Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhi

Tiểu thuyết gốc · 1464 chữ

Vào buổi sáng, nắng sẽ rọi vào giường tôi trước tiên rồi đến giường em gái. Mẹ kê cho hai anh em chúng tôi hai chiếc giường cùng chung một căn phòng trên gác, tôi gần phía cửa sổ trước hơn. Nhà tôi chính Đông nên những tia bình minh luôn biến chiếc đồng hồ nhựa ở bàn học thành vô dụng. Sau này con Samsung cũ của tôi cũng thành vô dụng mỗi cuối tuần tôi về chơi nhà.

Chiều đến thì nắng hoàng hôn sẽ phủ vàng bên phía Nhi trước, nhưng thường những lúc đó chúng tôi đã ra ngoài hiện nhà chơi rồi.

Phần lớn tuổi thơ chúng tôi thường dành cho khoảng hiên mẹ để bàn ghế bán quán nhậu và con đường nhựa trước nhà. Nó cách đường lớn hai lần quẹo nên phần đa thời gian đều vắng xe cộ. Chúng tôi lấy mấy ghế nhựa mà mẹ đã chồng lại khi dọn quán, loại ghế có một lỗ ở mặt, rồi đặt một tấm phản gỗ lên làm bàn. Đó là bàn chơi cờ tướng, cá ngựa, nấu ăn,... Hội chúng tôi có thêm hai chị em nhà bên cạnh và một thằng nhóc bị chột cách đó ba nhà. Thằng nhóc đó bao giờ cũng xuất hiện sớm nhất, đứng ngó trước hàng rào nhà tôi vào mỗi giữa trưa. Khi mẹ tôi đã say giấc ngủ, Nhi và tôi sẽ lén lút leo xuống gác, mở cửa ra ngoài. Sau đó ba đứa lại đi gọi hai chị em nhà bên cạnh.

Con đường nhựa ấy mỗi trưa đều được tán phượng rải lên mình những đốm sáng lung linh, hàng phượng phía sau trường Đại học Đồng Nai. Đám nhóc bọn tôi bày đủ trò từ trên chiếc bàn làm từ phản và ghế nhựa, đến vẽ bằng gạch nung trên mặt đất, rồi năm mười, rượt bắt. Em gái tôi nhỏ nhất bầy nhưng rất ham vui, thấy mọi người chơi gì cũng muốn tham gia, nhưng tôi chỉ cho Nhi đứng ngoài nhìn. Cũng vì Nhi hay té, chơi rượt bắt cũng té, cá sấu lên bờ cũng té, nhảy dây cũng té,... Thoạt đầu tôi còn hay đỡ con bé dậy và dỗ dành, sau vì thấy mất thời gian quá nên mặc kệ. Nhi cũng chẳng khiến, phủi tay chân và quần áo rồi lại đứng lên.

Con bé tự lập phải gấp chín lần tôi, cái đấy là đã nói giảm đi rồi. Năm tôi lớp 9 bận ôn thi lên cấp ba, Nhi lúc đó mới lớp 1 nhưng đã tự đi bộ đến trường và về nhà. Tôi ngoài biết chiên trứng, luộc rau và cắm cơm thì chẳng biết làm gì khác, còn Nhi thì đã nấu được canh rau đay, mồng tơi, kho thịt lẫn chiên cá. Những tối cả nhà tôi thức khuya để dọn quán nhậu vào, con bé phụ mẹ rửa bát đĩa, lau chùi lại bàn bếp. Nhiều khi tôi thầm nghĩ nếu mẹ đẻ ra hai đứa như em gái tôi thì đỡ cực biết bao nhiêu chứ tôi đoảng quá, chẳng đỡ đần được nhiều. Tôi nói vậy với Nhi, con bé cũng gật đầu “Anh chẳng đỡ mẹ được gì cả”, làm tôi vừa quê vừa bực chết đi được.

Ấy vậy mà Nhi thương tôi và chăm tôi như chị gái. Khi mối tình đầu đời cấp 3 tan vỡ, mối tình mà Nhi phụ tôi thức thâu đêm đan mũ len để tặng quà valentine. Suốt một tuần sau khi nghe tin tôi bị đá, con bé đợi tôi đi học về với một phần ăn đã chuẩn bị sẵn trong bếp, rồi kể chuyện và bày đủ thứ trò để khiến tôi vui lên. Giai đoạn tôi ôn thi Đại Học, Nhi cũng thức khuya để nấu mì, xay sinh tố, gọt trái cây cho tôi ăn. Hôm nhận kết quả trúng tuyển, con bé phấn khích và vui hơn tôi lẫn mẹ cộng lại. Mẹ bảo con gái mẹ cái gì cũng anh hai, anh hai, đồ ăn ngon cũng để phần anh hai, nay anh thi Đại Học đậu mà vui như tết đến, khéo mấy bữa anh hai lên thành phố có mà buồn tênh.

Vào đêm trước ngày đi, hai anh em tôi ngồi bó gối trước hiên nhà, vừa ngắm nhìn những tán phượng thân quen đung đưa trước gió, vừa nói chuyện:

“Anh lên thành phố học đừng có mà nhắn tin với mấy chị gái đến tận sáng nữa nhá. Không có mẹ với em nhắc nữa đâu.”

“Ngược lại, anh sẽ lột xác hoàn toàn, cày cuốc kiếm tiền rồi dẫn em đi Nhật.”

“Đừng có mà điêu, anh biết vé đi Nhật đắt lắm không?”

“Đến lúc anh làm cho những tập đoàn hàng đầu rồi thì tháng chắc phải đi công tác nước ngoài mấy lần. Lúc đó chỉ sợ say máy bay thôi chứ tiền vé chẳng là gì cả.”

Hai anh em tôi cười khúc khích.

“Say máy bay chắc dữ lắm anh nhỉ? Xe buýt đã say thế kia rồi.”

“Anh cũng không biết, nhưng đi nhiều chắc là quen à. Lúc đó anh cũng dẫn em đi nhiều để em hết say. Giờ em ở nhà lo mà học tiếng Nhật đi, đừng học mỗi vẽ. Muốn làm mangaka thì phải biết tiếng Nhật nữa cơ.”

Nhi bĩu môi:

“Anh chẳng biết gì cả, em muốn làm phim hoạt hình.”

“Thì cũng phải học tiếng Nhật mà.”

Con bé từ hồi nhỏ xíu xem hoạt hình trên HTV, đến khi cầm trên tay cuốn truyện tranh thuê, rồi tập vẽ những bức đầu tiên, đã luôn say mê văn hóa Nhật Bản. Tôi cứ tiết kiệm tiền phụ quán cà phê để mỗi học kỳ mà Nhi loại giỏi, sẽ mua tặng con bé một quyển truyện Conan tập mới. Đối với con bé, đó là món quà quý giá nhất. Nhi sẽ cẩn thận dùng bìa kính của vở để bọc lại và giữ gìn.

“Mà anh nhớ thường xuyên về nhé. Mẹ xa anh mẹ buồn lắm đó. Ngày nào anh cũng gọi cho mẹ một cuộc nhá.”

“Anh biết rồi.”

“Anh về thì nhắn em, em sẽ nấu canh cua cho anh ăn.”

Tôi nhìn con bé, nhướn mày tỏ vẻ kinh ngạc:

“Sang thế?”

“Không thì em sẽ làm trứng chiên thịt cho anh”

“Đồng ý! Thế em có muốn ăn gì trên thành phố không? Mỗi lần về anh sẽ mua cho em.”

“Mua in ít kẹo là được, để dành tiền mua vé đi Nhật nữa.”

“In ít kẹo thôi sao?”

“Chứ tuần nào về anh cũng mua kẹo thì em sâu răng mất”

Ấy vậy mà chẳng mấy khi tôi về thăm nhà, điện thoại cũng ít gọi. Bù lại thì lần nào về tôi cũng có kẹo cho Nhi. Và lần nào về Nhi cũng nấu canh cua cho tôi.

Từ khi mẹ tôi chuyển qua bán chồ chay, mẹ không phải thức khuya dọn quán nữa. Tuy vậy mỗi sáng vẫn phải dậy sớm để đi chợ và nấu đồ ăn. Mẹ tôi bán từ sáng đến chiều trước cổng trường Đại Học, đa số người mua là sinh viên và giáo viên. Khi Nhi đi học về sẽ ghé qua chỗ mẹ tôi bán và cùng mẹ đẩy xe về.

Có Nhi đỡ đần, chuyện ăn uống, dọn dẹp, giặt giũ trong nhà cũng nhẹ bớt bao nhiêu, vì thế mẹ tôi cũng đỡ cơ cực hơn nhiều. Mẹ bảo tôi cứ an tâm ở lại trên thành phố làm, nhà không phải lo cái gì cả. Nên tôi phần vì ham vui, phần vì cứ ỉ i vào em gái, nên lâu ngày đâm ra vô tâm. Những lúc tôi thấy trách mình nhất là những khi dừng lại trên đường về Biên Hoà, ghé vào một tiệm tạp hoá để mua kẹo cho Nhi. Cầm trên tay bịch kẹo tôi thấy mình sao vật chất quá, mấy cái kẹo này thì có nghĩa lý gì so với những lúc tôi vắng nhà, những buổi sáng mẹ dậy sớm, những chiều Nhi phụ mẹ đẩy xe đồ ăn về? Lúc đó tôi thấy có lỗi với mẹ và Nhi vô cùng.

Mỗi lần như vậy, tôi đều tự nhủ rằng bản thân mình phải cố gắng hết sức, chăm lo cho cuộc sống của mẹ đủ đầy hơn, giúp Nhi có thể tập trung vào học hành, theo đuổi ước mơ của mình. Mẹ tôi đã có cả một quãng đời cơ cực rồi, và với Nhi, tôi muốn con bé được sống thật vui vẻ và hạnh phúc.

Bạn đang đọc Những Thế Kỷ Buồn sáng tác bởi trdanghuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trdanghuy
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.