Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 3 Chương 84

Phiên bản Dịch · 4266 chữ

Chử Dịch Phong hành quân tiến về triều ba ngày sau Hoàng thành mới nghe được tin tức.Tuệ Vương nhìn tấu chương trình lên tức muốn không thở nổi. Hắn thế nào cũng không nghĩ tới Chử Dịch Phong thật sự dám phản.

“Anh Vương dẫn đầu quân bình loạn tặc lấy khẩu hiệu là thanh quân sườn” Tào Dung Hiên khinh miệt cười: “Lại không biết theo lời Anh Vương loạn tặc là ai đây?”

Tả Thừa nâng lên mí mắt nhìn Tào Dung Hiên liếc mắt một cái, không tiếp lời. Chử Dịch Cẩn chỉ cảm thấy đau đầu, sai người lấy bức bản đồ tới xem, sau một lúc lâu nói: “Cữu cữu, nhìn tốc độ của Anh Vương lúc này nhanh nhất bao lâu đến Hoàng thành?”

Vi Tranh cũng không xem bản đồ, trong lòng cười nhạo, còn muốn làm Hoàng Đế, đất đai địa hình của Đại Chử cũng không biết rõ còn cầm bản đồ khoa tay múa chân. Vi Tranh thấp giọng nói: “Nếu thám tử truyền tin tức không có lầm, nếu đại quân Anh Vương không phải mỗi ngày hành quân quá nhiều giờ lại cưỡi chiến mã mà đến, như vậy…… Thần cũng tính ra không ra.”

Vi Tranh thật ra không có nói sai, lúc mới vừa nghe được tin tức hắn chỉ có một ý niệm chính là thám tử tình báo lầm, từ Bắc bộ đến đây tuyệt không phải tốc độ này, nhưng mấy thám tử tình báo đều báo như thế, hiện tại chính Vi Tranh cũng không thể hiểu rõ, chẳng lẽ bọn họ ngày đêm hành quân, như vậy không thể được? Chử Dịch Phong là do Vi Tranh một tay dạy dỗ, hắn không tin Chử Dịch Phong sẽ làm ra loại chuyện này, cho nên nhất thời cũng không thực minh bạch.

Chử Dịch Cẩn nghe Vi Tranh nói như thế, chỉ cảm thấy cữu cữu đang đối nghịch với mình, nhưng hiện tại hắn cũng không dám cùng Vi Tranh xé rách mặt, một là Hoàng Hậu còn đó công đạo không được, hai là trong Hoàng thành không có Vi Tranh thì không giữ được thành, toại toại hoãn hoãn sắc mặt, than nhẹ: “Nhị đệ từ nhỏ lỗ mãng, nhưng hiện tại sao lại làm ra chuyện như vậy? Ta lệnh cho y đóng giữ Bắc bộ chính là sợ người Hung Nô sấn loạn xâm nhập, hiện giờ y cũng không để ý không màng mang theo đại quân hồi triều, lại đem bá tánh biên cảnh đặt chỗ nào?”

Vi Tranh nghe vậy sửng sốt âm thanh lạnh lùng nói: “Vương gia lệnh Anh Vương đóng giữ Bắc bộ?”

Tả Thừa cũng sửng sốt nhìn về phía Chử Dịch Cẩn, Chử Dịch Cẩn làm ra vẻ mặt danh chính ngôn thuận: “Ta cũng biết lúc này Nhị đệ nên trở về vì Phụ Hoàng tẫn hiếu, nhưng quốc sự lớn hơn gia sự, Thái Tổ đi về cõi tiên Phụ Hoàng cũng làm như thế lệnh Nhị đệ không cần trở về, hiện tại cũng nên như thế.”

Tả Thừa nghe xong lời này nước mắt đều muốn chảy ra, tiên đế a…… Người nghĩ thế nào mà một hai phải nâng đỡ một người như vậy! Sáng nay hắn nghe nói Chử Dịch Phong phản còn kinh dị, lấy hiểu biết của hắn đối với Chử Dịch Phong cảm giác y không phải loại người làm loại chuyện này, lại không nghĩ đến là Chử Dịch Cẩn tự mình cho nhân gia lấy cớ tạo phản đi!

Vi Tranh Phụ cười lạnh nói: “Thần lại không biết, Vương gia đây dùng thân phận gì mà hạ lệnh cho Anh Vương?” Ngu xuẩn, ngươi cho rằng ngươi là Tiên hoàng?

Chử Dịch Cẩn cúi đầu dấu sự xấu hổ trên mặt, nhàn nhạt nói: “Tự nhiên là dùng thân phận trưởng huynh.”

Tả Thừa dứt khoát không nói, chỉ nghĩ trong chốc lát sẽ đi khóc với tiên đế, Vi Tranh lại không có lực nhẫn nại tốt như vậy, lập tức nói: “Nếu lấy thân phận huynh trưởng, thần lại không biết có nhà ai huynh trưởng không cho huynh đệ của mình về nhà thương tiếc vong phụ; còn dùng thân phận Vương gia nếu thần không có nhớ lầm, bất kể trưởng ấu, hiện tại Vương gia gặp Anh Vương thì phải hành lễ, Anh Vương quân công hiển hách, chưa đủ nhược quán đã được Thái Tổ Hoàng Đế phá lệ phong làm Quận Vương, sau Đại sự Hoàng Đế lại gia phong Anh Vương là Giám Quốc Tôn Thánh Thân Vương, lại nói tiếp, hiện giờ các Vương gia ở Đại Chử thì Anh Vương có phẩm cấp cao nhất.”

Ngụ ý, ngươi điên rồi mới dám giao nhiệm vụ cho Chử Dịch Phong còn không cho y được về triều.

Trên mặt Chử Dịch Cẩn một trận trắng rồi một trận hồng, chuyện này hắn tự nhiên cũng nghĩ đến nhưng hắn không thể yên tâm khi Chử Dịch Phong trở về? Chính mình trừ bỏ là con trưởng và được Hoàng Thượng yêu thích, cái gì cũng kém Chử Dịch Phong, càng đáng giận chính là chiếu thư lập trữ như thế nào cũng tìm không thấy, làm cho hiện tại tình cảnh của mình xấu hổ vô cùng.

Chử Dịch Cẩn nhìn phía Vinh Tường Công, Vinh Tường Công cúi đầu, tình cảnh này thật đúng là hắn cũng không nghĩ đứng ra nói chuyện, bất quá vì nhất tộc của mình, vì cháu gái ngày sau được vinh quang, Vinh Tường Công cắn răng, bước ra khỏi hàng nói: “Tuệ Vương điện hạ gây trở ngại Anh Vương hồi triều xác thật không đúng, nhưng lời của Vi tướng quân nói không đúng, Anh Vương phẩm cấp sao lại là cao nhất?”

Vinh Tường Công nhìn Tả Thừa liếc mắt một cái, tiếp tục nói: “Tiên Đế trước khi qua đời từng nói qua việc lập trữ, ngày đó ý Tiên Đế là hướng vào Tuệ Vương điện hạ, nghe nói như thế không chỉ có một mình ta, Tả Thừa, Ngụy đại nhân, Tào đại nhân và nội các đại thần đều biết, hiện giờ Tiên Đế đã qua đời, theo lý chúng ta nên vâng theo di chiếu của Tiên Đế, toàn lực phụ tá Tuệ Vương điện hạ.”

Tả Thừa trong lòng thở dài một hơi, bước ra khỏi hàng nói: “Ngày đó Tiên Đế xác thật nói qua lời này, bốn vị Hoàng tử đã thành niên cũng chỉ có Tuệ Vương điện hạ cùng Anh Vương điện hạ, Tuệ Vương là con trưởng từ trước đến giờ là do Tiên Đế dạy dỗ, theo lý nên đăng đại vị.”

Chử Dịch Cẩn vừa muốn khiêm nhượng, nhưng thấy không có bao nhiêu người ứng hòa cũng ngượng ngùng. Mọi người không nói đều nhìn về phía Vi Tranh, Vi Tranh giương mắt đảo qua nhìn khắp trong điện, nhàn nhạt nói: “Ta Vi gia đại võ tướng, không hiểu biết những việc trong triều, chỉ biết làm tốt bổn phận, đó chính là muôn lần chết cũng bảo toàn tính mạng Hoàng tộc, mặc kệ là ai kế vị, hay là không có kế vị.”

Vi Tranh không muốn quá nhiều dây dưa, lấy cớ trong quân không người cáo từ lui trở về.

Thấy Vi Tranh đi rồi Chử Dịch Cẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cữu cữu không có thập phần phản đối mình thì tốt rồi, đối với Vi gia Chử Dịch Cẩn cũng thực yên tâm, lấy lại bình tĩnh nói: “Lúc trước lệnh Anh Vương đóng giữ đất phong là tiểu vương cân nhắc không chu toàn, nhưng hiện giờ Anh Vương tự mình hiệu lệnh quân doanh tướng sĩ Bắc bộ hồi triều, biên cảnh Bắc bộ bá tánh cũng không màng, điểm này tuyệt không dung tha.”

“Tào đại nhân.” Chử Dịch Cẩn trầm giọng nói: “Nay phong cho ngươi Đại tướng quân chi chức, Nghiêm Sư là Phiêu Kị tướng quân, tức khắc đi đến Long Quý, lệnh cho quân sĩ của Long Quý quân doanh, Kiến Ninh quân doanh xuất chinh, cần phải ngăn cản đại quân của Anh Vương.”

Tào Dung Hiên từ sau khi được Tiên Đế trọng dụng cũng chưa được đao thương chiến đấu thật sự, hắn thấy Chử Dịch Phong trọng dụng mình, trong lòng vui sướng đến nở hoa. Hai quân doanh Long Quý và Kiến Ninh hợp lại với nhau, quân sĩ sẽ có tới gần ba mươi vạn. Lấy ba mươi vạn đánh mười vạn quân Chử Dịch Phong còn sợ không được hay sao? Tào Dung Hiên thỏa thuê mãn nguyện: “Thần tuân mệnh, ngăn cản phản quân Anh Vương vào Hoàng thành, sẽ không để xảy ra bất cứ sơ suất nào.”

Tả Thừa giương mắt ngó Tào Dung Hiên liếc mắt một cái, trong lòng cười lạnh, Anh Vương phản quân? Lời này là ngươi nói, ta chưa nói qua.

Chử Dịch Cẩn cười: “Đã sớm nghe nói Tào đại nhân chi trí không thua Tào công năm đó, tiểu vương hiện giờ rửa mắt mong chờ.” Các quan viên trong điện tùy theo phụ họa, mặc kệ cá nhân trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng trước kia đã lên thuyền của Tuệ Vương hiện giờ tốt xấu cứ như vậy đi, nghĩ lại lấy ba mươi vạn đánh mười vạn quân của Anh Vương, không thể thua đi?

Chử Dịch Cẩn mang theo một đám ô hợp bằng mặt không bằng lòng bắt đầu thổi phồng lẫn nhau, phảng phất đã thấy Chử Dịch Phong mang theo người làm người khác hận đến ngứa răng là nam sủng Lăng Tiêu tới đền tội.

“Ba mươi vạn?” Chử Dịch Phong tùy tay đặt bút ở trên tấm da dê vẽ vài đường, khu địa hình Long Quý rõ ràng hiện ra, Chử Dịch Phong ở mấy địa phương tô đen nhìn Lăng Tiêu giải thích nói: “Xem này…… Nơi này đều là vùng núi, đặc biệt là Bá Tử lĩnh, nơi này chính là nhất tuyến thiên, ta ngay từ đầu sợ chiến xa của mình không có phương tiện đi qua, Đại ca ta cư nhiên phái ba mươi vạn quân tới……”

Chử Dịch Phong bắt đầu tính nhẩm, Bá Tử Lĩnh nhất tuyến thiên khúc chiết gấp khúc chừng hai trăm trượng, bộ binh song song có thể đi bảy người tả hữu, kỵ binh có thể đi hai kỵ, tổng cộng có ba mươi vạn người …… tính bằng tốc độ tiến lên nhanh nhất…… Một năm một mười mười lăm hai mươi……

Chử Dịch Phong có chút hoảng sợ, bằng chỉ số thông minh của y vô pháp tưởng tượng người nọ làm sao để nhân mã qua được mà không hỗn loạn, không khỏi rụt hạ vai, ấp úng nói: “Làm người nghe qua kinh sợ……”

Lăng Tiêu đối với một khối địa hình kia cũng không có khái niệm gì, vô pháp không thể hiểu Chử Dịch Phong nói gì mà có trường hợp nhân mã loạn tễ, hỏi: “Vậy đệ nghĩ ra chiến thuật nào đối phó chưa?”

Chử Dịch Phong sửng sốt, này…… Không cần phải có chiến thuật?

Chử Dịch Phong nhìn Lăng Tiêu nuốt nước miếng, nói: “Cái này…… Chiến thuật chính là, chúng ta không cần qua Bá Tử Lĩnh, ngày mai đến Bá Tử Lĩnh canh giữ ở phía bắc nhất tuyến thiên, công việc đơn giản là phòng ngự, chờ quân sĩ Tào Dung Hiên tới, tới một người …… Có thể chém một người.”

“A?” Lăng Tiêu nghe không hiểu, Ô Kích đã hiểu, không khỏi sửng sốt, ngay sau đó cười ha hả, nước mắt cơ hồ muốn chảy xuống khó khăn lắm dừng cười, nói: “Thực…… Rất là……”

Ô Kích cười giải thích cho Lăng Tiêu một lần, Lăng Tiêu bật cười, gật đầu nói: “Như thế…… thì ra là như thế, ta quân sự không thông, toàn bộ nghe theo Vương gia cùng chư vị tướng quân.”

“Tào Dung Hiên, Tào Dung Hiên……” Ô Kích nhịn không được trào phúng nói: “Trong triều, đại tướng Vi tướng quân Tuệ Vương tất nhiên không dám thả ra, đó là Hoàng tộc tường đồng vách sắt, còn lại…… Phục tướng quân đi về cõi tiên, còn có năm vị đại tướng vẫn bị nhốt ở ngục trung, đắc dụng tự nhiên chính là trận pháp thế gia Tào Dung Hiên, hừ……”

Các tướng sĩ nghe vậy vừa trào phúng vừa mắng, cười đủ rồi Ô Kích nghĩ nghĩ nói: “Vương gia…… Tuệ Vương phái Đại tướng quân là Tào Dung Hiên thư sinh kia không cần để ý tới, chỉ là lại phái Nghiêm Sư làm phó tướng, Nghiêm Sư……”

Năm đó bình định phản quân Trương Kế, Nghiêm Sư cũng cùng Chử Dịch Phong kề vai chiến đấu. Chử Dịch Phong gật đầu: “Ô tướng quân ý tứ ta hiểu được, Nghiêm Sư ở trong triều vạn sự không phải do mình làm chủ, các tướng sĩ nếu cùng Nghiêm Sư giao chiến chớ có lấy mạng hay làm hắn bị thương.”

Chư vị tướng sĩ gật đầu, không bao lâu liền tan.

“Hôm nay được rồi sáu canh giờ hành quân, chắc là mệt mỏi?” Trong quân không có nữ quyến, Lăng Tiêu liền đem những việc vụn vặt bao thầu, đầu tiên là cùng Chử Dịch Phong tắm gội, lại lấy bố khăn tới lau tóc ướt cho y, Chử Dịch Phong nhắm hai mắt cười nói: “Không có, ta khi nào lại yếu ớt như thế, được rồi, huynh nằm xuống, ta giúp huynh xoa xoa, huynh không quen thời gian dài cưỡi ngựa như vậy, tư thế cũng xấu, hẳn là rất mệt.”

Mệt là sẽ mệt, nhưng Lăng Tiêu không cảm thấy đặc biệt chịu không nổi, nghe Chử Dịch Phong nói như vậy cũng nằm xuống. Chử Dịch Phong lấy dược du bỏ vào lòng bàn tay xoa cho nóng, cởi áo trong Lăng Tiêu ra, theo bả vai Lăng Tiêu đi xuống xoa ấn, Chử Dịch Phong lực tay vừa phải, Lăng Tiêu chỉ cảm thấy sau một trận đau nhức thì cơ bắp cứng đờ được thư giãn không bao lâu thì thoải mái rất nhiều, Lăng Tiêu cười khẽ: “Này.. công phu của đệ thật không tồi, học với ai?”

“Ha hả…… Trước kia ở trong quân lúc đệ mệt mỏi cữu cữu cứ như vậy mà xoa cho đệ, nhiều lần tự nhiên sẽ nhớ kỹ, tay của đệ hơi cứng, nếu đau huynh cứ nói.” Chử Dịch Phong cúi đầu lại hỏi: “Như thế nào sao lại không nói?”

Lăng Tiêu cười khẽ, hơi nâng người lên xoa nhẹ đầu Chử Dịch Phong: “Sau này đệ mệt mỏi chỉ để cho ta làm là được, không cần người khác.”

Chử Dịch Phong sửng sốt ngay sau đó hiểu được, mặt đỏ lên, cười nói: “Khi đó ta mới mười tuổi…… Đảm đương không nổi.” Lăng Tiêu cười khẽ, đứng dậy lấy áo trong tới phủ thêm, cười: “Được rồi, chúng ta đi ngủ sớm một chút.” Nói xong lui lại gần để Chử Dịch Phong dựa vào người, Chử Dịch Phong dựa vào Lăng Tiêu nằm xuống, ở bả vai Lăng Tiêu tìm vị trí thoải mái. Lăng Tiêu nghiêng đầu khẽ hôn môi Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong cười nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền ngủ.

Hai ngày sau Chử Dịch Phong đã ở Bá Tử Lĩnh đem công việc phòng ngự làm tốt, Chử Dịch Phong chỉ phái năm ngàn tinh binh đóng tại Bắc khẩu Bá Tử Lĩnh, quân sĩ còn lại ngay tại chỗ dựng trại đóng quân, tu dưỡng thân thể.

Lại qua một ngày nữa, binh của Tào Dung Hiên mới đuổi tới Long Quý Bá Tử lĩnh. Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu ở chốt phòng ngự phía Bắc đợi một canh giờ, Tào Dung Hiên mới động viên binh sĩ trước khi chiến đầu xong. Chử Dịch Phong chờ đợi đến nhàm chán, liền lấy chỗ này dạy cho mấy tiểu tướng mộ bài học: “Động viên binh sĩ nhiều nhất chỉ dùng nửa canh giờ. Thực ra việc này càng ngắn càng tốt, khoảng chừng thời gian uống một chén trà nhỏ là đủ. Nói lâu như vậy thì đại kính của tướng sĩ giành cho mình sẽ mất dần. Cái đó gọi là… ừm, ban đầu… có chút lợi hại, tới lần thứ hai sẽ dần lơi lỏng, sang lần ba thì hoàn toàn không còn đại kính gì nữa…”

Lăng Tiêu nén cười, nói: “Giống như đánh một tiếng trống sẽ làm tinh thần thêm hăng hái, nhưng mà nghe quá nhiều, hai tiếng sẽ suy, ba tiếng sẽ kiệt.”

“Đúng.” Chử Dịch Phong cười: “Lăng tướng là người làm công tác văn hoá, nhưng chuyện động viên trước khi chiến ngàn vạn lần đừng cho người làm công tác văn hoá tới làm, những binh sĩ phần nhiều là không có đọc sách, chữ to còn không biết mấy chữ, sao hiểu được những lời văn chương đó? Vừa rồi bên kia Tào đại nhân nói những cái đó, ta cũng không hiểu vài câu, nghĩ đến các quân sĩ của hắn cũng không hiểu.”

Chử Dịch Phong cộc lốc cười: “Điểm quan trọng nhất mà Tào tướng quân làm được, chính là động viên binh sĩ trước khi chiến đấu thất bại, các ngươi nhớ kỹ?”

Mấy tiểu tướng gật gật đầu, Lăng Tiêu nhịn cười nhịn đến khó chịu, lấy túi da uống mấy ngụm nước, đưa cho Chử Dịch Phong: “Khát không?”

Chử Dịch Phong gật gật đầu, lấy túi da Lăng Tiêu đã uống qua uống mấy ngụm, đang muốn nói cái gì thì phía trước Tào Dung Hiên cho người tiến hành thế công.

Chử Dịch Phong lui giữ ở bên ngoài Bá Tử Lĩnh hơn mười trượng, mọi người ẩn nấp ở lùm cây, Chử Dịch Phong nhìn Lăng Tiêu nhẹ giọng nói: “Tào Dung Hiên tám phần là nghĩ tới sẽ vượt qua Bá Tử Lĩnh trực tiếp đi tiêu diệt quân doanh của ta, chúng ta không cần hiện thân, chờ ở đây đợi người qua nhiều ra tay là được.”

Lăng Tiêu gật đầu: “Đều nghe theo đệ.”

Chử Dịch Phong nghĩ lại, nói: “Thôi, vẫn là đem vòng vây phóng đại một ít, chúng ta bắt sống.”

Lăng Tiêu cười khẽ: ” Là đệ coi trọng nhân gia ba mươi vạn đại quân đi? Được, bắt một chút quân sĩ khuếch trương quân doanh cũng tốt.”

Đại quân của Chử Dịch Phong cơ hồ không tổn hao gì, cũng đem tiên phong tướng quân Nghiêm Sư và cả một vạn năm ngàn quân sĩ bắt sống.

Trong quân doanh Chử Dịch Phong tự mình cởi trói cho Nghiêm Sư, thở dài: “Nghiêm tướng quân…… Mạo phạm.”

Nghiêm Sư lúc này tái kiến Chử Dịch Phong Lăng Tiêu và Ô Kích tất nhiên là không nói gì, ai ngờ sau khi từ biệt ở Bắc bộ ngắn ngủi nửa năm sau gặp lại ở vào quang cảnh này. Chử Dịch Phong nắm bả vai Nghiêm Sư, thấp giọng nói: “Ngươi an tâm, ta biết người nhà của ngươi lớn nhỏ đều ở trong thành, đối ngoại chỉ nói ngươi thà chết không hàng bị ta giam giữ, trước hết cứ như vậy đi.”

Nghiêm Sư nghe vậy sửng sốt hốc mắt cũng mắt đỏ, cúi người dập đầu, khóc nói: “Nghiêm Sư khấu tạ Vương gia đại ân, ngày đó khi Tuệ Vương điểm tướng trong lòng thần đã không muốn, chỉ là thân là thần tử sao có thể trái lệnh? Vương gia……”

Chử Dịch Phong thở dài đem Nghiêm Sư nâng dậy, nhẹ giọng nói: “Thôi, Nghiêm tướng quân đi trước nghỉ tạm đi.”

Lăng Tiêu cho Ô Kích một ánh mắt ra hiệu, Ô Kích biết ý cùng Nghiêm Sư hồi trướng, thuận tiện hỏi thăm tình huống hiện tại ở trong triều.

Lăng Tiêu đi theo Chử Dịch Phong hồi trướng, Lăng Tiêu cầm bản đồ tới xem, sau một lúc lâu nói: “Luôn là như vậy cũng không phải phương pháp hay, bọn họ qua không được thì chúng ta cũng không qua được, từ nhất tuyến thiên đi qua lại là tìm chết……”

“Tào Dung Hiên tất nhiên không có ngu như vậy.” Chử Dịch Phong đem võ bào cởi ra, cười nói: “Hắn thua ở chỗ không quen thuộc địa hình, Bá Tử Lĩnh nơi này vốn dĩ chính là đồi núi vùng núi ít người yên, hắn đại khái chỉ cho rằng nhất tuyến thiên bất quá hơn mười trượng, không nghĩ tới lại dài như vậy …… Ha ha, hôm nay đánh một trận thật nhanh nhẹn, trực tiếp hợp nhất một vạn binh sĩ.”

Lăng Tiêu sai người lấy nước tới để hai người tắm gội, nói: “Vậy đệ nghĩ chúng ta sẽ đi qua như thế nào?”

“Nghĩ kỹ rồi.” Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu cùng nhau ngâm mình ở trong nước ấm, hai người da thịt thân cận, không thấy dâm tà chỉ có không muốn xa rời. Chử Dịch Phong nhẹ nhàng dựa vào vai Lăng Tiêu, thấp giọng nói: “Chúng ta cũng sẽ từ nhất tuyến thiên đi qua nhưng tuyệt không phải giống như Tào Dung Hiên …… Ta đã phái một ngàn thân binh thừa dịp bóng đêm đi Bá Tử Lĩnh, đêm nay bọn họ sẽ đem năm trăm xe giá nỏ xe an trí ở chỗ cao nhất trên Bá Tử Lĩnh, ngày mai nhờ nỏ thủ làm yểm hộ, ở phía Nam nhất tuyến thiên cách bốn trăm trượng địch binh đều sẽ bắn chết, binh của chúng ta có cũng đủ thời gian ở địa phương nhất tuyến thiên chạy tới.”

**Lăng Tiêu cười khẽ: “Đệ nghĩ chu toàn.” Chử Dịch Phong tắm nước ấm có chút lười nhác, đem đầu gác ở trên người Lăng Tiêu, hai người tắm không bao lâu thì cảm thấy buồn ngủ. Hai người cùng nhau ngủ sớm chờ đợi chiến dịch ngày mai.

…… **

“Cái gì?” Chử Dịch Cẩn cho rằng mình nghe lầm, đứng dậy cả giận nói, “Đại quân thiệt hại nhiều ít?”

Phong Hành quân cất cao giọng nói: “Bẩm Vương gia, đại quân một ngày giao chiến khi trúng mai phục của phản quân Anh Vương bị bắt sống một vạn năm ngàn, Nghiêm Sư tướng quân cũng bị bắt giam, ngày thứ hai hai quân chính diện giao chiến, Tào tướng quân anh dũng giết địch, bất đắc dĩ phản quân xảo trá, bắt đầu dùng xe nỏ chặn thế công của quân ta, quân ta không địch lại…… Thiệt hại hai vạn, bị bắt sống bốn vạn.”

Chử Dịch Cẩn chỉ cảm thấy trong đầu ong ong tác hưởng, không có khái niệm gì? Giao chiến mới có hai ngày đã bị Chử Dịch Phong gọt bỏ gần tám vạn quân sĩ…… Chử Dịch Cẩn trên tay gân xanh bạo khởi, hận không thể chính mình ra trận. Tả Thừa thở dài một hơi, đang muốn nói cái gì thì Chử Dịch Cẩn đứng lên, cả giận nói: “Đi! Truyền lệnh của bổn vương, triệu Thọ Khang Hầu vào cung!”

“Vương gia không thể!” Tả Thừa cùng Vinh Tường Công vội vàng cản lại, Chử Dịch Cẩn lại không muốn nghe, chỉ nghĩ hiện tại muốn đem người nhà Lăng Tiêu kéo tới trước trận giết tế cờ, không nghĩ tới lời này còn chưa nói xong bên ngoài liền truyền có Thọ Khang Hầu dâng tấu chương thỉnh tội đến. Chử Dịch Cẩn tiếp nhận tấu chương đọc cơn tức mới vừa tiêu hạ một chút lại bùng phát lên.

Thọ Khang Hầu gia ở trong tấu chương thỉnh tội lên án mạnh mẽ Lăng Tiêu có mười tội trạng lớn, trong lời nói không có bất luận ý tứ che chở chỉ mong Chử Dịch Cẩn hoả tốc bắt lấy Lăng Tiêu ban chết để tạ Thái Tổ chi ân. Chử Dịch Cẩn hận không thể hộc máu, vô nghĩa! Nếu có thể bắt lấy Lăng Tiêu hắn đã sớm bắt lấy!

Tiểu thái giám dâng tấu chương thấp giọng nói: “Thọ Khang Hầu gia bị Lăng Tiêu nịnh tặc kia làm tức giận bệnh nặng một hồi, hít thở không thông, hiện giờ không thể rời khỏi giường, Vương gia……”

Chử Dịch Cẩn bị gia tôn hai người này làm tức đến lá phổi cũng đau, hiện tại hắn danh không chính ngôn không thuận không thể làm liều, lại nghe Tả Thừa nên lung lạc nhân tâm, cố gắng tự ổn tâm trạng thầm nghĩ: “Lệnh…… Lệnh cho thái y phải cố gắng chăm sóc Thọ Khang Hầu gia, ban…… Ban nhân sâm trăm năm cho Hầu gia.”

Tiểu thái giám lĩnh mệnh mà đi.

Ở trong Thọ Khang Hầu phủ, Lăng Hầu gia nhìn nhân sâm trong hộp gấm không nhịn được thổn thức: “Thật là nhân sâm tốt …… Thật là sâm tốt ……” Kêu gã sai vặt tới: “Đi, đưa đến cho cô thái thái, nói với cô thái thái cẩn thận mà cất vào kho đi, đây chính là bảo bối, phải cẩn thận lưu trữ.”

Gã sai vặt khom người: “Vâng.”

Bạn đang đọc Nịnh Thần Lăng Tiêu của Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.