nói vậy đã dọa sợ người phụ nữ kia thét lên, ném thi thể rắn hổ mang chúa bỏ chạy. Phải nói chứ, vừa bị ném vậy, đuôi nó lại đột nhiên co lại, giống như thật sự sống.

“A…” Nơi đây liên tục vang lên tiếng thét chói tai, đột ngột lùi ra một vòng tròn lớn, kể cả bản thân Vương Siêu đều hoảng hốt. Vốn chỉ tùy tiện nhắc nhở một câu, đồng thời hù dọa bạn gái của bạn, ai ngờ lại thành mồm quạ đen, bị hắn nói trúng.

Lý Thanh Vân ngạc nhiên ủa một tiếng, chẳng những không lùi lại, ngược lại tiến lên vài bước. Con rắn này do hắn giết chết, ném vài lần trong tiểu không gian, đầu đều sắp nát vỡ, không nghĩ tới sức sống của nó lại mạnh như vậy, đến lúc này, đuôi còn có thể động đậy.

“Giết chết nó, mau giết chết nó, dùng tảng đá đập đầu nó, nhất định đừng cho nó cơ hội, nó định cắn trả lúc sắp chết, ít nhất có hơn một nửa người chúng ta không trốn thoát.” Vương Siêu sợ tới mức lau mồ hôi, vừa sốt ruột, lấy cả súng săn trong xe ra.

Đoán chừng trước kia hắn đã từng nhìn thấy rắn độc sắp chết cắn trả, cho nên vừa nghĩ đến hình ảnh thảm thiết kia, hắn đã khẩn trương bất an.

Thật ra chặt đầu nó là yên tâm nhất, nhưng nơi đây chỉ có tảng đá, đi lấy đao đã không còn kịp nữa, đồ trong tiểu không gian lại không thể sử dụng loạn.

Điền Mục cũng là vai ác, lấy một đao săn từ trên người ra, kêu ầm lên: “Giẫm lên cổ nó trước, dùng cán đao cắt đầu nó. Nếu như dùng tảng đá đập loạn, ai biết có thể đập phá tuyến độc của nó không, trộn lẫn với máu thịt, có lẽ ăn sẽ trúng độc.”

Xử lý rắn độc như thế nào, Lý Thanh Vân lành nghề hơn bọn họ, nhưng những người này đều là khách, cũng không tiện bác bỏ thể diện của bọn họ, nên vẫn cắt đầu con rắn, đào cái hố, chôn xuống.

Phen này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, còn chưa vào núi săn thú đâu, đã sợ bóng sợ gió một phen.

Tìm một túi đan, đựng con rắn hổ mang chúa này cho Vương Siêu, về phần xử lý như thế nào, Lý Thanh Vân không quan tâm.

Đầu tiên Điền Mục hỏi thăm tình hình hái quả, nói là buổi chiều sẽ có công nhân đến vận chuyển, Lý Thanh Vân bảo đảm với hắn không có vấn đề, vườn trái cây lớn như vậy, hơn hai mươi công nhân, tùy tiện bận rộn một phen là có thể hái xong quả chín.

Chỉ nói chính sự đôi câu, sau đó Điền Mục chỉ vào đoàn xe của mình, cười nói: “Dù sao không có việc gì, theo bọn anh đi săn thú. Mang theo chó săn và hải đông thanh của cậu, để cho lũ con ông cháu cha phế vật trong thành phố này nhìn xem năng lực của cậu, hâm mộ chết bọn họ.”

Một người đàn ông hơi gầy trong nhóm khoa trương kêu lên: “Điền Mục, bản thân anh phế vật, đừng nhắc đến bọn tôi. Lần trước săn thú, hải đông thanh của anh còn không bắt được một con thỏ hoang, nếu như không phải tôi dùng súng săn bắn trúng một con gà rừng, nó gần như nộp giấy trắng. Cướp con mồi của tôi, bây giờ tôi vẫn còn nhớ.”

“Hừ hừ, có phải là phế vật hay không, chờ các cậu nhìn thấy hải đông thanh Lý Thanh Vân nuôi sẽ biết. Không phải tôi đả kích các cậu, tất cả đại bàng, chim ưng các cậu nuôi cộng lại cũng không giá trị bằng con cậu ấy nuôi.” Điền Mục nói xong, vội thúc giục Lý Thanh Vân: “Người anh em, mau gọi hải đông thanh của cậu ra, để cho lũ con ông cháu cha này mở mang tầm mắt! Mấy lần đến đều không thấy nó, không phải nó bay đi mất đấy chứ?”

Lý Thanh Vân bị cảm xúc lên cao của bọn họ làm cho không có cách nào, đành phải nói: “Trốn thì sẽ không trốn, chẳng qua rất ham chơi, em đi huýt sáo gọi, nhìn xem có thể gọi nó về không. Đồng thời cũng thu dọn đồ, đi săn thú với các anh.”

Lý Thanh Vân trở lại biệt thự, chỉ mang theo ba lô leo núi quen dùng kia, mang theo hai con chó, huýt sáo vang. Thật ra thừa dịp không người, hắn vào tiểu không gian, kêu con hải đông thanh không tình nguyện lên.

Hải đông thanh ấp trứng thật chăm chỉ, trừ ăn đồ ra, gần như đều nằm trong tổ. Tính toán thời gian, hai ngày này nên ấp nở rồi, dù sao bên ngoài một ngày, bên trong mười ngày, nhiệt độ lại thích hợp, tốc độ ấp trứng rất nhanh.

Nhị Ngốc Tử đậu ở trên bờ vai Lý Thanh Vân, vốn phờ phạc ỉu xìu, một lòng muốn quay về tiểu không gian. Nhưng mà đột nhiên nhìn thấy đại bàng và chim ưng có thân hình nhỏ hơn, nó lập tức cao ngạo gào to, dọa sợ mấy con chim ưng kia run lên, suýt nữa định giương cánh chạy mất.

Bạn của Điền Mục vừa nhìn thấy hải đông thanh trắng như tuyết ở trên đầu vai Lý Thanh Vân, lập tức than thở liên tục, hải đông thanh vốn thuộc về chim săn mồi cỡ nhỏ, nhưng con được Lý Thanh Vân nuôi này vượt qua khái niệm chim săn mồi cỡ trung, thật sự có thể sánh vai với chim săn mồi cỡ lớn như đại bàng vàng vân vân.

“Wow, chim thật đẹp! Lông toàn thân nó màu trắng, không hề có một sợi lông tạp.” Một cô gái tỏ vẻ háo sắc, lại duỗi ngón tay thon dài trắng như tuyết ra, định trêu chọc hải đông thanh.

Nhị Ngốc Tử tức giận, ánh mắt sáng lên, phát ra tiếng kêu sắc sảo bén nhọn, dọa sợ cô gái kia tái mét mặt, vỗ bộ ngực cao ngất nói chim này rất dữ tợn, âm thanh bén nhọn dọa người.

Người đàn ông dẫn cô đến mắng: “Em thì biết cái mịa gì! Gì mà chim này chim kia, đây là hải đông thanh! Đù má, hải đông thanh to như vậy, tôi cũng là lần đầu tiên gặp được, nếu như nó bay lên bắt mồi, con cừu nhỏ đều có thể bị nó bắt lại.”

Lý Thanh Vân cười nói: “Cừu thì chưa thử, nhưng nó đã từng bắt một con khỉ macaca cái, chừng 5kg, bị nó thoải mái vứt lên trời, vứt vài lần lại chộp vài lần, cuối cùng dọa ngất con khỉ kia.”

“Thật mạnh! Hải đông thanh của tôi so sánh với cậu chỉ có thể gọi là chim ưng, không dám gọi nó là thần điểu hải đông thanh! Đi đi, chúng ta nhanh vào núi, tôi rất muốn nhìn thấy dáng vẻ nó khi đi săn.” Vương Siêu kích động kêu la, suýt nữa dọa chạy chim ưng trên vai hắn.

Lý Thanh Vân chạy Longhorn của mình, kêu hai con chó săn lên xe trước. Lúc này mọi người mới phát hiện, chó đất hắn nuôi cũng rất không tầm thường, mới vừa rồi lực chú ý của mọi người đều rơi lên trên hải đông thanh, nên coi nhẹ hai con chó này.

Vì không chậm trễ thời gian, Lý Thanh Vân chưa cho bọn họ cơ hội hỏi nhiều, nói thẳng, mình đi trước dẫn đường, mọi người đi theo đằng sau là được, có lời gì có thể nói ở trong núi.

Vương Siêu kêu bạn hắn lái xe, còn mình thì chui vào trong xe của Điền Mục, hơi lo lắng cười hỏi: “Anh Điền, đây chính là hải đông thanh lần trước anh nói sao? Là con anh lấy Range Rover đổi với cậu ấy, cậu ấy đều không đồng ý?”

Thấy Điền Mục gật đầu, Vương Siêu lại nói tiếp: “He he, hai người có quan hệ gần gũi, lát nữa khi xuống xe, anh hỏi hộ em thử, dùng chiếc Hummer H3 của em đổi hải đông thanh của cậu ấy được không? Cùng lắm thì em đưa cả con hải đông thanh lông tạp này theo xe cho cậu ấy?”

Điền Mục nghe xong cười to, không quay đầu lại xua tay nói: “Thôi bỏ đi, đừng nói cậu đưa hải đông thanh lông tạp theo xe cho cậu ấy, cho dù cậu đưa cả bạn gái theo xe cho cậu ấy, cậu ấy đều sẽ không đổi. Lý Thanh Vân lại không thiếu tiền, cuộc sống của cậu ấy còn tiêu sái hơn cả anh, dựa vào đâu qua tay cho cậu con ngọc trảo thuần trắng cực hiếm thấy này chứ? Cậu cứ nằm mơ đi!”

Vương Siêu không phục mắng: “Đù má, anh Điền anh đừng nói quá tuyệt đối, chỉ cần em chịu dùng tiền đập vào, không tin cậu ấy không động lòng. Ba triệu không được, em ra năm triệu, năm triệu không được, em ra mười triệu. He he, chẳng phải chỉ là lợi nhuận của một căn nhà sao, em ra được.”

“Cậu đồ sâu mọt cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân này, nếu như cậu dám ở trên đường cái gọi mình là người thừa kế công ty Phát triển Bất động sản nào đó, đoán chừng sẽ bị người dùng gạch đập chết. Tôi cảm thấy kinh nghiệm con mẹ nó gia nhập băng đảng xã hội đen lập nghiệp đều trong sạch hơn cậu gấp trăm lần.”

“Xí, chó chê mèo lắm lông.” Vương Siêu quyết định không thương lượng với Điền Mục nữa, chờ lát nữa xuống xe, tự hắn đi tìm Lý Thanh Vân trao đổi. hắn quay đầu nhìn con chim ưng ở trên vai mình, nhìn sao cũng thấy xấu, hơn nữa nhỏ như gà mái, không thể nào so sánh được với con ở trên vai Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân quen đường quen lối đi đến chân núi, đỗ xe ở chỗ rộng lớn, nói một tiếng với dân gần đó, đưa cho một bao thuốc lá, coi như là phí trông xe.

Hắn đeo ba lô cầm khẩu súng săn bảy viên cưa ngắn kia, hai con chó đi theo đằng sau, trên vai đậu một con hải đông thanh hung mãnh cực lớn, bày ra dáng dấp thợ săn.

Đám nhà giàu trong thành này càng trang bị đầy đủ hết, từ súng đến nỏ, từ quần áo đến giày đều đặc biệt mua. Nhưng coi như giữ quy củ, không mang súng săn nòng lớn, tuy rằng những súng săn bình thường cũng thuộc hàng cấm, bị kiểm tra không phải chuyện lớn gì, có quan hệ một cú điện thoại là xong.

Trên đường lên núi có treo một tấm biển chữ to màu đỏ tươi, trên đó viết “Trong núi nguy hiểm, có trăn lớn, cố ý tiến vào, tự gánh chịu hậu quả”.

Điền Mục cười to, bọn họ đã đến đây săn thú rất nhiều lần, cũng không nhìn thấy bóng dáng con trăn nào. Nhưng khoảng thời gian trước có một câu lạc bộ bò sát làm mất mấy con trăn vàng, trăn vàng hình thể kia không có gì đáng sợ cả, bắt được còn có thể coi là thú cưng, kêu mọi người đừng quá để ý đến biển báo này.

Lý Thanh Vân âm thầm bĩu môi, trong lòng tự nhủ nếu như ta thả con trăn vàng khổng lồ trong tiểu không gian ra, bảo đảm các ngươi sợ tới mức mất hồn mất vía, không sinh ra ý niệm thu nó làm thú cưng.

Vương Siêu nhân cơ hội đến gần, ánh mắt lấp lánh, đầu tiên là hâm mộ quan sát bộ lông sáng bóng trên thân Nhị Ngốc Tử vài lần, sau đó mới nhỏ giọng hỏi giá con hải đông thanh này của Lý Thanh Vân, nói chỉ cần ngươi ra giá, bao nhiêu tiền đều được.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.