Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làng Sơn Bình (1)

Tiểu thuyết gốc · 1022 chữ

Đi được 30 phút, cũng đã 5h30 tối, bầu trời đã ngả màu, làm cho con người có cảm giác buồn bã, chán nản.

Con đường này cũng coi như là đã được khai hoang, các lùm cây, cành cây cản đường đều được dọn ra, con đường tuy gồ ghề, xấu xí nhưng có thể đi được, vì vậy đám người đều đi nhanh hơn, không ai muốn đêm nay ngủ lại trong rừng.

"Tới rồi" Tên thanh niên thở dốc, hắn bị đẩy ra đi đầu dẫn đường cho đoàn người, dọc đường tên lính bên cạnh luôn quát tháo, có khi còn đá vào mông hắn làm hắn đau đớn không thôi.

"Đây là ngôi làng của đại nhân Trần Bình lập nên, nó tên là làng Sơn Bình" Tên thanh niên chỉ về cánh cổng phía trước.

Cánh cổng này được làm bằng những cành đại thụ chục năm tuổi, thân gỗ rất cứng, lại được trói chặt vào nhau, tạo cho người ta cảm giác an toàn.

Cánh cổng cao 5 mét, chủ yếu là để đề phòng thú dữ tập kích, bên trong là các tháp canh, mỗi tháp canh có 2 tên thanh niên tay cầm trường thương, bộ dáng mười phần nghiêm túc, không có nửa điểm lơ là.

Do là sắp tối nên cánh cổng đóng chặt lại, không chừa một khe hở nào, điều này chứng tỏ kỷ luật của làng Sơn Bình rất nghiêm ngặt.

Trần Phàm thầm khen ngợi cách bố trí phòng thủ của làng này, mỗi tháp canh đều cách nhau 3-5 mét, nếu có sói hay thú dữ tập kích thì có thể yểm trợ cho nhau, đặc biệt là cánh cổng cao to kia nhìn rất chắc chắn.

Tên thanh niên canh giữ trên tháp canh đã thấy đám người Trần Phàm, không nhìn thì thôi đã nhìn thì hắn hãi hùng khiếp vía, đám người nối đuôi nhau cuồn cuộn không dứt, đại khái hơn 1000 người.

"Chuyện lớn rồi, có thể là quan binh triều đình chăng??? hay là quân phiệt??? nhìn trang phục thì giống quân phiệt hơn". Hàng trăm câu hỏi lướt qua trong đầu tên thanh niên, hắn gõ mạnh vào cái chuông trên tháp, lập tức từng âm thanh "Leng keng" vang lên, báo hiệu điều chẳng lành.

"Chuyện gì xảy ra? tại sao lại gõ chuông?".

"Có vậy cũng hỏi, tất nhiên là có kẻ không mời mà đến rồi, nếu chỉ là thú dữ bình thường thì chẳng ai gõ chuông làm gì".

"Đúng vậy, mau báo cho trưởng làng".

Đám đàn ông trong làng vội đi đến nhà của Trần Bình, còn phụ nữ và trẻ em thì đều ở nhà đóng kín cửa lại, hiển nhiên bọn họ không có quyền xen vào truyện trong làng.

Nhà của Trần Bình nằm ở cuối làng, ngôi nhà cấp 4 được xây bằng gạch ngói, điều này cho thấy Trần Bình cũng biết chăm lo cho cuộc sống của hắn, dù sao lúc trước hắn cũng từng là địa chủ.

Trần Bình không có vợ con, khi nghe tiếng chuông thì cấp tốc chạy ra ngoài.

Đám đàn ông đều đã tụ tập sẵn, thấy Trần Bình thì tiến tới nói:

"Trưởng làng à, có kẻ ngoại lai đến, mời ngài xem giùm cho".

"Đúng vậy".

Trần Bình nghe vậy thì có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh hắn bình tĩnh lại, nói:

"Bà con trấn tĩnh lại nào, dù sao ngôi làng này cũng nằm ở nơi hẻo lánh, rất ít người qua lại, nếu có kẻ ngoại lai thì chắc chỉ là vài người mà thôi, để ta ra xem thế nào, mọi người cứ yên tâm đi".

Nghe Trần Bình nói, đám nam nhân đều thở phào một hơi, trưởng làng đã nói vậy thì chắc chắn mọi thứ sẽ ổn thôi, dù sao trưởng làng cũng là người lập ra ngôi làng này, là người có uy tín và hiểu biết nhất trong đám dân làng.

Trần Bình một đường thẳng tiến ra chòi canh, tên thanh niên lúc nãy gõ chuông hoảng sợ cúi đầu nói:

"Thưa trưởng làng, có một đám binh sĩ đang ở ngoài cổng ạ".

Trần Bình hơi nhíu mày, hắn cứ tưởng là đám thương nhân lạc vào đây hay người thường, nếu là quan binh triều đình thì phiền phức rồi.

Hắn hỏi tiếp:"Có bao nhiêu binh sĩ?".

Tên thanh niên ấp úng, cánh tay run rẩy, khuôn mặt tái nhợt, bộ dáng cực kỳ sợ hãi.

Trần Bình có chút giận dữ, quát:"Nói mau!!!".

Tên thanh niên cúi người, run rẩy nói:"Dạ.....là.....khoảng 1000 người ạ!!!".

"Cái gì???????". Trần Bình trừng mắt, khuôn mặt bị bao phủ bởi sợ hãi và hoảng hốt, cánh tay run lẩy bẩy, thậm chí xém chút nữa là hắn ngã quỵ xuống.

Một lát sau, hắn thì thào:" 1000 người a.....tổng dân số làng chưa được 400 người.....".

Trần Bình sợ thật rồi, giờ phút này hắn muốn thu dọn đồ đạc bỏ chạy ngay lập tức, nhưng thân là trưởng làng bỏ chạy thì có chút quá phận, hắn cố lấy lại bình tĩnh tiến về tháp canh.

Đứng trên tháp canh, nhìn xuống, một màn làm cả đời hắn không thể nào quên, một đám binh sĩ mặc trang phục màu xanh, nhìn thì rất giống trang phục Phương Tây, dáng đứng nghiêm chỉnh không có chút nào là lơ đễnh.

1000 người như 1!!!!

Phải huấn luyện nghiêm khắc tới cỡ nào mới có thể làm được việc này??? ngay cả đám binh sĩ tinh nhuệ nhà Nguyễn ở Phú Xuân cũng chẳng làm được.

Trần Bình mặt không còn giọt máu, hắn cố lấy hơi hô to:"Chào các vị, các vị có muốn vào làng không???".

Dương Bình tách ra khỏi đội ngũ, hắn cưỡi ngựa thồ, cười tươi như hoa nói:"Tất nhiên rồi, mời mở cổng giùm cho".

Bộ dáng mười phần thân thiện, nhưng rơi vào mắt Trần Bình như là ác quỷ, hắn cố trấn tĩnh nói to:"Được rồi, mời các vị tiến vào".

Bạn đang đọc Đế Quốc Nam Việt sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.