Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 35 + 36 + 37

Phiên bản Dịch · 4770 chữ

chap 35:

Cung Tu Hoa …

Bạch Dương đứng bật dậy khỏi ghế :

-Ngươi nói cái gì ?

-Công chúa đã nhận tội rồi ạ ! – A Ly khóc mếu máo kể lể

-Sao tỉ tỉ lại làm thế chứ ? – Bạch Dương chảy nước mắt. Tỉ tỉ đâu có cần vì muội mà …

-Công chúa, làm thế nào bây h ?

-Ngươi đừng rối lên ! Tỉ tỉ bây h đang ở Miễu Đường chăng ?

-Vâng vâng, hoàng thượng đang trực tiếp thẩm tra người …

-Theo ta sang đó !

Mặt bùn sủi tăm_

-Nàng nghĩ ta sẽ tin chuyện đó chăng ? – Ma Kết giọng nhạt thếch

-Nhưng đây là chuyện Cự Giải gây ra ... Cự Giải không muốn để Dương Dương chịu thay mình

Cự Giải chưa dứt lời, một cái bóng trắng toát lao ra túm lấy nàng :

-AAAA ! Hóa ra là cô ! Là cô hại chết nhũ mẫu của ta !!!! Ta sẽ cho lăng trì cô ! – Song Tử ấn Cự Giải vào một cái cột, tay bóp cổ nàng.

Cự Giải không sao chống lại được, chỉ chảy nước mắt.

-Phải ! Là ta đó ! Giết ta đi !

-Cô chết ngàn lần cũng không đáng ! Trả nhũ mẫu lại cho ta !

Ma Kết vội vàng ra cản lại :

-Đệ làm gì vậy ? Vụ án còn chưa xong !

-Còn gì nữa ? Chẳng phải cô ta đã nhận tội rồi sao ? Huynh còn bênh cô ta như vậy ?

-Vương gia hãy bớt giận ! – Xử Nữ ở bên cạnh ra sức kéo tay Song Tử khỏi cổ Cự Giải

-Hoàng huynh mau chém đầu cô ta để trả thù cho nhũ mẫu !

-Ta nói đệ thôi mà !!!!!! – Ma Kết quát lớn – Chuyện này để ta giải quyết !

Ma Kết nhìn Cự Giải với vẻ ái ngại, xử tội nàng thì không nỡ, nhưng thả không nàng thì thiên hạ sẽ bàn tán. Bất quá, Ma Kết đành gọi người :

-Người đâu ! Giải công chúa Cự Giải đến Bế Nguyệt cung, cấm không cho ra ngoài, chờ ngày xét xử !

-Chúng thần tuân chỉ !

Bọn lính xông đến chỗ Cự Giải định lôi nàng đi...

_Ếch kêu_

Vèo một cái, bóng đen phi thân vào Miễu Đường như vào chốn không người. Nhìn qua cái bóng cao lớn kia, Cự Giải nhận ra ngay lão già mặt rỗ nàng đã cứu đợt trước.

Nhưng hắn vào cung làm gì ???

Để hành thích hoàng thượng ư ???

Không xong rồi !

Ma Kết giật nảy người thét lớn :

-Ngươi là ai sao dám xông vào nơi cung cấm như vậy ?

-Đừng hỏi ta là ai ! – Lão cười khằng khặc – Vì dù sao ngươi cũng sắp xuống âm phủ rồi ! Còn muốn biết làm chi !

-Ngươi chán sống rồi chăng ?

-Ngươi mới là kẻ sắp chết đấy !

Lão già không đôi co nhiều, xông ngay vào chém Ma Kết, nhát nào cũng là nhát chí tử cả. Ma Kết không đem vũ khí, chỉ biết né người tránh đòn của lão. Song Tử và Xử Nữ lúc bấy h sợ quá, chạy ra ngoài, cùng hắng giọng hô lớn :

-CÓ THÍCH KHÁCH !!!!!!!!!!!!! ( Trời ơi Xử Nữ và Song Tử cùng hét thì biết nó khủng khiếp thế nào rồi đấy !)

-Mấy người có câm đi không ? – Tiếng lão già trầm trầm, nhưng Song Tử và Xử Nữ sợ rúm người, đành ngậm miệng

Lão già thấy Ma Kết tránh được đòn mãi, bực bội, bèn tung người nhảy lên không trung.

Thiên Không Vô Ảnh Cước !

Ma Kết có biết chút võ nghệ, nhưng nội công sao bằng được Sư Tử. Bị trúng một cước, chàng ngã ngửa ra đằng sau, miệng thổ huyết, không gượng dậy nổi. Lão già thấy thời cơ đã đến, bèn chĩa kiếm lao thẳng vào Ma Kết. Lưỡi kiếm vun vút lao đi

-KHÔNG ĐƯỢC GIẾT NGƯỜI !!!! – Cự Giải thét lên, nàng chạy ra trước mặt Ma Kết, chắn cho chàng. Lão già bị bất ngờ quá, bèn đột ngột dừng lại. Lưỡi kiếm vừa chạm vào cổ nàng

-Tránh ra mau !

-Ta không cho ngươi giết chàng !

-Hắn đối xử với ngươi như thế mà ngươi vẫn bảo vệ hắn sao ? – Lão nhếch mép cười

-Có giết thì giết ta trước

-CỰ GIẢI ! – Ma Kết ho khù khụ - Không cần vì ta ...

Lão già nghiến răng ken két. Vừa lúc ấy cấm quân đổ xô vào bao vây tứ phía. Lão bèn bắt lấy Cự Giải, kề kiếm vào cổ nàng đe dọa :

-Lui đi, nếu không ta sẽ giết cô ta đấy !

-Lui đi ! – Ma Kết ra lệnh.

Bọn cấm quân đành lui ra hết. Lão già vẫn giữ chặt Cự Giải trong tay cho đến khi lão ra đến sâm gạch ngoài cửa Miễu Đường. Đoạn, hắn lấy tay đánh một chưởng vào gáy Cự Giải làm nàng ngất xỉu và ôm nàng phi thân biến mất.

... Trên đường đi từ Tu Hoa cung đến Miễu Đường, A Ly đã kể lại toàn bộ việc Cự Giải kê đơn thuốc cho nhũ mẫu với Bạch Dương. Nàng mỗi lúc càng thêm lo lắng. Có cái gì mách bảo nàng sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.

-Có chuyện gì xảy ra ở đây thế ? – Bạch Dương bàng hoàng cả người. Nàng chạy vào Miễu Đường, thấy đồ đạc xộc xệch, bừa bãi. Hai công công đang dìu Ma Kết đứng lên. Bạch Dương sợ quá chạy lại giúp

-Hoàng thượng ! Người không sao chứ ? Ở đây xảy ra chuyện gì vậy ?

Ma Kết muốn nói nhưng ngực chàng đau nhói, ho sù sụ. Song Tử thì ngồi thu lu ở một góc, mặt xám ngoét đi vì kinh sợ, tay nắm chặt lấy Xử Nữ như thể sợ nàng chạy mất. Xử Nữ mặt cũng như chàm đổ, nàng còn sợ hãi hơn nhưng phải cố nén lại mà an ủi chàng. Một công công thấy vậy bèn quì xuống thưa :

-Bẩm công chúa ! Vừa rồi có thích khách muốn ám hại Bệ hạ

-Thích khách ? Các ngươi canh giữ thế nào mà để thích khách lọt vào đây ? – Dương Dương cau có hỏi

-Công chúa bớt giận, tay thích khách đó quả thực thân thủ cao cường, mấy đám lính ở đây đều bị hắn đánh văng ra ngoài thềm

-Đồ vô dụng ! – Dương nổi giận - Hoàng cung thuê các ngươi làm gì chứ ?

Bỗng nhiên nghe bên ngoài có tiếng A Ly gào khóc thê thảm

-Công chúa ơi là công chúa ......

Bạch Dương cho đưa Ma Kết về điện Cam Lộ dưỡng thương, lại gọi A Ly vào hỏi :

-Ngươi làm gì mà gào khóc như cha chết thế ?

-Công chúa ơi ... Đại công chúa ...

-Hoàng tỉ ta làm sao ? – Dương sốt ruột nổi nóng

-Đây là vòng tay của người ... Nô tì thấy nó rơi ngoài sân, hỏi thì đám cấm quân ...

-HOÀNG TỈ TA LÀM SAO ??????? – Giọng nàng đầy nộ khí.

-Đại công chúa đã bị sát thủ bắt đi rồi.

Nói xong A Ly lại òa khóc, Bạch Dương ngồi thụp xuống đất, không nói được câu gì. Nàng lắc lắc đầu tỏ ý không tin :

-Không thể nào !

... Hoàng tỉ ...

-Tỉ tỉ ah, muội vừa bị ngã ! – Dương khóc mếu chạy đến chỗ Cự Giải.

-Để ta xem nào ? Muội lại nghịch ngợm rồi !

-Ta đau lắm ! huwaaaaaaa...

-Ngoan, đừng khóc, ta băng bó cho nhé !

-Cái chậu cây đó dám làm ta ngã đó !

-Vậy để tỉ tỉ đánh cái chậu cây trả thù cho muội nhé !

... Hoàng tỉ ...

-Dương Dương muội đang làm gì vậy ?

-Muội tập vẽ, nhưng muội vẽ xấu quá ! – Bạch Dương nói rồi quẳng bút lông ra thềm nhà

-Đừng làm thế ! Như vậy không hay chút nào ! Cái bút sẽ đau đấy !

-Nhưng nó không nghe lời muội

-Cái bút đó cũng giống muội vậy, chẳng chịu nghe lời ai bao h

-TỈ TỈ !!!

-Tập vẽ đâu chỉ cứ muốn đưa bút là vẽ được ? Muội phải cảm từng nét bút mới gửi được cái thần của cảnh vào trong tranh.Yêu nét đẹp, nét đẹp sẽ đến với mình .Muốn người ta tốt với mình, hãy mở lòng ra với người ta trước đã

... Hoàng tỉ

-Dương Dương, đừng khóc, muội phải mạnh mẽ lên !

-Tỉ tỉ bỏ ta ra ! – Bạch Dương mếu máo. – Tỉ tỉ đến để chế giễu ta phải không ? Chế giễu ta là kẻ đã không còn mẹ ...

-Dương Dương ... – mắt Cự Giải cũng long lanh ngấn lệ - Người đã qua đời rồi, muội vẫn cần phải sống, muội phải sống thay cả phần của mẫu phi muội nữa ... – vừa nói nàng vừa xoa đầu Bạch Dương - ... mẫu phi muội luôn ở trên trời kia nhìn theo muội, nếu muội thế này mẫu phi sẽ buồn lắm. Cả ta nữa, cả ta cũng buồn. Dương Dương vui vẻ hoạt bát của ta thường ngày đâu rồi ?

-Mẹ muội mất rồi !!! – Dương gục đầu vào vai Cự Giải

-Đã có ta, có mẫu hậu và phụ hoàng kia mà ! Còn biết bao nhiêu người ở ngoài kia nữa...

-Tại sao mẫu phi yêu thương ta như vậy lại bỏ ta mà đi ?

-Vì ai cũng sẽ chết ! Biết đâu một ngày nào đó, ta cũng sẽ ra đi. Nhưng kể cả khi ta đi rồi, muội cũng vẫn còn nhiều người quan tâm đến muội lắm ... Cố lên, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.

Tỉ tỉ nhất định phải cố lên. Dương Dương nhất định sẽ cứu được tỉ tỉ ! Nhất định là như vậy.

Nàng đứng phắt dậy, lau nước mắt. Giọng nàng trầm xuống và điềm tĩnh lại :

-A Ly, đừng khóc nữa ! Ngươi phải cùng ta trả thù cho tỉ tỉ ! Ta sẽ bắt tất cả đám tiện nhân ấy đền mạng cho tỉ tỉ ta !

-Vâng ! – A Ly quệt nước mắt. Nghe giọng đáng sợ của Bạch Dương cô không dám không vâng lệnh.

-Người đâu !!! – Nàng lại gọi lớn – Triệu Hình bộ thượng thư và nguyên soái đến đây cho ta !

------ Chap 36 -------

Trong không khí phảng phất mùi thơm kì lạ. Không giống với thứ A Ly hay đốt, cũng không phải loại hương bách hợp trong tẩm cung của Dương Dương. Mùi thơm này rất nhẹ, vừa lạnh vừa nồng, có lẽ giống như mùi ngọc quế ...

Âm phủ có mùi thơm như thế này ư ?

Hay ta vẫn chưa chết ?

Cự Giải mơ màng nghĩ ngợi, bỗng nhiên choàng tỉnh, kinh hãi không biết mình đang ở đâu. Theo phản xạ, nàng thu mình vào một góc tường, nhìn cung quanh xem xét thăm dò. Nàng đương ngồi trên một cái ổ rơm khô còng queo trong một gian nhà tranh vách đất xiêu vẹo, lở lói, ở một góc nhà. Đối diện với nàng có một ô cửa sổ bé tí nhìn ra ngoài trời, không có chớp. Cửa đi ở bên cạnh cửa sổ, cũng không có cánh cửa, mặc cho gió hun hút thổi vào nhà. Nóc nhà lợp cỏ khô, chằng chịt mạng nhện và bụi bẩn. Bên tả có một cái hòm, bên hữu có một cái bàn còn có ba cái chân, không có ghế. Gần chỗ nàng ngồi, ở giữa nhà, đốt một đống lửa đã sắp tàn, còn sáng le lói. Gian nhà bé xíu, nhưng trống hoác nên nhìn nó sao mà rộng thế !

Nàng còn đang thất thần thì đã nghe tiếng bước chân ngoài cửa ( thực ra là ngoài nhà, vì cửa làm gì có cánh ). Tim nàng đập loạn lên một cách kinh hoảng.

Chẳng lẽ ta sẽ chết ở đây sao ?

Ta vẫn còn nhiều điều muốn làm lắm ! (==’ Thế mà có ai kêu Song Tử « Giết ta đi » - CG : Ở đây có « Ếch » đó ! Ngươi cứ cẩn thận mồm mép ! – Tg : Em biết rồi thưa chị )

Ta vẫn chưa gặp lại mẫu hậu lần cuối kia mà !

Chẳng lẽ ta sẽ không bao h được gặp lại mẫu hậu lần nữa ??? – Nghĩ đến đấy Cự Giải òa khóc

Mẫu hậu mà biết ta chết chắc người đau lòng chết mất !

-Khóc cái gì ? – Lão già bước vào, thả một đống củi vào ngọn lửa

-Sao ... sao ngươi lại bắt ta ? – Giải Giải lắp bắp

-Đáng nhẽ ta phải giết ngươi !

-Vậy tại sao không giết ta đi ? Bắt ta đến nơi kinh khủng này làm gì ?

-Giết ngươi ??? – Lão hừ một tiếng – Ta mà muốn giết ngươi thì ngươi đã xuống mồ từ mấy tháng trước rồi !

-Vậy sao lại không giết ta chứ ? Giết đi ! Ta chẳng thiết sống nữa đâu ! – ( Sợ quá đi lại còn làm bộ !)

-Dù gì ngươi cũng đã từng cứu ta một mạng, giết ngươi chẳng hóa ra danh tiếng Thiên Không Vô Ảnh Khách mấy chục năm nay của ta mất hết sao ?

-Không giết thì sao lại phải đem ta tới đây ?

-Ở trong cung thì ngươi cũng sẽ bị kẻ khác ám sát thôi !

-Nói thế là ngươi cứu ta sao ? – Nàng cười nhạt thếch – Cao thượng quá đi mất !

-Im đi ! – Lão gằn giọng – Ngươi có muốn hay không mặc ngươi, nhưng bây h ngươi đã ở trong tay ta rồi, ngươi phải nghe lời ta !

-Ta không nghe đấy ! Lão dám làm gì ta ???? – Nàng cãi – Có giỏi thì giết ta đi !

-Ta không giết cô ! – Lão cười khè khè – Giết cô thì đúng ý cô rồi còn gì ?

-Ngươi ...

-Cô không nghe lời, ta sẽ bán cô vào kĩ viện đấy ! – Lão lẩm bẩm.

Cự Giải tức quá, nước mắt chảy dài mà không dám khóc to lên. Lão già vứt cho nàng một cái bánh bao :

-Ăn đi !

-Ta không ăn ! – Nàng quyết liệt chống đối

-Không ăn thì thôi !

Lão ăn một mình, ăn xong lão đi ra ngoài một hồi. Cự Giải cũng không dám đứng lên, như thể nàng nghĩ đứng lên sẽ xảy ra chuyện gì không hay vậy. Lão mang về một đống cỏ và rạ, không biết kiếm ở đâu ra, rải cạnh đống lửa, đối diện với nàng. Đoạn, lão ngả người xuống đống cỏ, ngủ luôn.

Lão ngủ, nhưng suốt đêm hôm ấy Cự Giải cứ ngồi thu mình ở xó nhà, không chợp mắt, không dám cựa quậy. Mãi cho đến khi gần sáng, cơn mệt mỏi mới kéo nàng ngủ thiếp đi.

Ộp Ộp Ộp Ộp

-Phong tiêu tiêu hề, Nhược Thủy hàn

Tráng sĩ nhất khứ hề, nhất phục hoàn – một tên trông cực kì nguy hiểm ngâm nga

-Sai rồi ! - tên khác cũng nguy hiểm cốc đầu hắn một cái – phải là :

Phong hiu hiu hề, Dịch Thủy hàn

Tráng sĩ bất khứ hề, tất phục hoàn – Đã mất hết răng cửa lại còn đòi ngâm thơ !

Nhân Mã hơi cau mày lại, gắt gỏng

-Các người có thôi đi không ? Ồn ào quá !

Bảo Bình cười khẩy :

-Lũ tay chân của cô khá thật ! Không ngờ gặp phải Thiên Không Vô Ảnh Khách mà vẫn bảo toàn tính mạng trở về !

-Thà lão già ấy cứ đá cho chúng chết luôn đi ! Đỡ phiền đến ta ! – Nhân Mã hôm nay có vẻ không được vui.

-Nếu thấy phiền thì đuổi chúng đi !

-Huynh đuổi đi hộ ta !

-Có vậy mà cũng bắt ta đuổi sao ?

Bảo Bình bèn quay lại, nói gì đó với mấy tay “nguy hiểm”, bọn chúng kéo nhau lỉnh mất. Chàng thấy Mã Mã không vui, cũng không muốn làm phiền, đến một chỗ rẽ chuồn mất.

Từ khi ta về phủ Ngưu ca ca chẳng thèm đến thăm lần nào hết !

Ta mới đi đã quên ta rồi sao ?

Hay là giận ta ? Nhưng ta đâu có làm gì đâu ?

Chắc huynh ấy bận quá thôi ! Nghe nói trong cung xảy ra chuyện …

Nhỡ huynh ấy vào cung, gặp lại cái cô Xử Nữ gì đó, tình cũ gặp nhau thì làm thế nào ????????? – Nhân Mã đứng sững, mặt nhăn lại – Không được, ta phải đi tìm huynh ấy

Nhưng tự nhiên đến tìm huynh ấy sao ?

Không đúng, Ngưu ca không thích cô Xử đó đâu !

Nhất định là không phải !

Không phải không phải không phải !

Là Ngưu huynh quá bận !

Ta có nên đi tìm huynh ấy không đây ?

Bỗng nhiên Mã Mã đâm sầm vào một người. Nàng rối rít xin lỗi. Người ấy không nói gì cả, nhìn Tiểu Nhân Mã cười khúc khích :

-Mã cô nương ! – Giọng ai mà quen thế này ?

Nhân Mã ngẩng lên nhìn, mặt nàng tươi lên ngay ( vui lên nhanh đáo để ==’) :

-Song Ngư cô nương ! – Mã ngạc nhiên – Sao cô nương lại đến kinh thành ? Không báo cho chúng ta một tiếng ?

-Ta có nhận được thư của Ngưu đại nhân, công tử nói ta đến kinh thành để điều tra việc thích khách trong hoàng cung gì đó ...

-Cô nương bây h đang ở đâu vậy ?

-Ta mới đến ! Chưa biết ở chỗ nào ! Cô nương biết quán trọ nào ...

-Cần gì phải quán trọ ?? Cô nương không ngại cứ đến nhà ta !

-Vậy có được không ?

-Sao lại không ? Ah hay là cô nương có muốn đến phủ Sư Tử ca ca không ?

Mắt Song Ngư long lanh, song nàng lại đỏ mặt :

-Thôi ! Ai lại thế !

-Cô nương đừng ngại. Đã đến đây rồi, ngày mai ta sẽ dẫn cô nương đến Sư Phủ !

--------Chap 37--------

... Lão già mặt rỗ hùng dũng tiến vào căn phòng nhỏ, nơi người mặc áo choàng màu bạc đứng chờ :

- Ta đã thực hiện lời ngươi rồi ! Còn không mau thả Thiên tiểu thư ra ?

- Ngươi giết con bé công chúa đó thật rồi chứ ?

- Giết rồi !

- Xác đâu ?

- Ta đã ném xuống sông thủ tiêu rồi !

- Nói láo ! – Người mặc áo choàng bạc tức tối – Nói ngươi đi hành thích Cự Giải, sao lại đánh phải tay hoàng đế đó ? Lại còn bắt Cự Giải mang đi, ngươi không giết nó phải không ?

- Ta nói ta ném xác cô ta đi rồi !

- Làm sao ta tin được ngươi ?

- Ngươi định nuốt lời sao ?

- Nếu như Thiên tiểu thư có chuyện gì, ngươi nên tự trách bản thân mình đi !

Lão già mặt đằng đằng sát khi, rút kiếm ra lao vào người mặc áo bạc. Ngay lập tức trên không trung xuất hiện hai địch thủ chặn lão lại. Một mình lão chấp hai kẻ địch một lúc, đến ba mươi hiệp không bên nào nhường bên nào. Cuối cùng một kẻ tiếp theo xuất hiện. Lão đành phi thân biến mất, trước khi đi còn nói :

- Cứ chờ đấy !

_Thình thịch, thình thịch, thình thịch_

Trời đã tối từ lâu, lão già không thấy về. Cự Giải ngồi một mình lo lắng vu vơ.

Hay lão ta bỏ ta ở đây một mình ?

Hay lão ta đang gọi người đến bắt ta vào kĩ viện ?

Nghĩ đến đấy lưng nàng lạnh cóng. Tại sao trước đây ta lại cứu lão thái giám đó kia chứ ? Nàng chép miệng.

Cự Giải đốt lửa, ngồi im lìm chờ đợi. Hay là nhân cơ hội này bỏ trốn ? Nhưng chỗ này hoang vu, bỏ trốn lỡ như sa vào miệng hùm hang sói thì thà ngồi đợi còn hơn (==”).

Ngồi đợi ...

Bỏ trốn ...

Ngồi đợi hay bỏ trốn ??

Bỏ trốn ! Ta sẽ bỏ trốn ! Thà chết còn hơn là ở đây với lão già thái giám đó

Nàng vụt đứng lên, quyết tâm chạy ra khỏi nhà. Vừa ra đến cửa, lão già đã về đến nơi. Lão chặn nàng lại, cười nhạt thếch :

- Muốn chạy trốn sao ?

- Ngươi ..

Cự Giải đứng tim mắt mở trừng trừng sợ lão sẽ làm gì. Lão tiến một bước, nàng lùi một bước. Lão lại tiến lại, nàng lại lùi một bước. Cho đến khi nàng bị dồn vào tường. Cự Giải ngồi thụp xuống, ôm mặt.

Đừng bán ta vào kĩ viện mà ...

Nhưng lão chẳng làm gì hết ! Lão tợp một ngụm rượu rồi trở về cái ổ của lão nằm vật ra, cười khanh khách

- Được lắm ! Được lắm !

- Cái gì được ? – Giải Giải bỏ tay khỏi mặt lấm lét nhìn lão

Lão không trả lời, chỉ nốc rượu và cười. Dường như trong nụ cười của lão có cái gì đau đớn không thể lộ ra, có cái gì vừa uất ức, vừa cố kiềm chế, vừa hận đời, vừa dằn vặt bản thân.

Hình như nàng cũng đã có lúc cười như thế ! Cự Giải nhắm mắt quay mặt đi để khỏi bị tiếng cười ấy ám ảnh, nhưng nàng không làm nổi. Giọng hắn làm nàng tò mò và day dứt.

- Ngươi bị làm sao vậy ?

- Không liên quan đến cô ! – lão lè nhè nói

- Ngươi có điều gì uất hận sao ?

- Không phải việc của cô !

- Ngươi có thể nói ra mà !

- Nói cho cô ah ? – giọng lão mỉa mai. – Cô thì làm được gì ?

Cự Giải tự dưng thấy sượng sùng :

- Ta chỉ muốn ngươi đừng có cười khằng khặc như vậy thôi ! - Nàng chống chế - Ta không ngủ được !

- Cô có giết được kẻ thù của ta không ? Cô có cứu được người ta muốn cứu không ? Cô bây h còn không lo được cho mình nữa, đừng có lo chuyện thiên hạ nữa đi

- Ta ... – Cự Giải chép miệng. – Mặc kệ ngươi !

- Cô chẳng mặc kệ thì làm gì được ta ?

Nàng không trả lời, tức tối nằm xuống. Công chúa như nàng mà phải đi cãi nhau tay đôi với lão thái giám kia sao ? Xưa nay làm gì có ai dám trái lệnh nàng ! Nhưng bây h nàng đâu còn là công chúa nữa... Không biết Dương Dương thế nào rồi ... A Ly ... Mẫu hậu ...

Bỗng chốc Cự Giải ngủ thiếp đi mất

_Ngừng đập_

- KHÔNG ĐƯỢC HẠI MẸ TA ! KHÔNG ĐƯỢC HẠI MẸ TA !!!!!!!!

Tiếng thét lanh lảnh làm nàng giật mình tỉnh dậy. Cự Giải bò vào một góc nhà, rúm ró. Lão già say rượu vừa hét vừa lấy kiếm chém loạn xạ vào đống củi tàn, tro bay loạn xạ :

- TA GIẾT HẾT ! TA GIẾT HẾT ! TA GIẾT HẾT CÁC NGƯỜI ! LŨ KHỐN KIẾP !

Cự Giải chảy nước mắt ròng ròng, vừa sợ vừa thương cảm. Hóa ra lão ta không có mẹ !

- CẨU QUAN! TẠI NGƯƠI MÀ CẢ NHÀ TA CHẾT OAN !

Lão ném hồ rượu vỡ toang, Cự Giải càng sợ

- TA SẼ GIẾT TẤT CẢ !!!!!! LŨ KHỐN KIẾP !!!!!!!!!!!!!!

Lão ngẩng mặt lên trời, hét một tiếng như hổ gầm nơi sơn cước. Có gì đau nhức nhối dội vào tai nàng. Nước mắt nàng đầm đìa mà không hiểu tại sao. Lão già mắt đỏ ngầu, quay lại lườm Cự Giải

- CÔ ! LÀ CÔ ! CHÍNH LÀ TẠI CÔ !!!!!!! – Lão nắm vai Cự Giải lay lấy lay để làm nàng đau nhói

- Ta làm sao chứ ? – Giải Giải nghẹn ngào

- Ko ! Không phải tại cô ! Là tại ta ... là tại ta ...

- Không phải tại ngươi đâu !

- Không, chính là tại ta ...

- Ngươi có chuyện gì vậy ?

Lão hơi nhắm hờ mi mắt lại, định thần nín thở. Có lẽ lão rất đau, nhưng nước mắt lão chảy ngược vào trong lòng. Cự Giải lặng lẽ quan sát lão một hồi rồi đánh bạo nói với lão :

- Ngươi bị uất ức lâu ngày, nộ khí công tâm, lại uống nhiều rượu như vậy, uất khí tích tụ, nên mới gặp mộng mị, tinh thần rối loạn như vậy !

- Không cần cô lo !

- Ta có thể chữa được !

- Không cần cô chữa !

- Không tin ta sao ? Nếu không mau chữa trị sẽ thành tẩu hỏa nhập ma đó !

- Ta chết chẳng phải cô càng sướng sao ?

Trán Cự Giải nhăn lại, nàng mắng lão :

- Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi sao ? Ta mà lại là kẻ lấy cái chết của kẻ khác để làm niềm vui ah ?

- Một kẻ như ta thì cô cứu làm gì ?

- Dù là con sâu cái kiến cũng muốn được sống kia mà !

Lão không trả lời nữa. Cự Giải mang ra một bọc kim châm, vật bất li thân của nàng, đoạn, ra lệnh cho lão :

- Ta sẽ châm cứu cho ngươi !

Sau khi chờ lão đã đốt lửa lại, nàng cẩn thận cắm từng chiếc kim vào sống lưng lão.

Nàng không để ý thấy rõ ràng lưng của lão không còng như lưng người già...

Cự Giải lần lượt rút kim châm khỏi người lão, mép hơi cong lên :

- Ngươi thấy khá hơn chưa ?

Lão gật. Lúc ấy mồ hôi lão ướt đẫm Còn một chiếc kim cuối cùng trên cổ hắn, nàng nhẹ nhàng đưa cây kim ra, bỗng nhiên nàng nhận ra cổ lão có một vệt dài kì lạ. Cự Giải chạm nhẹ vào, một lớp da bong ra. Nàng giật mình thảng thốt

Là thuật dịch dung !

Trong lúc bồng bột, nàng tiện tay bóc soạt lớp mặt nạ của lão già. Lão ta đang ngồi định thần, bỗng nhiên hoảng hốt chụp lấy tay Cự Giải.

- NGƯƠI LÀM CÁI GÌ VẬY ???? – giọng hắn cay nghiệt

Nhưng không kịp ! Nàng đã bóc mặt nạ của hắn ra, và đang giương mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Sát thủ lườm nàng một hồi lâu nhưng đột ngột giật mình buông tay nàng ra ôm lấy mặt.

Trong phút chốc, tim nàng giật thót.

Hắn không phải lão già

Hắn cũng không phải là thái giám.

Hắn càng không rỗ

Ôi trời ! Hắn là một nam nhân với khuôn mặt cực kì tuấn tú là khác

- Đừng có nhìn ta !

- Sao ngươi lại phải đeo mặt nạ ...

- Không phải chuyện của cô !

Im lặng. Cả hai đang bộn bề nhiều suy nghĩ

- Ngươi tên là gì ?

- Hỏi làm gì ? – giọng hắn sắc lạnh như muốn dọa nàng

- Ít nhất ta cũng cần có một từ gì để gọi chứ ? Ngươi không phải lão già, cũng không phải thái giám ...

Sát thủ suy nghĩ một hồi lâu. Hắn nhìn vẻ mặt « đơ » cứng lại của nàng, ngập ngừng trả lời

- Ta ...

- Ngươi không muốn nói thì thôi ! – Mắt nàng hơi cụp xuống tỏ vẻ thất vọng...

- Gọi ta là THIÊN YẾT !

Bạn đang đọc Nhưỡng Tuyền Lạc Hoa của Canceria
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.