Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12 - 13 - 14

Phiên bản Dịch · 3418 chữ

Chương 12

Caroline chống tay vào hông.

- Nào Lizzy đừng đùa nữa, nhà cửa không thể tự nhiên biến mất được. Ngôi nhà nào mới thực là nơi bọn mình cần đến?

- 333 phố Fear. - Tôi khăng khăng. - Nhưng nó không có ở đây!

Mặt Caroline bắt đầu đỏ lên báo hiệu cô ấy đang giận dữ thật sự:

- Cậu cố tình làm thế! - Caroline hét lên. - Cậu vẫn giận tớ. Tớ thề là cậu đã dựng lên cái nhóm Trại Fear để kéo tớ đi vào phố Fear này!

- Không, không hề. - Tôi thanh minh. - Chỉ mới đêm qua thôi tớ còn dự buổi gặp mặt ở 333 phố Fear mà.

Caroline đảo mắt:

- Hừm, cậu chắc không đấy?

Tôi vội giơ tay phải:

- Caroline, tớ thề là tớ nói thật.

Caroline đứng hẳn lên hè đường nhìn tôi:

- Tớ không tin cậu.

- Được thôi. - Tôi bật tay. - Không thì thôi. - Tôi quay bước trở lại trên hè phố. Có thể ngôi nhà 333 phố Fear sẽ xuất hiện một cách kỳ bí.

Nhưng nó không xuất hiện.

- Cậu không thể bỏ tớ lại đây được. - Caroline vừa đuổi theo tôi vừa phàn nàn.

- Tớ không bỏ cậu. - Tôi phản ứng. - Tớ chỉ cố tìm ngôi nhà đó thôi. Tó đã ở đó cả đêm qua. Mẹ tớ còn thấy tấm giấy mời. Không tin cậu hỏi mẹ tớ mà xem.

Caroline nhìn xuôi xuống phố chỗ ngôi nhà đang có cánh cửa đập kẽo kẹt.

- Thế cho tớ biết ngôi nhà biến mất thế nào nào? - Cô ấy thì thầm. - Cậu giải thích đi.

Tôi xọc tay vào tóc:

- Tớ không thể giải thích nổi. - Tôi hừ hừ. - Chẳng hiểu nó ra sao nữa.

Ngọn đèn đường duy nhất đang rọi sáng phố Fear bỗng nhiên tắt phụt.

- Ôi, không. - Caroline bấu chặt lấy tay tôi. - Lizzy, chuyện gì xảy ra thế?

- Tớ không biết. - Tôi run run trả lời. - Nhưng tớ sẽ không đi loanh quanh để tìm ngôi nhà đó đâu.

- Ra khỏi đây thôi. - Chúng tôi hét lên một lượt. Caroline và tôi chạy ra khỏi Shadyside, chân đứa nọ đá vào đứa kia. Tôi biết rằng lẽ ra tôi không nên quay lại phố Fear. Tôi biết điều đó.

Chúng tôi chạy hết sức ra khỏi dãy phố. Phía trước cầu Mill lờ mờ trong bóng đêm. Phù, ngón chân tôi đã đặt lên mặt cầu gỗ.

Đến giữa cầu, Caroline dừng lại thở hổn hển gần như tắt hơi.

- Bọn mình thoát rồi... Hờ... Bọn...

Caroline im bặt. Tôi nhìn theo mắt Caroline. Một cánh tay thò ra từ bóng cây cầu.

Đến lượt tôi bấu chặt lấy tay Caroline. Ai đang đến đây?

- Lizzy! - Một giọng cất lên từ trong bóng tối.

Tôi hấp háy.

- A... Amy? - Tôi hỏi giọng run run. - Có phải cậu đấy không?

- Ú ù tớ đây. - Amy trả lời, nhảy ra chỗ hai đứa bọn tôi.

- Cậu làm gì ở đây? - Tôi hỏi.

- Tớ đến nhà Trudy sau khi tan học. - Amy giải thích cho Caroline và tôi, - Tớ đang về nhà.

- Nhà Pearl có chuyện gì vậy? - Tôi buột miệng.

Amy cau mày:

- Cậu nói về cái gì thế?

- Nhà của Pearl, nhà số 333 phố Fear ấy, giờ không còn nữa! Tớ quần đi quần lại phố Fear không biết bao nhiêu lần. - Tôi hơi bốc lên một tí. - Và tớ không thể tìm thấy nó. Nó không còn ở đấy nữa!

- Tất nhiên là nó ở đấy. - Amy cười nói. - Cậu đã bỏ qua nó thôi. Xem lại đi, Lizzy!

Caroline giật tay tôi:

- Lizzy, cậu định không giới thiệu bọn tớ với nhau à? - Cô ấy thì thầm.

- À, ừ, ừm. Caroline, đây là Amy. - Tôi lắp bắp. - Amy, đây là Caroline.

- Caroline? - Amy nhắc lại. Cô ấy nhướng lông mày.

Tôi nuốt nước bọt. Tôi đã quên khuấy vụ Đêm Chơi Khăm.

Tôi vội lấp liếm trước khi Amy đề cập đến chuyện đó trước mặt Caroline.

- Chuyện thế này, Caroline được mời tham gia nhóm Hướng đạo sinh Waynesbridge. - Tôi giải thích. - Nhưng cô ấy thấy nhóm ấy quá buồn tẻ. Khi tớ kể về nhóm mình, Caroline thấy rất thích thú. Vì thế tớ đã dẫn cô ấy đi gặp Pearl.

- Cậu kể với cô ta về nhóm bọn mình à? - Amy hỏi và nhìn Caroline.

Caroline mỉm cười và gật đầu:

- Lizzy nói sẽ xin cho mình vào nhóm.

- Tớ muốn đề nghị để Caroline tham gia nhóm bọn mình, - Tôi bổ sung. - Nếu không có vấn đề gì.

Amy trợn tròn mắt:

- Không đời nào. Không thể được, - cô ấy phản đối.

- Sao lại thế? - Tôi giật mình hỏi. Sao cô ấy nói phũ phàng thế nhỉ? - Các bạn nhận tớ mà có biết tớ là ai đâu?

- Mười ba. - Amy nói nhỏ. - Chỉ mười ba mà thôi.

- Hừm? Cậu đang nói cái gì vậy?

- Chỉ mười ba cô gái. Không hơn. - Amy đáp, giọng cực kỳ nghiêm trọng.

Caroline quay sang tôi, Tôi biết là bạn ấy rất giận và bối rối:

- Câu lạc bộ cái kiểu gì thế này? - Cô ấy hỏi. - Các bạn không thể có hơn mười ba cô gái? Nghe thật bí ẩn thật đấy. Tớ đi đây.

Cô ấy đi vòng qua Amy và sải bước dài qua cầu.

- Caroline, đợi đã! - Tôi gọi với theo. Nhưng cô ấy không trả lời.

- Cậu không linh động một chút được à? - Tôi nài nỉ Amy.

Amy lùi lại một bước. Cặp mắt đen của cô ta mở to kinh khủng. Bộ dạng cô ấy như... dọa dẫm tôi vậy.

- Không. Bọn tôi không thay đổi được. Không bao giờ. Mười ba. Phải là mười ba.

Caroline nói đúng. Câu lạc bộ này quá bí ẩn. Tôi định mở miệng tranh cãi tiếp thì...

Một tia chớp lóe lên trong đầu tôi.

Chính thế! Đây chính là cách tôi ra khỏi nhóm Các cô gái Trại Fear. Tôi có thể ra mà không bị coi là kẻ nhút nhát.

- Amy nghe đây. - Tôi nói. - Hoặc cả Caroline và tớ gia nhập nhóm Trại Fear, hoặc tớ không tham gia nữa.

Amy giật nảy mình cứ như là vừa lãnh một cú đấm vào bụng vậy.

- Cậu... Ý cậu là cậu sẽ không làm thành viên của bọn tớ nếu Caroline không được nhận?

Tôi khoanh tay trước ngực và gật đầu.

Vẻ dọa dẫm của Amy chợt biến mất. Cô ấy nhe răng cười.

Nụ cười, thú thật là trông ghê rợn.

- Chà. - Cô ta trả lời. - Bọn tớ không thể mất cậu đúng không?

Giọng cô ta làm tôi dựng tóc gáy.

Amy nhắm mắt một thoáng. Dường như cô ta suy nghĩ rất lung.

Tôi chuẩn bị nói lời tạm biệt.

Bỗng một tiếng thét xé ruột đâm thủng màn đêm.

Chương 13

- Cái gì thế? - Tôi bật khóc.

Tôi guồng chân thật lực tới cầu và nhìn xung quanh. Hình như tiếng thét phát ra từ gầm cầu. Tôi lo sợ có ai đó ở dưới cầu. Tôi không thể biết được vì mọi thứ đều tối thui.

- Amy, cậu có nghe thấy tiếng thét vừa rồi không? - Tôi sụt sịt.

Amy không đáp. Đi tiếp.

- Cậu không nghe thấy tiếng thét à? - Tôi hỏi lại.

- Tiếng thét nào? - Dưới cầu vọng lên tiếng một cô gái. - Tớ chẳng nghe thấy tiếng thét nào. Cậu nghe thấy à?

- Đừng có đùa. - Lại một giọng nữa cất lên từ dưới cầu. - Chẳng có ai hết.

Mấy giọng này nghe quen quen. Tôi chạy quành qua cầu và bước xuống bậc bờ sông.

Mấy ngón tay mờ mờ quều quào trước mặt tôi. Tôi sợ thắt cả họng.

Và một người bước ra dưới ánh đèn trên cầu.

Đó là Trudy!

Bây giờ, tôi đã có thể thấy toàn bộ các cô gái trại Fear đã ở đây. Họ đứng thành nhóm đối diện với tôi.

- Các cậu làm gì dưới cầu thế? - Tôi hỏi.

Trudy chỉ vào một đống thùng sođa bỏ đi và mấy mảnh bìa các-tông:

- Bọn tớ đang làm sạch sông Conononka. Chúng tớ bảo với cậu tối qua còn gì, nhớ không?

- Đấy là công việc phải làm để kiếm huy hiệu Cứu lấy trái đất. - Violet giải thích.

Cái gì? Tôi hoàn toàn bối rối.

- Không ai trong số các cậu nghe thấy tiếng thét à? - Tôi hỏi.

Trudy nhún vai:

- Khi đứng ở bờ sông cậu sẽ nghe thấy rất nhiều tiếng động kỳ quái. Có thể là tiếng kêu của con vật gì đó.

Tôi cau mày. Tiếng thét đó không giống tiếng thú kêu. Nghe như tiếng kêu của cô gái nào đó.

Tôi quan sát Trudy xé những mảnh giấy vụn và vứt vào trong chiếc túi nhựa lớn. Các thành viên khác cũng làm theo.

Mọi thứ diễn ra có vẻ bình thường một cách hoàn hảo. Nếu có gì đó khác thường, nhóm Trại Fear sẽ không thể hành động như thế.

- Lizzy, cậu có thể đưa cho tớ hộp các-tông được không? - Priscilla gọi. - Cẩn thận đấy, cái hộp ấy ướt sũng.

- OK. - Tôi đáp lại. Tôi nhặt chiếc hộp và thả nó vào bao tải. Tôi lại liếc cả nhóm.

Mọi người trông có vẻ hoàn toàn bình thường.

Tôi vẫn thấy có gì đó khác thường. Có ai đó biến mất.

Ai nhỉ?

Tôi đi lách qua cả nhóm, đếm từng khuôn mặt.

- Pearl. - Tôi nói to. - Không có Pearl.

Không ai trả lời. Thậm chí không ai thèm nhìn tôi.

Tôi vỗ vai Amy:

- Pearl đâu rồi?

- Nhóm chúng ta nhất trí dọn dẹp sạch khu dưới gầm cầu Shadyside. - Amy nói.

Hừ? Cô ta hoàn toàn tảng lờ câu hỏi của mình!

- Tuyệt vời. Nhưng Pearl đâu? - Tôi hỏi lại.

- Được rồi, mọi việc đã xong. - Trudy tuyên bố. - Hãy nhấc lên và đổ ra.

Gượm đã! Sao không ai trả lời tôi? Tôi muốn hét lên. Nhưng tôi không thể. Chuyện gì đang diễn ra thế này? Mọi thứ trở nên rắc rối.

Có gì sai với mình chăng? Tôi tự hỏi. Có thật là tôi đã không nhìn thấy hoặc nhầm cả một tòa nhà? Có thật là tôi đã quên lời tuyên bố buổi gặp hôm nay? Phải chăng tôi đã nghe thấy những tiếng thét?

Tôi lắc đầu, cố gắng tỉnh táo trở lại. Tôi ngoái lại nhìn con sông thêm một lần nữa. Dưới ánh trăng dòng sông như những dải màu đen cuồn cuộn chảy.

Tôi chợt thấy có vật gì đó dưới nước. Thứ gì đó làm bằng vải tím.

- Ôi, không. - Tôi buột miệng.

Đó là khăn quàng của Pearl.

- Các cậu, - tôi gọi. - Xem kìa!

Nhưng không còn ai quanh tôi. Nhóm Các cô gái Trại Fear đã biến mất.

Chương 14

Ôi không! Những cô gái Trại Fear đã về nhà hết! Tôi chỉ còn một mình.

Tôi cuống cuồng ngoái lại nhìn dòng sống xem mảnh vải tím có còn đó không.

Nó cũng đã trôi mất.

Tôi cố nhìn chòng chọc vào dòng nước lạnh giá. Không biết Pearl có đang lững lờ trong đó không?

Nhưng dòng sông vẫn lững lờ trôi dưới cầu. Không có bất cứ thứ gì phá vỡ mặt sông đen ngòm tĩnh lặng.

Khi trèo lên cầu tôi chợt nghĩ có thể tôi đã nhìn thấy cái gì đó không phải mảnh vải tím. Có lẽ tôi đã tưởng tượng ra vì lúc đó tôi gần như mất tự chủ.

Chắc vậy. Chắc là tôi đã tưởng tượng ra. Trại Fear đã làm tôi căng thẳng. Phố Fear đã làm tôi căng thẳng. Hình như tôi cũng chưa đủ bản lĩnh để tham gia những trò như thế này mặc dù ban đầu tôi cho là mình rất hợp. Bởi vì các cô gái Trại Fear đã làm tôi quá hoảng sợ.

Ôi, may thật. Rốt cuộc mọi thứ cũng qua đi. Trại Fear đã không đồng ý cho Caroline gia nhập. Và tất nhiên không có cô ấy tôi cũng sẽ từ chối. Tôi sẽ ra. Hết chuyện.

Lẽ ra ngay từ lúc đó tôi phải nhận thức được rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Khi tôi về đến cửa trước thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo. Có lẽ là Caroline, chắc cô ấy lại gọi trách tôi về chuyện Trại Fear.

- Lizzy, tớ đây! - Caroline như sắp khóc trong điện thoại. - Cậu sẽ không bao giờ đoán được tớ đang có gì trong tay đâu.

Giọng Caroline nghe không có vẻ gì là điên cả. Hoàn toàn tỉnh táo.

- Cái gì thế? - Tôi hỏi và với tay lấy quả táo trên bàn.

- Giấy mời tham dự từ các cô gái Trại Fear. Họ muốn tớ tiếp tục cùng đi cắm trại với họ.

Tôi suýt nghẹn khi nghe thấy điều đó.

- Cái gì? Cậu có chắc là họ mời không?

- Rất chắc. - Caroline đáp. - Trông nó rất nghiêm chỉnh. Thậm chí còn chỗ để bố, mẹ tớ ký cho phép nữa.

Hừ? Amy vừa nói là Caroline không thể tham gia mà.

Tại sao bỗng nhiên lại có chỗ cho cô ấy thế nhỉ?

Một điều kì lạ nữa. Sao giấy mời có thể đến nhanh thế nhỉ? Thậm chí nếu Amy đổi ý thì làm sao trong vòng mười lăm phút nó có thể đến nhà Caroline được.

- Chiếc phong bì đã ở trên giường ngay khi tớ về đến nhà. - Caroline nói tiếp. - Nó hẳn đã được gửi từ chiều mà tớ không để ý! Nghe tuyệt không? - Cô ấy hét lên đầy phấn khích. - Rốt cuộc thì họ cũng muốn có tớ.

Có gì đó không ổn.

- Caroline, - tôi nói thận trọng. - Cậu có thấy điều gì lạ không khi họ đề nghị cậu tham gia? Cậu đã thấy Amy cư xử kỳ lạ và đáng sợ như thế nào tối nay chưa?

Caroline nói như quát vào trong điện thoại:

- Đây là một thỏa thuận quan trọng, Lizzy ạ. Tớ được nhận. Sao cậu lại không vui?

- Ừ...ờ, tớ vui lắm. - Tôi nói vội. - Nhưng tớ hơi lo về nhóm Trại Fear. Họ có vẻ gì đó hơi rờn rợn.

Một lúc lâu không có tiếng đáp lại.

- Tớ đã nghĩ đúng. - Cuối cùng Caroline cũng lên tiếng. - Cậu chỉ muốn nhóm Hướng đạo sinh này dành cho riêng cậu mà thôi.

- Cái gì? - Tôi chực khóc. - Không!

- Vậy thì hãy cho tớ một lý do thuyết phục vì sao tớ không nên tham gia cắm trại đêm. - Caroline yêu cầu.

- Caroline, tin tớ đi. Ý định này không hay một chút nào. - Tôi bắt đầu.

- Lizzy, - Caroline cắt ngang. - Tớ đã gọi cho Arden và báo rằng tớ ra khỏi nhóm Hướng đạo sinh Waynesbridge.

- Cậu xin ra rồi à? - Tôi hỏi lại. Trời đất, bạn tôi thực sự đã bị quyến rũ bởi nhóm Các cô gái Trại Fear rồi.

- Đúng vậy. - Caroline đáp lời. - Nếu chúng ta không tham dự nhóm Trại Fear, tớ sẽ không tham gia bất cứ câu lạc bộ nào nữa. Và đó là lỗi của cậu. Thực ra, tớ rất muốn tham gia cắm trại Lizzy à. Và tớ muốn cậu tham gia cùng. Không có cậu tớ sẽ không thể vui vẻ được.

Tôi phải nói gì bây giờ? Tôi đã nói dối Caroline khi tâng bốc nhóm Trại Fear thú vị và hấp dẫn như thế nào. Chính là do lỗi của tôi mà cô ấy xin ra khỏi nhóm Hướng đạo sinh ở trường.

- Thôi, thôi, tớ đồng ý. - Tôi bảo Caroline. - Chúng mình sẽ cùng đi. Nhưng tớ phải hỏi mẹ tớ trước đã. Hơn nữa, tớ chưa nhận được bất cứ tờ giấy nào xin phép bố mẹ cả.

Đúng lúc đó, nắp thùng thư nhà tôi nhích lên. Một phong bì màu vàng rơi cái phịch trước cửa. Tôi chẳng cần mở ra vì biết chắc nó là cái gì.

- Cậu không cần phải lo nữa. Tớ vừa thấy tờ giấy mời đây rồi, nó vừa mới tới. - Tôi bảo Caroline.

- Mọi thứ chắc ổn thỏa thôi. - Caroline tuyên bố. - Cả hai bọn mình sẽ đi cắm trại.

- Ừ. - Tôi trả lời với cảm xúc khó tả. - Tớ không thể đợi được nữa.

Đêm thứ sáu, Caroline và tôi cùng nhau đứng ở đường vào nhà tôi. Chúng tôi chuẩn bị ba lô, túi ngủ và mảnh giấy cha mẹ ký cho phép đi cắm trại.

- Cậu có chắc là họ sẽ đón bọn mình không? - Caroline hỏi, cô ấy so mình vì khí lạnh ban đêm.

- Cậu đọc giấy mời rồi đấy. Họ nói sẽ đến đây lúc tám giờ. - Tôi đáp.

Caroline mặc vội áo jacket. Tôi phải giúp bạn ấy xỏ một bên tay áo. Khi nhìn lên tôi đã thấy chiếc xe hòm đen lù lù đỗ trước mặt.

- Chu cha, - Caroline lẩm bẩm. - Nó đến lúc nào thế nhỉ?

Tôi nhún vai.

Lái xe vẫn là cái bà bí ẩn hôm nọ. Bà ta nhìn thẳng trong khi chúng tôi xếp đồ lên phần sau chiếc xe hòm.

- Chào bác, cháu là Caroline. - Caroline bước vào xe trước.

Bà ta vẫn nhìn thẳng:

- Đừng bận tâm. - Tôi nói nhỏ trong lúc kéo cửa trượt bên hông. - Bà ấy không trả lời đâu.

Bà ta nhấn ga và chiếc xe lăn bánh ra khỏi cổng nhà tôi.

- Chà... - Caroline lẩm bẩm, cố đeo dây an toàn.

Chiếc xe chạy qua phố Fear. Tôi bị giúi về phía trước và hất văng vào chiếc ghế trước mặt khi chiếc xe đột nhiên phanh gấp.

Tôi kéo cửa sổ xe. Chiếc xe hòm đỗ ngay trước một bụi cây tối đen. Trong tầm nhìn không thấy nhóm Trại Fear đâu cả.

- Ra đi. - Tiếng bà già lái xe nghe dữ dội.

- Mình đang ở đâu nhỉ? - Caroline hỏi.

Người lái xe chỉ về phía lùm cây rậm rạp:

- Rừng Fear.

Caroline bám chặt vào tay tôi:

- Họ không hề bảo bọn mình về chuyện cắm trại trong rừng thế này. - Cô ấy phàn nàn. - Cậu đã biết có bao nhiêu chuyện không hay về khu rừng này rồi đấy, Lizzy ạ. Không có tiếng chim hót. Nhiều người đã vào rừng này mà chẳng thấy ai ra.

- Cậu có muốn đi về không? - Tôi hỏi và hy vọng Caroline sẽ trả lời là có.

- Không đời nào! - Cô ấy đáp ngay. - Phải đi tìm xem nhóm ở đây đã.

Cô ấy rướn người về tay phải và vỗ vào vai bà tài xế:

- Xin lỗi bác, bác có biết nhóm Hướng đạo sinh ở đâu không? Bọn cháu muốn gặp họ.

Bà ta xé ra một mảnh giấy nhuộm vàng vứt ra sau ghế:

- Xem trên bản đồ.

- Bản đồ. - Tôi nhắc lại và nhặt mảnh giấy lên.

- Các bạn gái ở đất cắm trại. - Bà ta trả lời trong lúc chúng tôi trèo ra và dỡ đồ. - Các cháu phải tự tìm.

Caroline dán mắt vào tấm bản đồ qua vai tôi. Mực đã phai và mảnh giấy bị xé rách vài chỗ.

- Bọn cháu không đọc được.

Caroline chưa dứt lời. Bà ta đã khởi động xe và biến mất trong nháy mắt.

- Chà! - Caroline phàn nàn. - Thô lỗ quá đi mất.

Tôi không thể rời mắt khỏi rừng Fear. Cây cối xin xít ken lại như một bức tường đặc.

Cố đến mấy tôi cũng không thể vứt bỏ suy nghĩ có ai đó đang nấp sau rặng cây, quan sát chúng tôi, đợi chúng tôi đi vào.

- Đừng vào rừng. - Tôi kéo Caroline lùi lại. - Tớ không muốn vào.

- Thôi nào Lizzy. - Cô ấy đáp lại. - Đừng chết nhát thế.

- Thôi được. - Tôi thở dài. - Đi nào.

Tôi bật chiếc đèn pin nhỏ.

Sánh vai nhau, chúng tôi bước vào khu rừng.

Bạn đang đọc Những chuyện kì bí của Stine (Chuyện trại Fear) của R.L.Stine
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.