Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 1993 chữ

Kì 4: Chia tay lần 2, . . . Nhớ, . . . để quên!

Một quả cầu pha lê đẹp đẽ khi bị rạn, dù có dùng kĩ thuật tinh xảo đến đâu để hàn gắn lại, để che đi cái vết rạn ấy, dù có làm nó đẹp trở lại y như lúc ban đầu thì cũng không thể nào thay đổi được một sự thật rằng: Nó từng bị nứt vỡ, nó không còn hoàn hảo! Tình yêu cũng vậy, khi đã chia tay rồi thì dù có quay lại tình cảm cũng chẳng được như trước. Hai đứa vẫn bên nhau nhưng nhiều đứa chẳng thể như lúc ban đầu. Vẫn yêu rất nhiều, nhưng cách thể hiện đã khác!

Hắn vẫn nói chuyện với nó bằng cái giọng lạnh nhạt, vô cảm. Nó nhịn, vì hắn nói hắn quen rồi. Hắn nghỉ học nhiều hơn, nó hỏi lí do thì nhận được mỗi từ "chán"! Nó cảm nhận hình như hắn đang cố tình làm cho nó ghét hắn. Hắn làm trái với những gì nó bảo.

Thêm nữa, hắn còn gây sự với em họ của nó. Nó đứng giữa, 1 bên là người yêu, 1 bên là thằng e thân thiết. Nó chẳng biết phải làm sao. Cả 2 người đều nóng nảy và ngang ngánh, không ai chịu ai. Nó khuyên hắn không được, vì lo cho hắn mà nó cãi nhau với em họ nó. Thắng em trước nay luôn rất tôn trọng và nghe lời nó cũng vì chuyện này mà to tiếng, giận nó. Nó vì hắn như vậy mà hắn dường như chẳng để tâm. Nó lo lắng, nó buồn. Có nhiều thứ đã thay đổi.

Hắn ngày càng khó chịu hơn với nó, thay vì trả lời nó bằng những tin nhắn không cảm xúc hắn không thèm trả lời luôn, có chăng thì cũng chỉ là vài ba từ kiểu như: "Gì", "?", "Ừk", "không". . .


Lớp học thêm văn, nó ngồi trên, hắn ngồh dưới. Hầu như chẳng nói với nhau câu nào. Nó có nhiều điều muốn nói nhưng chẳng biết phải nói như thế nào. Bất ngờ, hắn xin về trước, lí do là: gia đình có việc bận! Hắn về, cảm giác trống trải vây lấy nó. Hắn về, tâm trí nó cũng chẳng tập trung học được.

Tan học, về qua cổng trường nó nhìn thấy hắn ngồi ở quán nước.

- "Vk tưởng ck về có việc bận?"

- "Ừk"

- "Ck bận ở quán nước à?"

- "Đợi bạn"

- "Đợi bạn làm gì?"

- "Chơi"

- "Hay nhỉ, đi học xin về đi chơi?"

- "Chán"

- "Đúng rồi, là vk đi học rồi bắt ck đi chứ ck đâu có muốn đi, đi học với vk, ở bên vk chán đến thế sao?"

- "Cứ phải ngồi im tự kỉ!"

- "Ừkm, vậy ck cứ đi chơi đi."

Nó lại tắt điện thoại. Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu nó tắt máy khi đang nói chuyện với hắn.

Sức chịu đựng của mỗi con người đều bó hạn, giống như quả bóng bay vậy, căng quá thì tự khắc phải vỡ ra. Nó đã cố gắng nhẫn nhịn lắm rồi nhưng hắn ngày càng quá đáng. Lẽ nào cứ phải làm nó tức điên lên, cứ phải cứa vào tim nó thì hắn mới vui sao? Nếu đó là điều hắn muốn thì xin chúc mừng, hắn đã đạt được mục đích! Trái tim nó đã đủ đau và mệt mỏi lắm rồi. Nó ghét hắn, ghét cái cách hắn lạnh nhạt, thờ ơ, ghét cái tính cục cằn và vô cảm. Nó ghét, nó ghét!

Suốt mấy ngày sau đó nó không chủ động nhắn tin cho hắn như mọi ngày nữa. Đơn giản là nó không còn đủ sức để gắng gượng, để tiếp tục níu giữ hay duy trì mối quan hệ này.

Nó cũng không nghe, không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi từ hắn. Nó cần 1 khoảng lặng để cho hắn và nó cùng suy nghĩ, cùng nhìn lại những chuyện đã xảy ra. Và cũng cẩn 1 khoảng lặng để trái tim nó nghỉ ngơi, 1 quãng bình yên để nó thôi đau, thôi thổn thức!


- "Vk"

- "?"

- "Sao mấy ngày không nhắn tin cho ck? Ck gọi vk không nghe máy, nhắn tin không nhắn lại là sao?"

- "Vk xin lỗi!"

- "Đừng nói xin lỗi. Vk làm sao vậy?"

- "Vk nghĩ giữa chúng ta cần 1 khoảng lặng."

- "Đó là lí do sao?"

-"Vk đã suy nghĩ rất nhiều, lặng để biết ta thật sự muốn gì và cần gì, lặng để sặp xếp lại cuộc sống và tương lai."

- "Trong tương lai đó không có ck?"

- "Vk xin lỗi. Vk mệt mỏi rồi!"

- . . .

- "Chia tay nhé!"

- "Ừk"

- . . .

- "Vk này, chia tay rồi thì làm bạn, vài năm nữa nếu còn yêu nhau thì quay lại nhé!"

- "?"

- . . .

Dù đã quyết định rồi nhưng nó cũng không khỏi hụt hẫng. Hắn không hề níu kéo, chỉ nói 1 câu rất khó hiểu. Có lẽ đây là điều hắn muốn. Vậy là nó buông tay để hắn được tự do.

Khóe môi khẽ cười nhạt, những giọt nước mắt nóng hổi đã vô thức lăn dài trên gò má nó từ bao giờ! Trước giờ nó luôn là người nói chia tay, luôn là người đặt dấu chấm hết ột cuộc tình. Lần này cũng vậy, nhưng khác ở chỗ nó là người khóc. Thật nực cười, là tự mình muốn chia tay vậy mà lại khóc, đây là lần đầu tiên nó rơi nước mắt khi chia tay 1 nười.

Lí trí bảo nó không được khóc, nhưng những cảm xúc lẫn lộn chẳng thể nào ngăn lại được, lúc này chính bản thân nó còn chẳng hiểu nó. Vậy là nó mặc kệ cho những dòng nước mắt nối nhau chảy dài trên gương mặt, chảy qua môi, mặn và chát!

- Chị làm sao đấy?

- Không có gì!

- Cãi nhau với anh Hiệp à?

- Chia tay rồi!

- Lúc nào?

- Vừa xong

- Ai nói chia tay?

- Chị

- Đùa à?

- Thật

- Thế sao chị khóc?

- Không biết!

Em nó mặt vẫn nguyên cái biểu cảm "không tin" bỏ ra khỏi phòng. Nó bật cười, trông nó thảm hại đến thế sao?

" Một vài năm nữa nếu còn yêu nhau thì quay lại nhé!" Nó lại cười, trên đời này chắc chĩ có mỗi hắn mới nói ra được câu như thế lúc chia tay. Lần này thì e gái nó nhìn nó với ánh mắt như nhìn thấy UFO. Cũng phải thôi, có ai như nó, miệng cười cùng nước mắt.


Chia tay, hắn vẫn nhắn tin cho nó, chúc nó ngủ ng0n. Nó cũng trả lời nhưng chẳng thể như trước. Nó muốn giữ khoảng cách. Bây giờ nó với hắn chỉ là bạn thôi. Tình cảm còn đó nhưng nó muốn chôn chặt lại, không muốn thứ tình cảm đó lại 1 lần nữa trỗi dậy, và lại đau. Nhưng đáng tiếc, nhốt con người thì dễ chứ nhốt tình cảm là không thể nào. Nhất là khi nó lại bị tác động, vỡ oà ra và không thể kiểm soát được.

Một sớm đầu đông, hơi se lạnh, đang cuộn tròn trong chăn thì nó nghe có tiếng báo tin nhắn, tiếng mẹ đi vào, đang ngái ngủ nó bảo mẹ đọc tin nhắn cho nó.

- Đứa nào nhắn tin đây?

- Mẹ cầm điện thoại mà, sao lại hỏi con. Nếu có trong danh bạ thi có tên đấy, mẹ đọc xem nào.

- Hiệp a6, vk à. . .

Vừa nghe đến cái tên thôi, cơn buồn ngủ của nó chạy biến đâu rồi. Nó vẫn giả vờ ngủ để rúc trong chăn. Từng lời mẹ đọc trong dòng tin nhắn đó như cứa sâu vào lòng nó. Đau, hỗn loạn!

- Là thế nào đây? Vẫn rúc trong chăn, nó khoát tay ra hiệu không quan tâm, không liên quan.

- Không phải của con đâu.

- Không phải thì gửi cho con làm gì?

- Không phải của con thật mà, nhờ con chuyển hộ thôi! Mẹ đặt điện thoại trở lại bàn cho nó rồi đóng cửa đi ra ngoài, không nói thêm gì nữa. Chắc là tin lời nó nói.

Chờ mẹ đi khỏi nó mới dám ló đầu ra khỏi chăn. Vừa rồi cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì để che mắt mẹ thôi, chứ thật ra, trong chăn, nó khóc lâu rồi, ngay từ những dòng đầu tiên mẹ đọc. Chạy ra bàn vụng về mở lại tin nhắn, 1 lần nữa nó không kìm được nước mắt, phải cố gắng lắm nó mới giữ lại được những tiếng nấc nơi cổ họng. Hắn nói hắn xin lỗi nó, những ngày qua là do hắn cố ý muốn làm cho nó ghét, làm cho nó chán nản, mệt mỏi rồi rời xa hắn.

Tất cả đều là do hắn cố tình gây nên. Thờ ơ với nó, cáu gắt với nó. . . Tất cả chỉ là để nó rời xa hắn. Hắn nói hắn sẽ đi Ý, hắn không muốn nó yêu hắn quá nhhều để rồi lúc xa nhau nó sẽ buồn. Hắn không thể ở bên cạnh quan tâm,chăm sóc nó, nên tốt nhất là tìm cách để nó buông tay. Thà là để nó ghét, để nó hận hắn, chia tay với hắn, còn hơn là để nó sau này phải buồn, phải khổ. .

Là hắn muốn thế, và nó cũng buông tay rồi đó. Vậy tại sao giờ còn nói ra sự thật để làm gì? Đã muốn giấu sao còn cho nó biết, sao lại biến nó trở thành con ngốc như vậy chứ? Hắn làm như vậy chẳng phải khiến nó đau hơn sao? Ừ thì thà đau trước, đau ít còn sau này, đau sau đau nhiều! Hắn sẽ đi, sẽ theo đuổi ước mơ của hắn và bỏ lại nó. Được rồi, vậy thì nó sẽ đóng vai con bé vô cảm, lờ đi mọi thứ, coi như không biết những chuyện này, để cho những điều hắn làm không trở thành vô nghĩa. Và hy vọng hắn sẽ thành công trên con đường hắn chọn, để nó không hối hận về quyết định hôm nay của mình.

Nó sẽ tập quên hắn, từng chút, từng chút 1. Nó sẽ nhớ những lúc hắn làm nó mệt mỏi, làm nó buồn, nó sẽ cố nhớ những lỗi lầm hắn gây ra, sẽ nhớ hết niềm đau hắn mang đến để . . . ghét hắn nhiều hơn, hận hắn nhiều hơn, và . . . quên hắn!

Nhớ tất cả những gì tồi tệ nhất ở con người đó để dần quên đi cái gọi là yêu thương. Đó là 1 cách quên, nhớ ...để quên!

END

Người ta thường hay lấy mốc kỉ niệm những ngày yêu nhau. Còn tớ viết câu chuyện này để kỉ niệm 1 năm chúng mình chia tay. Đây sẽ là món quà cuối tớ tặng cậu, tớ viết bằng tất cả những gì còn sót lại. Khi tớ viết xong câu chuyện này cũng là lúc tớ đặt dấu chấm hết cho tình cảm và những cảm xúc không tên. Kể từ giây phút này thì tất cả chỉ còn lại là quá khứ. Câu của bây giờ dù đã khác nhiều so với cậu của ngày xưa, nhưng hãy cho tớ thấy nỗ lực của cậu đi, hãy theo đuổi ước mơ của mình, chẳng phải đó là điều cậu muốn? Đừng để những gì mình làm trở nên vô nghĩa, và đừng khiến tớ hối hận vì quyết định của mình nhé! Good luck!!!

Bạn đang đọc Nhớ Để Quên của Melody Nariayumi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.