Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đòi nợ và Người thân (p.3)

2891 chữ

Laughing Jack cầm túi thận chạy về phía rừng,đúng lúc này anh gặp EJ, anh chàng nghiện thận này đang dắt Sally đi dạo ngoài đưòng.

Có một điều cấm kị, các sát nhân không được phép làm lộ vỏ bọc của mình nên khi ra ngoài, tất cả phải cải trang, trừ khi ai đó thích khoe để lên tờ Truy Nã to vật của lũ cảnh sát. EJ cũng không ngoại lệ, anh bỏ cái mặt nạ màu xanh ở biệt thự, đổi cái áo hoodie màu đen sang một cái áo phông dài tay màu ghi rồi sắn lên, ,lớp da màu xám của anh đưọc bôi một lớp phấn trắng để che mờ đi, và trên mặt anh đeo thêm một cái kính 0 độ. Vào buổi tối, với nguời không có mắt như EJ mà lại đeo thêm cặp kính cận, nguời đi đưòng nhìn vào lại tưởng kính râm. LJ lúc đầu nhìn không ra, cứ tưỏng đứa nào đến nộp mạng, đến khi anh trông thấy Sally chạy tới bám áo của ngưòi đứng trước mặt mình thì mới biết đó là EJ.

EJ ở nhà xem TV với một bên tay ôm Sally ngủ, một chân bị Smile dog nằm đè lên, coi như ngồi im đấy luôn,không nhúc nhích đuợc. Ben thì cả tối cứ lườm anh mà chả biết lí do tại sao, cậu ta thỉnh thoảng đang chơi game lại quay ra liếc đểu anh một cái. Để tránh cái không khí ngột ngạt giữa mình và Ben, EJ quyết định đặt hai đứa kia sang một bên rồi ra ngoài hưởng khí trời, anh đi săn luôn cũng được. Không thấy có hơi ấm, Sally dụi mắt tỉnh dậy, thấy EJ đeo cái mặt nạ quen thuộc lên, cô bé hỏi

- Anh EJ đi ra ngoài ạ?

- Ừm...lát anh về

- Anh có thể cho em đi theo được không?

- ....

- Em muốn đi dạo phố của con người một lúc, anh dắt em đi nha

EJ tuy là một sát nhân máu lạnh, nhưng với ánh mắt nài nỉ của Sally,anh đành chiều ý, cô bé vẫn còn là trẻ con. Và EJ đã dắt Sally theo.

LJ quàng tay qua cổ EJ, cười

- Ăn diện đi chơi nhể EJ

- Đây chỉ là lớp hoá trang thôi

- Đẹp trai thế, tính cưa cẩm ai hử?

- Đừng có đùa quá trớn LJ ẩn

- He he rồi tui không đùa nữa, cho này, chiến lợi phẩm nãy đi săn đó

- Thận...

LJ chợt nhớ ra Jeff, anh kéo tay EJ chạy đi, Sally trông thấy cũng lon ton chạy theo sau. Mặc cho EJ hỏi với gào, LJ vẫn nắm chặt cổ tay anh, lôi về rừng Cấm.

Anh biết EJ ghét Jeff nhưng giờ đã người một nhà rồi, nên bảo vệ lẫn nhau, anh không muốn EJ hay bất kì ai trong Slender Mansion này biến mất, giống như Isaac vậy. LJ, EJ và Sally chạy như bay về phía khu rừng quen thuộc.

Jeff chạy sâu vào rừng trốn cảnh sát, anh đứng dựa vào một thân cây,thở lấy thở để. Lũ cớm này lần nào cũng làm phiền, thật là... Jeff nhích người chuẩn bị chạy tiếp thì giáp mặt với cô nàng sát thủ vận đồ đen đang chạy tới, cả hai húc mạnh vào nhau một phát. Jane vừa thấy Jeff, sự tức giận lập tức châm ngòi, cô cầm dao lên và rạch tới tấp lên người anh. Jeff cũng nhanh chóng tránh đòn,phản công lại. Hai sát nhân ngang sức nhau, lao vào đâm chém nhau gần như không ngừng nghỉ, số lượng vết thương trên người cả hai cũng tăng nhanh, máu me lan khắp nơi xung quanh Jeff và Jane đứng.

Jane cảm thấy không phục, cô nhất quyết phải giết được hắn, cô phải giết được cái tên mồm rạch tận tai này. Và ý nghĩ ấy đã giúp cho Jane lấn tới áp đảo Jeff. Cô vùng lên và cuối cùng, Jane đã đạp được Jeff xuống đất. Cô di đế giày cao gót nhọn hoắt lên ngực anh, rồi bất ngờ cúi người, tóm chặt cổ anh, tiếng Jane cười sau chiếc mặt nạ xinh đẹp bí ẩn vang đến tai Jeff

- Ngươi biết ta chờ cái ngày này lâu lắm rồi không? Rất lâu đấy! Hahaha!

Phải, Jane chờ cái ngày Jeff the Killer nổi tiếng đại bại và chết dưới tay mình. Cô muốn lắm, muốn mức mơ cũng còn thấy. Chỉ vì hắn, mà cô, từ một cô gái bình thường trở thành một sát nhân. Chỉ vì hắn, cô đã phải chứng kiến chuyện đáng sợ nhất cuộc đời và cũng vì hắn, cô đã không bao giờ bỏ được cái mặt nạ này ra. Jeff, hắn đã hủy hoại cô, hủy hoại một cách tệ hại.

Jane bóp cổ Jeff, tay kia giơ cao con dao lên

- Jeff The Killer, ngươi biết ngươi đã gây ra những gì cho ta không? Một kí ức kinh hoàng đáng yêu! Ngươi biết không, khi ta mới thấy ngươi, ngươi trông cực kì ngang bướng, ta chả ưa nổi ngươi. Sau cái lần ngươi đánh cái thằng Randy đầu đường xó chợ, ta mới bắt đầu đổi suy nghĩ về ngươi và lúc đó, ta rất muốn kết bạn với ngươi. Vậy ngươi thì sao? Ngươi đáp trả thành ý của ta bằng cách cho ta chứng kiến cảnh ngươi moi tim ba mẹ ta và thiêu sống họ sao?!

Jeff mở to mắt nhìn vào cái khuôn mắt màu đen của chiếc mặt nạ bí ẩn, nơi đó anh có cảm giác sắp chảy ra gì đó. Jane gằn giọng

- Đến giờ ta vẫn tự hỏi, sao lúc đó ta lại gọi cấp cứu để cứu ngươi? Tại sao lúc đó ta lại muốn đi minh oan cho anh ngươi và tại sao, ta lại muốn làm bạn với một kẻ như ngươi?! Ngẫm lại, ta thấy lúc đó ta thật ngốc làm sao. TA HẬN NGƯƠI JEFF!!!!!!

Anh của anh.... Liu.... cái tên ấy làm Jeff thấy tội lỗi....

Jane hét lên

- Ta nóng lòng để được thấy cái đầu của ngươi treo trên tường căn nhà cũ của ba mẹ ta đấy! Chết đi, tên khốn kiếp!!!!!!

Lưỡi dao trong tay Jane sắp sửa cắm thẳng vào đầu Jeff thì một lưỡi dao khác bất thình lình bay tới chặn dao của cô, cả hai con dao cùng rơi xuống đất. Tiếp đó, một cái bóng nhảy tới đá mạnh vào mạng sườn Jane. Cú đá này rất uy lực, mạnh hơn của Jeff gấp mấy lần, và sau khi lĩnh trọn cú đá, cô đã phun ra số lượng máu có thể nói là khá nhiều.

Jeff lồm cồm bò dậy, khi anh ngẩng mặt nhìn cái bóng người đó, anh không khỏi bàng hoàng. Miệng anh thốt lên cái tên luôn khiến anh cảm thấy đau đớn

- Li.. Liu?!

Nghe Jeff nói, Jane cũng quay ra nhìn. Đứng giữa hai người là một thanh niên với mái tóc nâu sẫm, đôi mắt màu xanh cây ánh lên vẻ thèm máu thịt, anh ta nhìn cả hai, miệng nhếch lên thể hiện sự khinh bỉ, coi thường. Jane lẩm bẩm đủ cho chính mình nghe

- Ta tưởng... anh hắn.... chết rồi?!

Người thanh niên ấy quét mắt qua Jane, thủ thế rồi chạy tới tấn công cô với một tốc độ kinh ngạc. Anh ta tung đòn chuẩn xác, liên tiếp và dồn dập đến mức Jane không đỡ nổi một đòn nào, vừa đánh người đó vừa cười

- ĐỪNG CÓ.... TRANH CON MỒI.... CỦA TAO!!!!!

Jane bị anh ta hất bay ra hẳn một góc xa, không thể tiếp tục đánh, cô đành lặng lẽ chạy đi mất.

Jeff đứng dậy, đưa tay định chạm vào người trước mặt thì bỗng người đó quay phắt lại, hằm mặt nhìn lại anh. Jeff nói

- Anh Liu.... em cứ nghĩ .... anh đã...

Người kia nhếch mép

- Sao? Tưởng tao chết rồi hả?

- Nhưng.... nhưng....

Người Jeff gọi là Liu lập tức thụi một quả cực mạnh vào bụng Jeff khiến anh gục xuống, anh ta cười lớn

- Ta đo phải Liu, ta là Sully. Vì mày mà Liu, à không, chúng ta mới thành thế này đây * kéo sợi chỉ trên mép miệng

Theo ngón tay của Sully, sợi chủ mảnh khảnh từ từ được kéo ra, máu cũng theo đó rỉ ra ngoài. Jeff nhào tới vồ lấy tay Sully, hét lên

- Dừng lại đi!

- Mày không có quyền nói tao phải làm gì! Bỏ ra!

- Không!

Sully cười một cách điên dại xong tung cước hất mạnh Jeff ra, anh nhanh tay tóm lấy con dao của mình và đâm vào tay Jeff. Sully lê lưỡi dao lên gần cổ Jeff, cười

- Tao sẽ trả thù cho chuyện cũ, sẵn sàng chưa?

Jeff không kịp mở miệng nói thì Sully đã điên cuồng đâm anh, cả cơ thể anh giờ không có chỗ nào là không có vết thương. Jeff không thể phản kháng dù chỉ một đòn, Sully mang hình hài của anh trai anh, anh không thể ra tay giết anh ấy thêm một lần nữa. Anh không thể!

Một cú đá hạ đo ván từ Sully, và Jeff đã gục trên nền đất toàn máu.

Máu của Jeff bắn hết lên người Sully, anh đưa tay quẹt một vệt máu trên khăn choàng đeo trên cổ rồi đưa lên miệng, khẽ liếm nó. Sully cười

- Máu của mày cũng được đấy, thôi để ta kết thúc cuộc vui sớm nhé?

Jeff khẽ liếc mắt lên nhìn người mang hình dáng của Liu, anh mỉm cười. Anh đã gây ra nhiều tội lỗi, nhất là với anh trai anh, anh ấy làm nhiều điều cho anh, trong khi chính tay anh lại hại chết Liu. Jeff nhắm mắt chờ lưỡi dao của Sully giáng xuống, nhưng không có gì xảy ra cả, anh mở mắt ra và nhìn thấy Sully đang ôm đầu, lẩm bẩm một cách quái lạ

- Yên nào Liu, ta đang vui

" Không được, cậu chơi đủ rồi, mau vào trong đi!"

- Ta chưa giết được con mồi mà, cậu im đi

" Sully, vào trong ngay đi!"

- Ta không vào cho đến khi giết được nó!

Sau đó người trước mặt Jeff đi tới một cái cây, tự đập đầu vào đó, cả thân hình ấy ngã xuống. Vài phút sau, người đó đứng dậy, vừa đi lại chỗ anh vừa lẩm bẩm

- Thật là.... lần nào lại quá trớn rồi

Và khi thấy Jeff gục ở ngay dưới chân, người đó hét lên một tiếng

- Jeff! Em sao thế?!

Jeff nhích đầu, mỉm cười

- Đúng là anh rồi Liu....

Liu nhìn Jeff rồi lia mắt xuóng đống máu nhơ nhớp trên người, anh run giọng

- Đây là... máu của... của... em?!

- Phải.... nhưng không sao...

- Không.... Không!!! Không!!!

Liu hoảng hốt, đôi mắt anh thể hiện sự sợ hãi tột độ và tội lỗi, Jeff gắng gượng ngồi dậy, đưa tay với ra chỗ Liu, nói

- Anh Liu....

Liu nhảy tránh Jeff ra, đôi mắt anh dao động một chút xong anh quay lưng, lủi đi vào bóng tối sau các hàng cây to cao rậm rạp, Jeff gào to gọi tên Liu, anh chỉ khẽ nói

- Anh xin lỗi.... Jeff....

Bóng hình thân thuộc đó biến mất khỏi tầm mắt của Jeff. Anh cứ ngồi đó nhìn theo, cứ như đang đợi người đó quay lại vậy, nhưng không, người đó sẽ không quay lại. Jeff cười buồn, không biết nên làm gì nữa.

LJ và EJ với Sally chạy về đến nhà, nhưng không thấy Jeff, sau khi đưa cô bé con cho Masky, LJ kéo bạn mình chạy đi tìm thằng mồm miệng tươi tắn kia.

Một hồi tìm kiếm, EJ đã phát hiện ra Jeff đang ngồi trên vũng máu, cười như một thằng khùng, anh lại gần Jeff, nói

- Thằng đần này, mày rỗi hơi hay sao mà ngồi cười ở đây hả?

Jeff quay mặt lại nhìn anh, rồi bỗng đổ vật xuống, EJ nhanh tay đỡ lấy anh, nâng lên. LJ chạy tới, anh kêu

- Gì mà lắm máu thế, đại chiến à?

- Tôi không biết, chắc là vậy

- Tui nghĩ nên mang nó về, cậu mang đi

- Hả? Nó có chân nó tự đi chứ

- Tình trạng nó thế, cậu nghĩ nó đi được không?

- ...

EJ liếc Jeff một cái xong xốc nhẹ anh lên lưng, LJ cười tươi, chạy đi trước. EJ thở dài một tiếng rồi đi từng bước cẩn thận cõng Jeff về lại Slender Mansion. Anh lẩm bẩm

- Sao mình phải cõng cái của nợ này cơ chứ?

Jeff khẽ vòng tay qua cổ EJ, vùi mặt vào lưng anh, nói lí nhí

- Này...

- Muốn gì?

- Tôi... xin lỗi.... vì đã láo... với anh....

Anh không nghe nhầm đấy chứ, thằng điên cứ gặp anh là ngoác mồm ra rủa này lại đi xin lỗi anh. Thật hay đùa đây? EJ nói

- Hôm nay mày đập đầu vào đâu à thằng kia?

Jeff không trả lời, chỉ tiếp tục ôm chặt lấy cổ anh, EJ có thể cảm nhận được cái cơ thể kia đang run lên và có gì đó làm ướt áo anh. EJ quay mặt nhìn Jeff rồi thả một tay ra, đưa lên khẽ xoa đầu đứa trên lưng

- Được rồi, anh mày cũng chả để ý mấy, bỏ qua.

- Cảm ơn... anh...

Và anh tiếp tục công cuộc cõng Jeff về.

Jeff đã bám rễ ở bên phòng EJ, không chịu về phòng mình, LJ thì nói thôi kệ nó, những người khác lơ đi.

Sau khi được băng bó kĩ càng, EJ đã ngồi lại hỏi chuyện

- Ừm, mày nói lại cho anh nghe chuyện xảy ra với mày được không?

- À.... ờ...

- Anh không ép mày, chỉ hỏi thôi

EJ nghe tiếng LJ gọi mình từ dưới tầng, anh đứng lên toan đi thì Jeff kéo lưng áo anh lại, mặt hiện lên câu * Không cho đi". EJ khẽ thở dài một tiếng rồi quay lại, vỗ nhẹ đầu Jeff, mỉm cười

- Lát anh mày sẽ lên

- * gật đầu*

-Ngủ đi

EJ đóng cửa và đi xuống nhà, chưa bao giờ anh thấy Jeff nghe lời kiểu này, mà chắc chả có gì đâu.

Jeff tỉnh giữa đêm khuya, anh rời giường, gắp chăn cẩn thận rồi đi xuống nhà, thấy EJ với LJ ngồi xem tivi, anh tiến lại chỗ hai người. LJ cười cười, vẫy tay gọi Jeff ra ngồi cùng, EJ thấy cũng không nói gì.

Cánh cửa ra vào đột nhiên mở cửa, Slenderman đi vào, ông cất giọng

- Còn có từng này mống thức à?

- Giờ đã là 2h30 sáng rồi, đám kia ôm nhau đi ngủ cũng đúng mà - LJ trả lời

Ông gật đầu, một chiếc xúc tu của Slenderman đang quấn một người ở trên không trung, ông nói

- Lúc ta đi về, thấy thằng này ngồi ôm đầu cạnh gốc cậy, và nó muốn nhờ ta giết nó. Ba đứa chúng bay muốn xử nó không, ta mệt rồi

EJ không động tĩnh, im lặng xem tivi, Jeff nhìn anh rồi cũng ngồi im, LJ liếc hai người họ rồi cười

-Thôi, chúng tôi mệt, khi khác đi

- Vậy ta để cho Smile dog nhai thằng này vậy

Ông quẳng người đó xuống, Jeff vươn người lên thành ghế nhìn và trợn tròn mắt.

- LIU!!! * hét*

Người kia ngóc đầu lên nhìn Jeff, môi người đó cong lên

- Em vẫn sống.... Jeff....

Jeff nhìn EJ xong trèo khỏi ghế, chạy tới ôm Liu, anh cũng ôm lại em trai mình. Slenderman khoanh tay im lặng nhìn, lên tiếng

- Có vẻ Jeff quen biết cậu, Liu, cậu muốn ở lại đây không, để quản thằng nhây này cho ta?

Liu gật đầu ngay lập tức, đứa em mấy năm rồi anh mới tìm thấy, anh không để mất nó nữa đâu. Liu đã làm quen với EJ và LJ

- Tui là Homicidal Liu, rất vui được làm quen

- Tui là Laughing Jack, chào mừng tới Slender Mansion lính mới!

- Eyeless Jack. Hân hạnh được biết.

Cả bốn ngồi nói chuyện với nhau trong phòng khách. Mai Liu sẽ được làm quen với các sát nhân khác ở đây.

Slenderman nhìn ra ngoài cửa ra vào, trầm ngâm. Trên đường về, ông đã chạm mặt với một sát nhân nữ với tình trạng trọng thương. Cô ta khi chạy đã đụng xúc tu của ông, do đó, ông đã thấy quá khứ của sát nhân nữ đó. Người đó, có lẽ không chịu về đây đâu. Không nên ép.

Slender Mansion sáng hôm sau chào đón thành viên mới, anh trai của Jeff - Homicidal Liu.

Còn ai thắc mắc Jane đã đi đâu, cô ấy trở lại ngôi nhà cũ đã suýt sụp đổ vì bị Jeff phóng hỏa và nghỉ ngơi ở đó. Cô ấy không muốn giáp mặt với Jeff nên cô ấy không về căn biệt thự của Slenderman. Nhưng các bạn hãy yên tâm, một ngày nào đó Jane sẽ về Slender Mansion, một ngày nào đó, mà không rõ là đến khi nào.

Bạn đang đọc Creepypasta fanfiction 1 của Minh Viễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Italki
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.