Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22

Phiên bản Dịch · 7609 chữ

Bentner mang ra một đĩa đầy bánh nướng và bầy ở phòng ăn sáng trước khi Elizabeth và Alex, đến ngồi bên bàn thảo luận về buổi khiêu vũ tối qua. Lucinda người hiếm khi ăn sáng, đang ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, yên lặng đan áo trong khi vẫn lắng nghe không sót chút nào câu chuyện của Elizabeth và Alex.

Phòng ăn sáng, giống như tất cả các phòng khác trong căn nhà rộng rãi ở đường Promenade này, được trang bị đồ đạc như lời Julius Cameron gọi là màu của sự tiện dụng - màu nâu và màu xám. Tuy vậy, sáng nay căn phòng bừng sáng những màu sắc rực rỡ của cầu vồng ở trung tâm nơi mà các cô ngồi, Alex mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, Elizabeth trong một bộ váy màu xanh bạc hà.

Thường thì Bentner hài lòng tán thưởng ra mặt phong cảnh sống động, tuyệt đẹp mà các cô gái tạo ra, nhưng sáng nay, khi ông đặt bơ và mứt lên bàn, ông thông báo một tin với vẻ khó chịu và phàn nàn.

“Chúng ta có một vị khách, người tối qua,” ông nói với Elizabeth. “Tôi đã đóng sầm cửa vào mặt anh ta.”

“Ai vậy?”

“Đó là ông Ian Thornton.”

Elizabeth cố gắng nén một nụ cười khó chịu về viền cảnh hiện lên trong tâm trí nàng, nhưng trước khi nàng có thể đưa ra một lời bình luận thì Bentner nói một cách dữ dội, “Nhưng ngay sau đấy tôi lại lấy làm hối hận về hành động của mình. Lẽ ra tôi nên mời anh ta vào bên trong và mời anh ta nghỉ ngơi, sau đó đưa mời anh ta một cốc nước có thuốc sổ trong đó. Anh ta sẽ phải rên rỉ ít nhất là trong một tháng.”

“Bentner” Alex nén cười. “Ông đúng là một kho báu.”

“Đừng có khuyến khích ông ấy với những tưởng tượng như thế,” Elizabeth cảnh cáo với vẻ hài hước. “Bentner quá nghiện những tiểu thuyết trinh thám điều đó làm cho ông ấy thỉnh thoảng cũng quên mất rằng những điều như thế trong tiểu thuyết không phải lúc nào cũng có thể thực hiện được ở đời thực. Ông ấy trên thực tế đã làm điều tương tự như thế với chú mình năm ngoái.”

“Đứng vậy, và ông ta không thể quay trở lại trong sáu tháng,” Bentner nói với Alex với vẻ tự hào.

“Và khi ông ấy trở lại,” Elizabeth nhắc nhở ông với một cái nhíu mày có vẻ nghiêm khắc, “Ông ấy từ chối ăn hoặc uống bất cứ thứ gì.”

“Và đó cũng có thể là lý do khiến ông ta không bao giờ ở lại lâu,”

Như một thói quen không thể bỏ được, bất cứ khi nào mà tương lai của cô chủ ông được đem ra thảo luận, như bây giờ đây, Bentner thường tìm cách lảng vảng quang đó để đưa ra những lời khuyên nếu họ thấy ông xuất hiện. Từ khi Elizabeth thường có vẻ đánh giá cao những lời khuyên và sự giúp đỡ của ông, Bentner thấy không có gì kỳ quặc về việc một quản gia ngồi cùng bàn với chủ nhân và tham gia vào cuộc bàn luận của chủ nhân khi mà người khác duy nhất là một người mà ông biết từ khi còn là một cô gái nhỏ.

“Belhaven thật là ghể tởm,” Alex nói, trở lại câu chuyện của họ về buổi tối vũ hội. “Hắn ta cứ quanh quẩn bên cậu, nhìn trừng trừng bất cứ ai đến gần cậu.” Cô rùng mình. “Và nhất là cái cách mà hắn ta liếc mắt đưa tình với cậu. Thật là kinh tưởm.”

Bentner nghe thấy điều đó, và đôi mắt già nua của ông ánh lên vẻ trầm nghâm khi nhớ lại điều gì đó mà ông đã đọc trong một cuốn tiểu thuyết của ông. “ Có một giải pháp nó có đôi chút cực đoan,” ông nói “nhưng mà quan trong là nó có thể có hiệu quả.”

Hai đôi mắt quay lại nhìn ông với vẻ thích thú, và ông tiếp tục, “Tôi đọc trong tiểu thuyết qúy ông hung ác. Chúng ta có thể để Aaronn lừa tên khốn kiếp Belhaven đó vào xe và mang hắn ta thẳng đến bến tàu, nơi đó chúng ta sẽ gửi hắn ta cho một đám găngtơ.”

Lắc đầu với vẻ thích thú, Elizabeth nói, “Tôi dám nói là hắn ta sẽ không đơn giản ngoan ngoãn đi theo Aaron đâu.”

“Và tôi khônh nghĩ là,” Alex thêm vào, mỉm cười liếc nhìn Elizabeth, “đám găngtơ sẽ không thèm đụng đến hắn ta đâu. Họ không liều mạng như vậy.”

“Vậy thì dùng ma thuật vậy,” Bentner nói tiếp. “Trong một cuốn khác có nói về một câu thần chú giết người, có đưôi chuột và lưỡi của...”

“Không,” Elizabeth nói với vẻ dứt khoát. “Lưỡi thằn lằn,” Bentner nói với vẻ kiên quyết. “Chắc chắn là không,” cô chủ của ông nói kiên quyết.

“Và còn một con cóc nữa, nhưng để làm ra câu thần chú này thì cần phải khéo léo...”

“Bentner” Elizabeth vừa cười vừa la lên. “ Bác sẽ làm chúng ta chết vì cười mất nếu bác không thôi đi.”

Khi Bentner đi khỏi để tìm chút riêng tư để suy nghĩ thêm về những giải pháp của của mình, Elizabeth nhìn Alex. “Đuôi chuột và lưỡi thằn lằn,” nàng nói, nén cười. “Không nghi ngờ gì về việc Bentner cứ khăng khăng muốn có một ngọn nến trong phòng bác ấy cả đêm.”

“Bác ấy hẳn là phải rất sự nhắm mắt lại sau khi đọc những thứ như thế,” Alex đồng ý, rồi suy nghĩ của cô lại quay trở lại tối hôm qua. “Có một điều chắc chắn - mình đã đúng khi bắt cậu quay trở lại xã hội thượng lưu. Tối homm qua khó khăn hơn là mình đã tưởng tượng nhưng mà mọi vấn đề rồi sẽ dễ dàng hơn. Mình không nghi ngờ gì vào việc cậu sẽ nhận được một số lời đề nghị trong vòng một tuần lễ nữa, vì vậy mà cái mà chúng ta cần bàn luận đến là quyết định xem ai là người mà cậu thích và cầu nguyện cho anh ta có đủ can đảm. Mình nghĩ là,” cô nhẹ nhàng tiếp tục, “nếu cậu vẫn còn muốn Mondevale”

Elizabeth lắc đầu kiên quyết. “Mình không muốn ai cả, Alex.”

Bà công tước già, người vừa mới đến ngồi cạnh Alex sau một cuộc hành trình mua sắm, bà đã dứt khoát không cho người hầu thông báo là bà đã đến. “Cháu nói gì vậy, Elizabeth?” cực kỳ khó chịu vì những nỗ lực của bà tối qua có thể trở thành con số không.

Elizabeth giật mình bởi giọng nói hống hách của bà Công tước. Mặc một bộ váy màu xám bạc từ đầu đến chân, bà Công tước toát lên vẻ giàu sang, bề trên. Elizabeth vẫn nghĩ rằng bà là người phụ nữ đáng kinh sợ nhất mà nàng từng gặp, nhưng, cũng như Alex nàng vẫn nhìn thấy được vẻ ấm áp bên dưới giọng điệu trịch thượng của Bà Công tước.

“ý của Elizabeth là,” Alex giải thích, “Cô ấy chỉ mới trở lại xã hội có một ngày. Sau những kinh nghiệm không may với Mondevale và Ông Thornton, cô ấy bị tâm lý sợ hãi trước những cảm xúc yêu thương.”

“Cháu sai rồi, Alexandra,” bà Công tước thừa kế nói với vẻ quả quyết, nhìn chăm chú gương mặt Elizabeth. “ý của cô ấy, ta tin là cô ấy không có ý định đám cưới với bất kỳ ai bây giờ cũng như trong tương lai, nếu cô ấy có thể tránh được nó.’

Nụ cười trên gương mặt Elizabeth héo đi, nhưng quả thật bà Công tước không nói sai. “Chính xác,” nàng nói bình thản.

“Ngu ngốc, cháu thân yêu. Cháu sẽ và phải cưới.”

“Bà nói rất đúng,” Alex nói. “Cậu không thể hy vọng vào việc không cưới xin gì mà rốt cuộc vẫn ở lại xã hội thượng lưu không phải chạm trán với bất kỳ hành động khó chịu nào cả. Tin mình đi, mình biết rõ điều đó.”

“Chính xác là như vậy” bà Công tước nói, bỏ qua lý do mà bà đến đây sớm như vậy. “Và đó là lý do mà ta quyết định là cháu phải quan tâm đến Kensington.”

“Ai ạ?” Elizabeth hỏi và rồi nàng chợt nhận ra đó là tước hiệu mới của Ian. “Cháu cám ơn nhưng không được ạ,” nàng nói kiên quyết. “Cháu cảm thấy nhẹ nhõm hơn về những điều đã qua và rất biết ơn sự giúp đỡ của anh ta, nhưng tất cả chỉ có vậy.” Elizabeth lờ đi những cảm xúc rằng xé trong tim nn khi nn nhớ lại chàng đã đẹp trai như thế nào hôm qua, chàng đã thật lịch thiệp đối với nàng. Chàng đã không còn là gì đối với nàng nhưng nỗi đau lại cứ nhói lên bất cứ khi nào nàng gặp chàng. Chàng thật độc tài và không thể nào đoán trước được. Hơn nữa, khi nhìn thấy sự gần gũi đặc biệt mà Alex chia sẻ với người chồng đẹp trai của cô, Elizabeth lại bắt đầu đặt câu hỏi về sự đúng đắn trong việc chọn một người chồng có tối quan trong không. Elizabeth không nhớ nhiều về cha mẹ nàng, họ như cơn gió thoảng qua cuộc đời nàng, họ bị cuốn vào vòng xoáy của các hoạt động xã hội, những việc đó khiến họ luôn đi xa.

“Biết ơn?” bà Công tước nhắc lại. “Ta không dùng từ đó. Vả lại anh ta cũng đã không tận dụng điều đó. Anh ta đã không bao giờ mời cháu nhảy.

“Nếu anh ta làm điều đó thì còn kỳ quặc hơn,” Alex nói với vẻ miễm cưỡng. “Tuy nhiên, có một điều cháu rất hài lòng đó là Elizabeth không còn chút hứng thú nào đối với anh ta cả.”

Bà Công tước nhíu mày ngạc nhiên. “Tại sao vậy?”

“Cháu không bao giờ tha thứ cho những khốn khổ mà anh ta đã gây ra cho Elizabeth. Nhớ lại việc anh ta đã làm cho Elizabeth tin là nhà của anh ta là một ngôi nhà tồi tàn ở Scotland, cô thêm vào, “Và cháu cũng không tin anh ta.” Quay về phía Lucinda tìm đồng minh, Alex hỏi quan điểm của cô ta.

Lucinda, người đã được Elizabeth báo về những hành động của Ian tối hôm qua, ngẩng đầu khỏi công việc đan lát của cô ta. “Về vấn đề Ông Thornton,” cô ta nói nước đôi, “Bây giờ tôi thiên về việc tạm thời không phán xét.”

Bà Công tước cáu tiết nói “Ta không đề nghị là cháu ngả vào lòng anh ta ngay lập tức nếu anh ta đề nghị cưới cháu. Hành vi của anh ta, trừ tối hôm qua là hoàn toàn đáng phê phán. Nhưng” Đột nhiên bà bị cắt ngang khi Bentner xuất hiện nơi cửa ra vào, biểu hiện của ông ta cực kỳ tức giận và đau khổ.

“Chú cô đang ở đây, Cô Elizabeth.”

“Không cần thiết phải thông báo, đây là nhà của ta” Julius đi thẳng vào phòng. Elizabeth đứng bật dậy, định đi đến một nơi nào đó riêng tư để nghe bất cứ điều gì khốn khổ mà ông ta sắp nói với nàng, nhưng rồi nàng thấy ông chú đột ngột dừng lại ở cửa ra vào, ngập ngừng một chút vì nhận ra nàng đang có khách nữ. “Cháu đã gặp Thornton chưa?” ông ta hỏi nàng.

“Rồi, tại sao?”

“Ta phải nói là ta rất tự hào với cái cách mà cháu rõ ràng là đã dùng. Ta đã sợ là cháu sẽ nhảy dựng lên phản đối. Đây là một thảo thuận tiền bạc cực kỳ có lợi. Ta sẽ không để cho cháu làm gì màu mè làm cho anh ta lấy lại tiền.”

“Chú đang nói gì thế?” Có lẽ chúng ta nên đi,” Alex đề nghị. “Việc này không cần phải riêng tư đâu,” Ông chú nói, “Tôi sẵn lòng thảo luận chuyện này với Elizabeth trước mặt bạn của nó. Các vị, tôi đoán là bạn của Elizabeth.”

Elizabeth có cảm giác tồi tệ là ông chú dựa vào các vị khách của nàng để làm cho nàng không thể làm gì quá đáng. “Chúng ta có thể cùng ngồi lại với nhau ở phòng khách?” ông ta nói như ra lệnh, không hẳn là một lời mời. “Có rất nhiều phòng.”

Mặt bà Công tước trở nên lạnh ling vì sự láo sược và thiếu tế nhị của ông ta, nhưng rồi bà liếc nhìn Elizabeth nhận thấy sự yên lặng đột ngột của nàng và khuôn mặt đề phòng của nàng và bà gật đầu cộc lốc.

“Chúng ta không cần phải quá vội vàng,” Julius nói khi đi về phía phòng khách cùng với mọi người. Không phải chỉ vì mình tiền làm cho ông ta hài lòng như vậy. Ông ta cảm thấy cực kỳ thắng lợi bởi vì, một thoả thuận như vậy với một người nổi tiếng cực kỳ tinh khôn như Thornton, Julius Cameron cảm thấy được càng được nổi bật hơn, đó rõ ràng là một chiến thắng.

“Ta thấy là cần được giới thiệu, Elizabeth,” Julius nói khi họ vào phòng khách.

Elizabeth máy móc giới thiệu ông ta và Công tước, tâm trí của nàng vẫn cảnh giác với một nỗi sợ hãi mơ hồ, và khi chú nàng nói, “Tôi muốn uống một chút trà trước khi chúng ta đi vào vấn đề,” sự cảnh giác của nàng biến thành nỗi sợ hãi bởi vì ông ta không bao giờ uống những thứ gì kể từ khi Bentner bỏ thuốc xổ vào tách của ông ta. Ông ta đang kéo dài thời gian, nàng nhận ra, căn cứ vào sự giải thích của ông ta, thì chắc chắn là mọi việc cực kỳ quan trọng.

Ian trên đường đi đến nhà Elizabeth. Lần thứ hai, những người phụ nữ mà chàng gặp tối qua vẫy tay và mỉm cười với chàng, nhưng chàng không chú ý. Tâm trí của chàng vẫn đang quanh quẩn với những lời giải thích mà chàng định nói với Elizabeth. Với cái gía như thế, nàng chắc không thể nghĩ là chàng muốn cưới nàng chỉ vì thương hại hay cảm thấy có tội, đối với Elizabeth nàng không chỉ xinh đẹp mà còn rất kiêu hãnh và niềm kiêu hãnh của nàng có thể làm cho nàng chống lại sự hứa hôn của họ. Nàng rõ ràng là rất dũng cảm và cứng đầu, và nếu nàng khám phá ra họ đã đính hôn rồi và mọi việc hầu như đã được hợp thức hoá, nàng chắc sẽ kêu lên hoặc những việc đại loại như thế và Ian không thể trách nàng.

Không nghi ngờ gì về việc nàng gì việc nàng sẽ giả vờ là nàng không muốn chàng, nhưng điều đó là điều duy nhất không làm chàng bối rối. Họ đã muốn lẫn nhau ngay tối đầu tiên họ gặp nhau trong vườn. Từ đó trở đi họ muốn nhau bất cứ khi nào họ ở cùng nhau. Nàng trong trắng và dũng cảm, đam mê và e thẹn, giận dữ nhưng cũng rất khoan dung. Nàng cao quý trong các buổi dạ tiệc, nhưng lại rất vui nhộn và thành thạo khi cầm song, nàng đam mê và ngọt ngào trong vòng tay chàng. Nàng là tất cả và còn hơn thế nữa.

Và chàng yêu nàng. Nếu chàng chân thật hơn, hẳn là chàng đã thú nhận là yêu nàng từ cái giây phút mà nàng chống lại cả một căn phòng đầy những người đàn ông giận dữ - nàng cô công chúa trẻ trung và cao qúy chống lại cả một đám người giận dữ, khinh miệt và cao lớn hơn rất nhiều so với nàng.

Nàng cũng yêu chàng, điều đó là lời giải thích duy nhất cho tất cả những gì đã xảy ở cái cuối tuần đó và ba ngày họ cùng nhau ở Scotland.

Nàng không biết, có lẽ đến bây giờ vẫn chưa nhận ra rằng tình yêu đã được trao tặng cho họ từ cái giây phút mà họ gặp nhau trong vườn năm ấy. Một nụ cười nở trên môi chàng khi chàng nhớ đến hình ảnh của nàng trong vườn đêm ấy. Nàng có thể thách thức cả một phòng đầy đàn ông, nhưng trong vườn khi nàng tán tỉnh chàng, nàng đã rất lo lắng, bồn chồn khi xoa tay vào nhau. Ký ức đó là một trong những ký ức ngọt ngào nhất của chàng.

Ian mỉm cười tự chế giễu mình. Trong cuộc đời mình chàng lúc nào cũng thực tế đến lạnh lùng; nhưng bấn cứ khi nào, việc gì liên quan đến Elizabeth, chàng cứ hết lần này đến lần khác mù quáng, phản bội, cũng như lần này chàng đang mụ mẫm hết cả người. Trên đường đến đây sáng nay chàng đã dừng lại ở một cửa hàng trang sức lớn nhất London và đã mua những vật mà người chủ Ông Phineas Weatherbone, vừa sung sướng vừa hoài nghi, cúi thấp người chào Ian trước cửa. Thực ra là nhẫn đính hôn hiện đang trong túi áo của Ian vì chàng thấy không cần thiết phải tính đến kích thước. Nhưng chàng sẽ chỉ đeo nó vào ngón tay của Elizabeth chừng nào mà nàng thừa nhận là nàng yêu chàng hoặc là ít nhất nàng muốn cưới chàng. Cha mẹ chàng yêu nhau mà không hề xấu họ và không e dè. Chàng muốn không gì nhiều hơn từ Elizabeth, cái mà chàng nghĩ với chút nhăn nhó, có vẻ là rất kỳ quặc những chàng thực sự không chờ đợi hoặc là thực sự muốn điều tương tự như thế từ Christina.

Chàng không lo sợ nhiều về phản ứng của Elizabeth khi khám phá ra rằng nàng đã đính hôn hoặc là tệ hơn nữa là chàng đã phải trả tiền để có thể có được nàng. Chàng có thể nói với nàng sau hoặc là chẳng bao giờ nói đến. Chàng đã đặc biệt cảnh cáo chú nàng rằng phải để những việc đó cho chàng tự giải quyết.

Tất cả các ngôi nhà ở đường Promenade đều màu trắng với những chiếc cổng sắt trang trí ở đằng trước. Mặc dù chúng không có một chút nào gây ấn tượng mạnh cũng như sang trọng, oai vệ như những lâu đài ở đường Upper Brook, nhưng đây cũng là một đoạn đường đẹp với những người phụ nữ thời trang và những người đàn ông lịch lãm đi cùng.

Khi người đánh xe của Ian dừng xe trước cửa nhà Cameron, Ian nhận thấy đã có hai chiếc xe ở đó trước chàng, nhưng chàng lại không chú ý một chút nào đến chiếc xe thuê ngay bên cạnh chàng. Nghĩ đến viễn cảnh phải đối mặt với người quản gia láo xược của Elizabeth, Ian ngao ngán tiến lên trước khi có giọng nói của Duncan gọi chàng và chàng ngạc nhiên quay lại.

“Chú đến sáng nay,” Duncan giải thích, “người quản gia của cháu nói là cháu ở đay và thế là chú tự hỏi không biết là có việc gì xảy ra.”

“Và rồi chú quyết định đến thăm Elizabeth và tự khám phá mọi chuyện.” Ian kết luận với vẻ vừa cáu tiết vừa buồn cười.

“Đại loại như thế,” vị mục sư nói với vẻ điềm tĩnh. “Elizabeth yêu mến chú như một người bạn, chú nghĩ là vậy. Hơn nữa chú cũng đã có kế hoạch đến thăm cô bé nếu cháu không ở đây, có thể nói một lời tốt đẹp về cháu.”

“Chỉ một điều thôi ư?” Ian trêu chọc. Vị mục sư không thoái lui. “Căn cứ vào nhưng gì mà cháu đã đối xử với cô ấy. Chú khó khăn lắm mới nghĩ được một điều tốt đẹp. Còn vấn đề với ông cháu thì thế nào rồi?”

“Vừa đủ,” Ian nói, tâm trí của chàng để hoàn toàn vào cuộc gặp gỡ với Elizabeth. “Bây giờ ông ấy đang ở London.”

“Và?”

“Và,” Ian nói với vẻ nhạo báng, “Chú bây giờ có thể gọi cháu là đức ngài rồi đấy.

“Ta đến đây là để,” Dunca khăng khăng quả quyết, “Gọi cháy là chú rể.”

Một thoáng khó chịu hiện lên trên khuôn mặt dám nắng của Ian. “Chú chẳng bao giờ ngừng tạo thúc ép, đúng không. Cháu đã tự thu xếp cuộc sống của cháu 30 năm qua. Và bây giờ cũng vậy.”

Ducan có vẻ có chút bối rối. “Thôi được, cháu nói đúng, tất nhiên. Vậy chú nên đi nhỉ?”

Ian nghĩ đến lợi ích của việc có sự hiện diện dễ chịu của Duncan và miễn cưỡng lắc đầu. “Không, dù sao thì chú cũng đã ở đây,” chàng nói tiếp khi họ đến gần cửa, “Chú tốt nhất nên là người gõ cửa. Cháu không thể qua được lão quản gia.”

Duncan gõ cửa trong khi ném cho Ian một cái nhìn chế giễu. “Cháu không thể qua được người quản gia và cháu nghĩ là cháu có thể thu xếp tốt mà không có ta.”

Vẫn không chịu nhận là mình đã mắc bẫy, Ian giữ im lặng. Cửa mở ra trong chốc lát và người quản gia lịch sự hết nhìn Duncan, người đang giới thiệu tên mình đến Ian. Trước sự giật mình hoài nghi của Duncan, cửa đóng sầm lại trước mặt ông. Ngay tức khắc trước khi cửa đón, Ian liền chận lại, đẩy mạnh người quản gia vào tường. Với một giọng nói chậm dãi man dợ, Ian nói. “Nói với cô chủ của ông là tôi ở đây hoặc là tôi tự đi tìm cô ấy và nói với cô ấy.”

Với một cái nhìn giận dữ và bị sỉ nhục, ông quản gia ước lượng thân hình mạnh mẽ của Ian và rồi quay đi, miễn cưỡng đi vào căn phòng bên phải nơi những tiếng ồn ào có thể nghe thấy được.

Duncan nhìn Ian với một cái nhíu trán và nói vẻ chế giễu, “Thật là thông minh khi lấy lòng người hầu của Elizabeth theo kiểu đó.”

Cả nhóm người trong phòng khách phản ứng với những cảm xúc khác nhau trước lời thông báo của Bentner là “Thornton ở đây và anh ta xông vào nhà. Bà công tước thừa kế trông như bị mê hoặc, Julius trông vừa thở phào vừa mất tinh thần, Alexandra trông cực kỳ thận trọng, và Elizabeth người vẫn đang bận tâm đến những tuyên bố chưa được nói ra của ông chú lại càng lo lắng hơn. Chỉ có Lucinda không thể hiện chút diễn cảm nào cả, nhưng cô ta để đồ đan sang bên cạnh và ngẩng mặt lên chăm chú nhìn về phía cửa.

“Mời anh ta vào đây, Bentner,” chú nàng nói, giọng ông ta nhỏ một cách không tự nhiên.

Elizabeth cảm thấy sốc khi nhìn thấy Duncan bước vào phòng bên cạnh Ian và còn sốc hơn khi Ian lờ tất cả mọi người và đi thẳng đến chỗ nàng, đôi mắt của chàng tìm kiếm khuôn mặt nàng. “Anh tin là em không phải chịu đựng chút bệnh tật nào vì những nỗ lực từ thử thách tối hôm qua?” chàng nói cực kỳ lịch sự khi cầm lấy tay nàng và đưa những ngón tay nàng lên môi.

Elizabeth nghĩ rằng chàng đẹp trai khủng khiếp trong bộ quần áo được cắt may cực kỳ tinh tế, hoàn toàn vừa vặn với đôi vai rộng và cặp chân dài của chàng, chiếc áo sơ mi bằng lụa màu kem càng làm tôn thêm màu nâu rám nắng của khuôn mặt và chiếc cổ của chàng. “Rất tố, cám ơn,” nàng trả lời, cố gắng lờ đi cảm giác ấm áp dâm dan trên cánh tay nàng khi chàng giữ bàn tay nàng lâu hơn nghi thức trước khi chàng miễn cưỡng bỏ tay nàng ra và để cho nàng giới thiệu mọi người.

Mặc dù tâm trí của nàng vẫn đang bận tâm về chú nàng, Elizabeth cố gắng lắm mới nén cười khi nàng giới thiệu Duncan. Mọi người đều cùng thể hiện một phản ứng sững sờ như nàng trước đây khi nàng khám phá ra là chú của Ian Thornton là một mục sư. Chú nàng há hốc mồm, Alex nhìn chằm chằm và bà công tước thì quắc mắt nhìn Ian vẻ hoài nghi khi Duncan lịch sự cúi chào bà. “Ta không hiểu làm sao mà, Kengsington, anh có thể có quan hệ với một người trong bộ quần áo tu sĩ.”

Ian chỉ trả lời bằng một cái nhíu mày chế giễu, nhưng Duncan người luôn cố gắng một cách tuyệt vọng đưa những mặt tươi sáng vào tất cả mọi vấn đề, cố gắng đùa một cách không có hiệu về điều đó. “Tin tức luôn đó có những tác động lạ thường lên mọi người.”

“Một thứ mà không cần phải quá cố gắng để khám phá ra tại sao,” bà Công tước đáp một cách cộc cằn.

Ian định mở miệng để đối đáp với bà già cay nghiệt này, ném vào bà ta những cái bà ta đáng được nhận, nhưng sự hiện diện của Julius làm chàng cảm thấy lo ngại; giây lát sau đã làm chàng nổi điên lên khi người đàn ông đó sải bước đi đến trung tâm của căn phòng và bắt đầu nói với một giọng nói bịp bợm, “Bây giờ tất cả chúng ta đều ở đây, không có gì cần phải che dấu nữa. Bentner, mang sâmpanh ra đây. Elizabeth, chúc mừng. Ta tin là cháu sẽ biết cách kiểm soát hành vi của mình một cách đúng đắn để trở thành một người vợ tốt và không tiêu tiền của chồng quá nhiều để anh ta phải bỏ đi.”

Thông báo chói tai đó làm cho mọi người thinh lặng, cứng đờ không một ai di chuyển, “Cái gì,” Elizabeth cuối cùng cũng hổn hển lên tiếng.

“Cháu đã đính hôn,” sự giận dữ như một ngọn lửa cuồng loạn bùng lên trong nàng, lan rộng khắp thân thể nàng. “Thật sao?” nàng nói một giọng nói bình tĩnh đến chết người, nghĩ về Ngài Francis và John Marchman. “Với ai?”

Trước sự hoài nghi của nàng, Julius quay về phía Ian nhìn một cách mong đợi, người cùng đang nhìn ông ta với cái nhìn chết người trong mắt. “Với anh,” chàng nói cột ngủn, đôi mắt lạnh lùng của chàng vẫn đang nhìn chăm chăm vào chú nàng.

“Đó là quyết định cuối cùng,” Julius cảnh cáo nàng và rồi, bởi vì ông ta giả bộ làm như là nàng sẽ sẵn sàng chấp nhận khi mà ông ta giúp nàng khám phá ra rằng nằng đáng giá một đống tiền như thế nào, ông ta nói thêm, “Anh ta trả cả một gia tài để có đặc quyền đó. Ta không phải đưa cho anh ta một siling nào cả.” Elizabeth, người chưa bao giờ có trong đầu một ý nghĩ nào dù là nhỏ nhất về việc hai người đàn ông này từng gặp nhau trước đây, nhìn Ian với một một cái nhìn rối loạn và càng ngày càng giận dữ hơn. “Ông ấy nói vậy là có ý gì?” nàng hỏi với một giọng nói thì thầm cố kiềm chế.

“ý ông ấy là,” Ian bắt đầu căng thẳng, không thể tin được là tất cả những kế hoạch lãng mạn của chàng lại bị phá huỷ như vậy, “Chúng ta đã đính hôn. Các giấy tờ đã được ký.”

“Tại sao, anh - anh đồ kiêu căng, ngạo mạn, độc đoán” nàng cố ngăn những giòng nước mắt đang làm cho giọng nàng vỡ ra “Anh thậm chí không thèm bận tâm hỏi tôi một chút.”

Với một nỗ lực lớn Ian rời khỏi con mồi của mình, quay lại nhìn Elizabeth, và trái tim chàng đau đớn vì cái cách mà nàng nhìn chàng. “Tại sao chúng ta không đi đến một nơi nào đó riêng tư nơi mà chúng ta có thể thảo luận vấn đề này?” chàng nói một cách nhẹ nhàng, tiến về phía trước và nắm lấy khuỷ tay nàng.

Nàng giật mạnh tay ra, “Ôi không” cơ thể nàng run rẩy vì phẫn nộ. “Tại sao lại phải ngăn chặn những cảm xúc của tôi bây giờ? Anh đã biến tôi thành trò cười từ cái ngày mà tôi nhìn thây anh rồi cơ mà. Vậy tại sao bây giờ phải dừng lại?”

“Elizabeth” Duncan nhẹ nhàng xen vào, “Ian chỉ muốn làm điều tốt nhất cho cháu thôi, bây giờ nó đã nhận ra tất cả những điều phiền muộn nó gây ra cho cháu.”

“Chú hãy im đi, Duncan.” Ian tức tối nói, nhưng đã quá trễ; đôi mắt của Elizabeth khiếp sợ mở lớn vì bị thương hại.

“Chỉ vì cái gọi là những điều phiền muộn ư,” nàng nói, đôi mắt tuyệt đẹp của nàng lấp lánh những giọt nước mắt nhục nhã và phẫn nộ, “Anh nghĩ là tôi chỉ vướng vào những điều phiền muộn thôi ư?”

Ian nắm lấy khuỷ tay nàng. “Đi với anh, hoặc là anh sẽ phải cưỡng bức em ra khỏi nơi này.”

Chàng dám làm điều đó, Elizabeth biết như vậy, nàng giật mạnh tay ra khỏi chàng và gật đầu.

Đẩy cửa căn phòng đầu tiên nhìn thấy, Ian bước vào và kéo Elizabeth vào trong, đóng cửa lại. Elizabeth bước vào giữa phòng và quay lại phía chàng, hai tay nàng nắm chặt thành nắm đấm. “Anh là đồ yêu quái.” nàng hét lên, “Làm sao anh dám thương hại tôi.”

Đó đúng chính xác là cái kết luận mà Ian biết là nàng sẽ rút ra và cũng đúng chính xác là phản ứng mà chàng đã lường trước từ cô gái xinh đẹp kiêu hãnh, người đã làm cho chàng ở Scotlan đã tin rằng cuộc sống của nàng là một cuộc sống quay cuồng trong cơn lốc xã hội phù phiếm, và nhà của nàng là một lâu đài thực sự. Hy vọng là có thể làm phân tán sự giận dữ của nàng, chàng thử làm chệch hướng của nàng bằng cách tranh cãi với nàng về logic của cách chọn từ của nàng, “Có sự khác biệt rất lớn giữa hành động thương tiếc và thương hại một người đã trải qua điều đó.”

“Sao anh dám chơi chữ với tôi.” nàng nói, giọng nói của nàng run lên vì giận dữ.

Trong thâm tâm, Ian cảm thấy sung sướng với một chút tự hào vì sự sáng suốt của nàng; thậm chí là có một chút sốc, Elizabeth biết chính xác khi nào nàng bị lừa. “Anh xin lỗi,” chàng thừa nhận một cách bình thãn. Chàng tiến lên phía trước và Elizabeth liền lùi lại cho đến khi lưng nàng chạm vào ghế, cố gắng đứng thẳng dậy nàng nhìn chằm chằm vào chàng. “Không có gì ngoài sự thật nên làm trong những tình huống như thế này,” chàng đồng ý, đặt tay lên bờ vai cứng nhắc của nàng. Biết rằng nàng sẽ cười vào mặt mình, nếu như bây giờ chàng cứ cố gắng thuyết phục nàng là chàng yêu nàng, chàng phải nói điều gì đó mà có thể làm cho nàng tin được. “Sự thật là anh muốn em. Anh luôn luôn muốn em và em biết điều đó mà.”

“Tôi ghét những từ đó,” nàng hét lên, cố gắng một cách không thành công thoát khỏi vòng tay chàng.

“Anh không nghĩ là em biết ý nghĩ thật sự của những từ đó.”

“Tôi biết anh nói những điều đó bất cứ khi nào anh áp đặt bản thân anh vào tôi.”

“Và bất cứ khi nào anh làm điều đó, em đều tan chảy trong vòng tay anh.”

“Tôi sẽ không cưới anh.” Elizabeth điên tiết nói, vùng vẫy trong tay chàng. “Tôi không biết anh. Tôi không tin anh.”

“Nhưng em rất muốn tôi,” chàng nói với nàng bằng một nụ cười hiểu biết. “Khốn kiếp, đừng có nói những từ đó. Tôi muốn một người chồng già, tôi đã nói với anh điều đó,” nàng hét lên, dại dột nói ra bất cứ điều gì nàng có thể nghĩ ra để đẩy chàng ra xa. “Tôi muốn cuộc đời của tôi là của tôi. Tôi cũng đã nói điều đó với anh. Và anh đã nhanh chóng đến Anh và mua tôi.”

“Không,” nói một cách kiên quyết, “Anh chỉ dàn xếp một chút ít với chú em thôi.”

Những giọt nước mắt mà nàng đã dũng cảm cố gắng chống lại bắt đầu rơi lã ẫi trên mặt nàng. “Tôi không phải kẻ nghèo túng khốn cùng,” nàng hét lên. “Tôi không phải là kẻ nghèo túng khốn cùng,” nàng lặp lại, giọng nàng nghẹn lại vì nước mắt, “Tôi có một chút hồi môn, khốn kiếp. Và nếu như anh cứ ngu ngu ngốc như vậy, anh sẽ để cho ông ta lừa bịt anh, thực ra thì anh đáp ứng điều đó.”

Ian bị giằng xẽ giữa cười phá lên, muốn ôm chầm lấy nàng mà hôn và giết chết ông chú vô lương tâm của nàng.

“Làm sao anh dám thoả thuận mua bán khi mà không được sự đồng ý của tôi?” nàng nổi cơn tam bành trong khi mà những giọt nước mắt vẫn tiếp tục rơi xuống từ đôi mắt tuyệt đẹp của nàng. “Tôi không phải là một vật để mua đi bán lại, bất kể chú tôi nghĩ như thế nào. Tôi đã tìm được cách để không phải cưới Belhaven. Tôi sẽ làm được,” nàng nói một cách dữ dội. “Tôi cũng sẽ tìm được cách để giữ lại Havenhurst, tự bản thân tôi làm mà không cần chú tôi. Anh đã làm sai, quá sai khi mặc cả mua bán với chú tôi. Anh chẳng tốt đẹp gì hơn Belhaven.”

“Em đúng,” Ian thừa nhận một cách dứt khoát, khao khát kéo nàng vào vòng tay chàng và xoa dịu những nỗi đau của nàng. Chàng nhớ lại nàng đã tự hào như thế nào về khả năng mặc cả của mình với những người buôn bán khi nàng nói điều đó ở Scotland, chàng liền nghĩ ngay ra cách để có thể trung hoà với nàng. “Như em nói, em rất có tài năng trong việc mặc cả.” chàng nói ngon ngọt, “Anh có thể mặc cả với em không, Elizabeth?”

“Tất nhiên, hợp đồng chấp dứt. Tôi từ chối các điều khoản, cuộc mặc cả kết thúc.”

Môi chàng giật giật, nhưng giọng nói của chàng đầy kiên quyết. “Chú của em có ý tống khứ em đi và cả phí tổn cho ngôi nhà mà em yêu quý, và không có gì có thể ngăn ông ta làm điều đó. Không có ông ta, em không thể giữ lại Havenhurst. Ông ta đã giải thích cặn kẽ tình huống cho anh.”

Mặc dù vậy nàng vẫn kiên quyết lắc đầu, Elizabeth biết điều đó là sự thật, và ý thức được thảm hoạ đang lơ lửng trước mắt, nàng đã vật lộn với nó hàng tuần qua nhưng mọi việc đang ngoài tầm kiểm soát.

“Một người chồng là giải pháp duy nhất cho các vấn đề của em.”

“Sao anh dám nói một người đàn ông là giải pháp cho vấn đề của tôi,” nàng hét lên. “Đàn ông là nguyên nhân của tất cả các đám lộn xộn này. Cha tôi cờ bạc đem đi hầu như tất cả tài sản của toàn bộ gia đình và để tôi ở lại với một đống nợ nần; anh tôi biến mất sau khi làm cho tôi thêm nợ nần chồng chất; anh hôn tôi và rồi huỷ hoại tất cả danh tiếng của tôi; vị hôn thê của tôi bỏ tôi lại vì những lời bàn tán về vụ scandal mà anh là nguyên nhâ; và rồi chú tôi lại cố gắng bán tôi. Đến chừng mực này mà anh còn nói tôi cần một giải pháp là một người đàn ông cơ đấy.” Nàng kết thúc trong cuồng loạn, “đàn ông là một đối tác tuyệt vời trong khiêu vũ, nhưng xa hơn nữa tôi đã dính dáng quá đủ với đàn ông rồi. Tất cả đàn ông đều đáng ghê tưởm, nếu dính dáng đến họ tôi chỉ ngày càng bị lún sâu thêm thôi.”

“Không may là chúng tôi là lựa chọn duy nhất,” chàng lên tiếng. Và bởi vì chàng không thể để cho nàng từ bỏ vì vậy bất kể thế nào chàng cũng phải giữ nàng lại, chàng nói thêm, “Trong trường hợp này, anh là giải pháp duy nhất của em. Anh và chú em đã ký một hợp đồng đính hôn, và tiền đã chuyển sang tay ông ta. Tuy vậy, anh sẵn sàng thảo thuận với em về các điều khoản. “Tại sao anh làm vậy?” nàng nói đầy khing bỉ. Ian nhận ra trong câu trả lời của nàng đầy vẻ thù nghịch giống như chàng đã thấy bất cứ khi nào chàng thương lượng với bất cứ người đàn ông kiêu hãnh nào những người bị buộc đến tình cảnh túng thiếu, phải bán đi cái mà họ muốn giữ. Như những người đàn ông đó, Elizabeth cảm thấy bất lực; và cũng giống như họ, chỉ bởi mình niềm kiêu hãnh của nàng cũng có thể bắt nàng phải có hành động trả đũa bằng cách tạo ra tất cả những thử thách khó nhất có thể đối với Ian

Trong các vấn đề kinh doanh, Ian dứt khoát không huỷ hoại vị trí chủ động của mình trong đàm phán bằng các giúp đỡ đối thủ của mình thấy được giá trị mà anh ta nắm giữ và các điều khoản thuận lợi mà anh ta có thể siết lấy. Tuy vậy, trong trường hợp của Elizabeth, Ian sẽ làm chính xác cái điều mà chàng sẽ không bao giờ làm trong kinh doanh. “Anh sẵn lòng mặc cả với em,” chàng nói vẻ lịch sự, “Với cùng lý do mà bất cứ người nào cũng thử mặc cả - em có cái mà anh muốn.” Liều lĩnh cố gắng chứng minh cho nàng thấy rằng nàng không bất lực hoặc trắng tay, để thêm phần tác dụng, chàng nói, “Anh rất muốn điều đó, Elizabeth”

“Điều gì vậy?” nàng hỏi một cách thận trọng, nhưng sự oán hận trên khuôn mặt nàng đã dần thay thế bằng sự ngạc nhiên.

“Cái này,” giọng chàng khàn đặc gần như thì thầm. Tay chàng xiết chặt lấy vai nàng, kéo nàng lại gần hơn khi chàng cúi đầu xuống và chiếm lấy làn môi mềm mại của nàng bằng một cái hôn chậm dãi, nhưng đòi hỏi, chàng ngấu nghiến môi nàng. Mặc dù nàng cứng đầu từ chối đáp ứng, chàng vẫn cảm thấy sự cứng rắn bắt đầu rời bỏ nàng; và ngay lập tức Ian đã cho nàng thấy là chàng muốn nàng như thế nào. Cánh tay chàng vòng quanh người nàng, xiết chặt lấy nàng, miệng chàng di chuyển trên miệng nàng một cách đói khát, tay chàng di chuyển đầy vẻ sỡ hữu dọc lưng và mông nàng, áp chặt nàng vào thân thể chàng. Dứt khỏi môi nàng, chàng hít một hơi dài run rẩy. “Rất cần,” chàng thì thầm.

Ngẩng đầu lên, chàng nhìn xuống gương mặt nàng, chăm chú nhìn đôi má ửng hồng không thể chối cãi của nàng, đôi mắt bối rối của nàng và đôi bàn tay thanh nhã của nàng đang tự động đặt lên ngực chàng. Vẫn dữ một bàn tay dưới mông nàng, chàng ép nàng chặt hơn vào người mình và dùng bàn tay còn lại vuốt ve má nàng và nói nhẹ nhàng, “Vì tất cả những đặc ân này và cả những cái khác sau đó nữa, anh sẵn sành đồng ý với tất cả các điều kiện hợp lý mà em nêu ra. Và anh thậm chí còn báo trước cho em biết là,” chàng nói với một nụ cười dịu dàng, “Anh không phải là một kẻ keo kiệt hay nghèo khổ.”

Elizabeth giật mình, cố gắng giữ sao cho giọng nói của mình khỏi run rẩy sau nụ hôn của chàng. “Những đặc ân khác sau những nụ hôn là gì vậy?” nàng hỏi một cách nghi ngờ.

Câu hỏi làm chàng thích thú. “Tất cả những thứ có liên quan để có thể tạo nên những đứa bé,” chàng nói, nhìn ngắm khuôn mặt tò mò của nàng. “Anh muốn vài đứa - với sự hợp tác hoàn toàn của em, tất nhiên,” chàng nói thêm, cố nén một nụ cười.

“Tất nhiên,” nàng thừa nhận không một chút ngập ngừng, “Tôi cũng rất thích trẻ con, rất thích.”

Ian dừng lại trước khi chàng tiến xa hơn nữa, quyết định là khôn ngoan nhất thì không nên nói nhiều ảnh hưởng đến tương lai tốt đẹp của chàng. Elizabeth rõ ràng là quan điểm rất thẳng thắn về vấn đề tình dục trong hôn nhân - khá khác thường đối với những cô gái được bảo bọc và giáo dục theo kiểu anh.

“Thế các điều khoản của em như thế nào?” chàng hỏi.

Elizabeth hơi lưỡng lự và rồi bắt đầu chậm chạp tuyên bố những điều kiện của nàng: “Tôi muốn được chăm sóc Havenhurst mà không có bất cứ sự can thiệp hay phàn nàn nào.”

“Xong,” chàng nhanh nhẩu đồng ý trong khi sự nhẹ nhõm và thích thú bắt đầu hình thành trong chàng.

“Tôi muốn có một khoản tiền để sửa sang lại nó và nó sẽ được đưa cho tôi một lần mỗi năm. Đổi lại, tôi sẽ thu xếp việc tuới tiêu và sẽ trả cho khoản tôi vay của anh một khoản lãi.

“Đồng ý,” Ian trả lời còn nhanh hơn, Elizabeth ngập ngừng, tự hỏi là chàng có đủ sức để làm điều đó không, và nàng có chút xấu hổ vì đã ra điều kiện mà không biết một chút gì về tình hình tài chính của chàng. Chàng đã nói tối qua là chàng chấp nhận tước hiệu thôi không gì khác cả. “Để đổi lại,” nàng sửa lại cho công bằng hơn, “Tôi sẽ cố gắng giữ cho các chi phí ở mức tối thiểu có thể.”

Chàng cười toe toét. “Đừng bao giờ do dự khi em dự định các điều khoản và phải thắng được sự nhân nhượng - nếu không nó sẽ làm cho kẻ thù của em phát hiện ra lợi thế ở vòng tiếp theo.”

Mặt Elizabeth mở to vì nghi ngờ; chàng đồng ý với tất cả mọi điều mà không ngập ngừng, mọi việc quá dễ dàng. “Và tôi nghĩ,” nàng nói một cách dứt khoát, “Tôi muốn mọi việc được viết ra cẩn thận, có người làm chứng và có một bản hợp đồng chính thức.”

Mắt Ian mở lớn, một nụ cười thán phục hài hước nở rộng trên môi chàng khi chàng gật đầu đồng ý. Có một căn phòng đầy những người làm chứng ở phòng bên cạnh, bao gồm cả chú nàng, người đã ký một văn bản chính thức và còn cả một vị mục sư có thể làm chứng. Chàng quyết định khôn ngoan nhất bây giờ xúc tiến mọi việc một cách nhanh chóng, khi mà nàng đang ở trong tâm trạng đắn đo dành dành lên đó. “Với em là một đối tác trong vài năm,” chàng đùa khi chàng dẫn nàng vào phòng, “Có chúa biết là anh sẽ tiến xa như thế nào.” bất chấp âm điệu trong giọng nói của chàng và cả việc chàng đã đứng về phía nàng trong suốt cuộc thoả thuận của họ, chàng vẫn bị ấn tượng một cách sâu sắc với những yêu cầu thẳng thắn và liều lĩnh của nàng.

Elizabeth nhìn thấy sự thán phục trong nụ cười của chàng và nàng cười lại với chàng. “ở Havenhurst em tự mua bán tất cả các vật dụng thiết yếu và các công việc giấy tờ từ khi chúng em không còn có người kế toán nữa. Như em đã nói, em học cách mặc cả rất tốt.”

Nụ cười của Ian héo đi khi chàng tưởng tượng cảnh những chủ nợ vây chặt lấy nàng sau cái chết của cha nàng và sự ra đi của anh nàng, nàng đã thật dũng cảm giữ chặt ngôi nhà của mình. Tuyệt vọng đã buộc nàng phải học cách mặc cả.

Bạn đang đọc Như Cõi Thiên Đường của Judith McNaught
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.