Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

AATROX

2057 chữ

"Ta phải hủy diệt cả hy vọng..."

~ Aatrox

Từng là những người bảo hộ cao quý của Shurima để chống lại Hư Không, Aatrox cùng đồng bọn cuối cùng lại trở thành một mối hiểm họa còn lớn hơn đối với cả Runeterra, và chỉ bị đánh bại bằng món phép thuật khôn ngoan của nhân loại. Nhưng sau nhiều thế kỉ bị giam cầm, Aatrox là kẻ đầu tiên một lần nữa tìm về với tự do, bằng cách vấy bẩn và biến đổi những kẻ ngu ngốc dám cầm thử thứ vũ khí ma thuật chứa đựng linh hồn hắn. Giờ đây, với da thịt chiếm đoạt được, hắn quay trở lại Runeterra trong một hình hài khủng khiếp tương tự trước đây, tìm kiếm sự tàn sát và trả món hận thù năm xưa.

AATROX

QUỶ KIẾM DARKIN

Dù hay bị nhầm lẫn với thần thánh hay quỷ dữ, rất nhiều câu chuyện đã được kể về Lưỡi Kiếm Darkin… nhưng rất ít người biết được tên thật của hắn, hay là câu chuyện về sự sa ngã của hắn.

Ở một thời kì cổ đại, rất lâu trước khi những hạt cát sa mạc nuốt chửng cả đế chế, một vị anh hùng của Shurima đã được đưa đến trước Đĩa Mặt Trời để trở thành hiện thân của một thực thể thần thánh mà giờ đây đã bị lãng quên. Là một trong những Thể Thăng Hoa, đôi cánh của ngài mang ánh sáng vàng của buổi ban mai, còn bộ giáp thì lấp lánh như một chòm sao của hi vọng đến từ một thế giới vĩ đại trên kia.

Tên ngài là Aatrox. Ngài luôn là người tiên phong trong những cuộc chiến cao quý. Những phán xét chính xác và công bằng của ngài khiến cho những chiến binh thần thánh khác luôn đứng về phía ngài, và một vạn chiến binh Shurima sẵn sàng hành quân theo bước ngài. Khi Setaka, nữ hoàng chiến binh Thăng Hoa, yêu cầu viện trợ để chống lại những cuộc nổi loạn từ Icathia, Aatrox đã không ngần ngại đồng ý.

Nhưng chẳng ai có thể đoán trước được nỗi kinh hoàng mà cuộc nổi loạn mang đến - Hư Không nhanh chóng vượt ngoài tầm kiểm soát của những người chủ Icathia của chúng, và bắt đầu cuộc thảm sát khủng khiếp đối với tất cả những vật thể sống mà nó gặp phải.

Sau nhiều năm trời giao tranh dữ dội , Aatrox cùng những chiến hữu cuối cùng đã ngăn chặn được bước tiến của Hư Không, và đóng khe nứt lớn nhất lại. Những những thể Thăng Hoa còn sống sót, tự gọi mình là Thái Dương Tộc, đã mãi mãi bị biến đổi bởi những gì mà họ phải chạm trán. Dù Shurima có được vinh quang, nhưng họ đã đánh mất thứ gì đó trong chiến thắng… kể cả Aatrox cao quý.

Và rồi, Shurima cũng sụp đổ, như mọi đế chế khác.

Không còn vương quốc nào để bảo vệ, hay những hiểm họa từ Hư Không để thử thách, Aatrox và các Thái Dương Tộc bắt đầu xâu xé lẫn nhau, và cuối cùng trở thành một cuộc chiến tranh để giành lấy đống tàn tích từ thế giới trước đây của họ. Những người phạm chạy thoát khỏi cuộc chiến gọi họ bằng một cái tên mới và đầy tính khinh miệt: darkin.

Lo sợ những Thể Thăng Hoa sa ngã cũng sẽ trở thành một mối hiểm họa đối với sự tồn vong của Runeterra như cuộc xâm lược từ Hư Không, những Thượng Nhân Targon đã quyết định nhúng tay vào. Người đời kể lại rằng Thượng Nhân Hoàng Hôn đã chỉ dạy cho người phàm những kiến thức để bẫy bọn darkin, và Thượng Nhân Chiến Tranh vừa tái sinh cũng đã tập hợp một đội quân để chiến đấu chống lại chúng. Chưa bao giờ biết sợ hãi bất kì kẻ thù nào, Aatrox cùng đội quân của hắn đã sẵn sàng để đánh trả, nhưng đã quá trễ để hắn nhận ra rằng họ đã bị lừa. Một mãnh lực mạnh hơn hàng ngàn ngôi sao chết kéo hắn vào trong thanh kiếm hắn đã cầm trong vô số chiến trận, và mãi mãi trói buộc linh hồn bất tử của hắn bên trong.

Thứ vũ khí là một nhà tù, phong ấn ý thức của hắn trong bóng tối ngột ngạt và vĩnh cữu, thậm lấy đi của hắn quyền được chết. Trong nhiều thế kỉ, hắn bị giam cầm và đày đọa trong địa ngục tối tăm… cho đến khi một người phàm vô danh ngu ngốc thử cầm thanh kiếm lên một lần nữa. Aatrox nhân cơ hội này, đưa ý chí và một mô phỏng của hình dạng cũ của hắn vào vật chủ, nhưng quá trình này nhanh chóng hút cạn sự sống của cơ thể mới.

Trong những năm tiếp theo, Aatrox tìm thêm rất nhiều vật chủ mới - những người đàn ông và phụ nữ với thể lực và sức chịu đựng phi thường. Dù khả năng sử dụng những phép thuật như thế của hắn trước đây bị hạn chế, hắn đã học cách điều khiển một người phàm chỉ trong vòng một hơi thở, và thông qua chiến trận, hắn đã phát hiện ra rằng mình có thể nuốt chửng những nạn nhân để trở nên lớn hơn và mạnh hơn.

Aatrox lãng du trên khắp các lục địa, tuyệt vọng, mãi mãi kiếm tìm một cách nào đó để quay lại Thể Thăng Hoa trước đây… nhưng câu đố mà thanh kiếm đưa ra là không có lời giải, và dần dần hắn cũng nhận ra rằng mình sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi nó. Thứ xác thịt mà hắn chiếm đoạt được và hình dạng gớm ghiếc kia dần trở thành một lời chế nhạo đối với những vinh quang trong quá khứ - một chiếc lồng chẳng lớn hơn thanh kiếm là bao. Sự tuyệt vọng và căm hận trỗi dậy trong tâm trí hắn. Sức mạnh thần thánh mà Aatrox đã từng sở hữu đã bị quét sạch khỏi thế giới, và khỏi mọi trí nhớ.

Điên cuồng vì sự bất công này, hắn đã nghĩ đến một giải pháp chỉ có thể nằm trong tâm trí tuyệt vọng tột độ của một kẻ bị giam giữ. Nếu không thể phá hủy thanh kiếm hoặc giải thoát bản thân, thì thay vào đó hắn sẽ để mọi thứ chìm cùng vào quên lãng.

Giờ đây, Aatrox tiến bước bằng mục tiêu tàn nhẫn của hắn, đem chiến tranh và cái chết đến mọi nơi mà hắn đi qua. Hắn bấu víu vào một hi vọng mù quáng: nếu hắn có thể đưa mọi thực thể đến một trận chiến tận thế cuối cùng, mọi thứ sẽ bị phá hủy - và khi đó hắn và lưỡi kiếm cũng có thể được giải thoát.

CÁI LỒNG

TÁC GIẢ: ODIN AUSTIN SHAFER

Bóng tối.

Những làn hơi ta không thể hít thở làm ta khó chịu.

Sự trống trải trong hai lá phổi và và vòm họng ta. Như thể ta phải dừng lại giữa những hơi thở, và để phổi ta phải chờ đợi một cách tàn nhẫn. Ta mở miệng, cổ họng trống trơn, không thể hít không khí vào. Ngực ta, một áp lực khủng khiếp đè nặng lên vùng xương ức.

Tay chân và cơ thể ta từ chối chuyển động. Ta không thể thở. Ta đang ngạt. Những áp lực đè nặng. Sự tĩnh lặng đè nặng lên ngực và tứ chi của ta. Ta muốn hét lên, muốn cào cấu mặt mình, muốn rên rỉ - nhưng ta đã bị giam cầm. Ta không thể di chuyển. Ta không thể di chuyển.

Bóng tối.

Ta phải nhớ lại. Ta phải nhớ-

Trận chiến. Ta đã mất kiểm soát. Sự ngu muội. Bọn người phàm tập hợp chống lại ta. Ta đâm vào họ. Uống máu họ. Cám dỗ là quá lớn. Với mỗi nhát chém, ta xây dựng lại hình hài cũ của ta bằng xác thịt của họ. Tuyệt vọng, ta nuốt chửng nhiều hơn, và nhiều hơn nữa, hi vọng một chút tàn âm đến từ hình dạng mà ta đã từng sở hữu. Nhưng thay vào đó, như một ngọn lửa, ta bị đốt cháy quá nhanh, nó phá hủy cả hình dạng vật chủ của ta.

Bóng tối.

Trời đang mưa nơi ta chiến đấu. Sẽ ra sao nếu bùn đất và những thứ rác rưởi này bao phủ ta. Sẽ ra sao nếu ta phải chờ đợi trong hàng ngàn năm? Bị giam cầm trong tù ngục này. Nỗi kinh hoàng của ý nghĩ đó khiến ta sợ hãi. Trận chiến đang kết thúc. Ta có thể cảm thấy điều đó. Ta phải khiến cho hình dạng của ta đứng lên. Ta phải thế… Ta phải…

Ta không có tay hay chân. Bóng tối trói buộc ta, như một cái kén.

Không. Ta ra lệnh cho bản thân đứng lên. Nhưng ta không biết liệu rằng nó có thực hiện hay không. Ta chẳng thể biết gì ngoài bóng tối.

Làm ơn. Hãy để người phàm nào đó tìm thấy ta. Làm ơn. Ta liên tục cầu xin bóng tối, nhưng lời cầu xin nhục nhã của ta chỉ được đáp lại bằng sự im lặng

Nhưng rồi…

Ta cảm thấy một người phàm gần bên. Ta không có mắt, không có tai, nhưng ta có thể cảm giác được hắn đang tiến lại gần. Hắn đang phải chạy trốn khỏi kẻ thù. Hắn sẽ cố gắng tự vệ. Hắn sẽ phải cầm ta lên.

Hắn có thể thấy ta không? Hay là hắn đã bỏ qua ta. Ta có thể lại bị bỏ rơi tại đây.

Ta cảm giác tay hắn đã cầm vào hình dạng này… và ý thức của hắn mở ra với ta!

Ta chui vào trong hắn, kéo hắn xuống. Ta như một người chết đuối trong một vụ đắm tàu ngoài đại dương, kéo mình lên mặt nước bằng cách bám víu vào những người đồng đội.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!” người phàm hét lên. Nhưng hắn ngay lập tức bị câm lặng bởi bóng tối - bóng tối vĩnh cữu mà ta vừa thoát ra được.

Ta đã có đôi mắt.

Ta có thể thấy mưa đang rơi. Những thứ dơ bẩn. Máu vấy trên chiến trường. Trước mắt ta là hai chiến binh đã kiệt sức đang cầm giáo. Ta cắt đôi họ, hút lấy sự sống của họ, và bắt đầu biến đổi cơ thể này theo ý ta.

Họ quá yếu ớt. Ta phải đi nhanh hơn. Ta phải tìm kiếm một kẻ mạnh hơn. Một vật chủ tốt hơn. Xung quanh ta chỉ toàn là xác chết, và những kẻ sắp chết. Ta có thể nghe những linh hồn của họ đang dần thoát khỏi thế giới này.

Trận chiến vẫn chưa kết thúc. Nó di chuyển dần vào những bức tường của thành phố. Ta điều khiên thân thể mới của mình - khập khiễng, lê lết - về phía âm thanh của chiến trận. Về phía những vật chủ tốt hơn.

Ta gầm lên. Nhưng không phải trong vinh quang. Chẳng bao giờ trong vinh quang.

Ta sẽ lấy máu thịt từ thành phố đó, nhưng thứ ta sẽ được nhận chỉ là một lời chế nhạo kệch cỡm về những vinh quang cổ xưa của ta. Ta từng được tạo hình bởi những vì sao, từ sự thuần khiết của một thượng nhân. Ta đã được thắp sáng. Ta đã bảo vệ thế giới này trong những trận chiến vĩ đại nhất mà họ từng chứng kiến. Giờ đây, máu và dịch mủ rỉ ra từ thứ da thịt thối rữa ta đã lấy cắp. Những mảng cơ và xương vùng vẫy, khóc than, và phản kháng lại thứ ghê tởm mà ta đã trở thành.

Ta hít một hơi.

“Không, Aatrox,” Ta nói, giọng ta ẩm ướt và dội lại từ những xác chết xung quanh ta. “Chúng ta sẽ đi tiếp… và đi tiếp… và đi tiếp…”

Cho đến sự quên lãng cuối cùng.

Bạn đang đọc Những Mẫu Truyện Huyền Thoại của Riots Game
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DươnggiaĐạithiếu
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.