Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuật Thức - Nhận lỗi

Tiểu thuyết gốc · 1914 chữ

Chương 3: Thuật Thức Bẩm Sinh

Đã qua hai tháng từ lúc Senju trở lại Fairy Tail. Laxus suốt hai tháng qua đều bị Senju huấn luyện cho tơi tả thì mới được về nhà nghỉ ngơi. Tuy nhiên Laxus bản thân so với hai tháng trước cách biệt xa đến cỡ nào. Chỉ trong vòng hai tháng, anh nhận ra mình đã mạnh gấp mười lần so với hai tháng trước.

Suốt hai tháng qua, Laxus đã hoàn toàn công nhận Senju. Không chỉ đơn giản là một thành viên trong hội, mà còn là một vị sư phụ.

“Senju, anh định dạy điều gì tiếp theo cho tôi?” Laxus nhìn chàng trai đang ngồi thổi sáo trước mặt, mở miệng ra hỏi. Dù rằng anh đã mạnh lên rất nhiều nhưng vẫn bị Senju một chiêu hạ gục. Nhiêu đó đủ thấy rằng khoảng cách giữa anh và người này vẫn còn rất xa.

Senju ngưng thổi sáo, quan sát đánh giá sức mạnh của Laxus.

“Đã đến lúc để cậu thức tỉnh Thuật Thức rồi nhỉ?” Senju nhu hòa nói.

“Thuật Thức?” Laxus ngạc nhiên.

“Dễ hiểu thì nó là một loại ma thuật. Nhưng ma thuật này là bẩm sinh mà có, chỉ có duy nhất cậu mới có thể sử dụng không ai có thể học được. Khái niệm về Thuật Thức ở thời đại này đã bị quên lãng, tuy nhiên ở thời đại cũ nó là thứ quan trọng giúp con người đủ mạnh mẽ chiến đấu với những sinh vật khủng bố như loài rồng kể cả khi không phải sát long nhân.”

Senju bắt đầu giải thích tường tận khái niệm Thuật Thức cho Laxus. Thuật Thức sẽ mạnh lên cùng sự phát triển ma lực của người sở hữu. Điều đáng lưu tâm nhất, nó là tiền đề để phát triển sức mạnh bản thân đến mức cao nhất.

“Tôi có thể cảm nhận một Thuật Thức mạnh mẽ vẫn ngủ sâu trong ma lực của cậu. Nếu như cậu có thể hoàn toàn nắm vững cấp bậc cơ bản của Thuật Thức, tôi tin cậu sẽ đủ sức mạnh trở thành Thập Thánh.” Senju rất tự tin khi nói ra điều này. Hắn không khoa trương mà là vì thời đại Vô Sử có rất nhiều pháp sư trình độ Thập Thánh, con số có thể lên đến chục vạn.

“Tầm cỡ ông già sao?!!!”

Laxus bàng hoàng. Nếu thực sự đúng như Senju nói thì chỉ cần anh làm chủ Thuật Thức, dù chỉ là mức cơ bản nhất thì chức vị hội trưởng chắc chắn thuộc về anh.

Senju tiến lại gần, đặt tay lên lòng ngực của Laxus.

“Nhắm mắt lại và cảm nhận sự tồn tại của Thuật Thức bên trong ma lực của cậu đi. Nó là một phần ngủ sâu bên trong cậu. Tuy nhiên nó vẫn chưa chấp nhận cậu nên không cách nào cậu có thể nhận ra nó tồn tại. Việc cậu cần làm là khiến nó công nhận cậu, hiểu rồi chứ?” Senju nói

Laxus nghe theo nhắm chặt hai mắt lại, thả lỏng tinh thần ra. Hắn tinh thần cảm nhận được dòng chảy ma lực cuồng cuộn đang chảy trong cơ thể. Nhưng hắn không nhận ra nhiều sự biến động khác thường.

Tinh thần anh tiến vào sâu hơn, dòng chảy ma lực cuồn cuộn quấn lấy tinh thần của anh. Tại đó anh đã nhìn thấy một đạo tia sấm sét nhỏ nhen trước mặt. Phải chăng thứ này là thuật thức của anh?

Nó không công nhận anh nên mới lâm vào trạng thái ngủ say thế này ư?!

“Vì điều gì ngươi không công nhận ta? Ta và ngươi là một, tại sao ngươi không chịu công nhận ta?” Laxus gằn giọng hét lên.

Tia sét nhỏ yếu kia có chút phản ứng lại. Nhưng nó cũng về lại trạng thái ban đầu.

“Nếu như ngươi không chấp nhận ta thì ta sẽ ép buộc ngươi bằng vũ lực.” Laxus tiến lại gần nắm chặt lấy tia sét nhỏ yếu đó.

Nhưng tia sét tưởng chừng rất nhỏ yếu lại trực tiếp đánh bay tinh thần Laxus ra khỏi dòng chảy ma lực.

Laxus tỉnh lại ở thực tại, bắt đầu thở dốc không ngừng.

“Thấy thế nào? Không thể khiến nó công nhận cậu bằng vũ lực đúng không?” Senju nghiêng đầu hỏi. Hắn đoán được chuyện gì đã diễn ra ở bên trong.

“Rốt cục là tại sao nó không chấp nhận tôi chứ? Tôi đã làm gì sai sao?” Laxus khó chịu vô cùng. Nếu như không đạt được Thuật Thức này, anh sẽ mất rất nhiều thời gian để có thể mạnh lên nữa.

“Nè! Cậu biết không Laxus? Hầu như những pháp sư thức tỉnh Thuật Thức họ không bao giờ giấu đi con người thật của bản thân, luôn thật tâm lắm đấy.” Senju nói tiếp.

“Im đi! Giờ này nói chuyện này làm gì chứ.” Laxus bực bội quát

“Cậu tiếp tục thử lại đi.” Senju

Laxus lại tiếp tục để tinh thần tiến vào dòng chảy ma lực đối diện với tia sét yếu ớt đó. Anh lần này lại tiếp tục dùng bạo lực để khiến nó quy phục. Anh dùng hết ý chí tinh thần để không bị nó đánh văng ra lần nữa.

Giữa chừng anh đột nhiên nhớ lại những lời của Senju.

Thuật Thức là một phần của anh.

Những pháp sư thức tỉnh Thuật Thức luôn sống thật tâm.

Thuật Thức liệu thực sự đã ngủ say?

Laxus lần này buồn lỏng để tia sét nhỏ yếu kia đánh bật anh lần nữa. Nhưng lần này anh ra ngoài trực tiếp đứng dậy.

“Gì chứ? Mới đó bỏ cuộc rồi sao?” Senju nhếch môi hỏi.

“Không, tôi phải làm một chuyện quan trọng trước đã.” Laxus nói xong thì từng bước rời đi.

Senju không đi theo, chỉ ngồi đây và chờ đợi sự trở lại của Laxus.

Laxus về tới nhà thì liền tiến vào phòng làm việc của ông nội. Anh nhìn thấy ông Makarov đang ngồi đọc hàng tá giấy tờ từ hội đồng.

“Laxus?! Con vào đây có việc gì không? Hình như hôm nay con về không bị thương như mọi ngày. Không bị thương liền tốt, con mau tắm rửa đi, hai ông cháu ta ăn một bữa cơm.” Makarov nhìn Laxus, ôn nhu nói. Đã rất lâu rồi hai ông cháu vẫn chưa có bữa cơm đàng hoàng.

Laxus nhìn ông nội rất lâu. Anh nhìn rất kĩ liền nhận ra ông thực sự già hơn trước rồi. Anh nhìn đống giấy tờ đó liền hiểu sự mệt mỏi của một hội trưởng. Nhưng ông vẫn luôn không muống nhường chức vụ hội trưởng.

Nhắc đến bữa cơm gia đình, anh đã bao lâu rồi chưa từng cùng ông nội ăn một bữa. Anh liền nhớ lại những lúc còn là một đứa trẻ ngây thơ mình hạnh phúc thế nào khi ở cùng ông. Nhưng bây giờ ngẫm lại anh thấy mình thật khốn nạn.

Ivan? Cha của anh, ông già đó liệu thực sự xứng đáng để anh đứng ra bảo vệ rồi cãi lại ông nội ư? Anh giờ ngẫm lại rất nhiều thứ đã thấy bản thân đã sai rất nhiều.

“Laxus, con không muốn ăn sao?!”

Trên mặt ông nội liền xuất hiện chút buồn bã, Laxus tự nhũ tại sao anh không nhận ra mỗi lần anh không ăn ở nhà là mỗi lần ông nội buồn. Một mình cô đơn ăn uống trong ngôi nhà lạnh lẽo như làm gì dễ chịu.

“Con ăn.” Laxus chậm rãi mở miệng đáp lại.

Makarov bất ngờ vì nghe được Laxus sẽ ăn cơm ở nhà. Ông lập tức phóng ra khỏi phòng, không quên nói:

“Cháu hãy tắm rửa rạch sẽ trước đi. Ông sẽ chuẩn bị thật nhiều món ngon mà cháu thích.”

Chuẩn bị những món ngon anh thích sao? Ông nội vẫn luôn nhớ về nó và chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu kể cả khi biết anh không ăn ở nhà ư?

“V-Vâng!” Thời khắc này Laxus run người lãi khóe mắt bắt đầu có gì đó đọng lại.

Laxus tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ ngủ ở nhà. Đến lúc anh bước xuống thì một bàn ăn thịnh soạn đã được dọn sẵn, tất cả đều là những món anh thích.

Laxus ngồi lên ghế, nhìn từng món ăn trên bàn. Anh chỉ biết há hốc mồm, không biết phải làm gì lúc này.

“Con mau ăn thử một miếng đi xem hợp khẩu vị không? Không hợp ông liền nấu lại, nguyên liệu có rất nhiều đó.” Makarov vui vẻ nói

Nguyên liệu rất nhiều ư? Laxus bắt đầu cười chua chát.

Anh rắp một thịt lên bỏ vào miệng, hương vị vẫn như cũ không hề có gì thay đổi cả. Nó đem đến một hoài niệm tuổi thơ đáng nhớ.

“Thế nào có ngon không?” Makarov hớn hở muốn nghe nhận xét từ Laxus.

Laxus hiện tại không còn kiềm được lòng mình, từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống vang lên âm thanh tách tách. Anh nuốt miếng thịt vào bụng, mỉm cười rạng rỡ nói:

“Ngon! Rất ngon!!!”

Laxus cuối cùng đã hiểu bản thân xưa nay không hề ghét ông nội. Nhưng chính bản thân anh đã chôn vùi “nó”. Thứ cảm xúc làm nên con người anh. Con người thật sự của anh đã bị chính anh chôn vùi.

Laxus ăn hết sạch sẽ không chứ bất kì thứ gì trên bàn ăn.

“Laxus à, hôm nay có thể ngồi ăn cùng cháu ông thật sự rất vui. Cháu mau ngủ sớm đi ngày mai hãy tiếp tục luyện tập với Senju.” Makarov vui mừng không thể tả được. Ông cảm nhận được mối quan hệ ông cháu này liền xuất hiện khả năng có thể hòa giải với nhau.

Laxus đứng phía sau lắng nghe từng chữ của ông. Anh không kiềm chế được nữa trực tiếp quỳ xuống thật mạnh, sàn nhà nứt ra.

“Laxus?!!” Makarov ngạc nhiên không biết Laxus định làm gì.

Anh dập đầu xuống sàn nhà, hai mắt chảy dài hai hàng nước mắt, dùng hết ý chí nói ra hết lòng mình:

“Con xin lỗi ông!!! Con sai rồi, con thật sự sai rồi. Đáng lẽ con không nên như thế. Con là thằng bất hiếu, con không xứng được ông tha thứ. Con thật sự biết sai rồi, con sai thật rồi ông ơi!!!.”

Makarov toàn thân run lên không ngừng, chuyện Laxus cũng ông ăn một bữa cơm gai đình vốn đã là chuyện vui. Nhưng hôm nay Laxus lại ở đây dập đầu xin lỗi ông. Ông hai khóe mắt bắt đầu cảm thấy cay cay khó diễn tả.

“Con. . .thật sự không có gì biện minh cho lỗi lầm của mình, con thật sự xin lỗi ông nội, chính ông đã dạy dỗ nuôi dưỡng và yêu thương con, con là kẻ vong ơn, một đứa cháu bất hiếu!!!!” Laxus hét lên trong tội lỗi.

Makarov im lặng rất lâu thì hai hàng nước mắt cũng đã chảy xuống. Ông cuối cùng cũng chịu mở miệng đáp lại:

“Cháu. . .vẫn luôn. . .là đứa. . .cháu ngoan. . .của ta!!! Laxus vẫn luôn là Laxus bé nhỏ của ta!!!”

Bạn đang đọc Những vị tiên vẫn luôn ồn ào sáng tác bởi KozukaMadoha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KozukaMadoha
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.