Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hải Thượng Lãn Ông (2)

Tiểu thuyết gốc · 1996 chữ

"Đã đến nơi rồi" Trần Phàm trong trướng bồng thì thào, nhìn qua cửa sổ nói.

Phía sau xe ngựa là một đoàn người dài không thấy điểm cuối, mỗi người đều mặc quân phục, sau lưng là súng M44.

Phía trước là xã Liêu Xá, nói đúng hơn là một ngôi làng nhỏ, cánh cổng làng cũ kỹ bám đầy bụi bẩn, một con đường đầy bụi và đá vụn hiện ra.

Trần Phàm khẽ phất tay, đám binh lính hiểu ý đi theo.

Vừa tiến vào xã, người dân ở gần đó lập tức chú ý, tất cả đều xì xào bàn tán:

"Đây là quân đội của ai vậy? nhìn quân phục lạ quá?".

"Đúng vậy, ta cũng chưa thấy quân phục kiểu này bao giờ".

"Nhìn khá giống quân đội phương Tây nhưng ta chưa nghe có quân đội phương Tây nào đến nước ta".

Trần Phàm mặc kệ những lời bàn tán của đám người dân, đoàn người tiếp tục tiến lên, dọc đường không ai dám cản lại hỏi cũng không ai dám chạy lại hỏi.

Hắn hỏi tên Tiêu Trần:"Có thật là ông ta ở đây không?".

Tiêu Trần bên cạnh gật đầu nói:"Đúng là lão ta ở đây, chính là căn đình viện cuối xã, từ đây đến đó khoảng 120 mét là đến rồi".

Trần Phàm nhàn nhạt gật đầu, không hỏi gì thêm.

Rất nhanh, đoàn người đã đến căn đình viện cuối làng, thấy có người tiến vào, Vương Lâm chạy ra.

Khi thấy đoàn người đông nghìn nghịt nhìn không thấy điểm cuối, Vương Lâm sợ thật rồi, hắn lắp bắp nói:"Các vị.....các vị đến đây làm gì thế???".

Tiêu Trần xuất hiện trong bộ trường bào màu trắng, kết hợp với khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, dáng người thon thả cao gầy, đậm chất soái ca.

Tiêu Trần nhìn Vương Lâm, nhàn nhạt mở miệng:"Nhóc hẳn là đồ đệ của Hải Thượng Lãn Ông đi??? mau dẫn ta đi tìm lão, nếu không thì chết".

Vài tên lính bên cạnh cũng rất phối hợp, 5 tên lính lấy súng M44 đeo trên lưng xuống, khẽ động vào thanh gài đạn.

"Lạch cạch" âm thanh chua chát của tiếng súng vang lên, báo hiệu đạn đã lên nòng sẵn sàng nổ súng.

5 tên lính đều cực kỳ nghiêm túc giơ súng hướng thẳng về Vương Lâm, bộ dáng cực kỳ hung hãn.

Vương Lâm thấy vậy thì khẽ nuốt ngụm nước bọt, biết tình hình không ổn, bộ não cấp tốc chuyển động nói:"Được rồi, mời các vị đại nhân đi theo tôi, để tôi dẫn đường đến chỗ của Hải Thượng Lãn Ông".

Nói xong hắn xoay người tiến vào đình viện, Trần Phàm từ trong trướng bồng bước ra cũng đi theo, 5 tên lính kề sát súng vào đầu của Vương Lâm, Tiêu Trần hừ lãnh nói một câu:

"Hừ, coi như mày cũng biết điều đấy". Nói xong hắn cũng cất bước tiến vào đình viện.

Trong đình viện, Hải Thượng Lãn Ông đã đợi sẵn, ông ta khẽ thở dài một tiếng tựa như đã biết có ngày hôm nay.

Trần Phàm tiến vào nhìn thấy Hải Thượng Lãn Ông thì đoán ngay đây chính là người mình cần tìm, hắn hỏi:"Ông chính là Hải Thượng Lãn Ông phải không???".

Hải Thượng Lãn Ông vuốt vuốt chòm râu trắng bạc, nếp nhăn trên mặt tựa như nhiều hơn, thoáng chốc ông ta nhìn có vẻ như già đi thêm vài tuổi, hắn thở dài nói:

"Chính là ta đây, không biết cô nương là ai?".

Trần Phàm khẽ cười nhạt, nụ cười này vốn chỉ là thói quen của hắn thôi nhưng rơi vào mắt của Vương Lâm thì nụ cười đó làm rung động tâm hồn ngây thơ của thiếu niên tuổi mới lớn.

Vương Lâm tim đập thình thịch, khuôn mặt dần đỏ lên, định nói gì đó nhưng mãi không nói được.

Trần Phàm chẳng thèm quan tâm Vương Lâm, hắn nói:"Nếu ông đúng là Hải Thượng Lãn Ông thì tốt rồi, ông có nguyện ý gia nhập quân đội của tôi hay không? nếu gia nhập thì ông sẽ được làm Bộ Trưởng Bộ Y Tế, dù sao quân đội của tôi con thiếu nhân tài rất nhiều".

Hải Thượng Lãn Ông như có điều suy nghĩ, lắc đầu nói:"Không, ta đã rời xa chốn quan trường, không thể nào lại một lần nữa bước chân vào vũng nước đục đó, lời đề nghị của cô nương rất tiếc là ta phải từ chối rồi".

Trần Phàm tựa như đã biết Hải Thượng Lãn Ông sẽ từ chối, khẽ cười lạnh một tiếng, búng tay.

Lập tức, 5 tên binh lính lao đến, hai tên lính hai bên xách vai của ông ta mang đi.

Hải Thượng Lãn Ông đã 52 tuổi rồi, khí lực chẳng còn như thời thanh niên thì làm sao chống cự? ông ta kêu lên một tiếng rồi cũng bị mang đi.

Trần Phàm nhìn qua Vương Lâm, hỏi:"Nhìn thấy ngươi cũng có chút khí chất đấy, muốn gia nhập quân đội của ta hay không?".

Vương Lâm lắc đầu nói:"Không đâu, ta không thích vào quân đội, ta chỉ thích làm nghề thầy thuốc mà thôi".

Trần Phàm gật đầu tỏ vẻ hiển nhiên là vậy, nói:"Tốt lắm, từ nay ngươi sẽ gia nhập quân y của quân đội ta, có thầy có trò thì cuộc sống đỡ nhàm chán hơn, mang đi".

Hai tên lính cũng xách Vương Lâm theo, hắn chỉ kịp la lên một tiếng rồi ngoan ngoãn bị mang đi.

Tiêu Trần nhìn một màn này mà nội tâm lạnh run, nhớ tới cảnh bị trói chặt hai tay hai chân mang đi như chó chết lúc đó mà sợ.

[Đinh! túc chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ, nhận được Hoàn Đổi Đan và Tâm Hoàn Đan, vật phẩm đã được chuyển vào mục Hành Trang]

"Cuối cùng cũng hoàn thành" Trần Phàm khẽ cười một tiếng, rời đi đình viện.

30 phút sau.

Vương Lâm đã thay một bộ y phục của quân đội, dù cực kỳ không muốn gia nhập nhưng cũng đành phải theo thôi.

Hải Thượng Lãn Ông vẫn một bộ trường bào như cũ, lúc này cả hai đều ngồi trên ghế gỗ.

Trấn Phàm nhìn hai người, lại nhìn qua Tiêu Trần, khẽ thở dài nói:"Hai người các ngươi có gì muốn nói không???".

Tiêu Trần nhìn Hải Thượng Lãn Ông, nói nhanh:"Mau đưa thuốc giải độc cho tôi, tuần sau là đến kỳ hạn 1 năm rồi, nếu ông không đưa tôi sẽ chết thật đó".

Hải Thượng Lãn Ông nhìn qua Tiêu Trần, khẽ than nhẹ, nhìn sang Vương Lâm nói:"Ngươi giải thích cho hắn hiểu đi, ta không muốn phí lời với sư huynh ngu dốt của ngươi".

Vương Lâm tựa như biết được suy nghĩ của Hải Thượng Lãn Ông, lúc này hắn quay sang nói với Tiêu Trần:"Chào sư huynh, đệ là Vương Lâm, sau khi huynh rời đi thì sư phụ có nhận đệ làm đồ đệ tiếp theo của ngài".

Tiêu Trần hừ nhẹ một tiếng tựa như đã đoán được điều này, hắn nói:"Cái này thì ta cũng đã đoán ra được rồi, ngươi có gì muốn nói thì nói nhanh đi, đừng làm chậm trễ thời gian của chủ công".

Tiêu Trần gật đầu, bắt đầu kể lại từ lúc Tiêu Trấn rời đi, đến chuyện thuốc độc là giả,.......

Tiêu Trần nghe xong thì sửng sốt, hồi lâu mới lắp bắp nói:"Thì ra là giả a....bảo sao ta gặp biết bao nhiêu thầy thuốc họ đều nói ta không trúng độc, ta cứ tưởng là trình độ của họ chưa đủ để giải thuốc.....không ngờ rằng tất cả là giả a.....".

Quá sửng sốt, Tiêu Trần đứng hình luôn, Trần Phàm cũng mặc kệ, loại người hoàn mỹ luôn cho mình là nhất như Tiêu Trần thì khi gặp thứ gì ngoài ý muốn rất dễ sốc tâm lý, dù sao hiện tại cũng đang rảnh không vội gì.

Đại khái qua 20 phút, Tiêu Trần từ trong mộng tỉnh lại, nhìn qua Hải Thượng Lãn Ông, ánh mắt mang theo chút phức tạp cùng khó hiểu, một hồi lâu sau hắn do dự một chút rồi quỳ xuống ngay đại sảnh, hướng về Hải Thượng Lãn Ông dập đầu.

Trần Phàm cũng vậy, Vương Lâm cũng thế, mọi người đều sửng sốt, riêng chỉ có Hải Thượng Lãn Ông ánh mắt lóe lên tinh quang, thần sắc lộ ra một tia tán thưởng nhưng cũng không động đậy.

Sau 3 cái dập đầu, Tiêu Trần đứng lên, thần sắc cực kỳ cung kính, khom người nói:"Thưa sư tôn, bao lâu nay đệ tử đã trách lầm người, hóa ra sư tôn luôn một mực muốn tốt cho đệ tử......vậy mà đệ tử lại chán ghét sư tôn......đồ đệ bất hiếu, xin sư tôn thứ tội".

Nói xong, hắn lại dập đầu lần nữa, lẩn này hắn không đứng lên, chỉ một mực dập đầu xuống đất, cơ thể hầu như bất động.

Hải Thượng Lãn Ông thở dài một hơi, đứng dậy, vươn tay đỡ Tiêu Trần đứng lên, ông ta nói:

"Thôi không sao,.....sư tôn tha thứ cho ngươi....nhưng ngươi phải nhớ...người hành nghề y luôn lấy cái tâm của mình đặt lên trên hết, tiền bạc không mua được nhân cách, chỉ có nhân cách cao thượng mới có thể hành nghề y chữa bệnh cứu người....đây là lần cuối ta nhắc cho ngươi nhớ.....sau này nếu còn vi phạm thì đừng trách ta..".

"Thưa sư tôn, đồ nhi rõ rồi ạ" Tiêu Trần vui mừng đứng dậy, khuôn mặt vui mừng nói.

Trần Phàm nhìn một màn này mà trong lòng ấm áp, hóa ra Tiêu Trần chỉ là vì châm chọc nữ nhân mà Hải Thượng Lãn Ông phải chịu tội thay, haizzz biết làm sao được, nữ nhân luôn là thứ phiền toái mà bao bậc đấng quân vương vẫn trầm mê trong đó.

Người phàm chỉ có trăm năm tuổi thọ, dù là bậc đế vương hay nữ nhân xinh đẹp như tiên nữ cũng vậy, chung quy tất cả đều là phàm nhân, chỉ là hồng phấn khô lâu mà thôi, đẹp đến bao nhiêu thì cũng chỉ là xác thịt, vẻ đẹp như tiên nữ có thể giữ được bao lâu? một năm hay 10 năm?

Thật ra chỉ cần 10 năm là vẻ đẹp đã bắt đầu xuống dốc, khuôn mặt đẹp đến đâu thì cũng chỉ đến 30 tuổi là xuất hiện nếp nhăn, có thể bạn không nhìn thấy nhưng nó thật sự tồn tại, nếu bạn không thấy thì có thể nó xuất hiện muộn hơn mà thôi.

Trần Phàm cảm thấy hơi tiếc cho Tiêu Trần, chỉ vì nữ sắc mà làm liên lụy đến sư tôn, ơ mà hắn cũng là nữ nhân kia mà??? à mà khoan đã hoàn thành nhiệm vụ rồi thì trong tối nay là hắn trở lại thành nam nhân ngay thôi mà.

Nghĩ đến khi trở về thành nam nhân Trần Phàm muốn cười ha hả tại chỗ, chỉ khi mất rồi thì mới biết quý trọng, có điều hiện tại có vài người ở đây nên không tiện thất thố.

Bỗng Trần Phàm nghĩ ra một cái gì đó, hắn khẽ hỏi:"Hệ thống, nếu ta trở lại thành nam nhân rồi thì bọn thuộc hạ có biết ta không?".

[Đinh! đương nhiên là họ không biết túc chủ là ai rồi, dù sao các thuộc hạ mới thu nhận của túc chủ đều là với cơ thể nữ nhân cơ mà]

"Chết rồi, vậy phải làm sao bây giờ??? chẳng lẽ bịa ra chuyện Trần Phàm rời đi thật xa bây giờ trở lại ư??? có ai tin không đây???". Trần Phàm hoảng hốt hỏi.

Bạn đang đọc Đế Quốc Nam Việt sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.