Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tra Khảo (1)

Tiểu thuyết gốc · 1159 chữ

7h tối, trong căn mật thất tại doanh trại của Trần Phàm.

Trần Phàm rảo bước đi đến căn mật thất, lúc này hắn đã thay bộ váy ngủ màu hồng đầy gợi cảm, cái mông thoát ẩn thoát hiện dưới lớp váy chỉ dài tới đầu gối, bộ ngực không được quấn khăn trắng và yếm nên thỏa sức bung ra, chiếc váy ngủ không che hết để lộ gấn như một nửa đôi bạch ngọc.

Thông qua bộ váy ngủ đầy sắc xuân và cảnh đêm tối bao trùm doanh trại càng tôn vinh vẻ đẹp của hắn hơn, lúc này hắn không trang điểm nữa nhưng sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành của hắn cũng đủ điên đảo khắp nam nhân đất Đại Việt này.

Bước chân hắn chậm rãi vang lên, tên lính gác mật thất đỏ mặt cung kính nói:"Mời chủ công xuống tầng hầm, Bàng Ngô đã bị trói đợi sẵn ở dưới".

Trần Phàm ừ một tiếng, bước chân nhanh chóng rảo qua tên lính, tên lính gác ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ chủ công mình phát ra mà sắc mặt càng đỏ thêm, hắn lắc đầu cố lấy lại bình tĩnh.

Trần Phàm bước đến căn phòng giam Bàng Ngô, lúc này Bàng Ngô đang cực kỳ thảm, trên người tràn đầy vết máu và sẹo do roi quất vào, tay chân không chỗ nào là lành lặn, da thịt có chỗ bị bong tróc nhìn cực kỳ thảm.

Hai tên lính đang ngồi đó thấy Trần Phàm thì cũng sững sờ một chút nhưng cứ trấn tĩnh, nói:"Thưa chủ công, hắn không chịu nói, ngài có muốn tiếp tục hành hình không???".

Trần Phàm lạnh nhạt khoanh tay nói:"Không cần, kẻ này cần phải chịu thống khổ mới chịu khai báo, hai ngươi theo ta".

Hai người lính nghi hoặc nhưng cũng đi theo Trần Phàm, chỉ thấy Trần Phàm nói gì đó, cả hai tên lính gật đầu như thóc, sắc mặt cổ quái, hồi lâu sau hắn mới nói:"Rõ rồi chứ??? mau làm đi, từ giờ nhiệm vụ hai người các ngươi là "Chiếu Cố" kẻ này, mỗi ngày thưởng 10 triệu".

"Rõ" nghe đến 10 triệu cả hai tên lính đều vô cùng cao hứng, cả hai đều nhanh chóng đi vào căn phòng, sắc mặt có chút hưng phấn.

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của hai tên lính, Bàng Ngô suy nghĩ gì đó rồi giật mình la lên, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi:"Đừng....đừng mà....nam nhân sao lại làm thế???".

2 phút sau, tiếng kêu la vang lên trong gian mật thất: "Áaaaaaaa đau quá má ơi....".

Trần Phàm khoanh tay nhìn cảnh tượng trước mặt, vẻ mặt hắn có chút kinh hãi và ghê tởm nhưng rất nhanh đã trấn tỉnh lại.

Trong căn mật thất lúc này diễn ra một cảnh tượng kì dị mà bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy kinh tởm, một tên đàn ông trung niên bị một tên lính trẻ đâm côn thịt vào "cửa sau" của gã, tên lính trẻ còn lại cũng hì hục đâm vào miệng của gã, cả hai đều tỏ ra hưng phấn cùng kích động, cảm giác này còn sướng hơn cả chơi nữ nhân.

"Áaaaaaa đau đít quá aaaa". Bàng Ngô trợn trắng mắt, cảm giác bị thông từ đằng sau không dễ chịu chút nào, cả miệng hắn cũng đang bị chơi liên tục.

Rất nhanh, Bàng Ngô cảm thấy nhục nhã đến vô tận, thân là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất mà bị chơi như nữ nhân thế này thì mặt mũi nào còn gặp người???

Cảnh tượng kì dị trong căn phòng cứ diễn ra liên tục trong vòng 1 tiếng đồng hồ.

"Đau quá...chết tiệt....thôi được rồi để ta nói....đừng chơi ta nữa". Bàng Ngô cảm thấy tuyệt vọng và nhục nhã đến tận xương tủy, nếu cứ tiếp tục thế này thì hắn hoài nghi mình có phải nữ nhân hay không.

Hai tên lính nghe vậy cũng lấy côn thịt ra, ánh mắt vẫn còn tham lam nhìn chằm chằm Bàng Ngô, hận không thể thông hắn thêm nữa.

Bàng Ngô càm thấy rùng mình từ trên xuống, hắn kéo quần lên rồi đi ra ngoài, hai cái chân hắn đang run run, cố che cái mông lại vì đau, hiển nhiên là bị thông liên tục khiến chỗ đó sưng lên.

Trong gian mật thất, ở đây vô cùng sạch sẽ, chỉ có hai cái ghế, một cái bàn, đây là chỗ để phỏng vấn những kẽ phạm vào tội ác bị tra tấn.

Trần Phàm ngồi trên ghế, cười nhạt nhìn Bàng Ngô, ánh mắt lóe lên tinh quang kì dị, nói:"Nói đi, bí mật đó là gì???".

Bàng Ngô xoa xoa cái mông, ánh mắt đầy lửa giận nhìn cô gái trước mặt, thoạt nhìn thì nữ nhân trước mặt chỉ khoảng 20 tuổi mà thôi, vậy mà lại ác độc như thế, bảo sao có thể chiếm đoạt tòa thành này.

Hắn hơi do dự một chút rồi nói:"Sắp tới có một đoàn buôn đến Quận Cẩm Lệ, Đà Nẵng, đoàn buôn này bề ngoài là buôn vải vóc nhưng bên trong thì buôn thuốc phiện".

Bàng Ngô tưởng rằng Trần Phàm không biết thuốc phiện là gì, đang định sắp xếp từ ngữ để giải thích thì Trần Phàm giật mình đứng dậy, trừng to mắt nói:"Cái gì cơ??? thuốc phiện???".

Trần Phàm tất nhiên không xa lạ gì với thuốc phiện, trong thế kỷ 17-18 thuốc phiện đã xuất hiện với tên gọi madak, một loại thuốc pha trộn á phiện và thuốc lá. Đến thế kỷ 19, madak bị cấm ở Trung Quốc, thuốc phiện nguyên chất được người chơi hút nhiều hơn và bắt đầu lan tràn khắp nơi trên thế giới.

Đến tận thế kỷ 21, nơi mà Trần Phàm sinh sống thì thuốc phiện gọi là ma túy, đây là một chất gây nghiện cực kỳ độc hại, đã dùng rồi thì rất khó để cai nghiện, một khi đã nghiệm rồi thì kết cục của người nghiện chỉ có chết.

Điều mà Trần Phàm khôn ngờ là thuốc phiện xuất hiện trong lịch sử Đại Việt ở những năm 1839 - 1842 vào thời vua Tự Đức, vậy mà giờ là năm 1762 đã có thuốc phiện tràn về Đại Việt???

Chẳng lẽ sự xuất hiện của hắn đã làm thay đổi lịch sử ư??? không, không thể, từ khi xuyên không đến nay hắn chẳng hề tiếp xúc với những nhân vật lịch sử hay người phương Tây nào chứ đừng nói là là thay đổi lịch sử, việc này thật quá hoang đường.

"Chẳng lẽ từ những năm 1762 thuốc phiện đã lén tràn vào Đại Việt rồi ư?". Trần Phàm tự hỏi, ánh mắt hốt hoảng cùng nỗi bất an bao trùm trên người hắn.

Bạn đang đọc Đế Quốc Nam Việt sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.