Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối nghịch

Phiên bản Dịch · 2603 chữ

Lý Thanh Vân bị ở lại đại đường kê đơn thuốc, không nghe thấy ông nội và Huyền Ấn đạo trưởng nói gì ở trên lầu, Dương Ngọc Nô cũng hiểu quy củ, theo bà nội phơi khô rau ở đằng sau, còn nhân cơ hội học được bí quyết muối củ cải khô, nói là củ cải khô muối theo phương pháp truyền thống này ăn ngon.

Mặc dù biết bệnh tình của bà cụ rất nghiêm trọng, Lý Thanh Vân vẫn cẩn trọng, vừa bắt mạch vừa kê đơn thuốc, đúng bệnh đúng lượng, biết rõ phương án ông nội nói không sai. Nếu như không có linh khí của nước suối không gian bổ sung suy yếu cho bà cụ, kê đơn thuốc chỉ có chết nhanh hơn, số lượng giảm phân nửa là an toàn nhất.

Cầm bút nhanh chóng viết hơn mười vị thuốc, đều là thuốc thường dùng, sau khi viết xong thì bốc thuốc ở đằng sau. Người nhà bà cụ hơi bất mãn, một người cố ý ở đằng sau nói, vì sao không phải là lão thần y kê đơn, ngươi trẻ tuổi như vậy, rốt cuộc có được không?

Lý Thanh Vân lười giải thích, nếu như không phải do mình làm danh tiếng thần y mở rộng quá mạnh, có một nửa những phiền toái này là do mình gây ra, hắn chắc chắn sẽ không tiếp nhận người bệnh của ông nội. Tiền thì ít, vừa phải thêm nước suối không gian, vừa phải bị chất vấn, trời mới thích làm.

“Bà cụ đã là ung thư giai đoạn cuối, tôi không tin mọi người chưa từng đi khám ở bệnh viện lớn, bác sĩ từng nói gì, trong lòng mọi người cũng rõ ràng nhất. Đã tới đây tìm kiếm vận may, vậy đừng chất vấn, bọn tôi sẽ dốc hết toàn lực, nếu như cô không có thành ý, hiện giờ có thể mang bà cụ rời đi.” Lý Thanh Vân đã bốc xong thuốc, cầm trong tay, nhìn chằm chằm vào người nhà bệnh nhân, chờ nàng quyết định.

Người phụ nữ trung niên kia ấp úng không nói, giống như hơi xấu hổ, khi ở trước mặt lão thần y thì mình không dám lên tiếng, không nghĩ tới tính khí của tiểu thần y này cũng không tốt. Nàng chờ thật lâu mới lấy được số khám, nghe nói là bởi vì bà cụ bệnh nặng, là lão thần y cố ý thêm số thứ tự, nếu không thì còn phải chờ rất lâu. Đều kê thuốc, nói cái gì cũng muốn thử một lần, chỉ hy vọng lời đồn đại về thần y ở bên ngoài kia đều là thật.

Lý Thanh Vân bình ổn nôn nóng và bất mãn của người nhà bệnh nhân, lúc này mới đi sắc thuốc, chờ thuốc sắc xong lại vụng trộm thêm vào một ít nước suối không gian, đưa cho bệnh nhân. Trước khi uống, nói cho các nàng biết, sau khi uống sẽ đổ mồ hôi, loại bỏ một phần độc tố, trở lại nhà trọ nhớ tắm rửa, đồng thời chú ý đừng cảm lạnh, ngày mai lại đến tìm lão thần y tái khám.

Bệnh nhân rất phối hợp, sau khi uống thuốc, rất nhanh trở về nhà trọ. Giống như không có ai nhắc đến chuyện tiền, đều mặc định sau khi chữa khỏi mới trả thù lao, đây cũng là phương thức thường dùng của Lý Xuân Thu. Nếu như chữa trị không vừa lòng, hoặc không chữa koir, người nhà bệnh nhân cũng có thể từ chối trả tiền.

Huyền Ấn đạo trưởng và Lý Xuân Thu nói chuyện thật lâu, cơm chiều gọi đồ ăn từ Thanh Hà cư, Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô đi theo, ở trên bàn cơm nghe được không ít chuyện cũ huy hoàng của Ngộ Đạo quan cùng với chuyện lý thú ở trong núi.

Lý Thanh Vân không kể chuyện về ông nội Michelle, nếu như đối phương có lòng, sẽ tìm đến Huyền Ấn đạo trưởng. Hơn nữa, cảm giác bối phận này hơi loạn, Lý Thanh Vân vẫn không nói ra thì tốt hơn, miễn cho bị em họ phát hiện ra cái gì.

Sau khi ăn xong mời ba vị đạo sĩ đến biệt thự nhà mình ở lại nhưng bị từ chối, nói là rất nhiều năm không gặp ông cụ Lý, muốn tâm sự thâu đêm. Lý Thanh Vân biết bọn họ có chút chuyện, mình không tiện quấy rầy họ. Nhà trúc chỗ ông nội cũng rất rộng mở, hoàn toàn có thể ở được, nếu như thật sự không được, ở bên cạnh còn có nhà trọ, vẫn đang trong liên tục xây dựng thêm, có phòng trống.

Vốn định mời em họ đến trong biệt thự tiếp tục ngắm trăng nhưng em họ lại thẹn thùng không chịu đi, nói quá muộn, ba mẹ sẽ lo lắng. Đương nhiên, có thể là bản thân nàng lo lắng, đừng vào biệt thự kẻo bị anh họ bắt nạt không ra được.

Hứa Tĩnh Thủ thật sự là người mạnh mẽ vang dội, sáng sớm ngày hôm sau đã mang theo một đội xây cất, đi đến Lý gia trại, nói muốn chính thức khai hoang. Đội xây cất này có mười chiếc máy đào cỡ nhỏ, dường như thích hợp với làm việc trên núi.

Hắn thật sự hận Lý Thanh Vân hái quả không cho hắn ăn, khi máy đào còn đang lót đường, hắn đã đốt một trận lửa, đốt hết núi hoang. Cỏ hoang và lá khô trên đó rất nhiều, chỉ có một ít cây ăn quả, nhưng thỏ hoang và gà rừng ẩn nấp trong đó lại không ít.

Gà rừng hoảng sợ kêu lên, bay từ giữa sườn núi hoặc đỉnh núi xuống, khả năng bị ánh lửa và sương khói làm choáng váng, phần lớn đều bay sang nông trường của Lý Thanh Vân. Hai ngọn núi nhỏ chỉ cách nhau một con lươn và một cái ao nhỏ, lấy tư thái liều mạng từ trên cao xuống của gà rừng cũng có thể bay qua.

Phen này khiến Kim Tệ và Đồng Tệ bận rộn ghê gớm, đuổi theo con này đuổi theo con kia, còn có một ít gà rừng sợ hãi rơi vào ao nhỏ, bị công nhân chăm sóc ba ba vớt được, khuya về nhà có thể thêm cơm.

Còn thỏ hoang thì không may mắn như vậy, bị ánh lửa thổi sang, phần lớn đều đã chết. Chỉ có một số rất ít đi vòng qua một bên khác của núi hoang, chạy trốn vào trong sông bên cạnh đường lớn, khiến chó ở trong thôn đuổi đến trên trời không đường dưới đất không cửa.

Lửa lớn không ảnh hưởng gì đến tiểu nông trường của Lý Thanh Vân, nhưng tro đốt thì lại bay loạn khắp nơi, khiến cho công nhân chăm sóc ba ba oán giận một trận.

Lý Thanh Vân trấn an công nhân, nói là công việc khai hoang của người ta, mới đầu hơi sốt ruột, có thể lý giải, kêu mọi người thông cảm chút.

Sau khi đốt cỏ hoang xong, Hứa Tĩnh Thủ lại nhận người ở trong thôn, ra giá 50 tệ/1 ngày, đi theo đằng sau máy đào, nhặt bụi cây và rễ cây, rễ cỏ móc ra.

Trước đó hắn đã hỏi thăm trên trấn Thanh Long, biết rõ tiền lương 50 tệ/1 ngày không hề thấp, nhưng lại không thuê được người ở Lý gia trại. Sau khi nghe ngóng mới biết, lao động còn thừa lại trong thôn đều bị Lý Thanh Vân thuê đi, hơn nữa tiền lương còn cao hơn của hắn, công nhân bình thường một tháng hơn 2000 tệ, một ngày tính ra 80 tệ.

Hứa Tĩnh Thủ không nói hai lời, trực tiếp nâng giá, ra giá 100 tệ/1 ngày, còn chỉ nhận người ở Lý gia trại, không cần người ngoài thôn.

Một chiêu này thật sự dùng được, Lý Hồng Kỳ là người đầu tiên hưởng ứng, nói Lý Thanh Vân khinh thường người, khi nông trường thiếu người, không thu mình, hiện giờ người trong thành phố khai phá núi hoang mở nông trường, chính là lúc mình trổ tài.

Ở chỗ nhận người, Lý Hồng Kỳ lớn tiếng thét to, ra sức nhận người cho ông chủ mới. Nhị Lăng Tử ở bên cạnh nhìn xem náo nhiệt, đột nhiên hỏi: “Hồng Kỳ mày đồ chó Nhật, không phải mày nói lươn nhà Phúc Oa nuôi không sống được sao? Nói là nuôi sông thì mày sẽ ăn sống ở trước mặt mọi người. Hiện giờ lươn nhà Phúc Oa đều vớt bán ra chợ, mày ăn mấy con tao nhìn xem!”

Lý Hồng Kỳ giận dữ, tức giận đến nhe răng trợn mắt mắng: “Tao, tao có nói vậy sao? Nhị Lăng Tử, đầu óc mày có bệnh, đừng ở đây mất mặt xấu hổ, cút được bao xa thì cút đi cho tao, đừng chậm trễ tao kiếm tiền.”

Một nhóm ông bà già không làm được việc nữa ở trong thôn lập tức cười to, nói Nhị Lăng Tử nói không sai, Lý Hồng Kỳ ngươi là kẻ hèn nhát, đã nói lại không dám thừa nhận, chắc chắn mất mặt cả đời ở trong thôn.

Cũng có người tương đối công đạo, nói Phúc Oa và Lý Hồng Kỳ từng có thù, không nhận Hồng Kỳ, ngươi không thể cản Hồng Kỳ đi nhà người ta kiếm tiền được. Dù sao đều là người cùng thôn, đừng tính toán chi ly làm gì. Tiền công người trong thành phố này trả cũng không thấp, một ngày 100 tệ đấy, nếu như không phải trong thôn mở nông gia nhạc, bán vài thứ kiếm tiền, những ông bà già như bọn họ cũng sẽ đi làm cu li kiếm tiền.

Lý Đại Chủy ăn xong quả quýt trong tay, ném vỏ quýt đi, vung cánh tay gầy yếu lên kêu: “Mày nói không sai, Phúc Oa không cho chúng ta cơ hội kiếm tiền, cũng không thể ngăn cản chúng ta đi làm việc cho người khác chứ? Tao đã sớm nhận ra, người trong thành mới tới này định làm nông trường giống như Phúc Oa, tương lai cũng là mối quan hệ cạnh tranh. Nếu như Phúc Oa không nhận chúng ta vào nông trường làm việc, vậy chúng ta đi làm cho người khác. Tính thêm tôi nữa, tôi cũng muốn ghi danh.”

Hứa Tĩnh Thủ ở bên cạnh nhìn xem vui vẻ, chỉ cần có thể phá sân khấu của Lý Thanh Vân, vậy mục đích của hắn đã đạt thành một nửa. Nông trường của hắn được đặt tên rất hay, tên là nông trường Thủ Ngọc, tên công ty là công ty Nông sản và Sản phẩm phụ Thủ Ngọc.

Thật ra công ty nhỏ như vậy, chỉ cần treo một cái biển tên công ty ở ngoài cổng là được, nông trường hay không nông trường gì đó hoàn toàn có thể lược bỏ. Nhưng hắn nghe nói công ty của Lý Thanh Vân tên gì mà Công ty Nông sản và Sản phẩm phụ Thanh Long, nông trường được người coi thành nông trường Thanh Long, cho nên mới định so sánh với hắn.

Lý Thanh Vân gặm quả táo to kết trái từ trong không gian, mang theo Kim Tệ và Đồng Tệ xuất hiện ở trong đám người vây xem, hắn đến đây để chế giễu. Nông trường Thủ Ngọc gì, công ty Nông sản và Sản phẩm phụ Thủ Ngọc gì đó, mình đã đăng ký công ty, kể cả biển đều chưa treo lên đâu. Nếu như Hứa Tĩnh Thủ định ra vẻ ở đây, đợi đến thời điểm thích hợp, hủy hoại của hắn là được, ngươi có quyền lợi ra vẻ, thì sẽ có dự định bị hủy hoại.

Hôm nay du khách trong thành phố không ít, chẳng những mua hoa quả tươi của người trong thôn bán ra, còn hỏi thăm người dân chỗ ăn cơm gần đây. Có người nói Thanh Hà cư, nhưng du khách nói nơi đó quá đắt, người nhà bình thường không ăn được, lại có ông bà cụ đề cử đồ ăn nhà mình, nói nếu như không ghét bỏ, thì đến nhà mình ăn, tùy tiện trả tiền là được.

Lý Thanh Vân nghe xong thầm vui, tự nhủ trong lòng, không cần ủy ban thị trấn chỉ đạo, người dân trong thôn đã không cần thầy dạy cũng biết, tự mời chào mối làm ăn rồi. Nông gia nhạc chính là hình thành như vậy, nhưng con đường thông đến bến đò cần phải chỉnh sửa lại một lần, nhà dân hai bên đường cũng phải tu sửa lại, phong cách bên ngoài cần thống nhất, tường ngoài tốt nhất quét lại một lần.

Lý Thanh Vân phản ánh những ý kiến này về phía trưởng trấn Ngô, trưởng trấn Ngô rất coi trọng, buổi chiều đã phái nhân viên đến đây trưng cầu ý kiến quần chúng, một vài dâng làng đã nếm được ngon ngọt tỏ vẻ bằng lòng cải tạo, chỉ cần chi phí không cao là được.

Tường quét vôi màu trắng không cần bao nhiêu tiền, chính là phương diện ngoại hình thống nhất thì cần tìm chuyên gia thiết kế, một là phù hợp với đặc sắc của địa phương, hai là phải tiết kiệm tiền, ba là cần tiện thi công cải tạo.

Có nhân viên của ủy ban thị trấn nói, ngói lưu ly màu đỏ ở trên đỉnh biệt thự của Lý Thanh Vân chính là không tệ, chỉ cần dựng một cái khung ở bên trên nhà cũ là có thể trải ngói lưu ly, khung bình thường cũng không đắt, hỏng rồi là có thể tu bổ thay mới.

Đề nghị này nhận được coi trọng, vì thế trải qua một phen trưng cầu ý kiến thảo luận, chính thức bắt đầu cải tạo, vừa bận rộn, kể cả không khí rằm tháng tám ở trong thôn đều nhạt nhẽo. Vốn dĩ các truyền thống dân tộc như giã bánh dày, làm vịt xông khói đều bị dân làng coi nhẹ, nói bận rộn kiếm tiền, không có thời gian làm.

Hứa Tĩnh Thủ khuyên can mãi, cuối cùng thuê được mười công nhân làm việc thời vụ, lấy tiền lương 100 tệ/1 ngày mời bọn họ hỗ trợ máy móc khai hoang. Đồng thời đội xây cất xây dựng cầu đường cũng tới hiện trường, bắt đầu xây dựng một cây cầu đường giản dị hơn 1000m, kết nối với đường chính bằng phẳng.

Cuối tháng tám, hiệu quả khai hoang của Hứa Tĩnh Thủ thoáng hiện, Tần Dao phô trương lộ diện, cùng với bạn trai hiện giờ Hứa Tĩnh Thủ chính thức đến thăm bạn trai cũ Lý Thanh Vân, giống như thật sự định dứt bỏ tất cả quá khứ, làm một hàng xóm tốt với hắn vậy.

Lúc này Lý Thanh Vân đang cùng với Dương Ngọc Nô cưỡi ngựa ở trong nông trường của mình, hai người cùng cưỡi chung một con, nhìn thấy bọn họ xuất hiện, Dương Ngọc Nô hơi khẩn trương và ghen tuông, Lý Thanh Vân lại cười đến vui vẻ, mời hai người vào biệt thự của mình ngồi chơi.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.