Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ANNIE

2592 chữ

ANNIE

ĐỨA TRẺ BÓNG TỐI

"Tàn tro, tro tàn, tất cả đều tan nát."

~ Annie

Nguy hiểm nhưng không kém phần đáng yêu, Annie là một pháp sư nhí có khả năng điều khiển lửa. Ngay cả trong vùng núi phía bắc Noxus, cô vẫn là kẻ dị thường. Mối liên kết với lửa sớm thể hiện qua những lần cảm xúc bất chợt bùng nổ, dù cuối cùng cô đã học cách kiểm soát mấy "trò vui" này. Sở thích của cô là triệu hồi chú gấu bông yêu quý, Tibbers, làm hộ vệ. Đắm chìm trong sự ngây thơ con trẻ, Annie đi khắp các cánh rừng tối, lúc nào cũng mong tìm một ai để chơi cùng.

Những năm tháng cuối cùng Boram Darkwill ngồi trên ngai vàng là thời kỳ Noxus bất ổn nhất, và rất nhiều người biết dùng phép thuật đều rời thủ phủ đến những thành trấn xa hơn mong hưởng yên bình. Gregori Áo Xám và vợ, một phù thủy có tên Amoline, thì thích thể hiện sức mạnh Noxus thông qua việc thuần phục vùng biên ải hơn là dính líu đến chuyện chính trị giữa các gia tộc.

Cặp đôi này đã chiếm một mảnh đất phía bắc dãy Ironspike. Họ kịp dựng nhà trước mùa đông, đúng lúc đứa con đầu lòng chào đời. Trong suốt hành trình, truyện kể về đàn gấu bóng tối từng tung hoành ở đây khiến Amoline thích thú—không thể đi lại nhiều khi mang thai, cô ngồi bên đống lửa để tạo ra phiên bản đồ chơi của những con thú hộ mệnh kia. Vừa khi đính xong cúc làm mắt gấu bông, cô chuyển dạ. Sau này, Gregori nhận xét rằng đứa trẻ kia quá háo hức được chạm tay vào món đồ chơi mới, đến nỗi phải vội vã chui ra ngay cạnh đống than hồng âm ỉ.

Khi Annie mới chập chững biết đi, cô bé và cha bị bệnh. Đêm xuống, cơn sốt bắt đầu thiêu đốt Annie, khiến cô bé trở nên nóng tới mức mẹ cô bé không còn bế nổi trên tay. Amoline tuyệt vọng, cuối cùng quyết định đi lấy nước từ con sông gần đó. Sáng hôm sau, Gregori tỉnh dậy, người rã rời vì trận ốm. Trong nôi, một Annie hoàn toàn khỏe mạnh đang chơi đùa cùng chú gấu bông Tibbers, nhưng Amoline đã biến mất.

Annie ngây thơ tin rằng mẹ cô bé rồi sẽ trở lại. Gregori thường thấy cô bé ngồi trên cái ghế đặt bên lò sưởi, ôm chặt Tibbers và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang kêu lép bép ở nơi mà ông chắc chắn chẳng có gì ngoài tro lạnh. Ông nghĩ đó là ảo giác do gánh nặng gà trống nuôi con mang lại.

Năm tháng trôi qua, càng ngày càng có thêm nhiều người đến nơi này. Và rồi, Gregori gặp Leanna, một phụ nữ tìm kiếm cuộc sống mới bên ngoài thủ phủ cùng cô con gái riêng, Daisy.

Annie mong muốn có bạn chơi cùng, nhưng vốn là con một nên được nuông chiều sinh hư, cô bé khó lòng quen với gia đình mới. Những cơn giận bột phát của Annie khiến Leanna khó chịu, và nhanh chóng đứng ra bênh về phía con đẻ. Gregori phải là người cố gắng giải hòa cho cả ba.

Không biết đến những hiểm nguy của vùng biên hoang dã, trong một lần đùa nghịch, Daisy gặp nạn. Tất nhiên, Leanna đổ lỗi cho Annie vì cái chết của con bà, trút hết giận dữ và đau buồn lên món đồ đáng giá nhất của cô bé: Tibbers. Annie phát khiếp trước cảnh kỉ vật cuối cùng của mẹ cô bé bị đe dọa. Nỗi sợ lớn dần thành cơn thịnh nộ, phóng thích sức mạnh điều khiển lửa tiềm tàng, và chú gấu bông hóa thành một quái vật với những quầng sáng đỏ rực vây quanh.

Khi lửa tàn, tro bụi lắng xuống, Annie đã mồ côi và cô độc.

Tin rằng hầu hết những người lớn ở thành phố đều giống mẹ kế, Annie quyết định ở lại ngoài vùng hoang dã. Thi thoảng, cô sẽ sử dụng vẻ ngoài dễ thương để được một gia đình đi khai khẩn mời vào nhà dùng bữa và tặng quần áo mới. Tuy nhiên, lửa và cái chết luôn chực chờ bất kỳ kẻ ngu ngốc nào định chia cách Annie và chú gấu bông cô bé cầm trên tay.

Được Tibbers giữ an toàn, cô đi khắp những cánh rừng hắc ám của Noxus, chẳng biết đến hiểm nguy—và cả những nguy hiểm gây ra cho người khác bởi sức mạnh không kiềm giữ của cô—hy vọng một ngày sẽ tìm ra ai để chơi cùng.

RẮC RỐI

TÁC GIẢ: MICHAEL YICHAO

Nếu có thứ gì mà Marcin biết làm, chắc đó là cúi đầu mình thấp xuống.

Trước mắt gã, những giọng nói ồn ã hòa lẫn với tiếng cốc va vào nhau, và tiếng rót bia óc ách. Cứ một lúc, lại có một ai đó gằn giọng mà gọi đồ uống, và ngay khi đồng xu của họ được đặt xuống quầy, một ly đầy cứ được đẩy ra ngay trước những bàn tay đang đợi chờ. Tốc độ phục vụ nhanh chóng và im lặng khiến chẳng ai phải để tâm đến gã—và cũng nhờ vậy, gã vô can trước mọi vấn đề.

Và kiểu gì thì cũng lòi ra vấn đề.

Nhiều kiểu lắm. Một tên bợm rượu hiếu chiến, ngứa tay muốn đánh nhau. Một vụ giao dịch giữa những kẻ mặc áo choàng đen kết thúc với một con dao cắm thẳng vào cổ ai đó. Hoặc là, cái này thì hơi khó đoán hơn, một cô bé, chui tọt qua tấm cửa nặng nề của quán rượu.

Marcin nhìn cô bé ngân nga và thong dong tiến đến quầy rượu. Phía sau cô, cánh cửa đóng sầm lại, khi ngọn gió đông rét mướt cuối cùng cuốn vào căn phòng, tiếng rầm vang vọng thu hút ánh nhìn của những ánh mắt hiếm hoi chưa dõi theo cô bé, kinh ngạc vì sự xuất hiện của cô.

Cô bé trèo lên một chiếc ghế đẩu, khẽ lén nhìn về phía cạnh của quầy rượu. Marcin nhận ra mái tóc đỏ rực của cô bé, món đồ chơi rách rưới cô đang ôm chặt trong bàn tay, chiếc túi đeo đã sờn vải phía sau cô, và bộ váy ngắn đã toan rách của cô.

“Ta có thể lấy cho cháu gì nào?” gã hỏi.

Cô bé đứng thẳng trên chiếc ghế đẩu, buông thõng món đồ chơi trên quầy, mắt nhìn ngắm vô vàn chai rượu được đặt trên kệ. Marcin nhận ra đó là một chú gấu nhồi bông, nó được làm một cách tinh xảo, và cũng thật đáng yêu. Những đường khâu đã lộ rõ sau nhiều năm bị kéo căng. Và một lúc nào đó đã qua, nó đã mất đi một bên mắt bằng nút áo.

“Chú cho cháu một ly sữa được không ạ?”

Marcin nhướng lông mày, nhưng chẳng nói gì cả. Gã bước đến phía xa của quầy rượu, với tay lấy một chiếc lọ bằng gốm sứ.

“Giờ này quá trễ để một cô bé ra ngoài một mình, phải không nào?” một giọng nói trầm vang lên.

Marcin thở dài. Rắc rối luôn kéo theo nhiều rắc rối khác nữa. Gã lấy chiếc lọ xuống từ trên kệ và liếc nhìn về phía quầy. Một gã đàn ông lớn bên cạnh cô bé đang nhìn chằm chằm vào cô với một con mắt độc nhất. Cạnh bên hắn, cô bé trông như một hòn sỏi nhỏ bé dưới chân một tảng núi khổng lồ. Hắn ta là một đống hỗn độn của những cơ bắp chằng chịt cùng những vết sẹo. Những vòng dây thừng, xích, và móc được treo bên thắt lưng hắn, cũng một thanh đao khổng lồ được treo sau lưng, hắn lớn tiếng thông báo rằng hắn là một thợ săn tiền thưởng

Cô bé ngẩng đầu nhìn hắn và nở nụ cười. “Cháu không ở một mình. Tibbers ở đây với cháu. Phải không, Tibbers?” Cô giơ con gấu lên với vẻ mặt rạng rỡ.

Tên thợ săn tiền thưởng cười lớn. “Hẳn là bố mẹ mày đang nhớ mày lắm đấy.”

Cô bé buông thõng hai tay sang hai bên, trong khi đôi mắt chợt hướng xuống, nhìn đi chỗ khác. “Cháu không nghĩ thế đâu,” cô bé trả lời.

“Ờ, nhưng tao nghĩ thế đấy. Chắc hẳn là họ sẽ trả cho tao một khoảng tiền lớn để đưa mày về nhà an toàn.” Marcin dường như nghe được tiếng đồng xu leng keng trong tâm trí của tên thợ săn tiền thưởng, hắn có lẽ đang toan tính đến số tiền thù lao khi đưa cô bé về nhà an toàn.

“Họ không thể. Họ chết cả rồi.” Cô bé ngồi sụp xuống chiếc ghế, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc nút áo làm mắt con gấu.

Tên thợ săn chuẩn bị nói tiếp, trong khi Marcin đặt chiếc cốc xuống bàn, gõ ra một thanh âm vang vọng.

“Sữa của cháu đây,” gã nói.

Cô bé quay mặt rạng rỡ về phía gã, chẳng còn chút tâm trạng u sầu nào.

“Cháu cảm ơn ạ!”

Cô đặt con gấu lên bàn và với tay ra cái túi sau lưng. Marcin đợi chờ, sẵn sàng chấp nhận bất cứ loại đồng xu nào mà cô bé chi trả cho mình.

Những gã không hề chờ đợi một túi tiền được đặt xuống kèm theo những tiếng leng keng.

Vài đồng xu vàng văng khắp mặt bàn, một cái bắt đầu lăn về phía góc bàn. Marcin chặn nó lại bằng phản xạ, dùng một ngón tay đè chặt đồng xu định bỏ trốn. Chầm chậm, gã nhấc nó lên khỏi quầy, sức nặng và nét chạm cho thấy nó là đích thị là xu đúc của Noxus.

“Ôi lỡ!” cô bé cười khúc khích.

Marcin nuốt ực, miệng gã chợt thấy khô khốc. Gã với tay ra, hi vọng sẽ đưa đồng xu và cái túi vào túi đeo của cô bé trước khi một ai đó nhận ra—

“Một túi tiền nặng nề dành cho một cô gái bé nhỏ nhỉ,” tên thợ săn tiền thưởng lầm bầm, quá lớn tiếng so với thường khi.

“Tibbers tìm ra đó,” cô bé trả lời.

Tên thợ săn tiền thưởng khịt mũi. “Thế à?”

“Có một người đã chặn cháu trên đường. Hắn quả là một gã keo kiệt.” Cô bé hóp một ngụm sữa, rồi lại hướng sự chú ý đến con gấu của mình.

“Tệ ghê chưa…” tên thợ săn tiền thưởng nghiên người, tay lần mò chiếc túi tiền.

Cô bé ngẩng nhìn lên hắn, một nụ cười nghịch ngợm trên khuôn mặt cô.

“Tibbers ngoạm hắn ta luôn rồi.”

Trong một khoảnh khắc, mọi thứ như đứng yên lại. Và rồi tiếng cười nhạo của tên thợ săn tiền thưởng vọng khắp căn phòng.

“Hẳn là nó đã làm thế đấy,” hắn gào phá lên. Hắn luồn cánh tay to kềnh ra phía trước, nắm lấy đầu món đồ chơi và giật phăng nó đi khỏi cô bé. “Con quái vật đáng sợ này đây.”

“Thả Tibbers ra!” cô bé kêu lên, cố vươn đến chỗ con gấu. “Cậu ấy không thích bị kéo đâu.” Tên thợ săn tiền thưởng càng cười sặc sụa hơn.

Marcin bỏ đồng xu trên tay vào túi và quay mặt đi, bước thẳng về phía sau như chẳng hề quen biết. Gã ước rằng mình có thể giúp đỡ gì, nhưng gã sẽ không thể sống sót lâu như thế này nếu không biết rời đi ngay khi còn có thể.

Giọng nói của cô khiến gã đứng khựng lại.

“Cháu nói. Thả. Tibbers. Ra.”

Từng câu chữ ngập tràn sự rắn rỏi và giận dữ, nó như cắt ngang không khí tiệc tùng. Trái với mọi ý định sáng suốt trước đây của mình, Marcin ngừng lại và ngoảnh đầu. Cô bé đứng trên quầy rượu, nhìn chằm chằm vào tên thợ săn tiền thưởng, với nỗi giận dữ lấp đầy đôi mắt.

Và rồi sự hỗn loạn bắt đầu.

Một chớp lửa và luồng nhiệt bùng nổ từ chỗ cô bé. Quá trễ rồi, Marcin giơ tay lên đỡ, hét lên trong đau đớn. Gã bật ngửa, đâm sầm chiếc kệ phía sau mình. Vài cái chai lọ rơi loảng xoảng xung quanh khi gã nấp dưới kệ, tự rủa sự chần chừ của bản thân. Tiếng thét từ lũ người và tiếng gỗ nứt bị xé toạc bởi một tiếng gầm nảy lửa. Một tiếng gầm trầm, phi tự nhiên vang vọng khắp không trung, khiến gã ớn lạnh tận xương tủy. Marcin bò dậy, mắt nửa mù, tiến về phía mà gã nghĩ là lối thoát ra khu bếp. Xung quanh gã, những tiếng thét ngày càng khủng khiếp hơn—cho đến khi nó hoàn toàn im bặt bởi một tiếng nứt gãy kinh hoàng.

Rồi lần thứ hai trong ngày, Marcin quên cả thảy những kỹ năng tránh né rắc rối của mình và liếc mắt nhìn qua mép quầy.

Một con quái thú khổng lồ nhổm dậy, bóng đen của nó bao phủ trên nền ánh lửa. Những sợi cước dày kết nối tứ chi của nó với thân người như những đường khâu. Trong thoáng chốc, Marcin nhận ra rằng chính con quái thú đang rực cháy, chẳng hề hấn gì bởi ngọn lửa đói khát đang nhảy múa dọc theo bộ lông của nó. Trong bàn tay đang giơ lên gần đỉnh đầu của nó là thi thể mềm oặt, đầy máu của tên thợ săn tiền thưởng, như một thứ đồ chơi rách rưới dưới bộ móng khổng lồ của con quái thú.

Phía trước nó, cô bé cũng đứng đó, chìm trong lửa.

“Cậu đúng đấy, Tibbers,” cô nói. “Hắn cũng không thích bị kéo đâu.”

Marcin nhìn ngắm căn phòng trong nỗi kinh hoàng. Xung quanh quán rượu của gã, những chiếc ghế, chiếc bàn lật tung đang bắt lửa, tạo nên một làn khói dày, đen đặc. Mùi máu tanh, mùi thịt cháy xộc vào mũi gã, khiến Marcin ho sặc sụa, bụng gã sôi lên.

Con quái thú quay mặt và nhìn vào gã.

Một tiếng thin thít thoát khỏi đôi môi của Marcin. Gã nhìn vào vực lửa vô tận bên trong mắt con gấu, bị nuốt chửng bởi kết cục kinh hoàng đang chực chờ trước mắt.

Một giọng cười bỗng vang lên từ phía ngọn lửa đang nổ tanh tách.

“Đừng lo,” cô bé nói, ngắm nhìn quan cảnh kỳ dị xung quanh. “Tibbers thích chú.”

Marcin nhìn, như đóng băng lại, khi cô bé nhảy chân sáo khỏi quán rượu đang bốc cháy, và con quái thú lê bước theo cô ta. Gã nhìn chằm chằm khi nó đóng sầm cánh cửa nặng nề sắp rụng ra khỏi bản lề. Gã chỉ còn biết há hốc miệng khi cô bé quay lại một lần cuối cùng, với nụ cười đằm thắm trên khuôn mặt mình.

“Cảm ơn chú vì ly sữa.”

Và rồi, cô bé dần mất hút vào đêm đông, còn quán rượu cũng dần sụp đổ sau lưng cô.

Bạn đang đọc Những Mẫu Truyện Huyền Thoại của Riots Game
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DươnggiaĐạithiếu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.