Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là em không biết đó thôi, anh đã yêu em nhiều năm rồi

Phiên bản Dịch · 2410 chữ

Cô bé nghĩ một chút sau đó mắt sáng lên chỉ về phía trước: "Đi thẳng, rẽ trái sau đó rẽ phải, sau đó lại đi, lại... "

Cô bé nghiêm túc chỉ đường nhưng anh ta nghe lại thấy mông lung. Lời cô ấy có phải đang chỉ đường không? Anh ta mà theo lời cô bé chỉ càng đi càng xa chứ?

Cho nên anh ta hỏi cô bé: “Anh sẽ tìm được đường à?”

Cô bé gật đầu, vỗ ngực: “Đương nhiên rồi! Anh ơi, hay là em đưa anh đi nhé!”

Anh ta nhìn xung quanh thấy người nhà của cô bé cũng không có đây nên hơi do dự sợ cô ấy bị lạc.

Nhưng cô bé lại chủ động kéo tay anh ta: “Anh, em đưa anh đi, anh không cần cảm ơn em!”

Nói xong, liền kéo tay anh ta đi nhanh về phía trước.

Bình sinh lần đầu tiên anh ta có cảm giác được người ta coi trọng, mà người đó lại là một cô bé nhỏ hơn anh ta 6-7 tuổi.

Nhưng anh ta không thể không thừa nhận, cô bé mặc dù nhỏ nhưng rất thuộc đường. Quả nhiên cô bé đưa anh ta đến cửa Hạ gia.

“Anh, em rất lợi hại phải không” đáy mắt cô bé đều là tia đắc ý, dường như đợi người lớn khen thưởng.

Anh ta gật đầu: “Ừ.”

Cô lại nói: “Em tên San San, anh tên là gì?”

Thực ra anh ta rất ít khi nói tên của mình, có điều không biết tại sao luôn không thích cái tên đó. Cho nên anh ta mở miệng nói với cô một cái tên do mình chọn: “Khanh thiếu.”

Cô bé lập tức gật đầu: “Anh Khanh thiếu, tạm biệt!”

Anh ta thấy cô bé nhảy chân sáo sắp rời đi liền vội vã đuổi theo rồi đặt ô vào tay cô bé.

Cô bé nhìn anh ta vẫy tay rồi rời đi.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Mà lúc anh ta cả người tuyết quay về Hạ gia thì mọi người cũng không phát hiện ra anh ta đã mất tích sắp một tiếng đồng hồ rồi.

Sau này anh ta thực sự cũng dần dần quên cô bé. Nhưng lại có lần thứ hai không hẹn mà gặp.

Năm đó anh ta 14 tuổi, Ninh Thành xây dựng thung lũng hạnh phúc đầu tiên ở khu vực phía Bắc.

Mấy đứa trẻ trong nhà đều đến đó chơi. Anh ta ban đầu không muốn đi nhưng lại bị anh trai kéo đi.

Chỉ là anh ta đối với những trò chơi này không có hứng thú cho nên mấy anh trai đi chơi thì anh ta tìm một nơi yên tĩnh dự định nằm tắm nắng.

Mà lúc anh ta đang nhắm mắt dưỡng thần thì nghe thấy một giọng nữ trong trẻo: "Anh ơi, có kẻ trộm!"

Anh ta mở to mắt và trông thấy một người đàn ông nhanh như chớp bên cạnh mình.

Khi đó dáng người anh ta đã cao lớn rồi giống như mấy cậu thanh niên vậy. Khi anh ta đuổi theo người kia cũng hơi sợ liền đem ví tiền ném xuống đất rồi bỏ chạy.

Anh ta nhặt nó lên rồi xoay người liền trông thấy một cô bé hóa trang thành hoa ngọc trác đang nhìn anh ta cười.

Ngũ quan của cô ấy hiện lên rất rõ ràng. Cho dù anh ta đã nhìn quen con gái xinh đẹp nhưng cũng bất giác kinh ngạc trước vẻ đẹp này. Nhưng khi anh ta một lần nữa tỉ mỉ quan sát lại cô bé thì khuôn mặt như búp bê mang theo vài phần đáng yêu trong ký ức và khuôn mặt cô gái trước mặt hoàn toàn trùng khớp.

Anh ta đột nhiên nhớ đến cô bé dẫn đường cho anh ta trong đợt tuyết năm đó vậy là hỏi cô: “Em là San San?”

Mắt cô bé sáng lên: “Anh ơi, sao anh biết tên em?”

Bình sinh lần đầu tiên anh có tâm lý muốn đùa: “Bởi vì anh biết bói, anh là thần toán đấy!”

Cô bé hiếu kỳ: “Thần toán là gì? Là thần tiên à?”

Anh ta đang muốn giải thích thì lúc ngày người lớn trong nhà cô bé đi đến, kéo tay cô bé nói: “San San, đi tàu lượn hơi cao, bố sợ độ cao. Hay chúng ta chơi xe lao xuống nước nhé?”

Cô bé có chút thất vọng: “Con muốn chơi tàu lượn trên cao…”

Khi anh ta nhìn thấy đáy mắt thất vọng của cô bé nhất thời động lòng vì vậy đưa lời thuyết phục bố cô bé: “Chú ơi, hay để cháu đưa San San đi chơi nhé?”

Bố cô bé ngẩn ra: “Nhóc con, cậu là?”

Lần đầu tiên anh ta nhẫn nại giải thích: “Cháu cũng mua vé bình thường, nếu chú không yên tâm vậy chúng đợi chúng cháu dưới chân tàu lượn trên cao, cháu sẽ đem San San về cho chú.”

Bố cô bé nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, cám ơn cháu nhé!”

Vậy là anh ta kéo tay bé gái khoảng 7-8 tuổi cùng nhau đi chơi tàu lượn.

Cô bé bên cạnh anh ta luôn luôn hưng phấn nhưng vẫn sợ hãi hét lớn. Anh ta vốn dĩ không thích tiếng hét phiền phức của con gái nhưng lúc này lại cảm thấy tất cả đều rất ngọt ngào.

Đương nhiên chơi tàu lượn xong cô bé lại muốn chơi rơi tự do trên cao. Bố cô bé không dám chơi nên lại nhờ anh giúp đỡ.

Hai người cùng nhau chơi hơn nửa ngày. Cuối cùng cô bé cũng mệt vậy nên cám ơn anh rồi cùng bố rời đi.

Thực ra cô ấy đối với anh ta mà nói chỉ là một đứa trẻ con. Mặc dù anh ta ở gần nhưng cũng không đặt trong lòng.

Cho đến khi tốt nghiệp cấp 3 anh ta vì là học sinh ưu tú nên được mời đến trường cấp hai Tô Thành nói chuyện về phương pháp học tập. Lại lần nữa học gặp nhau.

Khi ấy cô ấy mới học lớp 6, trong trường vừa hay tiến hành buổi gặp mặt chào đón học sinh mới. Cô ấy cũng tham gia, còn hát trên sân khấu nữa.

Mặc dù đã mấy năm không gặp nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt càng thêm xinh đẹp dồi dào nhựa sống đó, nghe thấy người dẫn chương trình nhắc đến cái tên ‘Giản Vũ San’ anh ta tức thì biết đó là cô.

Lần đầu tiên có sự thôi thúc muốn nghe cô hát.

Bài hát “Ninh Hạ” anh ta không bỏ sót chữ nào, còn chăm chú nhìn cô cúi chào học sinh dưới khán đài, cười cong hết cả hai mắt.

Lúc ấy anh ta ghi nhớ tên và nụ cười của cô. Anh ta cũng phát hiện cô gái mang lại sự ấm áp cho anh ta trong quá khứ đã trưởng thành rồi.

Sau này mặc dù anh ta ra nước ngoài du học nhưng chỉ cần về nước đều bỏ thời gian đi Tô Thành, đến gần Giản gia hoặc đi đến trường của cô ấy.

Có lúc anh ta có thể nhìn thấy cô ấy. Có lúc lại phí công vô ích mà đi về.

Có mấy lần anh ta cố ý đứng trước mặt cô nhưng cô lại giống như chưa từng gặp anh bao giờ, cùng các bạn nói nói cười cười rời đi.

Thậm chí anh ta còn biết cô có một người bạn tốt tên Cố Mạn Ly, có một người bạn nhìn cô không thuận mắt là Hạ Nghiên Lạc.

Những điều này đều là anh ta vô tình mà nghe được.

Anh ta có vô số lần có cơ hội chủ động nói chuyện với cô nhưng từ trước đến giờ anh ta vốn là người không thích nói nhiều. Cho nên chỉ nhìn cô ngày một trưởng thành, từ cấp hai đến lúc tốt nghiệp rồi lên cấp ba mà thôi.

Sau này bên cạnh cô có một chàng trai vừa nho nhã ưu tú…

Khi anh ta nhìn thấy cô cười với chàng trai đó anh ta mới phát hiện: Cái anh ta muốn không chỉ là nhìn cô từ phía xa mà là ở bên cạnh cô…

Mà cô ấy vốn dĩ bị nhầm với con gái của Giản gia. Thực ra cô ấy không phải tên là Giản Vũ San mà là Hạ Nghiên Lạc.

Cho nên San San trong lòng anh ta nhiều năm cũng thay đổi, anh ta bắt đầu gọi cô là Tiểu Lạc.

Khanh thiếu hồi tưởng đến đây lại quay sang nhìn Hạ Nghiên Lạc.

Rất nhiều lời muốn nói lại chỉ có thể đặt ở cánh môi: “Bên ngoài lạnh rồi, chúng ta về nhà thôi!”

*

Mà lúc này Hoắc Khải Quân ăn cơm trưa xong bèn gọi điện thoại cho Hạ Nghiên Lạc nhưng điện thoại bên kia thông báo tắt máy.

Anh ta chau mày, nghĩ tới điều gì bèn gọi điện cho Ngũ Đình.

Ngũ Đình nhanh chóng báo cáo với anh ta Hạ Nghiên Lạc đi đến nhà anh chị rồi.

Hoắc Khải Quân tự nhiên biết ‘anh chị’ của Hạ Nghiên Lạc là ai, cho nên anh ta bảo Thẩm Nam Thông điều tra phương thức liên lạc với hai người họ.

Gọi điện thoại đến Hoắc Khải Quân rất tự nhiên báo danh dọa cho Trần Ngọc Đình phát sợ: “Ngài thật sự là Hoắc tổng của tập đoàn Hoắc thị?”

Nghe đến đây Hoắc Khải Quân đen mặt lại. Xem ra Hạ Nghiên Lạc cơ bản không có nhắc đến mối quan hệ của họ cho người nhà. Vậy nên đối phương nghe thấy tên anh ta mới kinh ngạc như vậy.

Ngữ khí của anh ta cứng nhắc: “Đúng, Lý Nhược Tuyết nói cô ấy đi tìm hai người, gọi cô ấy ra nhận điện thoại của tôi đi.”

“Hoắc tổng.... Nhược Tuyết nó…” Trần Ngọc Đình do dự mấy giây sau đó sợ hãi nói: “Nhược Tuyết bị người ta đưa đi rồi!”

Mặc dù Hạ Nghiên Lạc nói hành sự cơ mật nhưng cho dù cơ mật thế nào thì sự an toàn của cô ấy là quan trọng nhất.

Chị đã nhận cuộc điện thoại của cô ấy đi báo cảnh sát rồi nhưng phía cảnh sát nói không nhìn thấy người. Vậy thì không bằng bảo Hoắc Khải Quân giúp cứu cô ấy.

Mặc dù họ không hiểu Hoắc Khải Quân nhưng dù sao người ta cũng là người của công chúng. Hơn nữa cũng biết mối quan hệ giữa họ và Hạ Nghiên Lạc cho nên chắc không có ác ý gì đâu.

Hoắc Khải Quân nghe đến đây, mặt biến sắc: “Bị ai bắt? Nói rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”

“Là như thế này…” Trần Ngọc Đình đem sự việc phát sinh nói một lượt, sau đó nói: “Nhưng tôi đã kịp thời báo cảnh sát rồi, cảnh sát lại không thấy cô ấy, chỉ nhìn thấy hiện trường có một người đàn ông bị thương…”

Nghe thấy hiện trường có đàn ông Hoắc Khải Quân không sao bình tĩnh được.

Anh ta gác điện thoại gọi một cuộc điện thoại bí mật :”Lập tức tìm kiếm camera giám sát gần nhà Hạ gia ở Tô Thành, điều tra xem Hạ Nghiên Lạc đi hướng nào! Tốt nhất là mau chóng điều động thuộc hạ gần Tô Thành, bất kỳ lúc nào đợi lệnh của tôi!”

Anh ta cầm chìa khóa đi vào trong xe, khởi động máy nhanh chóng đi đến Tô Thành.

Mà lúc này Hạ Nghiên Lạc và Khanh thiếu đã về đến phòng khách.

Ngồi một lát dường như thấy trong phòng quá trầm mặc vì vậy Khanh thiếu mở miệng thương lượng một chút: “Tiểu Lạc, có muốn xem tivi không?”

Hạ Nghiên Lạc cười: “Không cần.”

Anh ta lại lấy điều khiển đưa tới: “Có thể xem phim.” nói xong bắt đầu mở tivi.

Trong nhà đều là thiết bị chuyên dụng cho nên hai người không xem qua màn hình tivi mà chiếu trên cả một bức tường.

Màn hình dần dần sáng lên. Lúc Hạ Nghiên Lạc nhìn vào nội dung đang chiếu chợt ngẩn ra!

Giọng hát bên tai đã rất quen thuộc rồi: “Em không ngừng giãy dụa, nếp nhăn tích lũy trên những năm tháng của tuổi trẻ. Con đường trong ký ức bị uốn cong khiến em không còn lựa chọn nào khác…”

Đây chính là bài hát cô hát trong chương trình ‘Ca sĩ khiêu chiến’?

Cô nhìn bản thân cố ý hóa trang thành béo, lại còn đeo mặt nạ nữa. Sau đó lại nhìn sang Khanh thiếu.

Mà anh ta dường như nhận ra điều gì đó vội vàng ấn nút trên điều khiển chuyển kênh. Nhất thời màn hình biến thành một mảng hoa tuyết.

Anh ta có chút hoảng hốt, qua mấy giây sau mới khôi phục bình tĩnh: “Anh cho em chọn phim.”

Cô không biết tại sao anh ta lại ghi lại bài hát của cô, nhưng cô lại phát hiện người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh coi mạng người như cỏ rác mà giờ dường như không sợ bất cứ cái gì khác.

Mà lúc này trên tivi đang chiếu một bộ phim khoa học viễn tưởng.

Qua hai giây, Khanh thiếu mới phản ứng lại: “Tiểu Lạc, em không thích xem phim khoa học viễn tưởng à?”

Cô gật đầu: “Cái gì cũng được.”

Hai người lặng lẽ xem phim cho đến khi có một tiếng bước chân không đúng lúc vang lên.

Chú Trình đến bên Khanh thiếu nói nhỏ bên tai anh ta: “Khanh thiếu, người đến rồi, là Hoắc Khải Quân!”*

Lời tác giả:

Có lúc bản thân rất để ý chuyện cũ nhưng lại không cho đối phương biết tình cảm của mình, một mình tồn tại cùng đất trời…

Quân ca đến đón Hạ Nghiên Lạc rồi, cũng rất nhanh nói thật chuyện của bảy năm trước ~ Vậy thì, phía sau rất đặc sắc, có thể sẽ nhanh chóng được ăn thịt rồi, các bạn hiểu chưa ~

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.