Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

LEE SIN

2475 chữ

LEE SIN

THẦY TU MÙ

"Khai sáng là biết được sự ngu dốt của một người đáng giá ra sao."

~ Lee Sin

Bậc thầy võ thuật cổ truyền Ionia, Lee Sin, là một chiến binh sử dụng tinh hoa của loài rồng để đối mặt với bất kỳ thử thách nào. Dù bị mất đi thị giác nhiều năm trước, vị thầy tu này vẫn dành cả đời bảo vệ quê hương chống lại bất kỳ ai dám phá vỡ sự cân bằng thiêng liêng của nó. Kẻ địch đánh giá thấp phong thái thiền định của anh sẽ sớm phải chịu những cú đấm bỏng cháy và những cú đá xoáy rực lửa.

Trong những linh hồn mà người Ionian sùng bái, không gì có thể vượt qua được Long Hồn. Trong khi một số người xem nó như hiện thân của sự hủy diệt, một số khác lại cho rằng nó là biểu tượng của sự tái sinh. Rất ít người có thể chắc chắn về nó, và ít hơn nữa những người từng triệu hồi được Long Hồn, và chẳng ai có thể hoàn thiện nó như Lee Sin cả.

Lee Sin đến tu viện Shojin khi còn là một đứa trẻ, cho rằng Long Hồn đã chọn anh ta để nắm giữ sức mạnh của nó. Những trưởng lão trong tu viện có thể thấy được ánh lửa của rồng bên trong đứa trẻ, nhưng đồng thời cũng nhận ra được sự ngạo mạn của nó, và những tai ương mà nó có thể mang đến. Để đề phòng, họ đã miễn cưỡng nhận đứa trẻ vào làm môn đồ - tuy nhiên, trong khi những người khác liên tục tiến bộ, các trưởng lão chỉ cho Lee Sin rửa chén và lau sàn.

Lee Sin dần trở nên mất kiên nhẫn. Anh ta tồn tại để hoàn thành sứ mệnh của mình, không phải để phí thời gian vào những công việc vặt vãnh.

Lẻn vào tàng thư viện, Lee Sin tìm được một bí thư cổ ghi lại cách để triệu hồi sức mạnh từ linh giới, và chọn cách khoe mẽ kĩ năng mà mình mới học được trong một buổi tập võ. Anh ta xấc xược giải phóng cơn thịnh nộ của rồng bằng một cú đá kinh hoàng, và khiến người thầy hướng dẫn của anh nằm liệt. Bị trục xuất vì sự kiêu ngạo của mình và đắm chìm trong nỗi nhục nhã, chàng trai trẻ đã quyết tâm chuộc lại lỗi lầm của mình.

Nhiều năm trôi qua. Lee Sin lang thang đến những nơi xa lạ, hào phóng giúp đỡ mọi người. Cuối cùng thì anh ta đã đến được Freljord, nơi anh gặp được Udyr, một dã nhân có khả năng triệu hồi sức mạnh linh thú từ quê hương của anh. Kẻ được mệnh danh là Lữ Khách Tinh Linh này đã chiến đấu để điều khiển sức mạnh bẩm sinh của mình, và khiến Lee Sin bắt đầu tự hỏi rằng liệu việc điều khiển Long Hồn có khả thi hay không. Cùng chia sẻ ý muốn điều khiển sức mạnh linh hồn, hai con người đã dần gắn kết với nhau, và Lee Sin đã mời Udyr trên chuyến hành trình trở về quê hương của mình.

Nhưng cả hai ngỡ ngàng khi nghe tin đế chế Noxus đã xâm lược và chiếm đóng Ionia. Các tu sĩ trong vùng đều phải rút lui và cố thủ tại ngôi đền thiêng Hirana ẩn mình cao trên những ngọn núi.

Khi Lee Sin và Udyr đến nơi, ngôi đền đã bị tấn công. Quân lính Noxus đã tràn vào đại sảnh của Hirana. Trong lúc Udyr nhanh chóng lao vào cuộc loạn đả, Lee Sin đã chần chừ khi thấy những đồng môn và sư phụ cũ của mình ngã xuống dưới lưỡi kiếm của quân thù. Những kiến thức lưu giữ trong Hirana, Shojin, và của toàn bộ nền văn mình Ionia cổ đại – sẽ biến mất toàn bộ.

Không còn lựa chọn nào khác, anh ta đã khẩn cầu đến sức mạnh của Long Hồn.

Một cơn bão lửa bao bọc quanh Lee Sin, đốt cháy da thịt và thiêu rụi tầm nhìn của anh ta. Được cường hóa bởi một sức mạnh kinh hoàng, anh phá tan những kẻ xâm lược bằng một cơn bão quyền và cước, linh hồn hoang dại bên trong càng trở nên bừng sáng và nóng bỏng hơn với mỗi đòn tấn công.

Những tu sĩ đã chiến thắng, nhưng hành động liều lĩnh của Lee Sin đã khiến cho ngôi đền trở thành một đống đổ nát, và tầm nhìn của anh cũng chẳng bao giờ trở lại nữa. Cuối cùng, trong bóng tối, Lee Sin giờ đã hiểu được rằng không người phàm nào có thể kiểm soát được sức mạnh của Long Hồn theo ý muốn của họ. Tuyệt vọng, đau đớn, anh thắt một mảnh vải vào đôi mắt mù lòa của mình và dò dẫm theo con đường mòn dẫn xuống núi.

Nhưng những trưởng lão còn sống sót đã ngăn Lee Sin lại. Bằng cách từ bỏ mọi tham vọng về quyền năng, người môn dồ tội lỗi ngày nào đã sẵn sàng để tái sinh. Dù không quên hành động kiêu ngạo trước đó của Lee Sin, các trưởng lão đã đề nghị một sự xá tội: Dù cơn thịnh nộ của rồng luôn chết chóc và không thể dự đoán, nhưng linh hồn phàm trần khiêm nhường và xứng đáng nhất sẽ có thể khống chế được tính khí nóng nảy của nó, và điều khiển nó hết lần này đến lần khác.

Mừng rỡ, Lee Sin đã ở lại với các tu sĩ để xây dựng lại ngôi đền. Sau khi mọi việc hoàn thành và Udyr trở về Freljord, Lee Sin đã dâng hiến bản thân để chuyên tâm theo đuổi sự khai sáng.

Nhiều năm sau khi chiến tranh với Noxus kết thúc, Lee Sin vẫn tiếp tục sứ mệnh của mình ở Ionia. Biết rằng đó không phải là lần cuối quê hương mình bị đe dọa, Lee Sin phải làm chủ được bản thân mình, và Long Hồn bên trong anh, để đối đầu với bất kì kẻ thù nào có thể xuất hiện.

MUÔN VẬT LẤP LÁNH...

Rễ, thân cây và dây leo bám đầy quanh đống đá chắn lối con đường xuyên qua khu rừng rậm rạp. Ba người phạt cỏ tiến tới, mồ hôi đầm đìa, bị thôi thúc bởi trái tim đầy lòng tham và mơ ước về cảnh giàu sang không kể xiết. Rừng già thách thức họ suốt sáu ngày, nhưng giờ ngôi đền đã ló ra dưới tàng cây. Tảng đá khổng lồ được chạm khắc thành mặt tiền, với thảm hoa xanh đỏ phủ quanh thềm. Những bức tượng trầm lặng đặt trong mỗi hốc tường, vòng hoa lan vàng tết hai bên tai.

“Thấy chưa, Horta?” Wren nói. “Bọn tôi chẳng bảo ngôi đền có thật rồi sao?”

“Xem kho tàng bên trong có thật không đã,” Horta đáp, ném cây rựa cùn sang bên và rút ra thanh kiếm sắc lẻm. “Hai đứa bây đặt mạng vào đó, nhớ không?”

“Đừng lo, Horta,” Merta ho khan. “Anh sẽ mua được cả cung điện riêng sau vụ này.”

“Còn hơn thế,” Horta nói. “Giờ rút kiếm ra. Làm thịt bất kỳ ai cản đường.”

Ba tên cướp lại gần ngôi đền, vũ khí sáng lên dưới ánh mặt trời. Horta thấy những đường nét hòa lẫn thay vì gặp nhau tại một góc. Khi tiến vào, chúng băng qua hai cây Liễu Roi Ionia tuyệt đẹp, thân cây uốn cong tạo nên lối vào, vỏ trắng như mới được sơn.

“Sao không có ai canh gác?” Horta thắc mắc khi bước vào trong.

Bỏ qua câu hỏi đó, mắt hắn hướng vào cái bóng tang tóc của một căn phòng đục sâu trong đá. Trần cong chạm khắc nối thấp, tường lấp lánh những mảnh kính tạo nên lớp phủ rực rỡ ngập tràn ánh sáng và sự sống. Những phiến ngà ghi lại truyện ngụ ngôn Shojin nằm dưới chân cột đồng, những tượng thần khảm ngọc đứng canh mỗi góc. Những vị thần chiến binh phủ vàng ngó xuống tự những cây trụ bằng ngọc thạch.

Horta nhe răng cười. “Lấy đi. Lấy hết đi.”

Wren và Merta tra kiếm vào bao và mở tung túi da. Chúng bắt đầu lèn chặt mọi thứ vớ được: vàng bạc, ngọc ngà, châu báu. Horta đi vòng quanh phòng, đang âm mưu xử đẹp hai tên kia khi trở lại chốn văn minh, thì nhận thấy một trong những bức tượng di động.

Thoạt nhìn, hắn nghĩ đây là tượng một thầy tu chiến binh, chân khoanh tròn và tay đặt trên đầu gối. Lưng anh ta vốn quay về phía Horta, nhưng giờ đã đứng dậy và trở mình với sự mềm dẻo của loài rắn. Khắp người cơ bắp cuồn cuộn, anh mang quần vải rộng và quấn băng đỏ quanh mắt.

“Rốt cuộc thì cũng không phải không có ai,” Horta lẩm bẩm, gõ gõ ngón tay trên đốc kiếm bọc da. “Tốt. Ta đã mong được cắt kẻ nào đó ra rồi.”

Thầy tu ngoái đầu sang bên như thể nhận ra âm thanh gì chỉ anh nghe thấy và lên tiếng, “Ba người. Một bị lao phổi, một bị suy tim không qua nổi năm nay.”

Thầy tu mù quay lại nhìn thẳng vào Horta, dù chắc chắn không có cách nào anh thấy được qua lớp vải dày che mắt.

“Ngươi có tật ở xương sống,” anh nói. “Nó khiến ngươi đau nhức vào mùa đông và buộc ngươi phải dùng tay trái nhiều hơn.”

“Ngươi là ai, tiên tri hả?” Horta liếm môi lo lắng.

Thầy tu lờ câu hỏi đi và nói, “Ta là Lee Sin.”

“Thế có nghĩa gì?” Horta hỏi.

“Ta cho ngươi một cơ hội để trả lại những gì đã lấy,” Lee Sin đáp. “Sau đó rời nơi này và không bao giờ trở lại.”

“Ngươi chẳng có quyền yêu cầu gì cả, ông bạn mù ạ,” Horta vạch mũi kiếm lên sàn đá. “Chúng ta có ba người, ngươi thì tay không.”

Wren và Merta bật cười căng thẳng, thận trọng trước sự tự tin của thầy tu dù phải đối mặt với số đông. Horta phẩy tay, hai gã đồng hành di chuyển sang hai bên để bọc sườn, mỗi người rút ra một thanh đao cong.

“Đây là chốn thiêng liêng,” Lee Sin buồn bã thở dài. “Nó không nên bị ô uế.”

Horta gật đầu với những kẻ còn lại. “Chấm dứt nỗi khổ của tên mù ngu ngốc này đi.”

Wren bước lên trước. Lee Sin di động trước khi chân hắn kịp chạm đất. Thầy tu chuyển từ hoàn toàn tĩnh tại sang một bóng mờ trong nháy mắt. Anh vung tay, chém cạnh bàn tay vào cổ Wren. Tiếng xương gãy vang lên và tên cướp gục xuống, cổ vẹo theo một góc kỳ quặc. Lee Sin đảo người khi Merta chém kiếm xuống. Hắn lật tay, lưỡi sắc sượt qua đầu Lee Sin. Thầy tu cúi mình xuống, xoay người quét một vòng, gạt mạnh chân Merta. Tên cướp ngã ngửa, vũ khí văng khỏi tay trượt dài trên sàn. Lee Sin bật dậy, đập gót chân vào ức Merta.

Merta hét lên một tiếng tắc nghẹn khi xương sườn bị gãy và mảnh vỡ đâm vào trái tim yếu ớt của hắn. Đá quý trộm được tràn khỏi túi khi đôi mắt hắn lồi ra vì đau đớn và cố gắng thở như cá mắc cạn.

“Hơi nhanh so với một thầy tu đấy,” Horta nói, khéo léo múa kiếm trong không trung. “Nhưng ta dùng kiếm không tệ đâu.”

“Ngươi nghĩ mình nhanh ư?” Lee Sin hỏi.

“Được người giỏi nhất huấn luyện, ngươi sẽ thấy ta không dễ xơi như hai gã ngốc kia đâu,” Horta hất hàm về phía thi thể hai người đồng hành.

Lee Sin không đáp. Cả hai lẳng lặng đi vòng quanh. Horta nhìn chăm chú khi người đàn ông mù dõi theo từng chuyển động. Bước chân của thầy tu thật linh hoạt và chính xác, còn Horta có cảm giác không thoải mái rằng mỗi giây trôi qua, khả năng của hắn lại lộ thêm ra trước đối thủ.

Hắn gầm lên và lao vào, tấn công bằng một chuỗi đâm chém mãnh liệt. Lee Sin lắc lư người, di chuyển như một mầm cây bị gió thổi để né tránh, làm chệch hướng hay thoát khỏi những nhát kiếm tuyệt vọng của Horta. Hắn liên tục khua vũ khí, buộc Lee Sin lùi lại. Thầy tu chẳng đổ một giọt mồ hôi. Cái miệng điềm tĩnh, đôi mắt bị vải che và thái độ nhàn nhã làm Horta giận đến phát cuồng.

Hắn dồn sức cho một đòn đánh cuối cùng, tất cả những gì đã luyện tập, tất cả những giận dữ và sức mạnh hắn tích góp được. Thanh kiếm chém qua không khí quanh thầy tu, nhưng chẳng cái nào chạm nổi.

Lee Sin xoay người một lần cuối, co đầu gối lên, cả người căng ra.

“Ngươi nhanh nhưng chẳng có tí kỹ năng nào,” anh nói, gân cuộn lên dưới lớp da, “ngoài cơn giận che mờ mọi suy nghĩ. Nó nuốt chửng người và dẫn ngươi đến cái chết.”

Horta thấy không khí trong phòng ấm lên khi dòng năng lượng tụ hội lại quanh Lee Sin. Một vòng xoáy cuồng bạo bao phủ thầy tu và Horta kinh hoàng lùi lại, đánh rơi thanh kiếm. Lee Sin đang run lên, như thể cố chiến đấu để kiểm soát nguồn sức mạnh to lớn hơn những gì anh chứa đựng được. Căn phòng vang dội tiếng gió rít.

“Làm ơn,” Horta nói. “Tôi sẽ trả lại. Trả lại hết!”

Lee Sin nhảy lên, được cơn lốc dữ dội đẩy tới. Chân anh găm vào ngực Horta, hất hắn văng ra sau. Horta đâm sầm vào tường, để lại một vết nứt trên mặt đá. Hắn nằm một đống trên sàn, từng lóng xương nát vụn như gốm vỡ.

“Ngươi đã có cơ hội tránh khỏi điều này, nhưng ngươi không tận dụng,” Lee Sin nói. “Giờ trả giá đi.”

Mắt Horta mờ đi khi cái chết đến gần, nhưng hắn vẫn kịp nhìn thấy Lee Sin trở về chỗ ngồi trước đây. Thầy tu lại quay lưng vào hắn, thả lỏng toàn thân, và vòng xoáy năng lượng chết người bắt đầu tan biến.

Lee Sin cúi đầu, tiếp tục thiền định.

Bạn đang đọc Những Mẫu Truyện Huyền Thoại của Riots Game
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DươnggiaĐạithiếu
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.