Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Phiên bản Dịch · 2086 chữ

Nó đưa tôi đến khu vui chơi. Bây giờ thì nó đúng là nó rồi, hiện nguyên hình rồi. Tôi vừa gửi xe và mua vé xong một cái là nó phi vào chạy lung tung hết gian hàng này đến gian hàng khác. Nhưng nhìn nó, tôi thấy vui.

-hey! Mua kẹo bông đi. – nó cười nhăn răng rồi chỉ tay vào cái chỗ người ta bán.

Cái gì vậy trời?! từ bé đến giờ tôi đâu có được ăn cái bông bông gì đó đâu. Nó kéo tay tôi ra đó.

-Này, ăn đi. Tôi mời, công anh cứu tôi.

Nó đưa cho tôi cái “ kẹo bông “ đó. Nó to sụ, ăn sao hết được nhỉ. Mà mỗi người còn một cây nữa chứ. Tôi thử cắn một miếng, vừa vào đến miệng nó đã tan hết rồi. Ngọt thật!

Nó dẫn tôi đi vào nhà gương, trời ơi, buồn cười quá đi mất thôi…. Nhìn nó kìa…. Béo ú, lùn xụ. Mà tôi cũng có khác gì nó đâu cơ chứ. Hahaha.. con nhỏ cứ lăn ra mà cười…… Nụ cười của nó không phải là đẹp thiên thần , nhưng tôi thích nhìn nó cười hay làm bất cứ việc gì…. Vì nó thể hiện chính là nó chứ không cố tình giữ ý như những cô gái khác.

Tôi thấy chong chóng đẹp, nên mua cho nó, thế mà nó cũng thích mới hay chứ. Nhưng nó là trâu chứ không phải người, nó đứng sau tôi mà cứ dục:

-Đạp nhanh lên anh, nhanh lên anh….wzao, chong chóng đẹp ghê !

Nó có đạp đâu mà nó biết, tôi hì hục, hì hục đạp mà nó đằng sau không biết thương mà còn cứ hối. Nhưng nghe cái tiếng cười lanh lảnh của nó đằng sau lưng làm tôi vơi đi hết bao nhiêu mệt mỏi. Tôi liền nghĩ ra một kế….hà hà… “ em yêu “ hối anh à…

“ kít !” Tôi phanh xe đạp gấp, tôi hả hê quay mặt ngay lại thì cùng lúc đó , nó vì nhào người về phía trước nên môi nó khẽ chạm vào má tôi. Nó thì mở to đôi mắt nhìn tôi. Rồi nó đấm tôi một quả đau điếng người.

-Biến thái! – nó đỏ mặt.

Hơ! Tôi sướng! Tôi như người bị điện giật đơ mất mấy giây. Tôi bị sao thế này?! Đúng là kết quả được ngoài dự kiến mà, tôi chỉ định kít xe cho nó giật mình thôi, ai bảo nó tí tởn cơ, ngồi thì không ngồi, đứng cơ! Tôi vô tội, tôi không cố ý ^^.

Thế là từ lúc ý, nó ko dám la hét và hối gì tôi nữa, nó ngồi lặng im sau tôi, có lẽ nó cũng “ đơ “ sau sự cố vừa rồi. Tôi thì khác gì nó đâu, tôi cũng đang ……đình công bộ óc rồi đây này !

Ngày hôm sau, tôi đến lớp như người mất hồn. Cả đêm hôm qua tôi cứ nằm “ nhớ “ con nhỏ đó …..tôi nhớ giọng cười và “ sự cố “ đó. Lâu lăm rồi tôi mới có cảm giác này.

Tôi kể cho hội thằng Quang nghe , chúng nó ôm bụng cười sằng sặc.

-Tuấn Anh ơi, mày “ ngất trên giàn quất “ rồi hả? Giăng bẫy nàng nhưng không ngờ mày mới là người giăng bẫy. hahahaah…. Mày làm tao tò mò về em này qá rồi đấy…..

-Hừ ! Ai nói với mày là tao thích nó. Tao mà dễ thế á? Còn khuya. – tôi chống chế .

-Mày cứ tự tin ….. mày còn non và xanh lắm em ạ …..

Bọn nó cười…..nhưng tôi mặc bọn nó…tâm trí tôi còn đang treo lơ lửng trên không trung kia kìa.

-------------------------------------

Hàng ngày tôi đèu mong ngóng nó đến cửa hàng hơn. Nhưng lần nào gặp, tôi và nó cũng phải nói đểu nhau mấy câu, ừ thì tức nhưng thiếu nó 1 ngày là tôi lại cảm thấy bất rứt trong người, khó chịu lắm! Nó vẫn chọn món cơm chiên như thế, và tôi thì lại được dịp ngồi ngắm nó ăn. Ngon !

Hôm nay, thấy con nhỏ đến cửa hàng mà mặt buồn buồn, tôi " nói đểu" mà nó vẫn xị cía mặt ra. Đúng là lúc nó nghịch ngợm và quậy phá thì đáng yêu hơn thật! Nhưng con nhỏ có chuyện gì nhỉ? Một đứa vô tư như nó thì liệu có chuyện gì mà khiến nó buồn như vậy.

- hey! Hôm nay ra đường bị chó cắn hả nhóc ?

- ...........

- này ! Quên lưỡi ở nhà hả? Cần không? Anh ượn?

- ............

- Thất tình hả? Khổ thân bị anh nào đá đit hả nhóc. Nói anh nghe anh trị thằng đó cho - Tôi trêu nó.

- Ừm! - nó bắt đầu dớm nước mắt.

Hả? tôi nói đùa mà cũng trúng hả? Đọt nhiên tôi thấy mình là kẻ vô duyên quá đi....tôi cười trên nỗi đau khổ của người khác. Tôi khẽ đưa tay lau nước mắt cho nó. Nhìn những giọt nước mắt của nó mà tôi cũng thây buồn, tôi không muốn nhìn thấy con gái khóc.

Tôi xin nghỉ việc hôm đó sớm hơn rồi chạy ra ngoài kéo con nhỏ đi. Tôi cứ đạp xe lòng vòng, kể chuyện vui cho nó nghe mà nó cũng chưa mở miệng nói với tôi một lời nào. Nó cứ ngồi lặng yên sau lưng tôi, gục mặt vào lưng tôi và thút thít.

Tôi không hiểu cái " mối tình " của nó sâu đậm đến mức nào mà khiến nó phải buồn như thế này. 18 tuổi và một cá tính vui vẻ như nó thì cũng có thể buồn như thế này sao?

Tôi đưa nó đến một nơi với rất nhiều cỏ lau. Nó ngồi yên tựa vào vai tôi.

- Bọn em chia tay rồi!

Tôi không nói gì, chỉ ngồi yên nghe nó nói, vì tôi biết, nên thế!

- Cậu ấy phải đi du học và cậu ấy nói chia tay với em .

Chợt tôi giật mình. Người yêu cũ của tôi, cô ấy tên Ngọc , chúng tôi cũng đã từng rất yêu nhau, suốt 3 năm Trung học phổ thông, và cô ấy cũng đi du học. Ít lâu sau thì tôi nhận được tin chia tay từ cô ấy. Chúng tôi ở quá xa và không thể hiểu nhau nữa. Cô ấy có người khác!

- Cậu ấy nói sẽ không trở về nữa vì có thể cậu sẽ định cư bên Mỹ cùng gia đình mãi mãi. Có nghĩa là em sẽ mất cậu ấy mãi mãi phải không anh? Không thể như thế đâu...cậu ấy đã từng nói rất thích em mà. - nó khóc lấc lên.

Tôi biết nói gì với nó đây.... khi mà tôi cũng mất tình yêu giông nó. Tại sao nhỉ? Tại sao khi người ta phải đi xa thì đều nghĩ đến chia tay? Có thể chờ mà! Tôi chỉ biết nắm chặt tôi bàn tay nhgor bé đang run lên vì khóc ấy. Có lẽ nó buồn lắm , nhưng rồi mọi chuyến sẽ qua thôi.

Trời cũng bắt đầu tối, nó vẫn cứ ngồi im bên tôi. Nhưng nó không khóc nữa rồi. Tôi kéo nó đứng lên , nhưng nó loạng choạng suýt ngã. Nó ốm rồi sao? Người nó mệt lử ! À, đúng rồi, hôm nay nó đã ăn gì đâu. Ngày bình thường nó ăn nhiều là thế , thế mà mới chưa ăn một ngày đã đói lả thế này rồi... Nhưng chắc nó buồn nhiều hơn. Tôi cõng nó trên lưng để đi đến chỗ để xe. Tôi gửi xe ở một bà bán nước mãi trên đường lớn mà.

- Người bé mà nặng phết đấy nhỉ? - tôi trêu nó.

- Nặng gì! Ai bảo tại anh yếu.

- Yếu hả? Xem này...- Rồi tôi cõng nó chạy nhanh ! Nó ngồi trên lưng tôi mà cười vang cả khoảng trời.

- Nhong nhong nhong Anh làm con ngựa , để cho em vui cưỡi anh ơi. hahaha , nhanh lên anh ơi!....Gió mát quá đi mất!- nó cất giọng hát vui vẻ.

- À, thế hả, thế thì nghe này nhóc.

Hà hà ! Nhóc con, chuẩn bị tinh thần nha !

- Nhong nhong nhong ngựa anh mệt nhoài, hâi anh em cùng ngã.....lăn đùng!

- A......! hahahaah........!

Rồi tôi và nó cùng lăn dài trên bãi cỏ. Nó gối đầu lên bụng tôi mà ngước nhìn bầu trời sao. Mặt nó cũng vui lại rồi, tôi cũng yên lòng hơn.

" Ục ....ục....." Hình như bụng tôi sôi thì phải. À mà không đúng, nó thì đúng hơn.

- Chúng ta đi ăn nhé! Muộn rồi!

- Hỳ! Ăn hả? ok ok .....^^

- Thế nào? Thích ăn gì ? CƠm chiên chứ hả?

- Không ! Hôm nay không muốn ăn cơm chiên nữa. Đi ăn nem chua rán đi anh!

- Được rồi, đi nào.

Tôi định đưa nó đến 1 cửa hàng ăn cho sạch sẽ nhưng nó nói nó thích ăn ở vỉa hè hơn. Vừa thoải mái, vừa đông vui. Vậy là tôi đành chiều theo ý nó. Tôi dừng xe ở một quán vỉa hè. Nó nhảy ngay xuống xe và xăng xăng chạy vào quán, gọi lớn :

- Cô ơi, cho cháu 2 xuất nem chua rán và đĩa xoài xanh nha cô!

- Thảo đấy hả cháu.... Hôm nay sao lại ăn nhiều thế? - giộng 1 người phụ nữa từ trong vọng ra. Chà! Chắc con nhóc phải thường xuyên đến đây lắm nên bà ấy mới chỉ nghe giọng thôi đã biết là nó.

- Của nàng đây - một người phụ nữ trung tuổi bê đĩa nem ra.

- Cô để cháu đỡ cho! - nó nhận đĩa nem từ tay cô ấy rồi bắt đầu thực hiện nghĩa vụ ăn cao cả.

- Con gái gì mà ăn nhiều tương ớt thế. không sợ mụn à?

- Ui dời, cũng sợ. Nhưng mà mọc rồi nó lại hết . Ăn đã, em đói lắm. Mà anh ăn đi, nhìn gì nữa. Anh yên tâm đi, quán cô Lành là làm sạch lắm đó , em ăn nhiều ở đây rồi em biết . Ăn thử đi anh, ngon lắm. - nó vừa ăn vừa liến thoắng cái miệng đến là buồn cười.

Đúng là cái đồ trẻ con! Ăn vặt giỏi đến thế là cùng! Cả cái đĩa xoài xanh chua ghê răng mà nó lẻm một lúc đã hết bay rồi! Tương ớt chấm nhiều đến nỗi chảy hết cả nước mắt mà vẫn thích! không hiểu sao tôi cứ thích nhìn nó ăn như thế.

Trời cũng đã khá khya nên tôi không an tâm để nó về một mình. Nó cứ nằng nặc đòi về bằng xe bus nhưng tôi không cho. Nên nó cũng đành ngoan ngoãn ngồi sau tôi mà chỉ đường.

Dừng xe trước cổng nhà nó, một căn nhà cũng khá đẹp nhưng hình như tất cả mọi người đều đi ngủ hết rồi thì phải. Nó ra hiệu cho tôi bảo tôi đi về nhưng tôi phải chờ nó vào xong tôi mới yên tâm.

- Bấm chuông vào nhà đi còn đứng đó làm gì?

- Suỵt! nhỏ thôi. Nói to mẹ dậy giết cả em lẫn anh bây giờ.

Thế nó định vào nhà bằng cách nào. Không lẽ nó định trèo tường?! Tôi chưa kịp nghĩ hết thì đã thấy nó đang loay hoay trên hàng rào rồi. Tôi vùa nhìn vừa lo.

" Bụp " thế là nó đã hạ cánh an toàn trong sân nhà mình. Nó vẫy vẫy tay chào tôi rồi rón rén chân đi vào trong nhà. Trông cái dáng điệu đến là buồn cười.

Thấy nó vào nhà rồi an toàn rồi nên tôi cũng quay xe về nhà. Sáng mai tôi còn phải đi làm nữa.

Trên suốt đường về , tôi cứ suy nghĩ về nó rồi cười một mình. Nếu có ai nhìn thấy tôi lúc này chắc chắn nghĩ thần kinh tôi " tưng tửng " mất. Và tôi cũng quên béng mất cái vụ cá cược và có lẽ tôi cũng chẳng muốn tiếp tục cái trò ấy nữa. Tôi thích Thảo thật rồi!

Bạn đang đọc Nhẹ Nhàng Như Cách Anh Yêu Em của juninguyen95
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.