Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng sinh

Phiên bản Dịch · 1734 chữ

Thời tiết cuối thu, bầu không khí yên ẳng, sương dày đặc

Buổi sáng tại Thanh Hà thôn sương giăng đầy đất, không khí lạnh lẽo xuyên qua song cửa sổ, xâm nhập vào bên trong tẩm phòng khiến cho cả gian nhà đều lãnh lẽo.

Khương Niệm cả người chìm trong mơ màng, thân mình khi nóng khi lạnh, yết hầu lại đau ngứa, tựa như có ngọn lửa đang đốt cháy, thống khổ than nhẹ, “Nước…”

Thoáng chốc nàng cảm nhận được có người đang tới gần mình, tiếp theo trong nháy mắt có người rót nước vào miệng nàng.

Tựa hồ người cho nàng uống nước không giỏi chiếu cố người bệnh lắm, một chén nước nhưng có hơn phân nửa đổ lên mặt Khương Niệm, nước lạnh trên mặt chảy dọc xuống cổ, lạnh đến nàng giật mình một cái.

Bị nước lạnh khích thích tức khắc Khương Niệm thanh tỉnh rất nhiều, nàng hoảng hốt mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một tiểu oa nhi gầy gò, tiểu đầu sỏ đổ nước đầy mặt nàng.

Tiểu oa nhi thấy nàng tỉnh, nhanh như bay đem cái chén gốm che giấu sau lưng, tránh né trốn tránh phía sau, tự hồ có chút sợ Khương Niệm.

Khương Niệm hoảng hốt một lát, như thế nào lại có tiểu oa nhi ở đây?

Khương Niệm khẽ đảo mắt, nhìn một vòng bốn phía, lọt vào trong mắt nàng là một gian nhà gỗ cổ xưa, trong phòng bày trí đơn giản, trừ bỏ một chiếc giường thì chỉ có một cái tủ gỗ ở trong góc tường, toàn bộ nhà nhìn thoạt trống rỗng.

Bên ngoài gió lạnh nổi lên lay động cửa sổ, Khương Niệm theo động tĩnh nhìn cửa sổ phía ngoài tiểu viện, trong viện có chút hỗn độn, dường như rất lâu chưa có người quét tước chỗ này.

Đồ vật nơi này đều cực kỳ xa lạ

Rốt cuộc đây là nơi nào?

Nàng nhớ mình đang trên đường mua hạt giống trở về nhà thì bị người ta mở cửa xe đụng phải, lúc này phải nên ở bệnh viện chứ? Như thế nào lại ở chỗ này?

Khương Niệm thu hồi tầm mắt, đôi mắt mang theo vẻ nghi hoặc nhìn về tiểu oa nhi lùn lùn trước mắt hỏi: “Ngươi là ai?”

Âm thanh Khương Niệm vừa rơi xuống, tiểu oa nhi vẻ thất vọng triệt để đôi mắt trong sáng lập trức trào trực nước mắt không dám tin tưởng mà nói “Con là Đậu Nha nha”.

“Đậu Nha?” Khương Niệm đánh giá một chút thân thể tiểu oa nhi, chính xác là gầy triệt để không đủ dinh dưỡng

“Nương...” Tiểu oa nhi nghi hoặc nhìn Khương Niệm, đáy lòng mơ hồ bất an

“Nương?” Khương Niệm ngây ngốc, nàng có phải hay không nghe nhầm? Tiểu nữ oa gọi nàng là nương?

Một là nàng chưa kết giao đối tượng, hai nàng chưa từng “làm bậy”, như thế nào lại biến thành mẹ của bé con a?

Khương Niệm theo bản năng phủ nhận: “ Ngươi đừng nhận người loạn như vậy, ta cũng không phải là nương ngươi”

Đôi mắt to tròn của tiểu oa nhi tức khắc chầu trực nước mắt, bé dùng sức cắn môi, tựa như cực kỳ bị ủy khuất.

Khương Niệm rất thích tiểu nữ oa mềm mại, vội nói: “Ai,.. ngươi đừng khóc a.”

Tiểu oa nhi bẹp miệng, giơ tay lau nước mắt, hung hăng dậm châm “Nương lại nghĩ không muốn ta...”

“Nương không cần tha, ta cũng không nương, ta chán ghét nương...” Tiểu oa nhi đùng đùng nổi giận, chân ngắn hướng phía ngoài chạy đi.

Khương Niệm nhìn tiểu oa nhi vừa chạy đi, trong lòng phiền muộn không thôi, này rốt ruột là tình huống thế nào?

Khương Niệm tuy rằng trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng thể để đứa nhỏ như vậy một mình chạy ra bên ngoài, nếu xảy ra chuyện gì, nàng liền tội lỗi...

Khương Niệm gắng gượng ngồi dậy, nhưng mới vừa động, đôi mắt trở nên tối đen, trong đầu truyền đến từng trận đau nhức.

Khương Niệm ôm đầu, trong đầu dần dần xuất hiện một số chuyện vụn vặt

Nguyên lại nàng ở thời điểm xảy ra tai nạn xe cộ kia liền đã chết, sau đó tới cái địa phương này liền trọng sinh vào thân thể nữ tử cùng tên với nàng.

Nguyên lai nữ tử này đã mất đi mẹ ruột từ nhỏ, cha thân chủ ở rể, sau khi mẹ thân chủ mất cha lập tức độc chiếm gia sản của mẹ ruột, sau đó cưới thanh mai trúc mã biểu muội. Mẹ kế mang theo biểu muội chỉ kém thân chủ 1 tuổi, có thể thấy được bên trong tình tiết này nó dơ bẩn cỡ nào.

Thân chủ lớn lên trong sự bạc đãi của mẹ kế, tính tình mềm yếu. Vốn định đợi tới tuổi cập kê thân chủ gả cho vị hôn phu đính hôn từ trong bụng mẹ, sau đó rời đi cái gia đình kia trải qua cuộc sống tốt hơn. Nhưng không nghĩ tới kế muội thầm nhớ thương mối hôn sự này, lên kế hoạch hại thân chủ thất thân với người khác. Lúc sau bị mẹ kế châm ngòi xúi giục cha thân chủ đoạn tuyệt quan hệ cùng với thân chủ, trực tiếp đem nàng đuổi ra khỏi nhà.

Bị đuổi ra khỏi nhà thân chủ chỉ muốn tìm cái chết, nhưng được bà vú chăm sóc thân chủ từ nhỏ cứu, sau đó một hồi khuyên ngăn thân chủ, cuối sống tạm bợ qua ngày.

Không bao lâu, thân chủ phát hiện mình có thai, sau đó sinh hạ hài tử, lúc ấy tiểu hài tử nhỏ nhỏ gầy gầy giống hạt đậu, vì để dễ nuôi nên thân chủ lấy nhũ danh Đậu Nha cho hài tử.

Chờ hài tử trưởng thành một chút, thân chủ liền dưới sự giúp của bà vú mang theo nữ nhi rời đi địa phương khiến mình thương tâm rồi đi tới cái thôn nhỏ xa xôi này sinh sống.

Nhưng vì thân thể không tốt, thân chủ suốt ngày buồn bực không vui, quanh năm suốt tháng sinh bệnh, cuối cùng tiết sương giáng xuống một trận mưa thân chủ liền không chịu đựng được mà ra đi.

Khương Niệm không nghĩ tới nàng nàng như vậy có được sự kỳ ngộ này, càng không nghĩ tới thân chủ gặp phải cảnh bất hạnh như vậy, gặp phải cha ruột cùng mẹ kế như vậy cũng là “đổ tám đời mốc”

Tuy rằng cảm khái nhân sinh của nguyên chủ, nhưng Khương Niệm hiện tại càng đau đầu cho tình cảnh chính mình hơn, nàng từ trồng trọt rồi khai được cửa hiệu kinh doanh thật tốt, kết quả lại bị xe đụng bay đến nơi này, sự nghiệp của nàng, nhân sinh của nàng a, hiện tại nàng nên làm cái gì bây giờ?

Nếu vận khí của các nàng tốt thì có lẽ mọi người đều ở từng vị trí của mình trải qua sinh hoạt tốt đẹp hơn. Chỉ là thời gian không thể trở lại, hết thảy không có biện pháp thay đổi.

Khương Niệm nhìn cửa sổ phía ngoài tiểu viện, mơ hồ nghe được tiếng khóc của hài tử, đáy lòng liền thở dài.

Tuy rằng nàng không có ký ức của thân chủ một cách hoàn chỉnh, nhưng nàng cảm nhận rõ thân chủ là một người có tâm tình ảm đạm và u uất nên đối tình cảm nguyên với nữ chính chính là phức tạp khó nói a.

Thân chủ hận hắn, hận một nhà cha ruột kia, hận chính mình, cũng hận đứa nhỏ này.

Thân chủ cảm thấy chính mình không sạch sẽ, hận hài tử không sạch sẽ này, nhưng tính cách yếu đuối của thân chủ nên cũng không có dũng khí tự sát lần nữa, chính là tham sống sợ chết nên nàng trốn tránh đến thôn nhỏ không ai biết đến này.

Nhưng trừ bỏ hận bên ngoài, thân chủ đối với tiểu hài tử, khối thịt rớt từ trên người nàng xuống có vài phần để ý, từng có rất nhiều lần nàng nghĩ chìm chết hài tử, muốn đánh chết đứa nhỏ này, nhưng khi nghe tiếng khóc của hài tử nàng lại không nhẫn tâm.

Rối rắm cùng oán hận bên trong, nàng từng ngày từng ngày một đem hài tử nuôi lớn, lại còn dưỡng đến không tồi.

Khương Niệm nghĩ đến lời nói trước khi tiểu oa nhi chạy ra ngoài, nàng cảm thấy thân chủ vẫn là thương nhiều hơn hận, bằng không tiểu oa cũng sẽ không muốn cái nương này.

Nghe được tiếng khóc đứt quảng bên gian ngoài Khương Niệm càng thêm đau lòng, từ trước tới này nàng luôn thiện tâm, không có khả năng trơ mắt nhìn tiểu hài tử khóc mà không dỗ, cho nên nàng gắng gượng ngồi dậy vịn tường đón gió đi ra ngoài.

Khương Niệm đi đến cửa viện, liền nghe được tiếng của một phụ nhân đang lừa gạt tiểu hài tử, “Đậu Nha ngươi như thế nào ngồi ngoài này khóc? Là nương ngươi lại nói không cần ngươi à?”

Tiểu oa nhi hít hít cái mũi, ba ba cãi lại: “Nương ngươi mới không cần ngươi”.

“Hắc, tiểu nha đầu miệng còn mạnh mẽ như vậy, về sau đi nhà ta xem ta có đánh vào mồm ngươi không”

Tiểu oa nhi sợ tới mức sắc mặt thay đổi, “Ta mới không đi nhà ngươi”

“Không phải ngươi nói không đi là được, nương ngươi đã thương lượng với ta rồi, chờ nàng chết thì cho ngươi đi nhà ta cấp đại tôn tử ta làm con dâu nuôi từ bé”

Tiểu oa nhi nước mắt lưng tròng: “Ngươi gạt người...”

Phụ nhân duỗi tay niết khuôn mặt nhỏ non mềm của tiểu oa nhi “Đến lúc đó không chỉ ngươi, còn có cái tiểu viện này của nhà ngươi cũng là của chúng ta”.

Khương Niệm nghe được nổi trận lôi đình, đi ra ngoài hất bay bàn tay văng của phụ nhân “ Ngươi làm gì?”

Bạn đang đọc Nông Gia Quả Phụ Dưỡng Oa Nhi Hằng Ngày của Giáp Ất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 269

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.