Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con ngựa hoang bị vợ tương lai trưng dụng

Phiên bản Dịch · 2713 chữ

Công nhân trong thôn tương đối dễ đẩy đi, Lý Thanh Vân chỉ nói mua được con ngựa này ở trong thành phố là đã biến con ngựa không có hộ khẩu thành hộ khẩu chính thức được mọi người công nhận, không dùng yên ngựa, Lý Thanh Vân cưỡi lên ngựa trắng chạy một vòng, uy phong lẫm liệt, khiến cho người trong thôn hâm mộ vô cùng, khen con ngựa trắng này ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng khi có người tới gần nó, định sờ bộ lông trắng đến sáng bóng của nó thì nó nổi giận, suýt nữa một chân đá bay người nọ, lúc này mọi người mới biết rõ con ngựa này không dễ chọc, không có việc gì vẫn tránh xa nó là hơn.

Mao Mao và Đồng Đồng đã chạy về, nhìn thấy con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết này, lập tức hoan hô nhảy nhót lên, chen lấn muốn cưỡi ngựa. Công nhân bên cạnh bị dọa sợ, vội vàng ngăn cản hai đứa, sợ bị con ngựa trắng tính tình không tốt này làm bị thương.

Quả nhiên, nhìn thấy hai đứa nhóc đến gần, con ngựa trắng không thay đổi tính ngỗ ngược định giơ chân lên, lại bị Lý Thanh Vân tát cho một cái lùi ra vài bước, hắn nghiêm khắc cảnh cáo nó, nếu như dám làm bị thương đứa bé, sẽ rút gân lột da nó, đút cho con trăn ăn.

Khuất phục dưới uy quyền của Lý Thanh Vân, phen này nó thành thật rất nhiều, không tình nguyện để cho hai đứa bé cưỡi trên người mình, tuy rằng không làm bị thương hai đứa, nhưng cố ý xóc nảy, xóc đến khiến cho hai đứa kêu ầm lên, chỉ chốc lát đã bị xóc đến đau mông, ào ào yêu cầu xuống khỏi lưng ngựa.

Con ngựa hoang âm thầm đắc ý, nhe răng trợn mắt làm mặt đểu, Lý Thanh Vân không làm gì được nó, cũng sẽ không thể cố ý bóp chết tính khí ngỗ ngược của nó, sau khi ôm hai đứa bé xuống, nhẹ nhàng nói một câu với con ngựa hoang: “Ngày mai sẽ làm cho mày một cái yên ngựa, nhìn xem mày còn có chiêu trò gì?”

Con ngựa hoang nghe không hiểu, tiếp tục lên mặt, nhìn triền núi linh khí sung túc, nhìn chằm chằm rau dưa hoa quả đầy khắp núi, nước miếng suýt nữa chảy ra, nếu như không phải bị buộc chặt, nó đã sớm lủi vào trong vườn dưa gặm dưa hấu.

Dương Ngọc Nô tan tầm đi qua đây, nhìn thấy có một con tuấn mã màu trắng, cảm thấy rất ngạc nhiên, nên chạy tới chào hỏi.

“Anh họ, anh nuôi một con ngựa từ khi nào vậy? Thật đẹp, toàn thân trắng như tuyết, thật đẹp mắt.” Nàng nói xong, chạy đến trước mặt con ngựa hoang, định sờ đầu nó.

Lý Thanh Vân buông hai đứa bé xuống, vội kêu lên: “Cẩn thận, tính khí của con ngựa này hơi nóng nảy.”

Còn chưa nói xong, chỉ thấy con ngựa hoang giơ hai móng trước lên, thân mình nửa dựng, giơ móng lên đầu Dương Ngọc Nô. Tính tình của nó quá dã, theo quán tính coi sinh vật đến gần thành kẻ địch, hở ra là công kích.

Lý Thanh Vân đã chuẩn bị vận dụng sức mạnh của tiểu không gian, chuẩn bị cố định con ngựa hoang lại, cho Dương Ngọc Nô cơ hội tránh né.

Lại thấy nàng không hề hoảng hốt gì, vẫn cứ cười tủm tỉm chìa tay, đột ngột túm lấy vó ngựa, sau đó nhẹ nhàng gạt, suýt nữa gạt ngã con ngựa hoang.

Khi con ngựa hoang còn chưa đứng vững, Dương Ngọc Nô đã túm lên trên đầu nó, còn nhéo một nhúm lông màu đen ở chính giữa đầu nó, cười nói: “Nhúm lông chuyển thành màu đen này thật đáng yêu, nó có tên không?”

Giỏi thật, sức lực của Dương Ngọc Nô đã vượt qua tưởng tượng của Lý Thanh Vân, có lẽ nàng dùng xảo kình trong công phu Thái cực, chính là hắn không nhìn ra, lại nhẹ nhàng chế ngự công kích của con ngựa hoang.

“Toàn thân nó trắng như tuyết, anh luôn gọi nó là Tiểu Bạch.” Lý Thanh Vân đi đến bên cạnh em họ, cười nó.

“Chán ghét! Sao anh lại để cho nó dùng biệt danh của em chứ? Em không đồng ý.” Dương Ngọc Nô giận dữ trừng mắt liếc Lý Thanh Vân, tỏ rõ quan điểm của bản thân.

“Ha ha, cuối cùng em đã chịu thừa nhận mình gọi là Tiểu Bạch, không phải là anh ép em đâu nhé.” Lý Thanh Vân cười to, đắc ý nói.

“Anh còn nói, đó là do anh thường xuyên gọi em như vậy, em cũng đã quen… Dù sao anh không được tặng cái tên này cho nó.” Dương Ngọc Nô chỉ vào con ngựa hoang lại định xông tới nói.

“Được được được, cái tên Tiểu Bạch này chỉ giữ lại cho em thôi. Em xem trên đầu nó có một dúm lông màu đen, toàn thân trắng như tuyết, chúng ta đặt tên cho nó là Bạch Gia Hắc, được không?” Lý Thanh Vân đẩy con ngựa hoang lại một lần nữa xông tới ra, tiếp tục trêu đùa.

“Bạch Gia Hắc? Anh coi nó thành thuốc cảm mạo à? Hừ, không xuôi tai.” Ngoài miệng Dương Ngọc Nô không vừa ý, thân thể lại không rảnh rỗi, rõ ràng nghiêng người, nhảy lên lưng ngựa, nói: “Để em cưỡi một lúc, trước kia trong thôn có người nuôi ngựa, em cưỡi không ít lần, mấy năm gần dây không cưỡi, không rõ còn có thể khống chế không.”

Lý Thanh Vân dắt ngựa giúp nàng, giúp đỡ trấn an con ngựa hoang đang phẫn nộ bất an, nói cho nó biết: “Bạch Gia Hắc à, về sau mày cũng phải nghe lời cô ấy nói có biết không? Hả? Mày hỏi cô ấy là ai, cô ấy là nữ chủ nhân tương lai của mày đó, đắc tội tao cũng không thể đắc tội cô ấy, mày nhất định phải ghi nhớ. Đắc tội tao, tối đa tao chỉ đánh mày thôi, nếu như đắc tội cô ấy, mày nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.”

Con ngựa hoang vào lúc này cũng thông minh, biết rõ không phản kháng được, đành phải không tình nguyện để Lý Thanh Vân nắm chạy vài bước, khi dây cương hoàn toàn giao cho Dương Ngọc Nô, nó cũng không chơi xấu, đàng hoàng tử tế để cho nàng đi một vòng.

Dương Ngọc Nô thật vui vẻ, cưỡi ở trên lưng ngựa nói: “Bạch Gia Hắc thật cường tráng, tốc độ cũng rất nhanh, tuy rằng chưa chạy, nhưng em có thể cảm nhận được độ cứng cơ bắp trên thân nó rất mạnh. Em nhớ trong nhà còn một bộ yên ngựa, trở về kêu ba em tìm ra, sửa lại, chắc có thể sử dụng ở trên thân Bạch Gia Hắc.”

“Được rồi, đêm nay em cưỡi nó về đi, để ba vợ anh giúp đỡ thu thập, anh nhớ thôn các em còn có thợ rèn truyền thống, nếu biết đánh móng ngựa thì cũng thuận tiện làm một bộ đi.” Lý Thanh Vân hào phóng nói.

“Xí, ba vợ nào của anh chứ…” Dương Ngọc Nô thấy xung quanh không có nhiều người, không quen Lý Thanh Vân đùa giỡn ngay trước mặt mình, vỗ mông ngựa, lập tức xông ra, từ đằng xa nói: “Anh họ, em về nhà trước!”

Phen này hay rồi, con ngựa hoang vừa ra, lại bị nữ chủ nhân tương lai cưỡi đi. Công nhân vây xem cũng nhanh chóng phân tán, chuẩn bị ăn cơm tối.

Ban đêm, Lý Thanh Vân ở trong tiểu không gian, trồng hạt giống rau dưa đã ngâm nảy mầm vào trong đất được cày xới. Một lần này hắn làm thí nghiệm, nhìn xem dùng nước bình thường tưới, hương vị của những rau dưa này như thế nào.

Thật ra không cần nước bình thường tưới cũng không được, bởi vì diện tích đất quá lớn, còn hồ nước biến hóa không lớn, chính là vị trí trung tâm xuất hiện một mảnh tinh hoa nước suối màu xanh lá, cho dù hương vị hay công hiệu đều cao hơn nước suối bình thường một tầng.

Lý Thanh Vân dùng nước suối không gian mỗi ngày, đã không cảm thấy cải tạo của nước suối không gian cho thân thể hắn, nhưng sau khi dùng tinh hoa nước suối vẫn cảm nhận được tác dụng của linh khí ở trong cơ thể, chẳng những cô đọng thân thể hắn càng thêm rắn chắc, thậm chí có thể làm cho nó mở rộng phạm vi sử dụng tiểu không gian ra bên ngoài hai ba mét.

Lý Thanh Vân rất vui vẻ với biến hóa như vậy, chỉ cần không phải miễn dịch với nước suối là được, mình cũng không quá chờ mong. Nếu như tinh hoa nước suối luôn tiến hóa là có thể luôn sử dụng, làm cho thân thể của mình trở nên càng thêm rắn chắc cường tráng.

Một đêm này hắn trồng tất cả hạt giống vào trong đất không gian, sau khi trồng xong, đất vẫn để trống hơn mười mẫu. Lý Thanh Vân thật sự không nghĩ ra nổi muốn trống cái gì nữa, rau dưa thường thấy ở trên chợ gần như đều được trồng vào, kể cả rau hẹ đều trồng vài mẫu đất, muốn nhìn xem công hiệu của rau hẹ trồng ở trong tiểu không gian và rau hẹ trồng ngoài ruộng có chênh lệch không.

Vài ngày tiếp theo, hắn thường xuyên di chuyển ở góc xó không người xung quanh sông Tiên Đới, người trong thôn cho rằng hắn đang đi đào cua, không để ý đến. Không ai biết rõ chỗ Lý Thanh Vân từng ngồi, nước trong sông Tiên Đới sẽ giảm đi rất nhiều, kể cả rong sông đều biến mất một mảng lớn, về phần tôm cá kèm theo trong đó càng nhiều đếm không xuể.

Lý Thanh Vân dùng sức mạnh tiểu không gian bao bọc lấy rất nhiều nước, cuối cùng thực hiện năng lực mưa nhân tạo… Cũng chỉ có thể sử dụng ở trong tiểu không gian, linh thể lớn mạnh khống chế hút nước sông vào, phân phối bình quân thành vô số điểm mưa nhỏ, rơi vào trong vài mẫu đất trồng rau dưới chân, không đến mức khiến dòng nước tổn thương đến mầm non vừa nhú.

Việc này rất mệt, nhưng làm vài ngày, Lý Thanh Vân vui mừng phát hiện, lực khống chế của mình đối với tiểu không gian tăng mạnh rất nhiều, nước mưa khống chế càng tinh tế, linh lực của hắn tiêu hao đến càng lợi hại, nhưng sau khi nghỉ tạm thì sẽ có tăng trưởng rất nhỏ, cứ làm lâu dài, hắn cảm thấy đến một ngày nào đó, có thể chân chính hô mưa gọi gió ở trong tiểu không gian của mình, không cần lấy nước bên ngoài.

Dương Ngọc Nô đã phối chế trang bị toàn thân cho con ngựa hoang, nhưng cũng thích cưỡi ngựa, mỗi ngày đi làm không đi xe cũng không đi bộ, chỉ cưỡi Bạch Gia Hắc, nói rõ với Lý Thanh Vân, con ngựa hoang này nàng tạm thời trưng dụng.

Được rồi, dù sao nàng là vợ tương lai của mình, đây là chuyện phụ huynh đôi bên ngầm đồng ý, hai người bọn họ cũng không có ý kiến, đồ của ai đã không cần phải so đo rõ ràng. Chẳng qua khẩu vị của Bạch Gia Hắc đã sớm nuôi kén chọn, mỗi ngày khi đi qua biệt thự, để cho nàng dẫn ngựa tới ăn chút cỏ khô đặc chế là được.

Chị gái Lý Thanh Hà cũng nhanh chóng hoàn thành xong công việc trang trí trong nhà hàng, một tấm biển bằng gỗ tinh xảo kiểu phục cổ sớm treo ở ngoài cửa. Người nhà bệnh nhân rảnh rỗi nhàm chán nghe nói thiếu phụ xinh đẹp này là cháu gái của Lý thần y, có rảnh sẽ đến hỗ trợ, hy vọng bởi vì thế có thể nhận được suất khám chữa bệnh ngoài định mức của Lý thần y.

Còn phải nói, kể từ sau khi ông cụ Lý nghe nói cháu gái và nhà chồng không vui, cho nên mới trở về xây nhà hàng, rất bao che khuyết điểm, cùng ngày đã khám thêm cho một bệnh nhân có người nhà chế tạo biển miễn phí giúp Lý Thanh Hà. Phen này hay rồi, tiệm cơm của Lý Thanh Hà còn chưa bắt đầu kinh doanh đã hot lên, người đến hỗ trợ rất nhiều, tiến trình trang trí thoáng chốc xong trước mấy ngày.

Còn La Kiến Đông chỉ gọi hai cú điện thoại tới, nghe nói Lý Thanh Hà dỗi không về, để lại lời nói, kêu nàng dẫn con về, không rảnh để đón nàng về đâu.

Hành động này đã càng kiên định thêm ý tưởng tự mình gây dựng sự nghiệp của Lý Thanh Hà, hôm nay kêu Lý Thanh Vân đến đây kiểm tra một chút, nếu như trang hoàng không có vấn đề gì thì ngày mai sẽ chuẩn bị khai trương. Nàng tự làm đầu bếp, tạm thời không thuê người, có thể để cho ba mẹ đến trông coi. Chờ buôn bán tốt lên lại thuê công nhân.

Lý Thanh Vân đứng ở ngoài cửa nhìn một nhóm người nhà bệnh nhân thề son sắt tỏ vẻ ngày mai khai trương nhất định sẽ ngày ngày ủng hộ… Tạm thời không nói đến động cơ của những người nhà bệnh nhân này, sau khi khám bệnh xong, ai còn có thể ru rú ở trong thôn nhỏ vùng núi hẻo lánh chứ?

Haizzz, Lý Thanh Vân cũng không để ý đến họ, mỗi người đều có nỗi khó xử riêng. Ông nội bận rộn vô cùng, thường còn phải tu tập võ công, còn vài người nhà bệnh nhân thì muốn tìm thần y, ở tỏng phòng bệnh xa hoa ở bệnh viện lớn thì không chịu, cứ đến thôn nhỏ vùng núi này để chịu khổ, cẩn thận tính ra cũng có trách nhiệm của mình ở trong đó, lúc trước nếu như không khiến hiệu ứng thần y đến quá mức mãnh liệt thì sẽ không tạo thành cục diện như ngày hôm nay.

Đi vào xem xét một lần, về cơ bản không có vấn đề gì, bàn ghế đều rất đồng bộ, trang hoàng cũng rất khác biệt. Khách có thể ngồi ở cả tầng một và tầng hai, phòng bếp ở trong sân đằng sau, khói dầu tách ra, sẽ không sặc khách ngồi ở đằng trước.

Nói cho chị gái một tiếng không thành vấn đề, đang định rời đi, nói tuyên dương thay nàng, ít ra là khai trương, luôn phải tặng lẵng hoa, mời mấy người bạn đến đây ủng hộ.

Khi đi ra ngoài lại bị một người đàn ông trung niên mập mạp kéo lại, nhìn vô cùng phúc hậu, chính là một doanh nhân giàu có lần trước khiêm tốn khoe một hạng mục công trình của mình có thể kiếm vài chục triệu.

“Người anh em, giúp đỡ một chút, tôi thật sự không có thời gian để chờ đợi… Hơn nữa, Lý thần y còn nói, ông ấy không trị được bệnh nhỏ của tôi. Nhưng mà ở nơi khác thì tôi không trị khỏi. Đây là một chút ý tứ nho nhỏ, cầu cậu giúp đỡ tôi một chút, thu xếp giúp tôi, kêu Lý thần y khám cho tôi với.” Nói xong, người đàn ông trung niên kia nhét một xấp tiền mặt thật dày vào trong túi Lý Thanh Vân, lại có đến vài ngàn tệ.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.