Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước Cơn Bão

Tiểu thuyết gốc · 1054 chữ

2 tuần sau, tại Lai Sơn, Kozen.

Trong một ngôi làng nhỏ, chỉ khoảng 200 người dân, trưởng làng là một lão giả khoảng 55 tuổi, lúc này ông đang đi dạo trên con đường làng quen thuộc.

Lão Giả tên là Ngô Châu, tuy ông đã già nhưng thời trẻ ông có công xây dựng nên ngôi làng này, có thể nói cả đời ông tâm huyết nhất là phát triển ngôi làng, vì vậy nên ông mới được người dân tôn lên làm trưởng làng.

Ngô Châu đi dọc trên con đường ghồ ghề quen thuộc, lòng buồn nao nao, không hiểu sao dạo gần đây trong lòng ông cảm thấy không ổn, cụ thể là việc gì thì ông cũng không biết.

Ngô Châu từ lúc 8 tuổi đã theo cả nhà đến ngôi làng này sinh sống, đến tận bây giờ ông vẫn còn nhớ rất rõ lúc đó cả làng chỉ khoảng 10 hộ gia đình, bây giờ 10 hộ đó đều đã rời đi ngôi làng nhỏ này đến thành Vân Kinh để mưu cầu cuộc sống tốt hơn.

Thành Vân Kinh là trung tâm của Lai Sơn, Lai Sơn lúc này đa phần là núi, đất đá ghồ ghề, giao thông cực kì thông thuận tiện, vì vậy một khi đã đi đến thành lớn như Vân Kinh thì rất ít người trở về những ngôi làng của mình.

Ngô Châu thở dài, lúc này ông đội một chiếc nón đá màu vàng đã ngả màu, nhìn qua tựa như rất cũ kĩ, mặc một chiếc áo bào màu xanh nhạt, mang một chiếc dép lê hai quai, bóng lưng của ông khắc sâu vào nền đất tạo thành cảnh tượng cô độc nhưng vẫn có chút oai nghiêm, phong phạm của một vị trưởng làng.

Ngô Châu bước từng bước một, đến một ngôi nhà to nhất của làng, ngôi nhà này thật ra là một cái đình viện được cải tạo lại, mục đích là làm nơi để cho những cuộc họp của các vị lão giả.

Trong Đình Viện, các vị lão giả trong làng đều tề tập đầy đủ ở đây, mỗi người đều thần sắc nghiêm nghị, dường như có một việc lớn sắp xảy ra.

Ngô Châu tiến vào nhưng không làm mọi người quá để ý, tất cả chỉ liếc mắt một cái rồi không quan tâm nữa.

Ngô Châu vuốt vuốt cái cằm, thở dài nói:"Ta tin rằng các vị đã biết chuyện gì xảy ra rồi chứ ? vài ngày trước 5 thanh niên trực xung quanh ngôi làng này đều bị biến mất không rõ tung tích, ta nghi ngờ rằng việc này là do quân Mãn Thanh đã làm, các vị thì sao ???".

Một lão giả tóc hoa râm nói:"Việc này rất trọng đại, ta yêu cầu phải báo cáo về thành Vân Kinh gấp, đế quốc Kozen của chúng ta chắc chắn sẽ trải qua một hồi phong ba nếu việc này là do Mãn Hoa gây nên".

Các lão giả khác cũng nhao nhao gật đầu đồng ý, việc này liên quan đến vận mệnh quốc gia, không ai dám xem thường.

Ngô Châu gõ gõ bàn vài cái, nói:"Việc báo cáo cho thành Vân Kinh thì để Hải Vân làm, dù sao hắn cũng thường xuyên lui tới Vân Kinh, thông thạo đường xá".

Muốn tới thành Vân Kinh nói dễ không dễ nói khó không khó, bởi tỉnh Lai Sơn có hàng trăm ngôi làng nhỏ lẻ tẻ phân chia khắp nơi, do địa hình bị chia cắt bởi đồi núi, sông ngòi, rừng rậm.

Ngôi làng nhỏ này là nơi rất gần với biên giới Mãn Hoa, xui xẻo một điều là từ ngôi làng đến Vân Kinh phải đi xuyên qua một khu rừng chưa được khai hoang, có hổ, rắn rết và nhiều loài động vật trong đó.

Hải Vân là một thanh niên trai tráng 19 tuổi, lứa tuổi mà tràn trề sức sống, sinh lực, đây là thời hoàng kim của một đời người, đặc biệt là hắn thường xuyên đi qua khu rừng này nên từ lâu hắn đã tìm được một con đường, tuy con đường này còn vướng khá nhiều cây cối nhưng chung quy là khá an toàn, đảm bảo không gặp được thú dữ.

Hải Vân nghe trưởng làng triệu tập thì vội đi tới, lúc trước các lão giả quan trọng trong làng tụ tập mở cuộc họp kín thì y cũng biết, hắn cảm nhận được có đại sự gì đó sắp xảy ra nên được triệu tập thì hắn đi ngay lập tức.

Hải Vân tới đình viện, hắn cúi người chào các vị lão giả thật sâu, Ngô Châu nói ngay:"Hải Vân, ngươi là người thường xuyên lui tới Vân Kinh, nay có đại sự sắp sửa phát sinh, ngươi cầm lá thư này gửi cho thành chủ thành Vân Kinh ngay lập tức, đại sự rất gấp gáp, ngươi mau lên đường, chậm trễ một phút có thể ảnh hưởng tới việc này".

Ngô Châu vươn tay đưa cho Hải Vân lá thư, lá thư này được bọc kín lại, nếu mở ra thì người nhận thư lập tức biết ngay.

Cầm lá thư trong tay, Hải Vân run run, hắn biết đây là chuyện đại sự quan trọng của ngôi làng, dạo gần đây hắn thường xuyên nghe ngóng về vụ 5 người bị mất tích bí ẩn, lúc đầu hắn nghĩ chẳng liên quan gì đến hắn nhưng khi nhận được lá thư này thì hắn chắc chắn tám chín phần mười là có liên quan đến chuyện này, việc này không thể nói rõ được, đơn giản chỉ là cảm giác của riêng bản thân hắn mà thôi.

Hải Vân cung kính cúi đầu, hô to:"Rõ, Hải Vân ta xin thề chết cũng không làm nhục mệnh".

Hải Vân cầm lá thư phóng ra ngoài, lao như tên bắn về khu rừng nọ.

Ngô Châu nhìn bóng lưng Hải Vân mà cảm khái trong lòng:"Đứa nhỏ này tâm tính khá tốt, lại biết rõ đây là đại sự nên gấp gáp như thế, haizz hi vọng sau vụ hạo kiêp này hắn còn sống, ngôi làng này thì chắc là không xong rồi".

Bạn đang đọc Nô Dịch Vũ Trụ sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.