Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 21

Phiên bản Dịch · 4955 chữ

Tần Tống bước đến trước hai anh em họ.

"Tình hình thế nào vậy? Anh à, rốt cuộc anh đã nghĩ thông suốt rồi, anh muốn hạ thủ với anh ba sao? Nhìn ánh mắt tóe lửa của anh kìa!"

Trần Ngộ Bạch lặng thinh, khi cậu ta đi ngang qua, anh ta đưa chân ngáng làm cậu ta ngã sấp xuống, mũi giày da bóng loáng đá vào vai cậu ta: "Muốn bị đánh bại à? Muốn anh tác thành cho em à?"

Tần Tống vội lồm cồm bò dậy, ôm mông ngồi lên sofa.

"Em với Yến Hồi đã bố trí sẵn rồi, anh ta đang bố trí người. Người của bên Kiệt Thâm đến nữa là đủ."

"Chia góc phía đông bắc cho Kỷ Đông và Kỷ Bắc."

Tần Tống soi xuống mặt bàn sáng loáng, vuốt vuốt tóc: "Anh à, sao anh cứ nhất định phải lôi nhà họ Kỷ vào thế? Họ chỉ có mấy người thế thôi, Yến Hồi chả coi họ ra gì. Hơn nữa, việc này chẳng phải là làm khó cho anh Tư sao? Phương Diệc Thành mà bị đổ, Lý Nham cũng sẽ chơi hết, anh nói xem, anh Tư sẽ giúp anh ta hay là giúp anh? Anh lại còn muốn lôi nhà họ Kỷ vào, anh Tư sẽ rất khó chịu đấy!"

Lương Phi Phàm vờ như không nghe thấy, mở chai rượu rồi ngồi bên bàn, tự rót, tự uống.

Trần Ngộ Bạch chăm chú nhìn vào máy tính xem tình hình cổ phiếu, thỉnh thoảng lại ra lệnh mua vào, bán ra, lúc rảnh rỗi lại liếc nhìn Tần Tống: "Chọn lập trường cho Tiểu Tứ khó chịu hay là để cô ấy bị tung qua tung lại giữa anh cả và Lý Nham thì khó chịu? Hay là... em muốn nhìn thấy Tiểu Tứ của em đem theo mấy người nhà họ Kỷ để đối đầu với anh cả?"

Tần Tống sợ đến phát run. Tối qua, từ lúc anh nhận được điện thoại, vội đi thực hiện nhiệm vụ mà anh cả giao cho, quả thật chưa nghĩ đến điều này.

Ngay cả những người bạn đồng mình mà anh cả kết giao khi thống nhất các băng đảng xã hội đen ở Đông Nam Á cũng đã gọi ra hết, lần này có phải sẽ chém nhau một trận lớn hay không? Nếu là Tiểu Tứ, một người khổ sở vì tình yêu, giúp đỡ Lý Nham, vậy thì nhà họ Kỷ e rằng thật sự sắp bị diệt môn.

"Các cậu cứ quản lý tốt việc của mình, Tiểu Tứ đã có anh hai để mắt." Lương Phi Phàm bước đến, gõ gõ vào đầu Tần Tống, rồi cũng ngồi lên sofa một lát: "Phía ông ngoại của cậu có ý gì vậy?"

"Chúng ta oẳn tù tì, ai thua thì người đó đi. Anh năm đi rồi. Ông ngoại của em không thích em tham dự vào những việc này, thường ngày trêu ghẹo nhau với Yến Hồi đã bị ông dạy dỗ rồi, cứ động đến chuyện này là ông lại lấy roi ra để dọa em." Tần Tống nhắc đến ông ngoại là lại cau mày, nhưng cứ đến khi Lý Vi Nhiên oẳn tù tì bị thua là cậu ta lại hứng lên. "Em nói để các anh biết nhé, thường ngày, ông thường khen anh năm giỏi giang hơn em, biết chừng mực, biết tiến biết lui gì gì nữa, nhưng lần này, nếu ông không đánh nát mông anh năm thì lần sau em quyết không phục tùng gia pháp!"

Từ lâu Trần Ngộ Bạch đã coi thường cách nghĩ của cậu này rồi, nghĩ ngợi giây lát, anh ta lại hỏi Lương Phi Phàm: "Chắc không động đến chỗ ông ngoại cậu ta chứ? Phương Chính và ông ta không cùng một phái đâu."

Lương Phi Phàm lắc đầu đầy tự tin. "Nhà họ Phương biết thân phận của cậu năm và cậu sáu, nếu vẫn phải tìm đến thì nhất định là nước cờ cuối cùng. Cái mà anh cần chính là khi họ không còn đường để đi, vẫn bất chấp hiểm nguy. Anh để cho hai người bọn họ đi thuyết phục ông ngoại của họ, trong giai đoạn này không cần bày tỏ bất kỳ lập trường nào cả. Đến khi nhà họ Phương thực sự phải tìm đến thì ta sẽ lại tạo thêm khó khăn, anh muốn anh ta muôn kiếp không vực lại được." Khuôn mặt sáng sủa của Lương Phi Phàm trở nên u ám, ánh mắt càng sắc lạnh.

Tần Tống và Trần Ngộ Bạch nhìn nhau, và họ đều nhìn thấy trong mắt nhau... mưa gió đang ập đến.

"Có điều, là anh em, chẳng phải lúc này là lúc nên đứng ra hay sao?" Trần Ngộ Bạch tiếp tục tính toán xu thế khó lường của cổ phiếu để bán ra, còn Tần Tống và Chu Yến Hồi đối chiếu từng địa điểm và thời gian.

Lúc ăn tối, đám người làm ra vào báo cáo liên tục, sắc mặt của Lương Phi Phàm hung dữ như Môn thần, anh đã uống hết mấy chai rượu trên bàn. Trần Ngộ Bạch đóng máy tính lại, đưa mắt nhìn Tần Tống, hai người liền nói phải về để chuẩn bị kế hoạch tiếp theo. Lương Phi Phàm chỉ "ừ" một tiếng, không giữ họ lại.

Khi đến bãi để xe, Trần Ngộ Bạch nghĩ nên cảnh cáo Tần Tống một chút, để cậu ta khỏi hồ đồ: "Cậu đừng có mà mách lẻo tình hình của Cố Yên đấy nhé, cậu biết chưa?"

Tần Tống ậm à ậm ừ.

"Anh cả muốn tiêu diệt Phương Diệc Thành, dù đúng hay sai chúng ta vẫn ủng hộ, nên làm gì thì làm đó. Nhưng việc của Cố Yên chúng ta không giúp được. Chỉ có thể để họ tự giải quyết mà thôi. Cậu hiểu không?"

"À, đương nhiên là em hiểu! Em là ai chứ - Tần Tiểu Lục! Không cần anh phải dạy em về mấy lý lẽ trong tình trường!"

Trần Ngộ Bạch tức giận, quét mạnh chân ra nhưng cậu ta né được, hai người đuổi đánh nhau trên con đường vắng.

Đám người làm không dám đến làm phiền Lương Phi Phàm, nên đành phải xếp hàng gõ cửa phòng của Cố Yên. Thức ăn nấu hết lần này đến lần khác mà cứ bày tất trên chiếc bàn lớn ở bếp, chẳng ai đụng vào miếng nào.

Hơn mười giờ Lương Phi Phàm mới về phòng, Cố Yên đã cuộn chăn thành một đống nhỏ nằm trên giường. Có lẽ là buổi tối uống hơi nhiều rượu, anh đứng bên giường nhìn cái bóng của chính mình, đầu cảm thấy đau đau.

Cố Yên mơ hồ cảm thấy anh đã lên giường, vì bên cạnh bị lún xuống. Cơ thể cô tự nhiên bị trượt đi, anh dang tay ôm cô vào lòng, cô ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng và phảng phất mùi rượu nhạt.

Lương Phi Phàm không nghĩ là cô sẽ để ý đến anh, một tay anh làm gối trên đầu, cánh tay còn lại từ từ vuốt mái tóc, đuôi mắt, chiếc mũi nhỏ nhắn, làn môi ấm áp của cô.

"Tiểu Yên..."

Chương 44

Đám người làm luôn trả lời rằng ông chủ đang bận. Cố Minh Châu đợi ở phòng khách hơn hai tiếng đồng hồ thì Lương Phi Phàm mới lững thững đi xuống gặp cô.

"Lương Phi Phàm, tôi có thể nhìn thấy lý trí của anh không?" Cố Minh Châu cáu giận, đứng dậy lạnh lùng hỏi.

"Xin lỗi cô! Tôi đã bỏ nhà đi rồi."

Cố Minh Châu nhìn anh chằm chằm, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương một cách bất lực, giọng nhẹ nhàng hơn đôi chút: "Vậy thì anh hãy lấy ngón chân mà nghĩ đi, tiêu diệt nhà họ Phương thì có lợi gì cho anh? Hãy lấy một ví dụ để tôi nghe xem?"

Lương Phi Phàm cầm cốc cà phê do người làm mang đến, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, cười với Cố Minh Châu: "Đơn giản là tôi thấy vui."

"Anh muốn ép Cố Yên cả đời này không lấy anh sao?" Cố Minh Châu đành phải tìm trọng tâm cho sức lực buông xuôi không chỗ dựa của Lương Phi Phàm, mặc dù cô cũng biết việc này có thể làm anh ta tức giận.

"Tôi có nói là bây giờ vẫn muốn cưới cô ấy sao?" Lương Phi Phàm buông xuống một màn sương u ám. Anh nhìn vẻ sợ hãi trên mặt Cố Minh Châu, trong lòng cảm thấy vui, thì ra, việc giày vò người khác cũng là một việc thích thú đến thế, chả trách mà... chả trách mà đám người này cứ hết người này đến người khác giày vò anh.

"Tôi yêu cô ấy, tôi muốn giữ cô ấy ở bên cạnh. Giờ đây tôi đã làm được điều đó. Cái mà Lương Phi Phàm tôi có là biện pháp và thủ đoạn để giữ cô ấy suốt đời, việc gì phải cần đến các người, lũ người không biết tốt xấu, chỉ biết đến khua chân múa tay trước mặt tôi." Anh cầm dao và dĩa lên, bắt đầu ăn sáng một cách nho nhã, lịch sự ngỏ ý xem Cố Minh Châu có muốn ăn không.

Cố Minh Châu mặt trắng bệch, cầm lấy túi và đứng dậy, cô đi ra ngoài mà không nói lời nào.

"Cô hãy lên mà khuyên nhủ Cố Yên đi!" Lương Phi Phàm gọi giật cô ấy lại. "Dù sao thì... nếu hôm nay cô ấy vẫn không ăn gì, tôi chỉ còn cách để cho tất cả các người phải nhịn đói cùng cô ấy."

Cố Minh Châu dừng bước, đứng quay lưng với anh ta một lát, rồi lặng lẽ đi lên gác. Cái lạnh trong mắt Lương Phi Phàm ngày càng sắc nhọn.

Trong phòng ngủ, Cố Yên đang ngồi thẫn thờ trên nền nhà, nhìn thấy chị bước vào, cô bỗng òa khóc. Cố Minh Châu đi đến, ngồi trên nền nhà cạnh cô. Cố Yên gục vào lòng chị, ngả lên đầu gối chị khóc nức nở.

Cố Minh Châu lấy ngón tay vuốt vuốt mái tóc em, ngón tay nhẹ nhàng day đầu cho em, bàn tay còn lại khẽ vỗ từng cái lên lưng em... Mãi lâu sau, khi Cố Yên đã nín khóc, cô mới từ từ dừng lại.

"Em muốn ăn gì? Chị sẽ nấu cho em." Cố Minh Châu cười, vỗ vào má em gái. Cố Yên không nói gì, nhưng nước mắt lại trào ra, rơi xuống theo khóe mắt.

"Việc đã đến nước này, chẳng ai có tư cách để nói em nên làm gì và không nên làm gì. Cố Yên à, em chỉ cần nghe theo trái tim mình, được không?" Cố Minh Châu cúi đầu ôm em gái, thủ thỉ.

Cố Yên ôm lấy cánh tay chị và lặng lẽ gật đầu.

"Giữa chúng ta không hề có Chúa, không ai biết tình hình bây giờ nên xử lý thế nào mới là tốt nhất. Từ trước đến nay, chị cứ cho là em ngốc nghếch, không biết gì, chị cứ nghĩ là Lương Phi Phàm là một tên ngốc. Chị cứ nghĩ các em bị tình yêu làm cho mù quáng nên không sáng suốt, nhưng thực ra, chị lại không phải người trong cuộc thì làm sao có thể biết rõ được tình cảm mà người khác dành cho mình. Cố Yên à, nếu không phải vì câu nói kia của Lương Phi Phàm thì chị vẫn cứ cho rằng mình là Chúa. Ha ha! Nên bây giờ, em hãy đứng trên lập trường bình đẳng của tất cả mọi người để đưa ra quyết định của mình. Hãy giống như... một người lớn. Chị hứa là, cho dù chị có không tán thành thì cũng vẫn tuyệt đối ủng hộ em."

Cố Minh Châu nói từng lời, từng lời những điều mà cô nghĩ trong mấy ngày nay, hai chị em nói chuyện rất lâu trong phòng.

Một lúc lâu sau, Cố Minh Châu đi ra ngoài rồi lại quay lại. Cô mua thức ăn và tự nấu. Buổi tối, khi Lương Phi Phàm về nhà, hai chị em họ đã ngồi trong phòng ăn, đợi anh về ăn cơm.

Thấy Cố Yên đã đồng ý xuống ăn, Lương Phi Phàm không kịp thay quần áo mà ngồi xuống ngay. Cố Minh Châu liếc nhìn anh và cười nhạt: "Ăn cơm thôi!"

"Ăn cơm đi!" Cố Yên nhỏ nhẹ nói, rồi cầm bát đũa lên.

Lương Phi Phàm cũng cười.

Giải quyết xong công việc, về đến phòng cũng đã hơn mười giờ, Lương Phi Phàm tìm khắp một lượt, anh tìm thấy Cố Yên đang ngồi dựa trên ghế ngoài ban công. Trong đêm khuya lạnh, bên ngoài chiếc áo ngủ, cô khoác một chiếc áo khoác mỏng, không biết đã ngồi ở đó bao lâu rồi, trên người cô đầy hơi lạnh.

Lương Phi Phàm lại nóng bừng bừng, không nói câu nào, vội vàng ôm cô đi vào trong phòng và quấn cô vào trong đống chăn, anh ôm cả cô cùng tấm chăn để ủ ấm.

"Hôm nay toàn thành phố giới nghiêm hả anh?" Tiếng Cố Yên nhỏ nhẹ, đều đều, không biết là cô đang vui hay buồn.

Lương Phi Phàm dụi dụi cằm lên trán cô, ậm ừ.

"Đáng lẽ anh phải đưa em đi xem." Cố Yên xoay người, gối đầu lên trên cánh tay anh, tay ôm eo anh, toàn thân cô như dính chặt vào lòng anh, thân mật như trước đây. "Đảng Hắc thủ của Italia và Hắc đạo của Hàn Quốc liên kết ập đến, một tình huống lớn như vậy, nếu bỏ qua thì thật tiếc."

Lương Phi Phàm siết chặt lấy người con gái đang chủ động áp vào người anh, nghe cô nói những lời dường như không liên quan đến cô một cách dửng dưng, trong lòng anh nhiều cảm xúc trào dâng lẫn lộn.

"Có phải Phương Diệc Thành vừa lên chức tướng không anh? Lần này chắc chắn lại đến lượt anh ta phải giải quyết, anh chu toàn đến thế, chắc chắn là đã bố trí sẵn cái bẫy dành cho anh rồi đúng không? Anh ta sẽ ra sao? Từ chức? Anh sẽ đuổi anh ta ra khỏi thành phố C hay là đuổi anh ta ra khỏi chính trường? Hồng Cơ và Hồng Nghiệp thì sao? Sẽ gộp lại trong tay nhà họ Lương hay là bị tiêu diệt hoàn toàn?"

"Anh vẫn chưa suy nghĩ kỹ." Lương Phi Phàm thủng thẳng trả lời, đôi mắt anh ánh lên chút u buồn trong đêm lạnh. "Kiệt Thâm muốn mượn thành phố C, đây không phải là chuyện trong một, hai năm. Trước đây, anh luôn ngăn cản anh ta, là vì muốn cho một số người chút thể diện. Anh nghĩ đây là lúc cho họ một chút áp lực. Có một số chuyện cũng giống như con người vậy, yên ổn lâu rồi thì lại không yên tâm, vậy nên anh sẽ làm cho bọn họ cảm nhận được mùi vị bầu trời trên đầu sụp đổ là như thế nào."

"Ha ha!" Cố Yên cười vui vẻ, cô phả hơi thở nóng hổi lên cổ Lương Phi Phàm, và làm mát tâm hồn anh.

Lương Phi Phàm nhổm phắt dậy, đè cô xuống dưới, nhìn sâu vào mắt cô: "Em sao vậy? Em là lạ thế nào ấy, không giống thường ngày." Cô giận dỗi không ăn, làm cho anh đau lòng, nhưng cô lúc này, lại làm cho anh giật mình.

"Em không sao cả!" Cố Yên đưa tay xoa xoa lên khuôn mặt anh, ngón tay cô vuốt vuốt cằm anh. "Phi Phàm à, anh luôn nói em bướng bỉnh, nhưng anh tự nhìn lại mình bây giờ đi, anh cũng chỉ là một đứa trẻ bướng bỉnh. Trước đây em không hiểu chuyện, bây giờ lại đến lượt anh." Đôi lông mi cô chớp chớp, trong mắt ánh lên nụ cười khiến Lương Phi Phàm không hiểu. "Em thấy tiếc lắm, anh và em dường như đã bỏ qua thời khắc mà hai bên đều hiểu biết." Câu nói cuối cùng của cô dường như đang nói một mình. Nói xong, cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt anh vẫn ngơ ngác, bất an. Cố Yên cười to, ngón tay nhỏ nhắn còng qua cổ rồi ấn nhẹ xuống, hôn lên môi anh.

Chương 45

Toàn thành phố đã giới nghiêm đến ngày thức mười chín rồi.

Trong thư phòng ở nhà Trần Ngộ Bạch triệu tập cuộc họp gấp bất thường. Ngón tay dài của Trần Ngộ Bạch đang cặp điếu thuốc, tàn thuốc lá rơi khắp nơi, cậu ta cau mày, phủi phủi quần áo, rồi hít một hơi mạnh.

Khói thuốc lá cuộn xung quanh. Trong thư phòng Lý Vi Nhiên và Tần Tống đang nằm ngả ngớn trên sofa. Dung Nham ngồi bên chiếc đôn bên cạnh, cũng đang hút thuốc.

"Ê!" Tần Tống thở dài, mở to đôi mắt đầy tia máu. "Bây giờ em chỉ ước được đơn thương độc mã đi giải quyết chuyện của Phương Diệc Thành. Anh cả muốn làm gì chứ? Gây tội? Nói là khống chế tốc độ, giết người bằng dao cùn, nhưng trong tay anh ấy có nhiều người thế thì dễ gì mà khống chế được chứ. Kiệt Thâm lại là một ông chủ không có lương tâm, rắn nuốt voi, anh ấy và Yến Hồi chỉ đề phòng ông ta cũng đã đủ mệt rồi."

Dung Nham cười lạnh lùng: "Phương Diệc Thành dù có khó xử lý thế nào đi nữa thì anh cả cũng không bận tâm, không cần cậu phải đích thân đi đâu!"

"Anh ấy muốn từ từ đè bẹp anh ta." Lý Vi Nhiên nhắm mắt nói chậm rãi. "Người của Kiệt Thâm ập đến đông, về mặt địa điểm, Yến Hồi phối hợp ăn khớp. Nhiều nhất sẽ chống cự thêm được một tuần, để kịp báo cáo lên trung ương. Trong mấy ngày này tạo thêm áp lực cho Phương Diệc Thành thì cái quân hàm tướng của anh ta coi như cũng không giữ được nữa."

"Giá cổ phiếu của Hồng Nghiệp đã giảm thê thảm, Hồng Cơ cũng không cầm cự nổi một tháng nữa." Trần Ngộ Bạch dụi tắt điếu thuốc. "Điều em lo là, một khi quân của Phương Phi Trì chấp nhận cho nhà họ Lương góp cổ phiếu thì việc khoản vốn khổng lồ này rót vào sẽ tạo phản công lớn. Nếu chúng ta không cẩn thận thì các chỉ tiêu lợi nhuận của nhà họ Lương phải mất ít nhất ba năm mới bù đắp được tổn thất này." Anh ta chỉnh lại kính mắt: "Nếu muốn tiêu diệt một doanh nghiệp lớn đang mạnh thì không phải là cách đánh này. Anh cả điên mất rồi." Cậu ta đưa mắt nhìn một lượt những người xung quanh, kèm theo cái lạnh ghê người. "Mọi người thấy thế nào?"

Dung Nham nhả ra một vòng khói thuốc, ánh mắt u buồn.

Lý Vi Nhiên mở to mắt, ôm vai, ngước lên nhìn trần nhà, trầm tư suy nghĩ.

Tần Tống day day đôi mắt, thở dài: "Còn nói gì được nữa, thế thì cùng điên thôi!"

Bốn người đàn ông xuất sắc cùng cười vang.

"Được! Thế thì cùng điên."

Có lẽ sẽ tiêu diệt hết nhà họ Phương, cũng có thể tự phải bù đắp tổn thất thảm hại, cũng có thể cuối cùng sẽ chết trong tay kẻ nào đó... Nhưng họ là anh em.

Trần Ngộ Bạch mở một cánh cửa sổ cho thoáng, đang định mở máy tinh ra để tiếp tục chiến đấu, phía cửa bỗng có tiếng động khe khe. Dung Nham và anh ta cùng ngẩng lên. Lý Vi Nhiên đứng dậy, ra hiệu bằng tay, Trần Ngộ Bạch và Dung Nham lập tức dừng cuộc nói chuyện.

Lý Vi Nhiên cẩn thận đi sát mép tường, nghiêng người nhìn qua khe cửa, bóng đen đang mặc một chiếc áo phông màu xanh, lọn tóc xoăn xõa lên trên cửa, và đang đứng đó nghe trộm một cách ngô nghê.

Lý Vi Nhiên cười to, anh quay người và nói với Trần Ngộ Bạch: "Vợ anh đấy!"

Những người trong phòng thở phào.

Cặp lông mày của Trần Ngộ Bạch dãn ra, anh ta cúi đầu cười. Đột nhiên như nghĩ ra điều gì, ngón tay lại chậm rãi chỉnh lại cặp kính, ánh mắt lóe lên và cất lời nói với Lý Vi Yên: "Thực ra, nếu muốn em nói, cách tốt nhất là cứ chém linh tinh."

Lý Vi Nhiên không hiểu, mắt nhìn về một hướng và hoài nghi hỏi: "Ồ! Anh thử nói xem nào!"

"Mấy anh em mình lặng lẽ cử người đi xử lý Cố Yên. Mọi người nghĩ xem, nếu cô ta chết, anh cả làm gì còn tâm chí mà báo thù?" Trần Ngộ Bạch cười với vẻ đầy ẩn ý.

Dung Nham nghịch chiếc bật lửa trong tay, cứ bật rồi lại tắt. Anh ta suy nghĩ rất lâu rồi cười lớn, nhìn ra phía cửa: "Cậy nghĩ rất đúng. Anh chịu trách nhiệm tìm một tên tay chẩn để giải quyết, đừng để anh cả biết là được. Thực ra, biết thì đã sao chứ? Là anh em với nhau, chẳng lẽ lại vì một người đàn bà mà giở mặt với anh em mình? Có điều, nói thật nhé, nếu thiếu Cố Yên thì anh cũng được sống những ngày vui vẻ!"

Tần Tống bị ba người bọn họ làm cho quay cuồng, ngờ nghệch bật dậy khỏi sofa: "Mọi người điên thật rồi sao? Giết Cố Yên ư? Sao các anh không bắn một phát giết chết anh cả đi?"

"Đồ ngốc!" Ba người đồng thanh nói.

An Tiểu Ly luống cuống, từ thư phòng chạy ra mà vấp ngã đến mấy lần, bàn tay cầm điện thoại run run: "Thật đúng là... Tang Tang, cậu mau nghĩ cách đi. Chính tai tớ nghe thấy đấy... không phải đùa dâu!" Cô luống cuống đến toát mồ hôi. "Mấy hôm nay anh ấy không cho tớ ra khỏi cửa, tớ lại không có số điện thoại của anh cả, Tang Tang, cậu mau đi nói cho anh cả biết đi!"

Tần Tang an ủi Tiểu Ly, bán tín bán nghi cúp điện thoại. Chuyện xảy ra mấy hôm nay, nghe Tần Dương nói, cô cũng hiểu được phần nào. Nhà họ Lương ngấm ngầm đánh một trận thu mua doanh nghiệp với Hồng Cơ và Hồng Nghiệp. Bề ngoài, những thế lực đen tối ở nước ngoài vốn đã nhòm ngó con đường thông ra biển của thành phố C cũng ầm ầm quá cảnh, các băng đảng xã hội đen của thành phố này lại trong ngoài kết hợp, tạo điều kiện cho bọn họ quét sạch trở ngại. Tần Dương nói với cô rằng, Lương Phi Phàm có sức như mãnh hổ, Phương Diệc Thành lại không chịu nhường nhịn, cuối cùng chỉ sợ cả hai đều bị thương.

Nếu là bình thường, cô tuyệt đối không tin những người quen biết Lương Phi Phạm lại cả gan đụng đến Cố Yên. Nhưng lúc này đnag căng thẳng, Lý Vi Nhiên ngày nào cũng bận từ sáng đến tối, sát khí để lộ ra trong lúc nói chuyện đã khiến cô lo ngay ngáy nhiều ngày nay. Cú điện thoại này của Tiểu Ly bỗng làm dấy lên nỗi lo sợ vốn ẩn chứa trong lòng cô. Thật sự là muốn... tiêu diệt người bên cạnh anh cả ư?

Người đầu tiên mà Tần Tang tìm gặp đương nhiên là Lý Vi Nhiên. "Tối nay anh muốn ăn gì nào?" Cô dịu dàng hỏi.

Lý Vi Nhiên hơi ấp úng: "Tối nay anh không về, Tang Tang, em đừng ra khỏi nhà nhé! Dù ai gọi điện đến nói chuyện gì thì em cũng đừng tin. Anh đã cử người đến chỗ em rồi, em đừng lo lắng, hãy nhớ lời anh, em biết chưa?"

Ngón tay cầm điện thoại của Tần Tang bị ấn đến trắng bệch, cô nói: "Anh đừng lo cho em. Anh cũng phải cẩn thận đấy!"

Lý Vi Nhiên cúp điện thoại, nhăn nhó nhìn ba người kia gật gật đầu. Trần Ngộ Bạch thở phào, ngả người ra sofa một cách mệt mỏi và day day huyệt thái dương. Tần Tống xoa xoa đầu, vẫn dửng dưng như trước: "Em vẫn thấy không ổn. Phía anh cả như chiếc thùng sắt, Tang Tang có bao nhiêu khả năng để có thể cứu Cố Yên ra ngoài chứ?"

Trần Ngộ Bạch mấy hôm nay không được nghỉ ngơi thoải mái, lúc này, thần kinh mới được nới lỏng một chút, giọng anh trầm trầm có chút mệt mỏi: "Không có cũng không sao, dọa cho anh cả một trận, chưa biết chừng lại có tác dụng. Thực ra, điểm mấu chốt vẫn là Cố Yên."

Dung Nham lại đang rất vui, anh cười phá lên, vỗ vỗ vai Tần Tống, chớp chớp mắt: "Tần Tang có thể chịu đựng được, em còn không rõ ư?"

"Ôi dào!"

Nói qua nói lại nhau vài câu, Tần Tống đá qua hai phát. Dung Nham ngã xuống đất, đau đớn mím chặt răng: "Lũ các người đúng là lũ vô lại, thật không có nhân tính!"

Lương Phi Phàm hàn huyên chuyện cũ với Kiệt Thâm cả ngày, buổi tối, họ lại hẹn nhau cùng đi uống rượu, nhưng trong lòng vẫn thấy không yên tâm. Anh hỏi Cố Yên đang làm gì, C nói một cách bình tĩnh: "Chị Yên đang nấu cơm trong bếp."

Anh uống hai cốc với Kiệt Thâm rồi vội ra về. Cố Yên quả nhiên đang trong bếp, cái bóng buộc tạp dề đang bận rộn của cô khiến tim anh đập mạnh.

"Sao anh về muộn thế? Anh đã ăn gì chưa?" Cố Yên đang thái rau, hơi nghiêng mặt nói với anh. Lương Phi Phàm đưa tay giành lấy con dao trong tay cô: "Cẩn thận đấy! Để anh làm cho."

Cố Yên huých nhẹ cùi chỏ vào anh: "Anh đi rửa tay đi!"

Lương Phi Phàm đi rửa tay xong quay lại, ôm cô từ phía sau, đón lấy con dao từ tay cô, thái từ từ từng lát một. Cố Yên quay đầu lại, hôn chụt lên cổ anh rồi cười hì hì.

Lương Phi Phàm lại thấy lo sợ. "Xoảng!" Con dao ném ra thật xa, mắt anh bừng bừng: "Cố Yên, rốt cuộc thì em muốn làm gì vậy?"

Anh thà thấy cô buồn bã như trước đây, dù cô có gây chuyện làm anh đau đầu, thì cũng không phải cái vẻ bình lặng như không có chuyện gì của cô bây giờ, hơn nữa, việc cô chủ động vào bếp càng làm cho anh sợ. Cô ấy... rốt cuộc muốn làm gì vậy? Anh linh cảm có điều gì không tốt sẽ xảy ra.

Cố Yên nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu: "Để em nghĩ nhé, hôm đó, em cũng hỏi anh như vậy, anh trả lời em thế nào nhỉ? Anh nói là, anh vẫn chưa nghĩ kỹ. Bây giờ em cũng thế, em vẫn chưa nghĩ kỹ là em muốn làm gì."

Bàn tay đang nắm lấy vai cô bỗng bóp mạnh khiến cô hét lên: "Anh nhẹ tay chút! Em đau."

Lương Phi Phàm ngồi xuống, vác cô lên vai. Anh bước những bước dài đi lên tầng. Cô cong người ngả trên lưng anh, cười vui vẻ.

Người Cố Yên như mềm nhũn ra, gục trên người anh không nhúc nhích. Lương Phi Phàm khẽ vỗ về cô, vỗ nhẹ lên lưng cô, nghe tiếng thở nhè nhẹ, đều đều của cô. Anh nhẹ nhàng đỡ cô xuống và đặt cô lên giường, định đi xuống nấu cơm tối cho cô ăn. Nào ngờ anh vừa đứng dậy thì cô cũng tỉnh, hé mắt nhìn anh, ngoan ngoãn như một chú mèo con. Lương Phi Phàm không dám cựa quậy nữa, bật lò sưởi to hơn và nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Cố Yên ngủ hơn một tiếng, cô tỉnh giấc một cách lười biếng và kêu đói. Lương Phi Phàm vẫn đang suy nghĩ, thấy cô tỉnh liền ghẹo cô vài câu, chờ đến khi cô tỉnh hẳn, hai người cùng mặc áo và đi xuống.

Đám người làm đã rửa sạch thức ăn, chờ đầu bếp chính vào thể thiện tài năng. Cố Yên không dám động vào thịt cá sống, Lương Phi Phàm muốn giúp một tay nhưng cô không đồng ý. Hai người bọn họ mò mẫm trong bếp một lúc, cuối cùng quyết định, anh chịu trách nhiệm gạt chỗ cá và thịt vào chảo dầu, cô chịu trách nhiệm cho gia vị. Mãi lâu sau, khi ba món ăn gồm một món chay và hai món cá miễn cưỡng được đưa lên thì hai người họ đều đã đói meo rồi.

"Hơi tanh." Lương Phi Phàm nếm một miếng cá, cười và uống một ngụm rượu. Cố Yên không tin, cô tự gắp một miếng, đúng thật, chẳng ngon chút nào.

Bạn đang đọc Nở Rộ của Sói Xám Mọc Cánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.