Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13

Phiên bản Dịch · 2261 chữ

Cảm xúc trái tim

Điệp mở mắt ra. Nó đang được một cánh tay khỏe mạnh đỡ lấy, nó cảm thấy ấm áp vô cùng vì vừa ngã vào một người. May nó nhẹ nên không xô ngã cả hai.

Nó ngẩng lên và suýt nữa nhảy dựng lên trời:

"Trời!!!!!!!!!! Sao lại là cậu???"

"Tôi cứu cậu mà cậu còn há hốc vậy à? Chán thật đấy!" - Giọng nói trách móc nhưng người đó nở một nụ cười.

Một nụ cười gian xảo nhưng rất nhân hậu, lần đầu tiên Điệp cảm thấy nụ cười ấy thật đẹp. Rõ ràng cậu đang ở trong bệnh viện mà? Nó đang mơ ư? Nó chết rồi hay sao mà nhìn thấy cậu thế này? Nhưng thực sự khuôn mặt thiên thần ấy đang ở trước mặt Điệp, không thể là khuôn mặt của ai khác.

Đang không hiểu gì thì nó nghe thấy tiếng nói:

"Vỹ, chúng tớ đang trả thù cho cậu đấy chứ không phải làm gì đâu! Cậu nhìn đi, đó là Điệp mà!"

"Đúng đó anh Vỹ, anh đừng nhân hậu quá mà cứu nó chứ?"

Vỹ mỉm cười, tay vẫn ôm lấy Điệp:

"Nhưng nếu bạn ấy mà chết thì coi như tớ có tội?"

"Chết? Chết sao chứ? Cậu ngã xe đâu có chết?"

"Tớ ngã nghìn lần rồi, lần kinh khủng nhất là còn ngã từ lan can tầng 2 xuống cơ mà, vào bệnh viện phẫu thuật nằm nửa năm liền! Nhưng mà xương tớ khỏe hơn nhiều, còn bạn ấy mà ngã thì chỉ có chết thôi, nhỏ con như vậy kia mà?"

Lũ con gái nhìn lại. Đúng vậy, Điệp như một con kiến bên cạnh Vỹ vậy.

"Nhưng cậu dễ dàng bỏ qua nó như vậy sao? Nhìn cậu kìa, thương tích đầy mình rồi!" - Một đứa lên tiếng.

"Tớ thiếu gì chiêu để trị cô bạn này chứ?" - Vỹ nhìn một cô bạn học cùng lớp mình - "Hôm tập trung tớ đã xỏ lá Điệp quả cái bàn đầy đồ còn gì, cậu có nhìn thấy không vậy?"

"À có chứ? Hôm đấy Điệp đỏ mặt như cà chua luôn!!!" - Nghĩ lại đứa con gái đó cũng thấy sướng.

"Vậy thì cậu cứ ngồi mà xem, rồi cậu ta sẽ còn phải "7 sắc cầu vồng" cơ chứ không chỉ đỏ mặt đâu!" - Vỹ nhìn Điệp, nụ cười gian xảo hơn bất cứ ai.

Điệp đang cảm động vì hành động nghĩa hiệp của Vỹ nghe vậy liền tức giận ngay. Đúng lúc đó tiếng trống vang lên, cả lũ chạy hết vào trường. Điệp cũng đứng ngay lên quay phắt vào vì bực quá.

Vào đến lớp, tất cả mọi người buôn với nhau không để ý đến Điệp nữa. Nhưng Điệp chẳng hề nói gì cả, khuôn mặt bừng bừng tức giận.

Vỹ ngồi cạnh, đang đọc mấy quyển Vật Lý nâng cao liền mỉm cười (vẫn nụ cười xảo quyệt):

"Không cảm ơn tôi còn ngồi đó dỗi à?"

"Thà rơi xuống gãy xương chết luôn đi còn hơn để cậu ra tay!" - Điệp tức tối.

Thanh quay xuống:

"Vỹ đã cứu mày mày phải cám ơn chứ, khỏi tốn tiền bông băng thuốc đỏ của tao! Hihi!"

"Mày đừng có bênh cậu ta nữa! Tao đang điên tiết đây, có loại nào trơ tráo hơn thằng này chứ?"

Nụ cười trên mặt Vỹ giảm đi, cậu lừ mắt:

"Được lắm! Để tôi cho cậu xem thế nào là một thằng trơ tráo!"

Vỹ đụng đầu mình vào cùi chỏ trên cánh tay Điệp. Điệp giật mình:

"Cậu làm cái gì thế!!??"

Nó không hiểu gì cả thì Vỹ đã gục xuống bàn ôm đầu kêu oai oái:

"Á đau quá!"

"Hả cái gì thế!!??" - Cả lớp nghe thấy tiếng Vỹ liền quay lại.

Vỹ kêu mỗi lúc một to:

"Đau quá! Tớ quên không quấn băng, cứ tưởng là khỏi rồi!"

"Cậu làm sao hả Vỹ?" - Lũ con gái chạy ra - "Hôm qua cậu ngã xe bị đau đầu đúng không? Sao lại đau như vậy?"

Vỹ quay lại:

"Chắc Điệp vô tình thôi, nhưng cánh tay của bạn ấy mạnh quá, đập vào đầu tớ!" CÁI GÌ CƠ?????????????????????????? Điệp tròn xoe mắt, thằng khốn kiếp này nó nói cái gì vậy!!??? Ai đập vào đầu cậu ta? Rõ ràng cậu ta vừa cố tình đụng vào đầu mình mà!!!!

Tất cả con gái quay lại. Thanh tức giận đầu tiên:

"Sao mày lại làm thế với Vỹ? Bạn ấy vừa ra viện mà!"

Lũ khác đanh đá hơn:

"Con khốn! Sáng nay mày "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" đúng không?"

"Mày tới số rồi!!!!"

Điệp thất kinh. Nó chuẩn bị nổi khùng thực sự.

Nhưng cô giáo đã bước vào.

Lớp trưởng vội vàng:

"Cả lớp! Nghiêm!"

"Chào các em! Mời các em ngồi xuống!"

Cả lớp trở về im lặng nhưng vẫn rất tức giận nhìn Điệp. Điệp tái xanh mặt, liền quay ra Vỹ rít lên:

"Cậu bị điên thật à!!?? Cậu dám vu khống tôi thế sao?"

"Tôi là một thằng trơ tráo mà, cậu vừa nói mà quên nhanh vậy?" - Vỹ lạnh lùng lấy kính ra và bắt đầu ghi bài. Nhìn cậu ta như vậy Điệp càng tức giận. Sao lại có loại trơ trẽn như vậy chứ? Đảm bảo giờ cậu ta không cứu nữa lại cùng phe với lũ con gái kia thì Điệp chỉ có chết.

Và quả nhiên, nếu không có sự can ngăn của Thanh thì Điệp đã bị bọn con gái đanh đá dần một trận nhừ tử nên thân. Nhưng giờ ra chơi hôm ấy đã đủ cho Điệp nhục nhã biết bao. Lũ con gái lôi đủ tội lỗi từ ngày xửa ngày xưa của Điệp mà bới móc, chúng ** rủa, cho rằng Điệp chỉ là một kẻ bỏ đi, ai cũng tẩy chay Điệp khiến cho Điệp dù không bị đánh cũng quá đau về tinh thần.

Đọc Truyện Online Tại : WWW.ThichTruyen.VN

Tan học, Điệp mệt mỏi ra về trong ánh mắt đàm tiếu của chúng bạn. Nó không muốn nghĩ gì nữa, thực sự nó chỉ muốn năm lớp 9 này qua thật nhanh, để nó chuyển trường, để nó không phải dây dưa đến một ai khác cả.

Nó bước ra cổng trường và đã trông thấy một gương mặt quen thuộc. Nó mỉm cười trong khi nước mắt vẫn lăn dài trên má:

"Anh! Sao anh lại đến đây?"

"Anh đến đón em!"

Điệp quá bất ngờ với câu trả lời chân thành như thế. Bằng nở nụ cười dịu dàng, nó như được giải tỏa nỗi đau.

Bọn con gái đi sau không ngớt nói xấu nó bỗng lặng đi khi nhìn thấy chàng trai đẹp tuyệt vời đang đứng cười với Điệp. Chúng nó nhận ra ngay là anh Bằng. Đã gặp rồi nhưng thực sự chúng nó chưa bao giờ được nhìn thấy anh Bằng ở nơi này, rõ ràng như thế này. Anh thực sự quá đẹp. Nếu như Vỹ mang vẻ lạnh lùng thì Bằng mang vẻ đẹp rạng rỡ, đầy tự tin như ánh mặt trời chiếu sáng. Anh khác hẳn người em trai cục cằn thô lỗ, lúc nào cũng nhân hậu và dịu dàng.

Bằng cười:

"Chiều nay anh có việc nên anh muốn dạy sớm hơn cho em! Đi ăn trưa chứ, rồi ta học luôn?"

"Cám ơn anh!" - Điệp run run xúc động.

"Nhưng sao em lại khóc vậy?"

Câu hỏi như làm bật tuôn cảm xúc vỡ òa của Điệp. Mặc cho lũ bạn đang nhìn, Điệp tuôn trào nước mắt.

"Anh Bằng, em không ghét Vỹ, nhưng tại sao em đều bị ghét chỉ vì cậu ấy vậy?"

"Vỹ lại làm gì em à?"

"Em không thể chịu được bị vu oan, em đã ở cạnh cậu ta chăm lo cậu ta suốt chiều ở bệnh viện vậy mà..."

Bằng nhìn Điệp, rồi lại nhìn lũ con gái như hiểu ra mọi chuyện:

"Mấy em gây khó dễ gì cho Điệp phải không?"

"Dạ đâu ạ!" - Lũ con gái sợ quá.

"Điệp không làm gì cả, các em không được vu oan cho em ấy!"

"Vâng ạ!"

Bằng ôm vai Điệp:

"Thôi đừng khóc nữa, đi với anh! Ăn gì đó cho khỏe."

Và Điệp lên xe máy đi cùng với Bằng, để lại một ánh mắt đầy giận dữ phía sau. Ngôi nhà trên Hà Nội của Bằng cũng đẹp chẳng kém ngôi nhà ở chỗ biển Non Nước.

Tài nấu ăn của Bằng công nhận là tuyệt đỉnh. Dù đang khóc lóc nhưng mùi thơm của những món ăn khiến cho Điệp quên cả buồn. Oa toàn món ngon! Có rau muống xào này, thịt sốt cà chua,...và còn có món trứng rán mà Điệp yêu thích nữa. Trời ơi anh Bằng sao lại tốt như vậy chứ? Anh đúng là người tốt nhất Thế gian này!

"Anh, món ăn rất ngon! Cám ơn anh!"

"Có gì đâu, Điệp thấy ngon là anh vui rồi."

"Nhưng anh thực sự không coi em như lũ bạn đã coi à?"

"Không! Với anh Điệp luôn hiền lành và rất ngoan!"

Điệp rưng rưng nước mắt. Chỉ có anh là tốt với nó. Nó chợt thấy tủi thân, sao mình cứ phải lấy mỗi lòng tốt của anh thì ích kỷ quá! Mọi người đều coi nó là kẻ thừa thãi, chỉ có anh là tốt. Chỉ có anh. Sao trái tim nó cảm thấy day dứt quá vậy?

"Ăn xong rồi hả? Ngồi đợi nhé, anh đi rửa bát rồi quay lại!"

Bằng bê bát đi. Chà cô bé này đói quá hay sao mà bát không còn một hạt cơm nào, anh rửa cũng đỡ tốn thời gian.

"Anh xong rồi, ta học chứ?"

Bằng vừa quay lại thì...

Cô học trò nhỏ đang gục xuống bàn. Dường như cô bé rất mệt và đã thiếp đi trong mùi thơm của những bông hoa đang cắm ở chiếc lọ trên bàn.

Bằng bật cười đi ra chỗ Điệp, quay quạt vào cho cô bé thấy mát, ngủ dễ hơn. Anh chợt dừng lại ngắm cô học trò đang ngủ kia. Một khuôn mặt rất xinh đẹp và đáng yêu. Khi ngủ trông cô bé thật hiền lành. Chiếc mũi cao tinh nghịch, đôi môi phụng phịu, đôi má hồng hào, trên mi mắt còn ươn ướt những giọt lệ. Chợt anh thấy mái tóc của Điệp che lấp mất mặt cô bé liền khẽ vén mái tóc lên. Tay anh chạm vào làn da mịn màng trắng hồng trên mặt Điệp. Bỗng dưng, một cảm xúc nào đi qua anh...

Điệp bất giác cười nhẹ, hình như cô bé mơ một giấc mơ thật đẹp.

Bằng liền đi ra bàn của mình để cho Điệp ngủ, anh chúi mặt vào đống tài liệu ôn thi. Anh không để ý cửa mở, cậu thiếu niên đã đi vào.

Cậu dừng lại khi nhìn thấy người đang ngủ gục trên bàn. Đó là cô bạn ấy. Cô đang ngủ, lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô đang ngủ say sưa đến như vậy. Đôi mắt còn ươn ướt, có lẽ vì cậu đã trêu chọc mà cô khóc rất nhiều.

Bằng đã nhìn thấy cậu:

"Sao về muộn vậy? Không ăn trưa à?"

"Em ăn cùng bạn rồi!"

"Mới đến mà quen bạn nhanh thật, công nhận chúng nó rất quý em!"

"Có lẽ thế!"

"Có bạn bè quý như vậy rồi, em nên tha cho Điệp đi!"

"Anh..."

"Hai đứa rõ đã không hợp nhau rồi, sao em cứ thêm dầu vào lửa làm gì?"

"Anh không cần phải khuyên bảo đâu!" - Vỹ định đi vào.

"Đến bao giờ em mới thay đổi được cái tính đó hả Vỹ?"

Vỹ dừng lại, nhưng không quay mặt.

"Lẽ nào em đợi bố phải quay trở về?"

"..." - Vỹ nghiến răng.

"Em phải thực sự nói rằng em rất hận bố thì em mới bỏ đi cái tính ngỗ ngược và lạnh lùng của mình sao?"

"..."

"Em hận bố đã khiến mẹ chết hay là hận người đàn bà đó đã khiến bố không thể yêu mẹ?"

"Cả hai!" - Vỹ tức giận.

"Dù em hận ai, em cũng không thể cứ thế này được! Điệp vô tội, nó đâu có làm gì em mà em toàn xung đột với nó thế?"

Vỹ quay mặt lại:

"Anh nghĩ rằng với cái bộ dạng hiền lành như vậy là anh có thể thích bảo vệ ai, thích nói ai cũng được à? Anh đâu có biết giận ai, hận thù ai? Vậy thì anh cứ bảo vệ người mà anh muốn bảo vệ đi, đừng hòng khuyên bảo được em!"

Vỹ đóng sầm cửa lại. Cậu không hề biết lúc cậu về đã khiến cho Điệp tỉnh. Điệp đã chứng kiến mọi chuyện. Và nó biết, đằng sau cánh cửa kia không phải là một cậu thiếu niên lạnh lùng nữa, thay vào đó là một đứa con bị bỏ rơi, và đang khóc một cách khổ đau.

Điệp khẽ nhìn Bằng: anh đang nghiến chặt răng, tay nắm thành nắm đấm. Nhìn anh cũng rất đau khổ, có lẽ nỗi đau của hai anh em này chỉ có mình Điệp mới biết.

Liệu nó còn có thể chịu đựng được hay không? Chỉ một năm thôi, rồi nó sẽ không còn dính líu tới họ nữa. Và nó sẽ không phải buồn như thế này.

Bạn đang đọc Những Bông Hoa Mùa Hạ của Bùi Trà My
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.